Bớt đau khổ so với ngày hôm qua là hạnh phúc. Kém hạnh phúc so với ngày hôm qua là đau khổ. Hạnh phúc và đau khổ chỉ là những khái niệm mang ý nghĩ tương đối.
Khanh Khanh không nhìn kỹ mà nói ngay: "Mặt nạ đắp mắt à?"
Phí Duật Minh không nói gì đúng năm phút, sa sầm mặt xuống lấy bao bì trong ngăn kéo cho cô xem. Khanh Khanh vừa nhìn lập tức biến sắc, nhảy dựng lên, ném bay thứ đang cầm trên tay đi rất xa.
"Không sao, không sao". Anh kéo cô ngồi xuống, lòng bàn tay nóng ran, dường như cô cũng hơi sốt, "Đến lúc đó... hơn nữa, không cần phải sợ... đến lúc đó anh dạy em, học một cái là biết ngay".
Không nói thì không sao, nói rồi Khanh Khanh càng xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu. Chuyện này vốn là do ông bà bố mẹ giáo dục. Khanh Khanh cũng chưa gặp được người thích hợp, bây giờ bị anh phát hiện ra, cảm giác như đó là một chuyện vô cùng mất mặt. Vốn dĩ tư tưởng quan niệm của người nước ngoài rất thoáng, những chuyện như thế này là bình thường, không có quá nhiều định kiến. Chỉ có điều đối diện với một cô gái ngoài hai mươi tuổi mà cuộc sống riêng tư vẫn giống như một tờ giấy trắng Phí Duật Minh có chút bó tay. Anh có thể đoán trước sau này để được gia đình cô chấp nhận không phải là chuyện dễ dàng gì. Phí Duật Minh thấy vui vui, nhưng nhiều hơn là phiền não. Anh không biết sau này phải đối xử với cô như thế nào. Lúc nào cũng có cảm giác như nợ cô thứ gì đó.
Khanh Khanh ngượng ngùng chui vào chăn, miệng lẩm nhẩm như đang nói: "Phí Duật Minh, anh là đồ lưu manh".
Anh vẫn rất oan uổng, nhưng cũng chẳng có cách nào cả, sau khi nỗi lo lắng qua đi trên vai có thêm một phần trách nhiệm và một chút đắc chí. Lưu manh thì lưu manh, mặc kệ cô muốn nói gì thì nói. Anh đã hạ sốt, mỉm cười mãn nguyện.
Phí Duật Minh theo cô đi xem mặt, lại còn rêu rao là chuyện của cô anh đều biết. Kết quả là chuyện quan trọng nhất thì không biết, lại còn liên quan đến lợi ích thiết thân của anh. Buổi tối, trên đường đưa cô về nhà, Phí Duật Minh cứ nghĩ mãi không biết nên làm thế nào. Bước quan trọng nhất buộc phải bước nhưng bước như thế nào, lúc nào bước, phải ăn nói như thế nào trước mặt người nhà cô thì mới có thể được hiểu và chấp nhận. Những điều này quan trọng hơn niềm vui trong phút chốc của hai người.
Sau khi nói chuyện xong, Khanh Khanh cứ thấy mơ mơ hồ hồ, tác dụng của thuốc cảm cúm vẫn chưa hoàn toàn mất đi. Ngoài cảm giác ngượng ngùng, cô còn thấy mất mặt, bữa tối ăn cũng không thấy ngon, lúc nào cũng cố tình tránh nói về chủ đề nhạy cảm. Bối rối suốt cả đường đi, lúc gần về đến nhà cô mới nhớ ra mình quên không hỏi câu quan trọng nhất.
Chiếc xe dừng lại ở phía đối diện cổng Champagne Town. Khanh Khanh lấy một viên thuốc ho bọc đường ngậm trong miệng, lấy lại bình tĩnh, sau đó giơ chiếc hộp kim loại nhỏ ra trước mặt anh, nói với giọng điệu khi chia hoa quả cho bọn trẻ trong lớp: "Anh cũng ăn một viên".
Anh nhíu mày, lấy một viên kẹo, miễn cưỡng cho vào miệng. Từ trước tới nay anh chỉ uống thuốc Tây, chưa bao giờ dùng thuốc Đông y, cũng không thích ăn ngọt. Lúc ấy anh mua thuốc ho chỉ đơn thuần là vì cô muốn mua, hơn nữa anh tin rằng đó không phải là thuốc. Còn cô thì hình như thích thuốc Đông y hơn. Cô cho rằng nguyên nhân khiến tinh thần không tốt suốt cả buổi chiều đều là vì viên nang cảm cúm.
Thực ra nghĩ kỹ lại mới thấy điểm nào họ cũng không giống nhau, trong cuộc sống có quá nhiều chuyện đều là một đông một tây.
"Em có chuyện này muốn hỏi anh". Khanh Khanh đậy nắp, đặt hộp thuốc ho trước kính chắn gió, lấy giọng để trông mình hùng hồn hơn một chút: "Buổi chiều anh nói... con số ấy... của anh là bao nhiêu?".
Nghe xong câu hỏi ấy, cảm giác đầu tiên của Phí Duật Minh là tự đào huyệt chôn mình. Nếu là bạn gái trước đây thì những câu hỏi như thế này không có gì là không thể nói được. Lúc còn trẻ mọi người đều phóng đãng, cười xong thì thôi, ai cũng phải trải qua giai đoạn này. Nhưng bây giờ anh biết cô chưa từng có người khác, nếu bắt anh nói thì rất khó. Một là sợ cô giận dỗi, hai là có thể suy nghĩ không tốt về anh, vì thế anh chỉ có thể chọn cách nói mơ hồ: "Nhiều hơn em".
"Nhiều hơn bao nhiêu?" Khanh Khanh chưa bao giờ suy nghĩ đến chuyện cuộc sống trước đây của anh như thế nào, chỉ bất giác liên tưởng tới câu nói anh là ngựa hoang trên trang web. Ngựa hoang chính là chú ngựa rất không an phận, rất không có quy tắc, thậm chí rất bừa bãi. Anh lại còn làm công việc thường xuyên phải đi xa, không có chỗ ở ổn định, không cần phải nghĩ cũng biết chắc chắn là có rất nhiều bạn gái, không khéo lại còn để tình cảm rơi vãi khắp nơi. Vì thế cô càng bận tâm tới con số này hơn, "Rốt cuộc là nhiều hơn bao nhiêu?"
Phí Duật Minh ngậm viên kẹo trong miệng, càng ngậm càng cảm thấy đắng chát, chỉ muốn đưa cô xuống xe, lảng sang chuyện khác. Nhưng trong vấn đề này, phụ nữ đặc biệt rất cố chấp, không nói chắc chắn sẽ không để yên. Anh nói mấy câu khác nhưng hình như cô đều không nghe, chỉ chờ anh trả lời. Cuối cùng Phí Duật Minh không còn cách nào khác, đành phải nâng mặt cô, thở dài, giống như đang cầu xin: "Dĩ nhiên là nhiều hơn em một chút, nhưng cũng chẳng được mấy người".
"Thế anh nói đi, em muốn biết". Cô tránh không để anh chạm tay vào người, con số trong đầu mỗi lúc một tăng lên. Cô thầm hy vọng câu trả lời của anh không nhiều hơn cô đã nghĩ: "Anh phải nói cho em, em đã nói hết cho anh rồi".
Anh ngẫm nghĩ một lúc, nghĩ mãi không biết có nên bịa ra một lời nói dối thiện chí không. Nhưng dù sao thì cô cũng là người anh muốn nghiêm túc tiến tới, tình huống lại rất đặc biệt, nói thế nào cũng là mạo phạm. Cuối cùng anh không đành lòng, kéo cô vào lòng, dường như đang khẩn cầu: "Hay là không nói có được không? Nói bao nhiêu em cũng tức giận, dù sao thì cũng có, đều là lúc ở nước ngoài".
Cô xòe tay anh ra, viết vào đó một con số, hỏi anh có phải không? Anh lắc đầu, cô lại viết, nhưng anh vẫn lắc đầu. Về sau, con số mỗi lúc một lớn dần, trái tim của Khanh Khanh cũng nguội lạnh, nhưng anh vẫn giữ thái độ như lúc đầu.
"Đều không đúng, em đừng đoán nữa, anh sẽ không nói cho em biết".
"Anh có nói không?" Cô có chút sốt ruột, nắm chặt nắm đấm, nhưng có cảm giác giống như bị anh bóp cổ, không thể thở bình thường được.
Trong lòng anh đã quyết. Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng như trước đây, giọng nói rất bình tĩnh: "Khanh Khanh, anh không muốn nói, cũng không thể nói".
Anh từ chối rất kiên quyết, tức giận cũng vô ích. Cô ngồi trên ghế, cảm giác ngực đau dữ dội. Cuối cùng thực sự không còn cách nào, cô nắm tay anh cắn một cái rất đau, sau đó lấy hộp thuốc trước kính chắn gió ném vào mặt anh, ấm ức hét lên một câu: "Em ghét anh", đẩy cửa xe lao ra.
Đường bắn đầy người anh, cạnh của chiếc hộp kim loại rơi trúng vào lông mày của anh, nhưng anh không thấy đau, chỉ thấy trong lòng không thoải mái. Lúc anh chạy xuống thì Khanh Khanh đã chạy sang đường, chạy vào cổng khu phố. Đuôi váy dài mất đi màu sắc tươi sáng vốn có trong bóng đêm, không biết là cô có khóc hay không. Chiếc xe tải trên đường chắn đường anh. Lúc anh đuổi theo thì đã không thấy bóng cô đâu.
Chưa về đến cửa, Khanh Khanh đã tắt điện thoại, sau đó cũng không thèm bật máy, cố tình để anh không liên lạc được. Phí Duật Minh rất lo lắng nhưng không biết làm thế nào, đứng ở cổng khu phố hút thuốc. Sau khi về nhà cũng không dám ngủ, vốn dĩ bệnh đã đỡ nhưng đến nửa đêm lại sốt cao.
Chương 14
Khác biệt, quan điểm hoàn toàn khác nhau
Ngày hôm sau Khanh Khanh ở lì trong nhà, tự chuốc ấm ức vào mình, không làm được việc gì. Vì trong lòng không vui, cô bắt đầu bày sách trên giá sách xuống đất, nhất quyết đòi chuyển chỗ cho chiếc giường và chiếc giá sách trong căn phòng vốn đã không to chút nào. Cô khóa trái cửa, một mình loay hoay trong phòng. Đệm giường đập vào tường, làm kinh động Mục Tuần ở phòng bên cạnh.
Vì sắp phải đến Hồng Kông tham dự buổi họp đầu năm, Mục Tuần vừa làm báo cáo, vừa phải làm thêm một vài thao tác mới bổ s
ung vào trò chơi. Ngày nào anh cũng bận đến nỗi hai mươi tư tiếng đêm ngày đảo lộn, mấy ngày liền không có thời gian quản chuyện của Khanh Khanh. Nghe thấy tiếng động trong phòng Khanh Khanh, Mục Tuần ngồi dậy, đi dép rồi sang gõ cửa.
"Thất Thất, mở cửa, làm gì đấy?"
"Em đang bận". Cô đẩy đống sách bừa bộn dưới đất sang một bên, tiếp tục chuyển giường. Vì trước đó không có bất kỳ kế hoạch gì, sau khi dịch chiếc giường mới phát hiện phải dựng nó lên thì mới có chỗ để kéo giá sách. Nhưng cô chỉ có một mình, lại thấp bé, đệm giường chưa đứng được bao lâu thì đã đổ xuống khiến sách vở bắn tung tóe.
"Thất Thất, em làm cái quái gì trong đó vậy? Mở cửa để anh vào xem".
Trong phòng không còn chỗ nào để chống chân, Khanh Khanh đặt khung giường xuống, len từng bước ra ngoài mở cửa. Mục Tuần khó khăn lắm mới chui qua khe cửa nhỏ hẹp, nhìn thấy căn phòng bừa bộn, không khỏi nhíu mày.
"Chuyển đồ đạc làm gì? Không có việc gì làm à?"
Anh lại gần dựng tấm đệm dưới đất lên, sau đó đẩy khung giường đã kéo đến giữa phòng về vị trí cũ.
"Ông bà nói rồi, không được nằm quay vào cửa sổ, khi nào có gió thì sẽ cảm mất, định xoay lung tung kiểu gì hả?"
Anh tìm một chỗ cạnh giường ngồi xuống hỏi chuyện. Cô không trả lời, lầm lì sắp xếp, phân loại đống sách vở dưới đất, ngoảnh mặt sang một bên.
"Sao thế, chẳng phải ngày hôm qua vẫn bình thường sao". Mục Tuần cầm tập tranh trên tay Khanh Khanh, đặt sang một bên, "Nói cho anh út nghe, có chuyện gì mà mặt mày nhăn nhó thế này?"
Cô hậm hực cả ngày không mở miệng, cuối cùng tìm được người để tâm sự, chạy lại đóng cửa rồi ngồi xuống sàn nhà, hai tay ôm đầu gối, gục mặt xuống gối.
"Anh út, anh đã yêu chưa?"
"Dĩ nhiên rồi". Thấy cô buồn rầu như vậy, anh đẩy đống sách ở giữa sang một bên, để cô ngả vào vai mình, "Sao thế, họ Phí kia bắt nạt em à?"
"Đâu có", cô không muốn làm cho mâu thuẫn giữa anh và Mục Tuần trở nên gay gắt, vội lắc đầu, "Chỉ là có chút chuyện em không thể hiểu được".
"Chuyện gì? Nói cho anh biết nào".
"Cũng không có gì, em nghĩ lung tung ý mà". Cô cười rất gượng, chưa nhếch mép lên đã không thể cười được, "Anh út, anh có nói cho bạn gái hiện tại biết trước đây anh đã yêu ai không, trông họ như thế nào không?"
"Không, anh thấy không cần thiết, trừ phi cô ấy cứ hỏi bằng được, không hỏi thì ai nhắc đến những chuyện đã qua ấy làm gì? Tình cảm là chuyện hiện tại của hai người, phải nhìn về phía trước, không thể ngoảnh đầu nhìn lại quá khứ. Lúc nào cũng nhắc đến những chuyện ấy không có ý nghĩa gì cả, cảm giác hai người không tin tưởng nhau. Dù sao thì anh không hỏi, cũng chưa bị hỏi. Sao thế, em hỏi họ Phí kia à?"
Khanh Khanh gật đầu, gục mặt vào vai Mục Tuần, cảm giác không còn sức để tự giày vò vì những chuyện đã qua, trước mắt có rất nhiều vấn đề đang chờ cô giải quyết.
"Anh ta nói gì?"
"Không nói gì, đều là em đoán lung tung. Không sao đâu, em bày lại giá sách là xong, anh làm việc của anh đi".