Duck hunt
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Nếu bạn không thể vẽ nên hạnh phúc cho 1 người bạn yêu thương thì ít nhất hãy xoá đi nỗi đau của họ

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Anh có sợ em không? full

Anh có sợ em không? full Trang 30

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~31):

Đầu << 29 30/31 Cuối


"Em quyết định rồi! Mình kết thúc trò chơi ở đây nhé? Sẽ không ai phải vờn ai nữa. Không ai phải bắt ép ai làm thế này thế kia và...anh cũng sẽ không cần phải cảnh giác với em nữa.
Vì em đã đầu hàng rồi!"
Một bức thư ngắn ngủi nhưng lại đâm vào tim anh những nhát dao thật mạnh. Nói như vậy thì có nghĩa là anh và cô sẽ chia tay thật sao? Đang yên lành mà! Chẳng lẽ chỉ vì một mong muốn như bao người đàn ông vẫn mong muốn của anh lại làm cô tức giận đến như thế sao?
Cô bị điên rồi! Chắc chắn là đầu cô đã bị găm mìn mới đưa ra quyết định này.
Quang Anh vừa đau lại vừa tức giận. Thật là cay cú! Từ lúc anh biết mùi con gái đến bây giờ thì chưa có lần nào lại thấy mình bị hành hạ cả về mặt thể xác lẫn tâm hồn như thế này. Nói chính xác ra thì đây là lần đầu tiên. Và người vinh dự tạo ra "cái lần đầu tiên" ấy với anh không ai khác chính là quý cô Đường Thi. Người mà hai mươi mấy năm về trước đã từng vô tình tụt quần anh, người mà mười mấy năm về trước đã từng đá bay anh khỏi cái chức Liên đội trưởng và bắt anh phải dọn nhà vệ sinh trong suốt một thời gian dài đằng đẵng, người mà gần một năm trước đã khiến anh phải chao đảo sau một đêm rồi đùng một cái tước đoạt quyền tự do của anh sau cái đêm đó. Rồi sau nữa thì sao? Sau nữa thì cô ấy đã cư nhiên khiến anh phải yêu cô...
Và cuối cùng là nhận thua cuộc chỉ vì anh muốn có con.
Con mẹ nó! Anh là đồ chơi của cô sao? Là cái thứ cô muốn đưa ra đùa cợt lúc nào cũng được à? Sao lúc nào cũng là anh phải chịu đựng mà không phải là cô? Vì bố cô là xã hội đen chắc.
Hứ, đã thế thì từ nay anh sẽ làm xã hội "thâm" cho cô xem. Để cô biết rằng màu đen chưa chắc đã là đáng sợ.

Lúc đó Đường Thi đã ngồi trên máy bay rồi. Cô cảm thấy sống lưng bỗng dưng lạnh toát thì đoán có lẽ Quang Anh lại tức quá đâm ra mất tự chủ mà chửi thầm cô rồi. Đường Thi nhếch lên một nụ cười nhạt rồi ngả người vào ghế và đưa mắt nhìn ra bên ngoài. Mây như những cục bông gòn khổng lồ bị ai đó quăng lên bầu trời, hình dạng của chúng thì muôn vẻ khiến cho người nhìn là cô cũng không thấy chán cho lắm.
Thế rồi cô lại nhìn thấy một đám mây...có hình một đứa trẻ. Cô không biết là nó có hình như thế thật không nhưng tâm trí và ánh mắt cô đã nhìn ra như vậy. Điều đó chứng tỏ là cô đã bị ám ảnh bởi Quang Anh rồi. Bà nó chứ! Chính cô cũng thấy bản thân mình thật nực cười chứ đừng nói là chồng cô sẽ buồn vì cô. Cô đã cảm thấy bất lực rồi, cô cũng là phụ nữ, tính cách có mạnh mẽ tới đâu thì vẫn có lỗ chỗ yếu đuối. Cô biết, nếu như mình không thể cho Quang anh một đứa con thì anh sẽ nghĩ là cô không yêu anh. Và như vậy thì anh anh ấy sẽ đi tìm người con gái khác thôi. Cô đưa ra cái đơn li hôn kia chỉ là muốn để cho mình không bị mất mặt trước mà thôi.
Cô rất coi trọng cái tự tôn cao vời vợi của mình.

Vừa xuống sân bay, Đường Thi đã gọi điện cho Mac. Nghe chừng anh rất vui khi tiểu thư lâu ngày không gặp gọi cho mình, giọng nói anh thấm đượm niềm vui sướng khó tả:
- Tiểu thư! Tiểu thư đã về rồi phải không?
Đường Thi đưa mắt nhìn quanh sân bay như để tìm taxi. Chiếc kính râm to bự chảng chiếm phân nửa khuôn mặt khiến cô hoành tráng trông thấy. Đúng là con gái của Liêu Tuấn, phong thái hiên ngang chẳng kém gì bố mình. Cuối cùng cô chọn một chiếc taxi ở gần đó rồi kéo vali lại. Tài xế đã đón chờ và và rất sẵn sàng giúp cô kéo đống hành lí quá khổ kia lên xe.
Đường thi đưa vali cho tài xế rồi nói chuyện tiếp với Mac:
- Tôi đang trên đường về nhà. Anh bảo đầu bếp làm cho tôi ít đồ ăn nhé!
- Cô chủ, sao cô không về nhà của mình? - Ý anh là sao cô không về "ngôi biệt thự tình yêu gần biển" của mình?
Đường Thi thở dài rồi gắt, bây giờ bất cứ ai còn nhắc đến những gì liên quan đến Quang anh thì cô quyết đại nghĩa diệt thân với kẻ đó:
- Mac! Tôi không phải là đang về nhà của mình đó sao?
Thấy tâm trạng tiểu thư có vẻ không tốt thì Mac cũng không đả động gì đến chuyện cô đi ăn chực nhà bố đẻ nữa (>.<), anh nói:
- Vâng! Tôi hiểu, tôi sẽ nói với đầu bếp.
Sau khi Mac nói xong thi Đường Thi cũng dập máy. Cô mệt mỏi ngả người vào ghế, dường như mọi sinh lực đều bị rút cạn kiệt khiến cho chân tay bải hoải. Tài xế nhìn cô qua gương và hỏi:
- Cô muốn về đâu thưa cô?
Đường Thi cũng chỉ trả lời vu vơ thôi:
- Tòa Nhà Vàng!
Vậy mà tên tài xế đó lập tức rùng mình một cái. Không phải là vì tên của tòa nhà đó mà là chủ của căn nhà đó. Như một phép hoán dụ, nói căn nhà lại hóa ra chủ. Phải! Liêu Tuấn chính là trùm xã hội đen khét tiếng trong thành phố. Những người dân sống nơi đây hoặc có thể là ở những nơi khác trong đất nước khi nghe đến tên thì đều rùng mình. Đơn giản là ông ta có một sức ảnh hưởng ghê gớm. Mà sự ảnh hưởng ấy lại thiên về những cái xấu là chủ yếu. Gây cho người ta những nỗi sợ hãi khó nói lên lời.
Còn tên lái taxi này, chỉ cần nghe đến tên là muốn tuôn ngay một bãi ra xe rồi. Thật là...

Buổi tối, Quang Anh chẳng thiết ăn uống. Anh cứ nằm một đống trên giường trông đến nản. Quần áo đi gặp đối tác từ buối sáng về cũng chưa kịp thay, nhăn nhúm và thảm hại đến khó tả. Tóc tai thì bờm xờm, mới qua có mấy tiếng thôi mà có cảm tưởng như anh đã già đi vài tuổi rồi. Râu xanh dưới cằm mọc lỗ chỗ càng làm cho anh trông lôi thôi và tiều tụy hơn. Anh đưa điện thoại lên ấn tiếp dãy số mà mình đã thuộc làu, anh đã ấn đến khi đấu ngón tay không chịu được nữa mà bật một chút máu ra. Thế mà đầu giây bên kia vẫn chẳng chịu nghe máy. Nhưng điều đáng nói ở đây nhất là anh lại còn cứng đầu hơn, nếu Đường Thi không nghe máy thì anh cũng quyết gọi cho đến khi nào cô nghe máy thì mới thôi. Và cuối cùng cái anh nhận được là một giọng tương đối êm ái, nghe xong anh chỉ muốn gọi điện cho tổng đài để bảo họ đổi cái giọng này:
- Thuê bao quý khách vừa gọi...
Cô ấy có lẽ đã đập cả điện thoại rồi cũng nên!
Quang Anh lại thở dài, cả ngày hôm nay anh đã thở dài hàng trăm lần rồi. Rốt cục là anh đã làm gì sai? Chắc chắn là không phải từ cái mong muốn có con của anh rồi. Anh đã đả thông tư tưởng để cho mình không còn tự đổ vấy lên đầu bản thân nữa. Nhưng gạt bỏ được rồi thì anh lại càng khó chịu hơn. Khó chịu khi không biết nguyên nhân tại sao minh lại phải kí vào cái đơn li hôn này.

Đường Thi vừa về đến nhà đã chạm trán chú Lưu. Vẫn như mọi lần, cứ gặp cô khi nào là ông ta lại bắt đầu giở mấy môn võ của mình ra thử. Nhưng lần này thì lại khác, Đường Thi không đỡ được. Cô vừa bước vào đã bị một cước song phi ngay vào phần hông. Cả cơ thể cô lập tức bay ra xa như trong phim võ thuật. Còn chú Lưu thì chỉ cười ha hả như như rồ dại rồi nói:
- Chú không ngờ là dạo này cháu còn học cả cách vận khí công như vậy đấy.
Chắc là không đau đúng không? Tốt lắm!
Không đau? Đường Thi vừa nhăn nhó như khỉ ăn ớt vừa kêu la thảm thiết:
- Chú cứ thử đưa hông ra cho cháu đạp xem nào.
Ông chú vừa cười sảng khoái được một hồi, khi nghe Đường Thi nói thấy thì vội ho sặc sụa:
- Thế không phải cháu đang luyện cái này à? Sao lúc chú ra tay lại không đỡ hoặc đánh trả?
Đường Thi lồm cồm bò dậy, cô chạy lại chỗ vali đang nằm chỏng chơ dưới đất rồi nói vẻ mệt mỏi:
- Luyện liếc cái gì? Cháu mệt lắm, chú để cháu ăn xong rồi mới hỏi có được không?
Nói rồi Đường Thi liền kéo vali vào trong thang máy rồi lên tầng 18. Cô phải đi chào bố một tiếng đã, tiện thể dò xét xem thái độ của bố cô thế nào. Nếu như tâm trạng ông tốt thì có lẽ cô sẽ nói luôn chuyện li hôn, còn nếu ngược lại thì cô cũng làm ngược lại luôn.

Liêu Tuấn đang ngồi trước bàn làm việc. Vừa rồi bên Las Vegas gọi điện về và thông báo, họ phải hối lộ một số tiền cho cảnh sát. Vì Las Vegas của Đông Bang hội tương đối lớn, lại là chỗ rửa tiền lớn thứ hai của họ cho nên họ phải hối lộ một khoản không hề nhỏ. Liêu Tuấn đưa tay lên trán vẻ mệt mỏi rồi ông đập bàn một cái rõ mạnh:
- Mẹ kiếp! Có cái gi mà hãm thế không biết?
Đường thi đứng ngoài cửa đã nghe thấy tiếng đập bàn của bố mình thì đoán sơ qua tình hình. Có lẽ hôm nay cô không nên nói gì thì hơn. Cô đẩy cửa rồi bước vào, khóe môi cô cố giãn ra một nụ cười với bố mình:
- Bố! Con về rồi.
Liêu Tuấn thấy con gái như thấy được ánh dương, ông đưa tay vẫy vẫy rồi nói:
- Lại đây con gái.
Đường Thi nghe vậy thì liền mỉm cười bước về phía bố, kéo ghế ngồi cạnh ông và hỏi:
- Sao thế bố? Có chuyện gì không ổn ạ?
- Ừ! Las vegas có vấn đề rồi. Ta phải hối lộ một khoản tiền cho bọn cảnh sát.
- Vậy thì cứ hối lộ thôi, còn hơn là để họ dẹp chỗ làm ăn của chúng ta. Tiền có thể kiếm sau mà bố.
Liêu Tuấn nghe con gái nói vậy thì chỉ thở dài. Ông vuốt tóc cô, nhẹ nhàng nhìn cô đầy trìu mến:
- Đành phải làm thế thôi chứ biết làm sao được - Rồi như nhớ ra được điều đó, ông hỏi vội - mà sao con lại về đây? Quang Anh đâu.
Người ta nói có tật thì giật mình quả không sai. Đường Thi vừa nghe bố hỏi thế đã lắp bắp như gà mắc dây chun:
- À...là...là anh ấy vẫn còn công việc. Con nhớ nhà quá nên về trước.
- Ở đây à? Nhà của con thì sao?
Đường Thi đưa mắt ra chỗ khác nhìn rồi trả lời bố:
- Vâng, con đợi khi nào chồng còn về đã. Về nhà bây giờ buồn lắm, có mỗi mình con thôi.
Nghe con gái nói vậy, trong lòng Liêu Tuấn chợt dâng lên một sự thương xót. Hóa ra khi lấy chống, con gái ông đã cảm thấy như vậy.
- Vậy thì con hãy sinh một đứa đi. Ta vừa có cháu bế mà con cũng không phải lặn lội về đây mỗi khi con buồn nữa.
-...
- Đường Thi! Con sao vậy? - Khi thấy con gái lặng cả người đi, sắc mặt trắng bệch thì ông liền gọi lớn.
Nhưng cái ông được đáp lại chỉ là một câu nói mang đầy sự sợ hãi và hoang mang:
- Bố, con sẽ không làm thế đâu. Con không muốn có con! Dù có chết con cũng không bao giờ mang thai.
Chương 26 - Tại sao anh phải kí?


Ngay lập tức, vào sáng hôm sau, Quang Anh đã chuẩn bị hành lí và lên máy bay về thành phố của mình. Anh đã không ngủ cả đêm rồi, bộ dạng cũng không được hào nhoáng như thường ngày cho nên khi trả tiền phòng, các chị em nhân viên tỏ một thái độ tiếc thương đến thống khổ.


Trên máy bay, Quang Anh ngồi lặng người một chỗ. Ánh mắt thất thần như người mất hồn, hai tay lả vào đùi, đôi vai hiên ngang ngày nào giờ tưởng chừng như cũng rũ cả xuống. Quang Anh giờ đây không thể coi là Quang Anh được. Xin hãy tạm quên đi hình ảnh huy hoàng của anh trong một khoảng thời gian!


Đầu << 29 30/31 Cuối

Nhập trang (1~31):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON