Duck hunt
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Bạn có yêu đời không? Vậy đừng phung phí thời gian vì chất liệu của cuộc sống được làm bằng thời gian. Franklin

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài->Teen story-> Chân Ngắn Sao Phải Xoắn full

Chân Ngắn Sao Phải Xoắn full Trang 19

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~27):

Đầu << 18 19/27 20 >> Cuối


Từ ngày nhận lời yêu Lãng Tử, trưa nào anh ấy cũng lên xách cổ tôi đi ăn cùng. Mà khổ, anh ấy chỉ thích ăn đồ Tây, còn tôi lại mê đồ Việt. Anh ấy cho rằng mấy cái món tôi thích ăn rất mất vệ sinh, còn tôi thì cho rằng mấy món Tây quá nhiều bơ sữa dễ ngấy và nhanh béo. Nói chung, mỗi ngày chúng tôi đều phải tìm cách phân giải bằng oẳn tù tì kín trong thang máy xem ai thắng. Tất nhiên, tôi luôn là người thắng, vì sao? Vì tôi có mánh lới của mình. Thứ nhất, tôi luôn giả vờ chậm tay để ra đòn, thứ hai, nếu tôi thua tôi sẽ dùng vũ khí lợi hại hơn, tức là vị mặt xuống và giả vờ đòi nhịn ăn. Lãng Tử không còn cách nào khác đành phải chiều theo ý tôi. Ô hô! Tôi đã nói rồi mà, với bất kỳ ai và ở bất kỳ đâu, tôi vẫn luôn là người chiếm thế thượng phong. Và tôi luôn vui vì điều đó!
Đến lúc này, tôi mới mạnh dạn hỏi Lãng Tử tại sao từ chỗ thờ ơ, lãnh đạm với tôi mà nhanh như gió đã chuyển sang tán tỉnh tôi ngay được? Tôi hỏi thế thôi, nhưng tôi thừa biết, một trăm ông đàn ông được hỏi thì chín mươi chính người trả lời theo kiểu vì anh bị em thu hút, vì em rất duyên! Còn một phần trăm còn lại sẽ lờ đi vì không dám nói ra sự thật. Tôi nghĩ, Lãng Tử của tôi chắc thuộc vào thành phần chín mươi chín phần trăm đó. Lãng Tử nhìn tôi tủm tỉm cười và nói.
“Thực ra, lúc đầu anh thấy em hâm hâm kiểu gì ấy”
Choáng! Vậy ra, nhận định trên của tôi là sai chăng? Lãng Tử thật không biết nhìn người, thảo nào phải đeo cái kính cận to tổ chảng trên mặt. Tôi phùng mang trợn má định ăn vạ thì Lãng Tử vội giải thích.
“Tại hồi học cùng em, anh thấy em vừa đen đen, lùn lùn, bẩn bẩn nhưng học hành thì tanh tưởi nên anh nghĩ em chỉ biết mỗi học và học.”
Hô hô! Lãng Tử ạ, anh lại nhầm rồi, em vốn thông minh từ bé, nên chỉ chơi thôi vẫn luôn đạt Top, em đen đen và chân em có một mẩu thôi, nhưng em tự thấy mình không đến nỗi nào, thậm chí là xinh đẹp. Tôi đã ngoác mồm ra cãi, vừa cãi vừa nhướn mình lên để soi mặt lên chiếc gương trên ô tô. Lãng Tử búng tay cái “tách”. Anh ấy hồ hởi.
“Chính xác! Vì em tự tin và lạc quan! Và anh thích điều đó.”
Đấy, thấy chưa? Dù bạn xấu nhưng bạn biết phấn đấu thì bạn sẽ thành công, dù bạn không bằng người khác về mọi mặt, nhưng bạn hãy tự tin với những gì mình có và bạn cũng sẽ thành công. Tóm lại, một bài học nữa cho những cô nàng chân ngắn là phụ nữ thu hút và đẹp nhất là khi tự tin và vui tươi (Tất nhiên, đừng tự tin thái quá, bạn sẽ bị đánh giá là không biết mình đang đứng ở đâu).
Lãng Tử nói rằng, anh ấy đã bắt đầu nghĩ đến tôi từ khi tôi định tự tử, lúc đầu anh ấy tò mò không hiểu vì sao tôi muốn chết, anh ấy để ý đến tôi nhiều hơn (Tuyệt thật, đôi khi tình yêu cũng được sinh ra từ sự tọc mạch đấy). Và càng ngày, càng bị vẻ tự tin, thông minh, vui vẻ và xinh đẹp của tôi thuyết phục (Xin nói thêm, từ xinh đẹp là do tự tôi thêm vào, nhưng tôi thấy nó hợp lý mà). Sau khi ly dị vợ, Lãng Tử đã đắn đo rất nhiều mới quyết định nhờ Hăng-rô Nguyễn chuyển quà với tôi. Và tiếp theo như thế nào thì các bạn biết rồi đấy!
Lại nói về Hăng-rô Nguyễn, dù Lãng Tử và tôi đã công khai yêu nhau, nhưng anh chàng vẫn không chịu lúi bước, vẫn nhất nhất làm theo đúng phương châm “Cạnh tranh công pằng” mà anh ta đã đặt ra. Tôi khổ quá, giá như ngày xưa mẹ tôi sinh ra tôi xấu hơn một tí thì có tốt hơn không?… Một lần, khi tôi định phi đến thang máy theo phong cách thường thấy thì nhìn thấy Hăng-rô Nguyễn ôm một túi bim bim to đùng, bên trên có thắt nơ hồng đứng cạnh đó. Linh tính mách bảo tôi là hắn đang chờ mình. Thế là tôi giả vờ như người đi nhầm đường, quay ngược lại hướng về phía cầu thang bộ. Nhưng tôi không thể thoát khỏi cặp mắt ốc nhồi của Hăng-rô được (Khiếp, đã hô răng rồi lại còn hô mắt nữa). Anh ta háo hức gọi tên tôi. Bố khỉ, không còn cách nào khác, tôi đành ngoái lại mỉm cười với anh và giơ tay lên ra hiệu như tôi đang bận. Anh ta cười với tôi, mà thực ra phải gọi là nhe răng mới phải. Tôi chạy biến! Hăng-rô đuổi theo, tay vẫn chìa bịch bim bim to đùng ra phía trước, miêng không ngừng gọi.
“Cô Phương! Cô Phương.”
Tôi giả vờ không nghe thấy, trời ạ, anh ta nghĩ gì mà định tặng tôi cả một đống bim bim thế cơ chứ. Dù tôi là một đứa tham ăn, nhưng tôi tham có chọn lọc chứ không phải bạ gì ăn nấy, cho gì nhận lấy đâu. Nói thế thôi, chứ tôi thực sự không muốn làm tổn thương Hăng-rô Nguyễn, vì thế tôi cố tình tránh mặt để anh ta tự nhận thức được vấn đề, nhưng càng tránh thì anh ta tìm mọi cách tiếp cận. Tôi thề, nếu có kiếp sau, tôi sẽ không làm gái đẹp nữa. Tôi và Hăng-rô Nguyễn cứ chạy đuổi nhau trên cầu thang và vô tình gây ra một vụ náo loạn không đáng có, mọi người nhìn thấy cứ tưởng tôi vừa gây ra tội lỗi gì với Hăng-rô ấy. Cuối cùng thì tôi cũng chui tọt được vào công ty, phi thẳng vào phòng sếp Tam Mao và lánh nạn ở đó. Hăng-rô chờ không được đành phải bỏ cuộc, ôm bim bim về.
Trưa đó, tôi kể chuyện này cho Lãng Tử nghe, anh ấy cười sằng sặc. Anh ấy nói, thực ra Hăng-rô là một người rất thông minh trong công việc nhưng lại lớ ngớ trong đời sống. Chắc tôi là mối tình đầu của Hăng-rô nên cậu ấy mối thế. Tôi hỏi Lãng Tử xem anh ấy có ghen không. Lãng Tử nói.
“Sao phải ghen? Cậu ta có gì bằng anh mà phải ghen?”
Ô, thật là kênh kiệu, nhưng ngẫm ra cũng đúng, Hăng-rô Nguyễn chẳng có gì bằng Lãng Tử của tôi cả. Công nhận, chúng tôi quả là một cặp trời sinh, đứa nào cũng có sự tự tin ngất trời. Chỉ có điều Lãng Tử tự tin với những gì anh ấy có, còn tôi tự tin về bất cứ thứ gì, kể cả tôi có hay không.
Tôi nghĩ, tôi và Lãng Tử là một cặp xứng đôi vừa lứa, xét về cả đầu óc và hình thức (Nói trắng ra là đều thông minh và có nhan sắc). Chỉ duy nhất một điều, nhỏ thôi, đó là chân tôi… hơi ngắn (Nói trắng ra là quá ngắn), vì thế, tôi đã cố gắng để che lấp khuyết điểm của mình bằng cách đi giày cao gót và Lãng Tử cực kỳ hài lòng về điều đó. Còn tôi, dù không thích điệu đà cho lắm (Lý do lớn nhất là nó quá tốn kém) tôi vẫn cứ vui vì người yêu tôi vui.
Tôi chìm vào tình yêu với Lãng Tử, khoảng thời gian này tôi sống cứ như trên mây, đi về thất thường, nói cười thất thường và cũng điệu đà một cách bất thường. Đương nhiên, mọi sự bất bình thường đó không thể thoát khỏi con mắt của mẹ tôi. Bà gặng hỏi, nhưng còn lâu tôi mới nói, vì hơn ai hết tôi hiểu, nếu một khi tung tích của Lãng Tủ lộ ra thì tôi sẽ không thể yên ổn sống với mẹ tôi được. Mẹ tôi lại hỏi thăm về Hoành Tá Tràng, ờ nhỉ? Tôi đã quên anh ta rồi sao? Tại sao khi mẹ tôi nhắc đến tôi lại giật mình? Thực ra tôi chưa bao giờ quên, thi thoảng trong những lần đi chơi với Lãng Tử, tôi vẫn cố tình nhìn ra đường chỉ để nhìn xem biết đâu Hoành Tá Tràng đang đứng ở đó. Mặc dù, tôi chẳng biết để làm gì, chưa nói đến việc lớ xớ lại bị hắn tuýt còi phạt chứ chẳng chơi đâu.
Tôi không trả lời mẹ và lên phòng bấn số Hoành Tá Tràng. Vẫn bài nhạc chờ nhạt toẹt hồi nào. Hoành Tá Tràng nhấc máy với giọng lạnh lùng vốn có. Chúng tôi không nói gì nhiều (Vì sự thật, chẳng biết nói gì). Ngược đời là thế, khi gặp nhau thì cãi nhau cháy cả cổ, nhưng lâu lâu không thấy thì không nói gì???

Mẹ tôi đã bắt đầu nghi ngờ về những động thái bất thường của tôi. Mà không nghi ngờ sao được, tôi có triệu chứng đầy đủ của một kẻ cực kì mờ ám. Hành tung bí ẩn, đi sớm về khuya,cười một mình, hát một mình và nhiều khi cầm điện thoại lên lẩm bảm một mình. Các bạn thử yêu đi thì biết, nếu bạn để quên điện thoại trong vòng năm phút bạn sẽ cảm giác như bạn vừa mất nó cả thế kỷ ấy. Tôi thừa khôn ngoan để biết mẹ tôi nghi ngờ, nhưng tôi cũng có đầy trí thông minh để né tránh những câu hỏi hóc búa của mẹ. Vì vậy, mẹ tôi dù có nghi ngờ đến đâu cũng chẳng tìm ra được manh mối nào hết. Khà khà, quả này tôi không tự lấy làm khâm phục bản thân mình thì hơi phí, nhỉ?
Mà thôi, việc đáng tự hào nhất phải kể đến là từ nay, Lãng Tử và tôi trở thành một cặp đôi đẹp trong tòa nhà nơi chúng tôi làm việc, mặc dù đôi lúc tôi vẫn nghe thấy người ta bàn tán sau lưng rằng, “Ô, sao anh ấy lại yêu cô ta nhỉ?” Thật là lắm chuyện, có thế thôi mà các người cũng phải hỏi đi hỏi lại. Vì tôi xinh đẹp, vì tôi duyên dáng, vì tôi thông minh chứ còn gì nữa, nhiều lúc tôi muốn hét vào mặt họ như vậy. Nhưng nhờ sự kiêu hãnh thiên bẩm của mình, tôi kiềm chế được. Vẻ đẹp của tôi không cần nói ra bằng lời, nó đã toát hẳn ra bên ngoài rồi, nếu ai mà không nhận ra thì chắc chắn họ ghen tị với nhan sắc trời phú của tôi mà thôi.
Lãng Tử chiều chuộng tôi, thường mua cho tôi những món quà đẹp nhất, tôi muốn đi bất cứ đâu Lãng Tử đều sẵn lòng đưa tôi đi. Chỉ có điều, Lãng Tử cũng khắt khe với tôi, anh ấy luôn bắt tôi mặc váy điệu đà, đi giày cao gót và tô son. Những thứ đó, tôi đều ghét, nhưng vì tình yêu, tôi vẫn vui lòng thực hiện. Tôi nghĩ, khi yêu, mỗi người nên bớt đi một chút cái tôi của riêng mình để có thể hòa hợp và xích lại gần nhau hơn (Ôi cứ nói như triết gia ấy, dù điều này tôi chỉ học lỏm ở đâu thôi).
Một buổi chiều trời mưa như trút nước, tôi và Lãng Tử ngồi trong xe
ô tô ngắm mưa qua cửa kính. Lãng Tử vừa nhìn mưa, vừa nghêu ngao hát vài bài tiếng Anh. Càng ngắm, tôi càng thấy Lãng Tử đẹp trai hơn bất kì người đàn ông nào tôi từng gặp. Tôi nghĩ, anh ấy thật may mắn vì đã yêu được một người biết nhìn nhận đúng vẻ đẹp của mình (Điều này phải nói ngược lại chứ nhỉ). Đúng lúc tôi đang say sưa ngắm nhìn nhan sắc của Lãng Tử thì đột ngột anh ấy quay lại nhìn tôi. Bốn con mắt chạm nhau, à không, nếu tính đúng thì phải là tám vì tôi và anh ấy đều cận. Lãng Tử ghé sát vào mặt tôi, tôi thậm chí còn nghe thấy được tiếng thở gấp và mùi thơn từ một loại nước hoa dành cho đàn ông nào đó. Tôi nghiêng đầu ra xa để che dấu sự bối rối, nhưng Lãng Tử thật lì lợm, anh ấy vẫn không ngừng thu hẹp khoảng cách giữa hai đứa. Cứ thế, tôi càng né, anh càng tiến đến. Cuối cùng, đành nhắm mắt để chờ đợi một nụ hôn như trong phim vậy (Ô, thực ra thích lắm còn sĩ). Đúng lúc, môi sắp chạm môi, kính chạm kính thì chuông điện thoại của tôi reo lên. Chúng tôi giật mình rời nhau ra, tôi cuống cuồng tìm điện thoại, bố khỉ, đứa chết tiệt nào gọi điện vào đúng lúc này nhỉ? Tôi nhấc điện thoại, là thằng Cây Sậy gọi, mưa to quá nên tôi nghe được câu được câu mất. Loáng thoáng nghe nó nói, “Đến bệnh viện ngay, thằng Bi Ve….sắp….sắp…rồi, nó đang ăn thì…gục….”. Ối trời ơi! Tôi bủn rủn cả chân tay, hét lạc cả giọng để ra lệnh cho Lãng Tử lái xe đến bệnh viện. Trên đường đi, tôi vừa lo lắng vừa băn khoăn. Thế quái nào mà thằng Bi Ve lại… phải cấp cứu được nhỉ? Hôm qua nó vừa gặp tôi và cười hô hố cả buổi cơ mà. Nghe giọng của thằng Cây Sậy có vẻ bệnh tình cũng nghiêm trọng lắm đấy, trời! Mà thằng Cây Sậy chằng bảo là nó sắp…sắp…gì đó mà. Lạy trời đừng nói là nó sắp….chết nhé. Tôi chỉ có mỗi thằng bạn, à không, tính cả Cây Sậy nữa là hai, lạy trời. Tôi vừa ngồi trên xe, vừa cầu nguyện và lần đầu tiên nước mắt tôi cứ thế chảy. Lãng Tử liếc nhìn tôi và nắm tay tôi thật chặt.
Chúng tôi hốt hoảng lao như điên trong hành lang bệnh viện. Ngó nghiêng mãi mới nhìn thấy Cây Sậy và Chuối Hột đang đứng cuối hành lang. Tôi lao đến, tóc tai ướt rũ, nước mắt lã chã (Trời ơi, đoạn này mà ai bảo tôi xấu như quỷ tôi cũng cam lòng). Thằng Cây Sậy thảng thốt nhìn tôi rồi hỏi.


Đầu << 18 19/27 20 >> Cuối

Nhập trang (1~27):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON