- Tao thù những thằng đàn ông sắp cưới vợ !
Bi Ve lấm lét nhìn tôi, như kiểu nó đang giấu giếm chuyện gì đó. Tôi tinh lắm, dù thất tình nhưng tôi vẫn rất tinh.
- Mày sắp cưới vợ hay sao thế ?
- À… không …. Tao đương nhiên là không, làm gì có ai mà cưới.
Bi Ve ấp úng nói với tôi. Tôi gật gù cắn hướng dương.
- Tốt. Mày mà cưới vợ lúc này thì tao xé xác, tao đã quá thất vọng vì Lãng Tử rồi. Trời ơi là trời ! Tại sao người anh ấy cưới không phải là tao mà là cô ta chứ.
Tôi gục đầu xuống có vẻ thiểu não. Bi Ve phán một câu xanh rờn.
- Thế mà cũng hỏi, vì anh ta yêu cô ấy chứ sao.
Tôi đập bàn cái “rầm”, lừ mắt nhìn Bi Ve, nó hốt hoảng bịt miệng lại. Tự nhiên tôi thấy thiếu thiếu gì đó, hóa ra không thấy thằng Cây Sậy đâu. Chỉ Cây Sậy mới biết an ủi tôi vào những lúc này thôi, Bi Ve chẳng qua cũng chỉ là thằng chỉ biết nghe, không biết nói những lời hay ý đẹp vừa tai tôi. ( Tôi không chỉ hám sắc mà tôi còn hám ngọt nữa, tất cả những lời ngọt ngào đều khiến tôi thích mê, thật là thói quen dễ thương) . Tôi gào lên trước mặt Bi Ve.
- Cây Sậy đâu ?
Bi Ve càng hốt hoảng hơn, nó cầm cốc nước lên uống đánh ực một cái.
- À… ừm… nó đang … bận .
- Bận gì ?
Tôi quắc mắt nhìn Bi Ve, chưa bao giờ Cây Sậy bỏ mặc tôi như thế, đương nhiên tôi có quyền hỏi chứ. Bi Ve càng lúng túng hơn.
- À… nó… đi… ra… mắt !
- Cái gì ? Nó lại có người yêu mới à ? Nó bỏ con bé Chuối Hột rồi hả ?
- Không… nó… ra… mắt…. bố mẹ… vợ tương lai.
- Cái gì ?
- Thực ra, nó định thông báo cho mày, chắc vài tháng nữa nó… cưới… đó.
Tôi gào lên thảm thiết.
- Cái gì ? Nó dám cưới trước tao sao ? Thằng này láo thật ! Gọi nó đến đây ngay !
- Không tiện đâu… nhỡ nó chưa xong việc… !
Thằng Cây Sậy của tôi, thằng bạn chí cốt của tôi, nó dám bỏ tôi để đi lấy vợ vào đúng lúc nước sôi lửa bỏng thế này sao. Tôi thật không cam lòng, nó có hơn gì tôi mà nó cưới được vợ, còn tôi, tôi thế này mà đến một thằng chồng vắt vai cũng không có. Tôi mở điện thoại, gọi ngay cho Cây Sậy, nó vừa mới a lô một cái thì tôi đã bù lu bù loa.
- Mày xong việc chưa ? Xong việc rồi thì đến trà chanh ngay lập tức ! Tao và Bi Ve đang chờ ! Không vác xác đến thì đừng có trách !
Tôi cúp điện thoại cái rụp, chẳng kịp để cho thằng Cây Sậy có thời gian giải thích. Còn Bi Ve thì như thoát khỏi sự lúng túng lúc đầu, nó vuốt vuốt tóc nhe răng ra cười. Không ngoài dự đoán của tôi, thằng Cây Sậy lao vun vút tới, vẫn để nguyên quần âu áo sơ mi, tóc vuốt keo chỉnh tề. Không đợi nó ngồi xuống, tôi lại đập bàn ( Nghĩ cũng thương cho cái bàn, có ngày gãy lưng vì tôi).
- Mày cưới thật à ?
- Ừ ! Chưa tìm được ngày đẹp !
- Mày cưới con bé Chuối Hột đó thật hả ?
- Cô ấy là Phương Chi, không phải Chuối Hột.
- Người tròn như quả Chuối Hột, không phải Chuối Hột thì là cục kẹo chắc.
Thằng Cây Sậy ngẩn người nhìn tôi. Còn thằng Bi Ve thì phá lên cười sằng sặc. Tóm lại là tôi vẫn thấy ức,tại sao nó lại định cưới vợ vào lúc tôi đang thất tình chứ. Thật là bất nhẫn, tại sao nó lại đối xử với tôi như thế chứ. Cây Sậy dường như biết lỗi nên cung cúc ngồi cắn hạt hướng dương, còn Bi Ve đương nhiên là hả hê, vì dù thế nào nó đã có thằng Cây Sậy đỡ đạn cho nó rồi.
Kết thúc của ngày thất tình tan nát của tôi là một chầu Karaoke do tôi chủ trì và thằng Cây Sậy chủ chi, riêng Bi Ve do không có vai trò gì trong vụ này cả nên nó phải ngồi im nghe tôi hát. Thế đã là một ưu đãi quá đặc biệt với nó rồi ( Tôi nghĩ thế) . Và sau chầu Karaoke đó, Bi Ve và Cây Sậ quyết định sẽ xoa dịu nỗi đau thất tình của tôi bằng cách cuối tuần này cả hội sẽ lên Đại Lải chơi, vừa coi như một buổi tổng kết cho cuộc đời độc thân của Cây Sậy. Đương nhiên, vụ này do tôi chủ trì, và hai thằng kia là chủ chi. Nói chung, vai trò của tôi luôn luôn là cao nhất trong bộ ba siêu đẳng này. Tôi luôn tự hào về điều đó, nếu một ngày nào đó, Chuối Hột, tức vợ của Cây Sậy dám tranh giànhnó với tôi thì tôi sẵn sàng hất cẳng cô ta ra một cách không thương tiếc ( Dù chưa biết sẽ làm cách nào, nhưng tôi thề là thế, cứ thề đã mất gì câu thề đâu).
Cuối cùng, ngày chúng tôi được vùng vẫy ở Đại Lải đã đến, tôi bước đi hiên ngang, kiều diễm vào khách sạn trong khi Bi Ve và Cây Sậy há hốc mồm kéo chiếc balo trọng tải tầm khoảng dăm chục yến của tôi đi đằng sau. Khà khà, đó là cái lợi lớn nhất của việc chơi thân với con trai chứ không phải con gái. Bạn cứ thử tưởng tượng xem, nếu trong trường hợp như của tôi mà ba đứa con gái đi cùng nhau thì kiểu gì cũng chí chóe đủ kiểu, và kết thúc bao giờ cũng là đồ của đứa nào đứa nấy xách, không những thế, mỗi đứa còn tự khuyến mại cho nhau bằng cái mặt sưng như bì lợn nhúng nước. Tôi thấy mình thật thông minh, trên đời này hiếm có ai vừa thông minh lại vừa xinh đẹp như Đỗ Tiến Phương tôi đây, nhưng tiếc rằng Lãng Tử không nhận ra điều đó. Tim tôi chợt thắt lại khi nghĩ đến Lãng Tử, nhưng quang cảnh Đại Lải trong sương mù đã xóa nhòa hình ảnh đó ngay lập tức.
Chúng tôi hí hửng vứt đồ ở khách sạn rồi lao ra hồ đứng hú hét như vượn. Thật là đã ! Một cảm giác rất Pro ! . Chúng tôi nhìn thấy chiếc thuyền nhỏ bên hồ, ba đứa lao đến leo lên ngồi vắt vẻo và cầm mái chèo khua loạn xạ. Trời ạ, sao tôi, Cây Sậy và Bi Ve thật hiểu nhau. Chúng tôi đẩy thuyền ra xa, xa mãi, cả ba đứa hú hét vui mừng như vừa đạt được thành công vang dội lắm. Bỗng, mặt thằng Bi Ve như xám lại, nó phá tan cái không khí sung sướng đó bằng một câu lắp bắp…
- Này, có đứa nào biết chèo vào bờ không ?
Thôi chết, tôi nhìn Cây Sậy, Cây Sậy nhìn Bi Ve, Bi Ve nhìn sang tôi. Lúc này chẳng ai bảo ai, cả lũ mặt xám như nhau. Tôi mạnh dạn hỏi.
- Có đứa nào biết bơi không ?
Bi Ve nhìn tôi, tôi nhìn Cây Sậy, Cây Sậy lắp bắp.
- Tao… tao… chỉ … hơi biết bơi thôi !
- Hơi biết bơi là thế nào ?
Bi Ve suốt ruột hỏi.
- Thì… tao chỉ… chỉ… nổi được một đoạn thôi.
Ối trời ơi, thế mà nó dám khẳng định là nó hơi biết bơi cơ đấy. Cây Sậy ơi là Cây Sậy, ranh giới giữa hơi biết và biết nó xa nhau lắm. Tôi có vẻ bình tĩnh hơn, tôi sờ vào túi quần mình tìm điện thoại, nhưng không thấy. Tôi hỏi,
- Thế có đứa nào mang điện thoại đi không ?
Bi Ve lại nhìn Cây Sậy, Cây Sậy lại nhìn tôi. Thôi toi rồi, nhìn mặt ngẫn của hai thằng đấy là tôi biết chúng tí tởn quá nên để quên ở khách sạn rồi. Cả ba chúng tôi nhìn nhau, giờ này thì mặt đứa nào đứa nấy cắt không còn giọt máu. Bi Ve khều tay tôi.
- Này, ngày thường bà gào to lắm, giờ bà gào để mọi người đến giúp đi.
Tôi đập tay nó.
- Điên à ! Tao như thế này mà gào loạn cào cào lên người ta cười cho thối mũi ấy chứ. Con gái con lứa thì phải biết ý tứ chứ.
- Gớm, đến chết rồi vẫn còn sĩ diện hão.
Bi Ve thả một câu xanh rờn vào mặt tôi, đương nhiên là tôi tức giận, tôi định giơ tay cho nó cái vả, nhưng may mà tôi nhớ ra là cả ba đứa đang đứng trên truyền. Thế là thôi, Bi Ve được tha.
Chúng tôi ngồi lắc lư trên thuyền một lúc lâu, may sao, có vài người đi tới, chẳng ai bảo ai, cả đám vội gào thét, vẫy tay loạn xị ngâu.
- Cứu ! Cứu với !
Sao không loạn xị ngậu lên được chứ. Chết thì ai mà chả sợ. Thà chết một cách oanh liệt còn được, chứ chết vì tội nghịch dại thì quá tai hại. Cuối cùng, chúng tôi cũng được kéo vào bờ, cả ba đứa nắm tay nhau như thể không thể rời xa ( Thực chất thì vì quá sợ mà quên bỏ tay nhau ra thì đúng hơn) .
Chuyến đi Đại Lải kết thúc sớm hơn dự kiến, chúng tôi trở về Hà Nội với tâm thế vui mừng vì mình vẫn còn sống. Nỗi đau vì bị phản bội của tôi ( tôi cứ cho là Lãng Tử vừa phản bội mình cho nó sang) coi như cũng dịu đi một ít. Quả thật, tôi một lần nữa phải cảm ơn cuộc đời vì đã cho tôi hai thằng bạn thân như Bi Ve và Cây Sậy, dù thi thoảng chúng tôi có chí chóe với nhau đôi tí nhưng tình bạn của chúng tôi thì không có gì sánh kịp. Đấy, dù mất tình yêu, chúng ta vẫn còn tình bạn, chẳng tội gì phải hủy hoại bản thân vì thất tình cả. Có ai đó đã nói rằng, đã làm người thì phải biết thương mình trước đã, nếu không biết thương mình thì sẽ không biết thương những người xung quanh mình và càng không biết thương những người xa lạ. ( Thực ra, cái này là do tôi nghĩ ra, nhưng nếu nói thẳng ra là do tôi tư duy ra mấy cái câu sến rện này chắc tôi sẽ bị chém không thương tiếc mất, vì thế cứ nói đại là ai đó đi, mất gì đâu).
Sau lần thất tình thảm hại, tôi nghe lời Bi Ve và Cây Sậy là sẽ thực hiện chiến thuật là lạnh lùng và kiêu hãnh. Tội gì mình phải mang một vẻ mặt ủ dột, đờ đẫn khi đến gặp người vừa gây tổn thương cho mình ? Với sự tổn thương, cách trả thù tốt nhất là sống thật tốt. Và tôi, đương nhiên dù trời có sập trước mắt mình thì tôi vẫn cứ lạnh lùng và kiêu hãnh như thường, vì bản chất tôi sinh ra đã vậy. Tôi biết đâu là lợi thế của mình ( Đương nhiên, một đứa như tôi thì bói đâu ra khuyết điểm mà chê) . Tôi nghĩ, mình phải để cho Lãng Tử cảm thấy ân hận vì đã chọn cô ta thay vì tôi. Chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh bắt đầu bằng cách tôi , Bi Ve, Cây Sậy và Chuối Hột, ( Mặc dù sự xuất hiện của Chuối Hột phần nào khiến tôi khó chịu nhưng đành chấp nhận vậy, cái gì chứ riêng chuyện sống chung với sự khó chịu thì tôi luôn là số 1) chúng tôi quần nát các shop quần áo ở Hà Nội. Cuối cùng, cũng tạm tìm được dăm bộ váy cho tôi, tôi sẽ không nói số tiền ở đây, vì nếu phải nhắc lại thêm lần nữa chắc tôi sẽ đứt ruột ra mà chết mất. Quả là một sự thay đổi tốn kém, nhưng trước sự cổ vũ nhiệt tình của Bi Ve và Cây Sây, trước con mắt trầm trồ thán phục của Chuối Hột, tôi nghĩ mình là một nhà đầu tư không tồi.
Buồi sáng hôm đó, tôi mặc chiếc váy ngắn màu đỏ rực, có một bông hoa cũng màu đỏ rực nốt đính trên ngực. Tôi đứng trước gương ngắm nghía mình lần thứ hai mươi bảy, được, trông cũng khá gái phết, quyến rũ phết. Ấy là tôi mặc thì tôi thấy thế, chứ bình thường ra đường đứa nào mặc cái màu đỏ choét ấy lướt qua tôi thì thể nào tôi cũng lầm bầm chửi rủa vì tội dám làm tôi lóa mắt. Tôi lấy hộp trang điểm của mẹ ra và bắt đầu tô vẽ lên mặt mình.
Giờ tôi mới hiểu, làm con gái thực thụ thật là tốt kém, và làm con gái điệu đà càng tốn kém hơn tỷ lần. Tôi đã mất tiền đầu tư trang phục rồi kiểu gì cũng mất thêm tiền mua đồ trang điểm, chưa kể đến đủ cách thư nơ, hoa, thắt lưng để hợp với cái này cái nọ, nghĩ đến mà xót ruột. Nhưng chẳng sao, tất cả vì chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh, tôi phải đầu tư chứ. Tôi vẽ vời lên mặt xong, xách túi, xỏ đôi giày cao gót vào chân và bước ra. Mẹ tôi đã suýt xỉu khi nhìn thấy tôi. Mẹ ơi, mẹ là người hiểu con nhất, nhưng sao mẹ chẳng bao giờ đánh giá đúng vẻ quyến rũ của con nhỉ ? Giờ mẹ đã thấy con hơn mẹ nhiều chưa ? . Tôi hoành tráng bước đi, để mặc mẹ tôi nhìn theo ú ớ chưa kịp nói câu gì. Tôi leo lên xe, khổ, chẳng lẽ lại đổi xe ga để còn mặc váy ? Cái xe số ghẻ của tôi, ì ạch mãi không nổ được máy tôi lầm bầm đá vào nó mấy phát. Nó chẳng hề hấn gì còn tôi thì đau chân muốn chết. Tôi cong mông lên đẩy xe ra đầu phố, đen đủi quá, bọ ơi là bọ, sao mày không chọn ngày nào để hỏng mà nhất định phải là ngày hôm nay, ngày chủ nhân của mày bắt đầu chiến dịch lạnh lùng và kiêu hãnh chứ. Mặc dù bụng thầm nguyền rủa chiếc xe, nhưng mặt tôi vẫn nhìn thẳng về phía trước, công nhận có thêm đôi giày cao gót tôi thấy mình Lạnh Lùng và Kiêu Hãnh thật, nó cứ bắt tôi đi đứng ngễu nghện như một con khỉ vừa dẫm phải gai ý.