Khi bạn giả vờ điều gì đó, một phần trong bạn cảm nhận về điều đó giống như thật. Nếu bạn kể một câu chuyện nhiều lần, thì nó sẽ trở thành hiện thực đối với bạn.
- Thôi , đã kêu đừng nói chuyện lớp cậu nữa cơ mà ( nó khơi mào ra chứ ai ) . Tôi kể chuyện cười cho cậu nghe nhớ !!
- Thôi đừng kể . Mất công tôi ói mất .
- Cứ … Kể đây … Ngày xưa có 3 con gấu …..
Cứ thế nó kể cho hắn nghe mấy câu chuyện cười mà hôm nay nó được nghe kể từ mấy đứa lớp nó . Hắn buồn cười lắm mà không dám cười trước mặt nó nên cứ phải nín thôi làm nó cứ gọi là bực mình ấy . Nó biết hắn đang cười nhưng mà mỗi lần quay qua thì toàn thấy hắn hếch mặt lên trời thôi . Thế mới ức …..
~ Kết thúc hồi tưởng ~
- Sao mình cứ nghĩ tới con ngố đó hoài vậy nè trời . Chắc điên mất – Hắn tán vô đầu mình rồi liên tục lắc đầu để không còn nhớ đến nó rồi tự cười một mình .
- Ơ , mà lúc nãy nó mượn điện thoại của mình . Đúng rồi , tí đòi lại mới được . Con nhỏ ấy nghịch thế làm hư điện thoại của mình như chơi ấy . Mà nó mượn điện thoại mình làm gì vậy nhờ ?
~ Hồi tưởng của hắn ~
Nó không làm cho hắn cười lên tiếng nên nó bực mình lắm . Cái mặt xị ra một đống ấy . Hắn thấy càng buồn cười hơn nhưng dĩ nhiên vẫn phải nín cười . Sau một hồi im lặng , nó mới nảy ra một ý :
- Ê , cho tôi mượn điện thoại cậu tí đi .
- Làm gì ?? Tôi đâu có ngu !!
- Tôi không phá đâu . Đi !! Cho tôi mượn đi . Nha !!
- Không là không !! – Nó rồi hắn đi nhanh hơn để nó khỏi kì kèo nữa .
“ Hừm , không cho mượn thì đành cướp thôi !! HAHAHA !! “
Nó suy nghĩ xong liền chạy thật nhanh đến chỗ hắn và nhanh chóng luồn tay vô túi quần hắn và nhanh gọn rút điện thoại hắnra . Hắn vẫn khôn biết gì vẫn cứ nghênh mặt , huýt sáo mà đi . Nó chạy lên trước mặt hắn , khoe khoe cái điện thoại :
- Cúc cu , cái gì đây ?!
Hắn giật mình thò tay vào trong túi , phát hiện ra chiếc điện thoại đang nằm trong tay nó , hắn hét lên :
- AAAAA , con nhỏ kia , đưa cho tôi mau , lại phá nữa hả ??
Nó chu mỏ lên , chớp chớp mắt với hắn làm ra vẻ “ cún con “ :
- Cho tôi mượn tí thôi , có cần ki bo thế không ?? Tôi không phá đâu mà .
- Nhớ đấy, nó bị hư thì cô biết với tôi . Cấm lục lọi phần tin nhắn !! Toàn là tin nhắn tình cảm tôi nhắn cho bồ tôi không đấy .
- Vâng ạ !! Biết rồi khổ lắm .
Thế là mặc cho hắn đi trước , nó cứ nhảy chân sáo đi theo sau , vừa đi nó vừa mở máy hắn ra , xem hết phần hình , phần tin nhắn , phần nhạc , phần hình nền , phần danh bạ điện thoại , … trong máy của hắn . Nó phán ra một câu :
- Đích thị tên này là một kẻ nhàm chán .
Đúng là nhàm chán thật .Thư mục hình ảnh thì không lưu bức ảnh nào ngoài bức ảnh hắn đang lưu làm hình nền cho máy => không có năng khiếu tự sướng .
Phần hình nền cũng chả có một cái hình nào dễ thương được một tí . Toàn hình đầu lâu ( hình nó thích ) , không thì toàn mấy cái hình nền có font chán ngắt , tẻ nhạt .
Phần tin nhắn thì toàn tin nhắn gửi đến do mấy đứa con gái gửi cho hắn mà toàn cùng một nội dung . Không đòi làm bạn gái cũng muốn hẹn đi chơi với hắn . Hắn không trả lời lại cái nào , hắn chỉ toàn gửi tin nhắn cho thằng bạn thân của hắn là Hoàng Anh * chú ý nhân vật này * ngoài ra thì không còn gửi cho ai nữa ( thế mà kêu là toàn tin nhắn tình cảm gửi cho bồ . Xạo quá ).
Phần danh bạ thì chỉ lưu đúng 4 số thôi .
1 . Là bố mẹ hắn
2 . Là thằng Kiệt ( cũng là bạn thân của hắn trong nhóm Tam Hoàng , hiện đang đi qua nước ngoài quản lý công ty của bố mẹ hắn – Đã được nhắc tới ở những chap đầu * Chú ý nhân vật này sau này sẽ xuất hiện .
3. Là Hoàng Anh .
4. Cuối cùng là một cái tên rất đẹp nhưng cũng khá lạ - Thủy Băng …
Ngoài ra được cái phần nhạc là coi bộ được nhất . Toàn bài hay và nghe rất ấn tượng => không đến nỗi nhàm chán lắm . Thế là nó lấy nghe điện nhạc suốt dọc đường . Mặc dù thế nhưng nó cứ suy nghĩ mãi về cô gái tên Thủy Băng này – Người con gái duy nhất hắn lưu …
~ kết thúc hồi tưởng
♥ Trong phòng nó ~
Sau khi đã vật lộn với cái đống được gọi là đồ ăn , nó lên phòng thay đồ , chợt …
- A !! Quên mất là mình đang cầm điện thoại của tên cục đá di động ( biệt danh mới ) . Thôi kệ !! Tí trả . A! Đúng rồi . Hehehe .
Nó suy nghĩ một hồi và kết thúc bằng cái giọng cười đểu không thể tả , cuối cùng nó mở máy và …
TÁCH . TÁCH . TÁCH .
Nó bấm chụp hình liên tục và bao nhiêu hình ảnh của nó được lưu trong máy . Trông mặt ngố ngố mà chụp hình lên xinh cực ấy . Toàn là tấm nó cười này , chu mỏ này , làm mặt hề này , iêu lắm ý
-------------------------------
- Trả này !! – Nó trả cái điện thoại lại cho hắn . Mặt đểu yếu mà
- Humk` !!! Cô có làm gì cái điện thoại tôi không đấy ?!
- Không hề !! Xem thì biết . Hì hì
- Rồi , dọn cơm đi . Nói nhiều làm gì !
- Nè !!
Nó dọn đồ ăn lên cho hắn , hắn nhìn mà đôi mắt “rưng rưng” :
- Món gì mà kì thế ?! – Hắn lấy muỗng chọc chọc vào cái “ đống cơm ”
- Cơm trộn ấy mà !! Không biết hả ??
- Cơm trộn là sao ?? – Hắn tròn mắt
- À , cái món này hay còn gọi là món thập cẩm . Nguyên liệu gồm “ thấy cái gì thì bỏ vô ” , sau đó trộn lên ăn thế thôi
- Sao giống “ heo ” thế !! – Hắn nghe nó nói mà mún “ mửa ”
- Không dám à !! Ăn thử đi . Đi mà …!!
Thế là nhờ nó năn nỉ hắn cũng chấp nhận ăn thử một muỗng . Ăn được một muỗng thì …. Ngon quá nên hắn ăn hết luôn . Nó rửa chén mà lòng đầy tự hào
………………
♥ Tối 7.00 pm ~
- Tôi đi đây !! – Hắn khoác áo khoác rồi đi ra ngoài cửa , vẻ mặt lạnh như thường ngày .
- Ủa , cậu đi đâu vậy ?? – Nó ở dưới bếp chạy lên
- Đi đua xe !! – hắn khó chịu – Ăn cơm đi khỏi chờ tôi !! Tôi về khuya đấy !!
- Hả ?? Đua xe hả !! Ờ ờ …. Về sớm nha !!
- Hên xui … !!
Hắn ra ga-ra lấy xe moto rồi phóng đi mất hút . Nó nhìn theo với đôi mắt buồn :
- Cậu vẫn còn tham gia mấy trò đó sao ??
Nghĩ thầm rồi nó lặng lẽ đi vào … nằm ngủ . Nó không muốn ăn cơm vì nó không thích ăn một mình .
………………………….
♥ 11.00 pm~
ẦM !!! ….
Nó đang ngủ thì trời bỗng đổ mưa , những đợt sấm cứ thay phiên nhau vang lên trên nền trời khuya thăm thẳm .
Nó giật mình choàng tỉnh dậy . Sợ lắm . Nó sợ trời mưa … Vì chính ngày hôm đó – cái ngày mưa cũng to như thế này – cái ngày định mệnh đã cướp bố mẹ nó đi xa khỏi cuộc đời nó . NÓ GHÉT TRỜI MƯA !!!
Nó ngồi co ro trên ghế so-pha , hai tay ôm chặt lấy đầu gối …. Hình ảnh về ngày hôm đó cách đây 1 tháng lại hiện về trong tâm trí nó – một con bé ngốc còn chưa biết nếm trải sự đời ….
ĐOÀNG …. UỲNH …. PHỤT ….!!!
Một tiếng nổ lớn vang lên và điện trong nhà phụt tắt . Nó hoảng sợ chạy lại cửa cửa sổ . Xung quanh là không gian tĩnh mịch , u ám và tăm tối … tất cả mọi thứ đều trở nên vắng lặng sau khi cúp điện . Nó hoảng sợ chạy ra ngoài rồi ngồi vào cái xích đu đặt trước cửa ra vào.
Ánh trăng le lói hắt ánh sáng vào nó . Khắp người nó đều nhòe đi . Hai tay nó ôm thật chặt đầu gối . Những giọt nước mắt lại lăn trên má nó … Nó nức nở hướng đôi mắt vô hồn nhìn về khoảng không vô định …. Giây phút định mệnh ấy chập chờn hiện lên trong không gian tăm tối … rõ từng nét ….
-----------------
Cách đây 1 năm – 11.00 pm ~
- Cô chủ đừng quậy nữa mà !! Cô ngủ đi , hơn 11h đêm rồi !! – Tiếng cô giúp việc vang lên … - Cô giúp việc cầu khẩn nó
- Em chờ bố mẹ em về , hôm nay kỉ niệm ngày cưới của bố mẹ em mà !!
- Thôi .. Để cho cô chủ chờ đi , chắc cô chủ nôn nóng lắm !! – Bà quản gia nói
- Mà sao bố mẹ lâu về quá vậy ạ ?? Mưa thì càng ngày càng to !! – Nó bồn chồn đi tới đi lui
PHỤT .. !!
- Ơ .. cúp điện rồi !! Cô chủ !! Cô đâu rồi !! – Mấy chị giúp việc la toáng lên ..
- Em đây !! Hù !! – Nó lấy cái đèn bin soi vào mặt hù ma mấy chị người làm .
- Ối mẹ ơi !! – Bọn họ giật mình hét lên – Cô chủ làm bọn tôi hết hồn … !! PHÙ !!
RENG…RENG….
Tiếng chuông điện thoại vang lên …
- Dạ !! Alo !! SAO Ạ ??? THẬT KHÔNG ??? – Bà quản gia hét lên
- Sao thế ạ ?? – Nó hỏi
- Cô chủ ơi !! Ông .. ông bà … chủ … bị … bị … huhuhu … - Bà quản gia bỗng bưng mặt khóc …
……….
- KHÔNG…!!!! BỐ MẸ …!! Huhuhuu … Sao lại thế này ?? – Nó chạy lại chỗ bố mẹ nó đang bất tỉnh, khắp người đầy máu me , mọi thứ đề bê bết màu đỏ thẩm .
BỐ MẸ NÓ ĐÃ MẤT !!!
Nó như điên dại vào ngày hôm đó , nó hét , nó khóc , nó la ,… nó quẫn trí rồi !!! Đám tang bố mẹ , nó như chỉ muốn nhảy xuống huyệt chung với bố mẹ nó vậy . Mọi người , nhân viên công ty của bố mẹ nó , các chị giúp việc , quản gia ,… rất thương nó , tội nghiệp cho nó , họ can ngăn nó rất nhiều . Nhờ có sự động viên của họ mà nó đã dần nguôi ngoa .
Nhưng khi bố mẹ nó mất , công ty như rắn không đầu đã dần đứng trên bờ vực phá sản và phải tuyên bố lấy nhà cửa , đồ đạc trong nhà nó để gán nợ . Nó bị đuổi ra khỏi đường . Họ hàng nó không ai muốn nhận nó ,mặc dù họ rất thương nó !!
…………………..
- HU HU … - Nó vẫn ngồi khóc , nó nhớ bố mẹ nó !!
- MY !! HOÀNG MY !! Cô đâu rồi ?!
Hắn mở cửa thấy mọi thứ tối om nên tức tốc cho xe vào ga-ra rồi chạy vào nhà tìm nó . Nó nghe loáng thoáng tiếng hắn gọi nhưng cứ ngỡ không phải nên nó không trả lời mà vẫn ngồi đó vẫn đôi mắt đẫm lệ …
- Trời tối quá chả thấy con bé đó đâu hết , mà nó đi đâu được nhờ ?! Ơ !! Hình như ….
Hắn chợt nghe thấy tiếng thút thít của nó phát ra , sau một hồi định hướng cuối cùng hắn đã biết nó đang ở đâu … Hắn vội chạy lại …
- Sao cô ngồi đây ?? Sao cô lại khóc !! – Hắn hỏi có một chút lo lắng .
- QUÂN !! Hức … tôi tôi …. HUHUHU … - Nó bất ngờ khi nhìn thấy hắn , nó vui mừng ôm chầm lấy hắn mặc dù nó biết có thể hắn sẽ đẩy nó ra…
- Thôi !! Ngoan nào , đừng khóc nữa , có gì đâu mà phải khóc !! Tôi về rồi mà !! – Hắn vòng tay qua người nó , nhẹ nhàng xoa đầu nó , điều này làm nó rất ngạc nhiên xen lẫn sự vui sướng
- Nhưng tôi … sợ lắm … Tôi sợ trời mưa , tôi sợ trời tối … huhuhu !! – Nó được dịp nhõng nhẽo luôn
- Có gì đâu mà sợ , kể tôi nghe xem nào !! – Hắn vỗ nhẹ vào vai nó
- Nhưng tôi … cậu không được cười … !! – Nó sợ hắn sẽ cười vì nó thường hay quậy hắn , nếu biết chỉ vì chuyện đó mà nó sợ trời mưa với bóng tối có lẽ hắn sẽ cười nó chết
- Ừ .. được rồi !! Kể đi !!
- Ừm … - Nó do dự một hồi rồi cũng sụt sịt kể lại cho hắn nghe . Nó vừa kể mà những giọt nước mắt không ngừng rơi … Khi kể tất cả mọi chuyện cho hắn nghe , chợt nó thấy lòng nó nhẹ lắm …
Nhưng tưởng hắn sẽ cười nó . Nhưng KHÔNG !! Trái lại hắn ôm chặt lấy nó , vỗ
về , an ủi nó . Hắn thấy thương nó lắm . Không ngờ bình thường con bé quậy là thế mà lại có một quá khứ buồn như vậy . Lúc nó mới về đây , hắn chỉ nghe mẹ hắn nói sơ qua nhưng cũng chả để ý , giờ nghe nó nói hắn thương nó lắm .
Còn nó , được trong vòng tay hắn , nó vui lắm , mặt nó cứ đỏ lên . Nhưng … nghĩ đến chuyện bố mẹ nó , nó lại khóc … Hắn lo lắng ôm nó chặt hơn , hắn cũng dần đỏ mặt lên ( nãy giờ cuống quá không biết mình đang ôm nàng nãy giờ ) :