- Sao rồi hả nàng?! Hôm nay nàng gọi tôi qua gấp thế là có chuyện gì?
Tú Anh để cặp xuống bàn rồi vỗ vai nó. Nghe giọng điệu của nó thì Tú Anh cũng có thể đoán được là nó đang có chuyện vui. Chuyện gì nhỉ? Với cái IQ trên 130 của cô thì cô đoán chuyện vui đó chắc chắn liên quan đến hắn. Quá chuẩn nhỉ?
Nó mỉm cười rồi kể tất cả cho Tú Anh nghe. Cô nàng nghe xong chỉ khẽ cười rồi “phán” ra một câu:
- Đảm bảo hắn ta có một tí, tao nói một tí thôi nhé, hắn thích mày là cái chắc!!
- Gì cơ?! Mày điên à?!
Nó hét lên khiến Tú Anh không dám nói gì nữa. Nó ngoác miệng ra la lối, nào là: “Mày điên à?! Mày khùng à?! Mày tâm thần à?!
- Tao chỉ nói là hắn thích có một tí thôi mà. – Tú Anh bịt tai lại nói.
- Ủa?! Mày nói có một tí thôi hả?! Làm tao… khoái. Hahaha!! – Nó cười lớn rồi chạy đi, không quên lè lưỡi trêu Tú Anh.
- Đồ con khỉ!!
Tú Anh cầm quyển vở ném nó. Nó lách được nhưng không ngờ lại trúng một người - một người cực kì ngây thơ, vô tội và trong trắng [như tờ giấy than">. Người đó la oai oái rồi nhảy thẳng vào lớp nó.
- Ai đã ném tôi vậy hả?!
- AAAAA!!!! Anh Hoàng Anh kìa tụi bây ơi!! – Bọn lớp nó hét toáng lên rồi bu quanh cậu ấy. Hoàng Anh vội gạt ra rồi giảm bớt âm thanh lại:
- Xin lỗi, lúc nãy mình bị ai đó cầm quyển vở ném. Bạn nào muốn ám sát mình thì xin lên tiếng ạ!!
Cậu ấy nói với vẻ mặt dịu dàng nhưng giọng lại gằn từng tiếng như đe dọa. Cả lớp ai cũng im phăng phắc, chả ai hé thêm được câu nào mặc dù ai cũng biết “ai đó” là ai. Nhưng mà lớp Ghost là ai chứ, họ không bán rẻ bạn bè chỉ vì hám trai đâu. Chuyện!!
Tú Anh không nói gì, con bé cúi mặt xuống rồi rụt rè giơ tay tay lên. Mặt con bé cứ cúi gằm. Nó lo lắng cho số phận Tú Anh lúc này. Gì chứ, thằng Hoàng Anh bình thường rất vui vẻ, trẻ con nhưng mà khi không vô tội vạ lại bị nguyên quyển vở ngay đầu thì thằng bé sẽ đổi tính ngay. Va chạm vào đầu ấy mà.
- Là tôi, xin lỗi, tôi thề là tôi không cố ý. Tôi chỉ muốn ném nhỏ My thôi.
- Ơ, là cậu ném à?! – Ngay lập tức Hoàng Anh dịu giọng hẳn lại. Nét mặt giãn dần ra. Cậu tiến lại gần phía Tú Anh săm soi gì đó rồi giơ tay lên…
- Này, nó chỉ vô ý thôi, cậu làm gì mà ghê quá vậy!! – Sợ Hoàng Anh đánh Tú Anh nên nó vội hét lên.
Hoàng Anh không nói gì, cậu vẫn tiếp tục giơ tay và đang chuẩn bị hạ xuống. Theo tú Anh nghĩ thì khi cánh tay ấy hạ xuống thẳng vào đầu cô thì cô sẽ dẹp như con tép cho xem. Cô giơ tay lên như phòng thủ, cô đang che chắn cho cái đầu đã được chải chuốt công phu của mình.
BỘP!!!
- -
- -
- -
Cả lớp nó, thậm chí là cả mấy đứa lớp khác đang đứng bên ngoài hóng chuyện cũng nhắm mắt lại. Bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh tượng này đâu. Tú Anh bị Hoàng Anh giáng thẳng vào mặt, vài giọt máu từ khóe môi cô tuôn ra. Tú Anh ôm má đang in đỏ năm vệt ngón tay, bật khóc nức nở rồi bỏ chạy khỏi lớp…
BỘP!!!
Cả bọn từ từ hé mắt ra. Tú Anh cảm thấy sau cú “BỐP” vừa rồi mà đầu, mặt, mũi vẫn không có cảm giác gì chỉ thấy vai hơi nằng nặng. Cô vội mở mắt ra, Hoàng Anh đang ghì chặt vai cô. Cả lớp, bọn bên ngoài và ngay cả nó cũng trợn tròn mắt, cứ tưởng là Tú Anh sẽ như trong tưởng tượng chứ. Ai dè không phải. Hoàng Anh chả thèm chú ý đến bọn họ, cậu vẫn một tay ghì vai Tú Anh, tay kia để trong túi quần rồi từ từ ghé sát vào tai Tú Anh, thì thầm:
- Cậu được lắm, dám ném quyển vở vô đầu tôi. Tối 7h30’ ra Ness Chukpy chờ tôi. Trốn là ăn đòn. Để xem tối nay tôi xử cậu thế nào.
Hoàng Anh bỏ đi rồi mà Tú Anh cứ đứng ngẩn ngơ mãi. Tối nay sao?! Bị xử sao?! Nhưng sao giọng nói của Hoàng Anh không phải như đang đe dọa mà nó rất trầm ấm, nhẹ nhàng lại hơi ấp úng mặc dù đã cố sức kìm giọng lại nhỉ?!
“Chắc do mình tưởng tượng quá!!”
Chuông reo vào lớp vang lên, lớp nó nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Sau khi đã ngồi xuống, nó vội vàng hỏi nhỏ Tú Anh là lúc nãy Hoàng Anh nói gì. Cô thuật lại cho nó nghe, nó nhăn trán suy nghĩ một lúc rồi nói Tú Anh:
- Vậy là sao?! Chẳng lẽ đến đó rồi mới xử tử mày?!
- Hix… Tao không biết!! Chết tao rồi!!
- Để tối nay tao đi theo xem tên đó dám làm gì. Có gì tao gọi Quân tới giúp.
- …
Tú Anh đang định nói thì lập tức im bặt vì thấy “tia sét” ở trên cao. “Tia sét” thấy cô đã ngưng mà vẫn thấy nó đang thao thao bất tuyệt nên liền đổi hướng về nó. Mặc cho Tú anh đã nháy nó, khều nhẹ nó nhưng nó vẫn không để ý, để rồi kết quả thế này đây:
- Cô “sếp sòng” của lớp này mau ra ngoài đứng phạt cho tôi. Cuối buổi ở lại vệ sinh lớp và dãy hành khối 11 cho tôi cho tôi. Bỏ về tôi phạt kiểm điểm.
Nó nhăn nhó một cách đầy đau khổ nhìn bọn bạn trong lớp rồi lững thững ra ngoài. Ai thì bọn nó còn dám giỡn mặt chứ tiết của cô Linh Đan môn Ngữ Văn này bọn nó chả dám quậy đâu. Cô ấy nổi tiếng “ác độc” khi phạt học sinh mà. Hình phạt cho nó là còn nhẹ đấy!! Vì cô như thế nên nãy giờ lớp Ghost quậy nổi tiếng phải im phăng phắc để nghe đấy.Gì thì gì chứ cô giảng bài rất tuyệt!!
- -
- -
- -
RENG!!!
Năm tiết học trôi qua với nó là một cực hình, cứ nghĩ đến hình phạt cuối giờ học nó lại chán. Nó ghét nhất là làm vệ sinh lớp. Mà cái lớp cuả nó thì… May mà đã dặn lớp nó là hôm nay không được bày trò quậy phá mấy thầy cô để cho cái lớp không bị bẩn. Thế mà do từ lúc ăn trưa tới giờ trời cứ mưa suốt, giày đứa nào đứa nấy lem nhem toàn nước rồi đất bẩn. Thế mà không biết ngồi yên, đứa này rượt đứa kia trèo lên bàn ầm ầm. Thế thì đòi sạch bằng niềm tin chắc?! Trông cái lớp nhếch nhác toàn những nước với đất, toàn dấu giày với dấu dép trông mà chán. Nó phải méo mặt vì ông trời, tự dưng lại đổ mưa.
“ Rõ là số xui, bình thường thì muốn mưa chả thấy, lúc nào không cần thì đổ mưa lụt cả đường. Hừ!!”
Nó chống cằm lên cây giẻ lau ngán ngẩm. Hắn từ ngoài cổng trường chạy vào lớp nó với vẻ mặt tức giận. Nhìn thấy nó đang cầm giẻ lau chạy qua chạy lại, hắn nhéo tai nó một phát :
- Này, tập múa với cây lâu nhà đấy à? Mau về thôi! Hôm nay siêng quá mà đi lau lớp thế này?
- Hix … tôi đâu muốn. Thôi, cậu về trước đi, tôi bị phạt phải ở lại làm vệ sinh lớp rồi dãy hành lang khu 11 nữa. Về đi không mưa to hơn nữa là lụt đường khó về lắm. – Nó đẩy hắn đi nhưng hắn cau có quay lại.
- Gì chứ? Chẳng lẽ tôi để cô dọn nguyên cả khu 11. Để tôi giúp cho.
- Khỏi, cậu về trước đi. Mất công nghe cậu cằn nhằn lắm. Về sớm nấu cơm hộ tôi nhé ^^ . Nhé !!
Nó làm mặt cún con rồi nũng nịu với hắn. Tự dưng trong phút chốc, gương mặt hắn đỏ lên, tim đập tình thịch rõ mồn một giữa tiếng mưa ngoài kia. Nó nhìn vô ngực trái hắn rồi nhăn mặt:
- Hầy, làm gì mà tim đập ghê vậy? chẳng lẽ vì câu nói của tôi sao? Á, cậu thích tôi à, đúng không? – Nó đẩy đẩy vai hắn. Mặt hắn càng đỏ lên gấp bội, hắn vội đẩy nó ra rồi lớn giọng với nó, cố gắng để che dấu cảm xúc của mình lúc này.
- Ngớ à? Tại tôi đói. Tôi về đây, tự đi mà dọn một mình. Không thèm giúp cô nữa. Hứ!!
Hắn lấy cặp đang để trên bàn rồi bực dọc bỏ đi. Nó cười hì hì khi thấy bộ dang hắn lúc này. Trông đáng yêu làm sao ấy. Khi nhìn lại cái lớp, mặt nó xụ xuống, thất thểu cầm cây lau nhà đi giặt.
“Kể cũng lạ, đói bụng mà tim lại kêu à?!”
Cái suy nghĩ đó cũng nhanh chóng dập tắt vì “sứ mạng diệt trừ” bụi bẩn vẫn đang trong tay nó. Nó mà không “diệt trừ” thì ngày mai, ác quỷ - Cô Linh Đan sẽ dán lên trán nó một cái bản kiểm điểm to tướng. Bị trừ hạnh kiểm là cái chắc.
- Hừ, dám chọc quê mình. Cho cô ở lại làm vệ sinh một mình. Đừng mong tôi giúp. Hứ!!
Hắn bực bội, vừa đi trên đường vừa lẩm bẩm một mình. Gió tạt nhẹ vào gương mặt hắn, những giọt mưa lơ đãng vô tình làm ướt tóc hắn. Trông hắn lúc này thật cuốn hút. Dù mưa to thế nhưng hắn vẫn hiên ngang đi trên đường. Một tay để hờ vào túi, tay kia quải cặp ra đằng sau. Mặc dù đem theo cây dù gấp to tướng nhưng hắn vẫn cứ để trong cặp không thèm lôi ra. Ý định đầu tiên của hắn là mang cho nó để nó khỏi bị cảm cơ. Chứ hắn thì thích mưa và đặc biệt là tắm mưa lắm. Hắn mạng thủy mà.
Mấy cô đi trên đường trông thấy hắn thì tim cứ đập thình thịch rõ mồn một giữa màn mưa dày đặc kìa. Có mấy cô còn kè kè đi bên cạnh hắn để bắt chuyện rồi đưa dù cho hắn. Nhưng tất cả phải giải tán đi hết chỉ vì cái liếc mắt lạnh cóng của hắn. Hắn thích tắm mưa một mình và có lẽ bây giờ chưa chắn hắn đã về nhà đâu. Hắn phải đi tắm đến khi… nhức đầu mới chịu thôi. Lâu lắm rồi mới có trận mưa to thế này cơ mà.
- ĐỈNH CỦA ĐỈNH!!
Hắn la lên rồi chạy như bay trên con đường Hà Nội vào những ngày mưa bất chợt. Những cơn mưa chợt tới như thế này thì thường mang cái cảm giác se lạnh và rát buốt nhưng cũng có một cái gì đó rất ấm áp. Mưa Hà Nội lạ quá!!
- Hà, sướng quá. Lâu lắm rồi mới tắm mưa đã thế này, xong rồi tắm lại bằng nước nóng. Ôi, cuộc sống là đây!!
Lại là một thói quen nữa của hắn. Lần nào tắm mưa xong là hắn chui vào phòng tắm rồi tắm lại bằng nước nóng, xong rồi chui vào chăn cuộn tròn lại rồi nằm ngủ. Sở thích của hắn cũng dễ thương quá chứ nhỉ.
Cuộn tròn trong tấm chăn dầy, hắn cầm quyển truyện ma “Người khăn trắng – Mồ hoang huyệt lạnh” rồi bắt đầu đọc. Khẽ rùng mình vì những chi tiết rờn rợn trong truyện, hắn đưa tay lên xem đồng hồ màu đen kẻ sọc rồi đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời vẫn mưa dai dẳng trông không có vẻ như là muốn tạnh. Bầu trời xám xịt hơn khi về chiều và nó như đang sập tối hẳn. Trông cứ như đang 6 giờ vậy. Hắn băn khoăn suy nghĩ không biết nó đã xong chưa. Nghĩ ngợi một lát, hắn vào WC “trang điểm” cho mái tóc rồi bước xuống nhà. Vào gara lấy chiếc ô tô phân khối lớn, trùm cái áo mưa lên, hắn phóng đi.
“Không vì lòng nhân từ thì tôi chả đi đón cô thế này đâu nhé! Phiền thật!”
Miệng thì lầm bầm thế nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Hắn lo khi nó về mắc mưa rồi lại bệnh. Thế nên đang “chăn ấm nệm êm” nhưng hắn vẫn lấy xe đón nó đây.
_____
- Mưa to thế này không về nhanh thì chắc mình bị ốm thật quá! Ghét mưa, thích trời âm u cơ.
Nó lầm bầm rồi lấy cặp che trên đầu chạy về. Nó vốn là một đứa hơi bị “mẫn cảm” với
mưa. Nó rất khỏe, nó ít khi bị ốm nhưng chỉ bị dính mưa hay chính xác hơn là dính những cơn mưa bất chợt thế này thì nó lại rất hay bị bệnh. Mà bệnh thì ít nhất cũng phải 2,3 ngày mới khỏi. Chứ nếu mà mưa bình thường thì nó cũng chả sợ đâu.
Đang chạy vội về thì nó bị trượt chân, té xuống. Đầu gối nó toạc hẳn một đường, chưa kể đến nó còn bị trật chân. Nó rên rỉ ôm đầu gối tự trách mình sao mà hậu đậu thế này. Kiểu này thì ốm liệt giường thật rồi.
- Em không sao chứ?
Bỗng một người đến gần rồi đưa tay ra giúp nó. Nó ngước lên. Trong màn mưa, hình ảnh người ấy mờ mờ, ảo ảo, có một cái gì đó quen quen nhưng cũng là lạ. Nó đưa tay cho người ấy, chàng trai kéo nó lên rồi đỡ nó vào trạm xe buýt gần đấy.