Đó là câu nói của cậu bé ấy,…
Kể từ giây phút đầu tiên, nó nghĩ mình đã tìm được mảnh ghép mang tên ‘iu’ thương trong trái tim bé nhỏ của nó…nhưng…thực tế…ko phải vậy…
————————–
10 năm trước…
Cuộc gặp gỡ tình cờ…tại công viên Bilica…
Tự nhiên có người tìm đến…với nó, đang ngồi thui thủi một mình trong đêm…
“Em đang làm gì thế?…Vào giờ này???…”
“…”
“Đi một mình nguy hiểm lắm đấy!!!”
“…”
Nó ngạc nhiên khi phát hiện có người đang đứng trước mặt mình…một cậu bé chạc bằng tuổi nó với mái tóc đen ngắn óng ánh …đang mặc chiếc áo thun đen và quần jeans có vẻ bùi bụi…nhưng lại rất cuốn hút…
Nó nhìn trân trân cậu ta từ A đến Z khiến cho cậu ta bànghoàng cả người…
“Sao dzậy?”
“À…không…”
Bỗng nó chợt tỉnh trước vẻ đẹp thiên thần ấy, luống cuống ko biết tránh ánh mắt ấy như thế nào…nó vội xoay cái đầu be bé của nó nhìn dáo dát xung quanh công viên nhưng trong công viên lại vắng hoe….oái…bây giờ là mấy giờ ‘rùi’ nhỉ???
Hu hu hu hu…mẹ nó đã bỏ nó ‘rùi’ sao?…nó cảm thấy hai khóe mắt hơi cay cay…nó sắp khóc ‘rùi’…
Thiên thần thấy nó im lặng hồi lâu, cậu ta liền ngồi xuống đối diện với nó…lần này nó ko thể tránh nhìn vào ánh mắt thiên thần nữa…đôi mắt đẹp quá…
“Có cần tôi đưa em về nhà ko?”
“A…ko cần đâu…mẹ em chắc đang trên đường đến…”
“Dzậy àk…dzậy tôi ngồi đây đợi em về nhé!”
“…” Nó thật sự ko biết nói gì…
……1 tiếng đồng hồ sau, mẹ nó vẫn biệt vô âm tín, nó cảm thấy mệt mỏi, người đã ngủ thiếp đi từ lúc nào ko hay…đầu nó tựa vào vai thiên thần, cảm giác khác biệt quá,………
Sáng hôm sau, nó được thiên thần đưa về nhà an toàn…
Cuộc gặp gỡ giữa nó và thiên thần tuy ngắn ngủi nhưng lại là một hồi ức khó quên…
“Em tên gì?”
“ưm…Mỹ Lan…còn thiên thần tên gì?”
“Ha ha ha…. đừng gọi tôi là thiên thần nữa…tôi thấy ngại lắm…”
“Dzậy cậu tên gì?”
“Tôi…à…cứ gọi là bodygaurd đi”
“Bodygaurd…”
“Đúng…là vệ sĩ đấy…tôi sẽ luôn ở bên em, bảo vệ em…giống như bây giờ dzậy nèk, ko phải em đã an toàn trở về nhà sao…”
“Ưkm…thiên…àko…bodygaurd…” Trong lúc nói nó vẫn ko rời mắt khỏi cậu ấy…dường như cậu ấy rất vui khi nghe nó gọi như thế…
“Nào…hãy nắm lấy tay tôi…”
Chợt cậu ta mở lòng bàn tay trắng nõn để nó đặt lên…và dường như nó bị thôi miên bởi nụ cười đẹp như ánh nắng ấm ấy, nó nghe thoang thoáng bên tay một lời nói dịu ngọt như mật:
“Đừng buông tay tôi ra trước khi tôi buông tay em ra…”
“…”
Trong giây phút đó tưởng chừng nó quên cả thở…
Nó có cảm giác lời nói ấy như là một lời hứa hẹn của hai đứa tụi nó. Và đương nhiên là nó đã đồng ý.
Nhưng khi tụi nó quen nhau đúng một tháng thì xảy ra chuyện…
Gia đình cậu ấy chuyển sang Mĩ, và cậu ấy cũng phải đi theo họ…và…ko thể ko thất hứa…chính cậu ấy đã buông tay nó ra trước…dù nócó khóc hết cả nước mắt thì cậu ấy cũng rời khỏi nó…sẽ ko còn một vệ sĩ nào bên cạnh nó nữa…nó đã tạm biệt cậu ấy tại nơi tụi nó đã gặp nhau lần đầu…
Nghĩ lại cho đến bây giờ đã 10 năm trôi qua, nó đã học lớp 11 ‘rùi’,…cứ tưởng mọi thứ đã được chôn vùi vào dĩ vãng…ko ngờ nó lại được nghe ‘một lời hứa tương tự như dzậy’…và lời hứa này cũng gợi cho nó nhớ ra mọi chuyện xa xưa…nó đã biết người bên cạnh nó trong lúc này là ai ‘rùi’…chính là cậu bé thiên thần ấy…chính xác là cái tên ‘bodygaurd’…
——————————-
“Bodygaurd…”
Trong miên man của một mớ hồi ức xa xưa, nó chợt gọi cái tên đó lần nữa.
“Chuyện gì?”
“A…” Bỗng giọng nói dịu dàng của cậu ấy lại vang bên tai, khiến nó giật mình quay trởvề với hiện tại.
“Ko có gì…mà đây là đâu dzậy?”
“Cậu đang mơ àk…tụi mình đi được một đoạn đường trong cái mê cung này ‘rùi’”
“ÁKKKK….là ‘death maze’ sao??? Bước vô hồi nào dzậy???…” Nãy giờ nó chả để ý gì xung quanh, người cứ ngẩn ngơ nhìn cậu ấy.
“Cậu làm sao thế?” Cậu ấy nhìn nó lo lắng.
“A…Có sao đâu…đi tiếp đi…hơ hơ hơ…”
“Đừng cười như thế! Trông ngố lắm!”
“Ặc….biết ‘rùi’!!!” Nó đã quên rằng tên này có lưới phòng vệ ‘nụ cười sát fan’ của nó…dù nó có đẹp như thế nào cũng ko có sức cuốn hút gì với tên này.
————————————-
Dzậy là tụi nó đã lạc vô ‘death maze’, thời gian cứ dài dăng dẳng mà tụi nó vẫn cứ lòng vòng, luẩn quẩn mãi một trong hai con đường ‘trái – phải’…và ‘cúi’ cùng tụi nó đã bắt gặp một cái màn hình cỡ lớn…
Mắt nó mở to hết cỡ đầy kinh ngạc, người đứng chôn chân tại chỗ…có cảm giác hơi lành lạnh sống lưng…
Trên màn hình là một nhóm 6 người đang bị mắc kẹt trong một bể nước…họ đang cố đập bể cái cửa kính ấy nhưng….ko được…nó có thể thấy rõ điều đó qua khuôn mặt từng người…và nhóm 6 người đó ko ai khác chính là họ…bạn đồng hành thi đấu trong nhóm nó ban nãy…
Trời ơi!!!!…Sao lại…
Xẹt…xẹt…
Đang bần thần trước cảnh tượng khiếp đảm đó thì cái màn hình đột nhiên biến mất, 6 người bọn họ cũng biến mất theo…. đây lại là một câu hỏi của cuộc thi sao???
Nó bủn rủn cả chân tay…ngồi bịch xuống đất chiêm nghiệm cái vấn đề nan giải này…Trongkhi cậu ấy vẫn rất bình tĩnh, mắt cứ láo liếc xung quanh nơi mà cái màn hình ấy vừa biến mất…sau đó là một nụ cười tươi nở trên môi, xem ra cậu ấy rất hài lòng…
“Đi thôi!”
Cậu ta ra lệnh, tay ngoắc nó đi về phía ấy…nó mệt mỏi ‘bò’ đi…trông thảm thương chưa từng thấy, nếu hai bà bạn nó mà biết chắc có nước đào hố nhảy xuống quá…chậc…
Cứ đi theo sau cậu ta trong im lặng, nó cũng tự tò mò:
“Cậu biết gì àk?”
“Chỉ đoán ‘thui’, hy vọng đúng…”
Trời ơi…có gì nói huỵch toẹt ra ‘lun’ đi, nó sắp điên lên ‘rùi’ đây này…Bực bội, nó lấy tay gãi gãi cái đầu…làm tóc tai rối lên như cái ổ rơm…ui da…
” wow…tìm ra ‘rùi’…”
Đang đi tự nhiên cậu ta dừng lại làm nó nhém xíu đâm đầuvào người cậu ta…’hum’ nay là ngày gì dzậy trời…
Trước mặt nó bây giờ là một cái hang động cực lớn…ý ko phải, bước vào bên trong thì ra là một căn phòng khác nữa…Sao đấu trường này lớn dữ dzậy nèk, ko biết tụi nó đã vào bao nhiu là phòng…nhưng so với căn phòng này thì thật là lạ…làm sao??? Mà cũng quen quen làm sao???…
Bức tường làm bằng loại đá gì rất điệu nghệ…có màu xanh ngọc bích, cả căn phòng đều phát quang…và lại là một căn phòng trống ko…
AA…hok phải, có một cái bàn và hai chiếc ghế mây đặt đối diện…
Trời ơi…’ghế mây’…ko lẽ đây là…
“Là căn phòng trong bức ảnh đó…”
Nó đang băn khoăn trong một tá câu hỏi…thì cậu ta đã cho nó ngay đáp án…đúng là mọi thứ đã được bố trí khác.
“Sao cậu biết đường đến…trong khi cái mê cung này đâu có nhỏ…”
“Hừm…chuyện dễ như ăn cháo…”
“Thật ra thì…đã có bản đồ sẵn,…cậu ko nhìn thấy sao?”
ẶC…nghe cậu ta trả lời mà ‘mún’ phát điên…’ý mi là sao? Ta là đồ ngốc mới ko nghĩ ra sao?’ Khói từ từ bốc lên từ chân nó lên đến đỉnh đầu…phát hỏa đến nơi ‘rùi’…
“Ko…Nói thử nghe xem…”
Cậu ta nhìn nó cười nhẹ xong cậu ta nói:
“Được, nghe cho kỹ nhé, trên bức tường lúc nãy có khắc:
Vuông vuông sáu mặt sáu màu, đi theo một màu, hướng chỉ nằm ở phần cuối cùng của màu đó nhưng lại lẫn trong các màu khác.”
???????
Nghe xong mặt nó bỗng hiện rõ lên hàng loạt dấu chấm hỏi to đùng…là cái gì ấy nhỉ?
Ặc…chết thật, kolẽ nó phải lép dế tên này sao…chỉ số IQ nó thấp lè tè cỡ đó sao? Giỡn chơi…
Nhìn nó im lặng hồi lâu, cậu ta thở ra một hơi dài ‘rùi’
bắt đầu bài thuyết giảng:
“Hà hà…vừa nhìn vào là thấy đáp án…Để tôi giải thích cho cậu nghe ‘lun’ hen…”
“Đầu tiên, vuông vuông sáu mặt sáu màu chúng ta sẽ liên tưởng ngay đến cục rubic…”
AAAA,,…mắt nó đột nhiên sáng lên…cắt đứt bài thuyết giảng của cậu ta
“Câu còn lại ám chỉ cách ghép thành một mặt hoàn chỉnh, phải ko???…”
Thì ra là dzậy àk…sao mà nó ko nghĩ ra sớm hơn ta…chuyện dễ dàng như thế mà lại…
Nó cuối xuống, hai tay giơ ra tưởng tượng xoay xoay cục rubic…và nó đã phát hiện ra con đường dẫn đến đây một cách dễ dàng…theo mô típ: xoay trái, xoay lên,xoay phải…có thể đưa viên ‘cúi’ cùng lắp vào chỗ trống còn lại ngay…ây da…
Thật sự thì đây vẫn chưa là câu đố khó lắm…hô hô hô!!! Cậu ta biết đáp án ngay cũng đâu có gì lạ…xời…chuyện nhỏ…
Bộp… bộp… bộp…
Bỗng từ đâu vang lên hàng loạt tiếng vỗ tay…sau đó là một giọng nói eo ẻo của tên ẩn hình đó:
“Thông minh lắm!!! Cuối cùng hai bạn cũng tìm được đến đây…”
Rất bình tĩnh, anh chàng bên cạnh nó nói:
“Bây giờ chúng tôi phải làm gì nữa mới kết thúc cuộc thi…/???”
Một sự im lặng trải dài căn phòng, tiếp đó là một bàn cờ vua đột nhiên xuất hiện trên chiếc bàn ấy…
“Một trong hai sẽ ngồi trên chiếc ghế mây…chúng ta sẽ đánh cờ ‘giải trí’ nhék…”
Đánh cờ sao??? Có nhầm ko dzậy…tâm trạng như thế này còn bảo là ‘giải trí’…
Nó đang định nói trả lại hắn ta thì cậu ấy liền ra hiệu im lặng, xong cậu ta bước đến chỗ chiếc ghế ấy và bắt đầu trận cờ…
“Nếu thắng chúng tôi sẽ được gì?”. Cậu ta hỏi, người vẫn bình tĩnh lạ lùng.
“Nếu thắng, 6 người bạn của các cậu sẽ được thả ra…”
Sau lời nói đó, cái màn hình cỡ lớn lúc nãy lại hiện lên…bên trong chứa 6 người bạn của tụi nó…
“Thời gian sẽ được tính khi giọt nước đầu tiên nhiễu xuống trong màn hình…”
“Được…bắt đầu đi!”
…………………….
Một tiếng đồng hồ trôi qua, nó đứng im nhìn trận cờ của họ…nhưng thực tế nhìn như thế nào cũng ko giống là có hai người đang đấu với nhau bởi chiếc ghế đối diện cậu ta vẫn trống ko…mặc dù con cờ vẫn di chuyển…
…15 phút nữa…trậncờ bắt đầu gây cấn…rõ ràng tên này đâu phải tay vừa…cao thủ gặp cao thủ ‘rùi’…hix…
Tuy nó ko phải là người giỏi môn này nhưng lâu lâu nó lại thọt thọt chỉ vô bàn cờ…và cũng vô tình cứu vớt cậu ta khỏi thế bí, chuyển sang nước tấn công…Nó cũng tự khâm phục tài năng của nó gớm>.
“Ê, cậu điên àk? Đi nước đó mất toi con hậu…” Đang tự cười thầm bỗng nó phát hiện một nước sai trầm trọng…
“…”
Cậu ta ko đáp lời nó mà cứ nhìn chăm chăm vô bàn cờ…có vẻ như đang chờ đợi điều gì đó…
Yeah!!! Và ‘rùi’ nó thoáng thấy nét vui mừng của cậu ta…Ngộ thật, mất con cờ mạnh nhất mà cậu ta lại mừng như thế…chạm dây chăng??? Hay tại trình độ nó còn thấp quá ko tưởng tượng ra những ‘tuyệt chiêu’ tiếp theo???
“Chiếu…”
/> O.O Ôi trời!!! Nó vừa nghe đâu đó cái câu ăn mừng…thật ko??? Cậu ta đã xoay sở ra làm sao để dụ được tên kia vô bẫy…hi sinh con hậu nhưng lại được con vua…kể cũng đáng lắm chứ!!! Wow, cậu đúng là thiên tài!!
Bàn cờ biến mất…vậy là tụi nó thắng…dễ dzậy sao???
“Okie…màn 1 kết thúc…”
Bất thần nó nhìn lên cái màn hình cỡ lớn ấy…nãy giờ nó ko để ý rằng từng giọt nước đang nhễu xuống trong đó…và họ gần như sắp chết chìm…nếu như trận cờ ko kết thúc…nó ngạc nhiên trước cái thắc mắc thật điên rồ…thực ra nó có phải là màn hình…hay là một bể nước???