Đã bao nhiêu năm không có sinh nhật, Tịch Mạc Thiên cũng không nhớ rõ, cũng không phải bởi vì không người nào biết, không người nào ăn mừng, ngược lại, hàng năm tới ngày này, mặc kệ là bạn bè trong giới kinh doanh hay thuộc hạ, đều sẽ đưa tới những món quà tinh mỹ, giá trị xa xỉ, chỉ là những thứ này, ngay cả hứng thú mở ra Tịch Mạc Thiên cũng không có.
Trước kia khi Phi Loan còn sống, từ nhỏ đến lớn, hàng năm cô đều sẽ đưa một món quà đến, nhưng anh cũng không để ý lắm, sau khi hai người kết hôn, lúc tới sinh nhật anh, bệnh tình của Phi Loan đã trở nên nguy kịch.
Vì vậy, nghiêm túc mà nói, trừ thời điểm khi mẹ còn sống thuở nhỏ có tổ chức ăn mừng sinh nhật, thì đây là lần đầu tiên, hiển nhiên cô vợ nhỏ của anh có chút lung túng:
"Cái đó, Tịch Mạc Thiên, phải nói trước nha! Không được ghét bỏ, đây là lần đầu tiên trong đời em làm bánh ngọt, từng chút từng chút một mà làm, bắt đầu từ sáng sớm khi anh ra cửa, đến xế chiều mới xong , cái này chính là sản phẩm hoàn hảo nhất trong số đó, cho nên không cho ghét bỏ, mau tới, thổi nến ước nguyện đi, bánh ngọt không thể bảo đảm là ăn ngon, nhưng những món này là dì giúp việc làm, sẽ không có vấn đề đâu."
Tịch Mạc Thiên đi tới nhìn bánh ngọt, khóe miệng chợt cong lên, ở trên dùng chocolate vẽ ra một cái mặt quỷ, nhìn thế nào cũng thấy giống như cô vợ nhỏ nhà anh:
"Mau thổi rồi ước nguyện đi."
Dưới ánh nến nhìn cô còn có vẻ vội hơn so với anh. Tịch Mạc Thiên cười cười, nhắm mắt lại, *ngón tay đưa lên hạ xuống ba nơi trên người, chốc lát mở mắt ra, thổi tắt nến, ngẩng đầu lại nhìn thấy cô vợ nhỏ dùng vẻ mặt khát vọng nhìn anh, nhíu mũi, bĩu môi, tựa như mặt quỷ trên bánh ngọt, vừa đáng yêu lại tinh quái.
(*Hình n
hư là nghi thức người ta thường làm lúc cầu nguyện)
Tịch Mạc Thiên quét nhanh qua một khối bơ, bôi lên đôi môi đang cong của cô, đầu cúi xuống . . . . . . Nụ hôn của anh rất dịu dàng, dịu dàng mà trằn trọc, mang theo nồng đậm mùi sữa, ngọt , ngọt đến tận trong lòng hai người. . . . . .
Như rơi vào trong mộng, Hạ Tử Câm cảm thấy, bây giờ cô và Tịch Mạc Thiên giống như đang mơ, nhưng Mạch Tử lại bĩu môi châm chọc:
"Mơ cái gì? Đúng là từ dùng cho con nít, mình lại thấy hai người giống như đang ở thời kỳ trăng mật. Cậu cũng không thử nhìn lại xem, ông xã đi làm, cũng phải theo tới đây, cứ như không thể tách rời ấy. Nha đầu chết tiệt không có lương tâm kia, nửa năm trước lúc mình phải đi công tác, cũng không thấy cậu lưu luyến như vậy, bây giờ vừa mới gả cho người ta đã không nỡ xa nhau mấy phút rồi."
Giọng điệu Mạch Tử có chút ê ẩm, khó chịu, Hạ Tử Câm cười hắc hắc, ôm lấy quả đấm đang giơ lên của cô:
"Mình thề, trong lòng mình, Mạch Tử nhà chúng ta thủy chung luôn chiếm ở vị trí thứ hai "
Mạch Tử đưa tay tới vặn mặt của cô, Hạ Tử Câm vội vàng giải thích:
"Vị trí thứ nhất là mẹ viện trưởng của chúng ta á! Tịch Mạc Thiên miễn cưỡng chiếm ở vị trí thứ ba."
Mạch Tử hừ một tiếng:
"Mình nghĩ anh ta sẽ nhanh chóng mưu quyền soán vị, trực tiếp nhảy vọt lên phong hiệu đệ nhất."
"Sẽ không, sẽ không đâu mà. . . . . ."
Đầu Hạ Tử Câm lắc lư như trống bỏi.
"Cắt, nghỉ mười phút rồi tiếp tục."
Trong phòng chụp ảnh trước mặt, đạo diễn hô một tiếng, Mạch Tử nhanh chóng vỗ vỗ Hạ Tử Câm:
"Nhanh đi tìm ông xã nhà cậu đi! Nơi này rất lộn xộn, lỡ như không may đụng chạm đến bảo bối cưng của Tịch tổng, chúng tôi thật gánh vác không nổi a."
Lời này nói ra không phải do Mạch Tử khoa trương, mà là từ sau sinh nhật, lúc Tịch Mạc Thiên đi làm sẽ mang theo Hạ Tử Câm, dù sao cô cũng không có việc gì. Bên cạnh bàn làm việc của Tịch Mạc Thiên được bố trí thêm một chiếc bàn nhỏ thuộc về Tử Câm. Cô có thể gõ chữ, chơi game, nói chuyện phiếm, mệt mỏi, có thể vào phòng bên trong để ngủ, buồn thì đi dạo ở cao ốc.
Lúc Tịch Mạc Thiên làm việc ở Vinh thị, lại càng giống như 'cá gặp nước', do tiểu thuyết của cô đang chuyển thể thành phim truyền hình, nên ở đây hội tụ đủ các bộ phận. Tầng mười là nơi nam chính ở, Mạch Tử cũng ở, vì vậy tại Vinh thị, nếu Tịch Mạc Thiên không tìm được cô, chỉ cần bảo tiểu Dương xuống lầu mười thì nhất định sẽ thấy.
Lầu mười rất rộng, phần lớn là phim trường được xây dựng tạm thời, trừ nhân viên Vinh thị, còn có rất nhiều diễn viên, vừa loạn vừa ồn, Hạ Tử Câm lại là tâm can bảo bối trong lòng Tịch tổng, vì vậy cô quả thực là đối tượng bảo vệ trọng điểm. Ngay đến cả vị đạo diễn nổi tiếng được mời tới kia, lúc đang quay phim cũng phải thường thường liếc mắt về phía cô, chỉ sợ một khắc không chú ý, xảy ra sơ xuất gì, ông ta thật gánh vác không nổi.
Chỉ là, cô ở đây cũng có chỗ tốt, dù sao có mặt tác giả, có thể nhanh chóng thương lượng những chi tiết cần sửa đổi. Đề nghị của cô không nhiều lắm, những ý tưởng nói ra cũng chỉ như 'vẽ thêm mắt cho rồng', vì vậy đạo diễn cũng không quá khó xử.
Tử Câm rất thích nhìn bọn họ quay phim, từng cảnh từng cảnh, biến những hình ảnh đã từng ở trong đầu mình trở thành sự thực. Cô cảm thấy phi thường thần kỳ, giống như đã "đãi đá thành vàng", mà người mang khối đá như cô biến thành vàng này, chính là Tịch Mạc Thiên.
Hạ Tử Câm cũng không phải là một người phụ nữ không biết tốt xấu. Cô rất biết trân trọng hạnh phúc, về Chu Hàng và Triệu Giai kỳ, cô không muốn hỏi tới, càng không muốn khiến mọi chuyện thêm rối lên. Cô chỉ cần núp ở trong ngực Tịch Mạc Thiên để anh xử hết thảy.
Cho nên Mạch Tử nói, cô mặc dù ngốc, lại có ngốc phúc, nhưng mà thời điểm khi mẹ Chu Hàng đến tìm, phiền phức của cô vẫn phải tới.
Chương 33.
Edit: Fuly
Nếu như nói cho tới bây giờ, Hạ Tử Câm còn có một chút tình cũ với Chu Hàng thì nguồn gốc chính là từ người mẹ này của anh ta.
Mẹ Chu là một phụ nữ ấm áp, hơn nữa còn đối xử với Hạ Tử Câm rất tốt. Lúc cô còn yêu nhau với Chu Hàng, bà thường thường sẽ gọi điện thoại bảo Tử Câm đến nhà, làm cả một bàn thức ăn, để cô được thưởng thức những món ngon, trước khi về còn cho cô mù tạc, tương ớt do chính tay bà làm. Những việc ấy tuy nhỏ nhưng giống như từng giọt nước ấm khắc ghi trong lòng cô, khiến Hạ Tử Câm không cách nào cự tuyệt bà, hơn nữa trong điện thoại còn là giọng điệu hèn mọn, thậm chí là van xin như thế.
Hạ Tử Câm viện cớ, lén Tịch Mạc Thiên đi gặp mẹ Chu, chuyện này thật có chút khó khăn, cũng may hai ngày nay Tịch Mạc Thiên cực kì bận, mơ hồ nghe nói là mảnh đất định khởi công xây dựng Bệnh viện tổng hợp của Tịch thị xảy ra chút phiền phức. Hạ Tử Câm cũng không hiểu, chỉ là những ngày này Tịch Mạc Thiên phải làm việc rất khuya, mỗi cuộc họp đều kéo dài đến mấy giờ, vì vậy Hạ Tử Câm mới có cơ hội chuồn ra ngoài.
Địa điểm gặp mặt là cửa hàng KFC ở đối diện cao ốc. Có thể do đang là buổi chiều nên trong KFC khách không đông, Hạ Tử Câm đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy mẹ Chu có vẻ tiều tụy, già hơn rất nhiều đang ngồi ở trong góc.
Mẹ Chu Hàng đã nhìn thấy Hạ Tử Câm từ lúc cô mới bước vào. Nói thật, bà rất thích Hạ Tử Câm, thích hơn Triệu Giai Kỳ gấp mấy lần. Mặc dù Tử Câm là một cô nhi, nhưng trên người luôn có loại hương vị thánh thiện, tinh khiết, không hư vinh, không kiêu ngạo.
Về sau Chu Hàng bắt đầu ghét bỏ cô không biết cầu tiến, không ôm chí lớn, tầm thường, mẹ Chu cũng đã nói với Chu Hàng mấy lần:
"Con cưới chính là một người vợ, muốn có ý chí cầu tiến như vậy để làm gì?"
Con trai nhìn như khôn khéo, có lúc cũng hồ đồ, Triệu Giai Kỳ có năng lực, có bản lãnh, nhưng cũng lõi đời, điêu ngoa. Lúc ấy Chu Hàng vừa nghe mấy câu này liền phản bác lại:
"Con cưới Tử Câm, dùng chút tiền gửi ngân hàng này của nhà chúng ta có thể mua được phòng sao? Nếu có mua, bằng tiền lương của mình con đến bao giờ mới trả hết? Cơm cũng không có mà ăn, chứ đừng nói, công việc bây giờ của con lại còn phải nhờ vào Giai Kỳ, hơn nữa, Tử Câm còn có bệnh tim, tương lai có thể sanh con hay không còn chưa biết được, mẹ không muốn có cháu sao?"
Con trai làm chuyện không có nhân đức như vậy, khiến mẹ Chu mỗi lần nhớ tới, đều cảm thấy quá có lỗi với Tử Câm, nhưng cha mẹ Chu gia dù sao cũng là một gia đình truyền thống bình thường, lại có chút lòng riêng, Tử Câm dù sao cũng chỉ là người ngoài, Chu Hàng mới là con trai ruột thịt.
Khiến mẹ Chu Hàng phải hạ mặt xuống cầu xin Tử Câm, cũng là do không còn biện pháp nào khác, nhìn Tử Câm đang đi tới, trong nháy mắt, mẹ Chu Hàng suýt nữa không dám nhận.
Chuyện của con huyên náo xôn xao, bà dĩ nhiên biết, Tử Câm gả cho Tịch tổng gì đó, chính là chủ nhân của tòa nhà chọc trời sáng rỡ, chói mắt đối diện kia, ở trong nhận thức của mẹ Chu là quá hư ảo. Nhưng Tử Câm là chân thật, cô trở nên rất xinh đẹp, dưới ánh mặt trời của mùa đông, khẽ nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ra nụ cười tự nhiên vô cùng rực rỡ, có thể nhìn thấy được, cô đang rất hạnh phúc.
Mẹ Chu thủy chung cảm thấy, người có thể nói quá, nhưng không thể làm quá, nếu không, cuối cùng cũng sẽ báo gặp ứng, tựa như đứa con trai Chu Hàng của bà.
"Dì Chu, dì tìm cháu có việc sao?"
Hạ Tử Câm cởi áo khoác đặt ở bên cạnh chiếc ghế trống, hơi chần chờ mở miệng. Xác thực, lấy tính tình của Hạ Tử Câm, đối diện với mẹ của bạn trai trước, thật đúng là không biết nên ứng phó thế nào, hơn nữa người bạn trai này còn gây ra cục diện rối rắm như vậy, khiến cô rất mâu thuẫn, rất lúng túng.
Nếu như nói trước kia Tử Câm chỉ là một đóa hoa tầm thường, như vậy hiện tại cô gái đang ngồi ở trước mặt bà, chính là một chậu lan quý giá được nuôi trong phòng ấm, được người ta hết lòng chăm sóc, che chở. Mẹ Chu không rõ trong lòng mình là tư vị gì, nhưng chuyện đến mức này, bà chỉ còn có cách đi cầu xin người ta, dù sao bà cũng chỉ có một đứa con trai là Chu Hàng.
Mẹ Chu nắm chặt tay Hạ Tử Câm:
"Tử Câm, dì biết không nên tới cầu xin cháu, chuyện này do Chu Hàng gây ra, nó nên bị trừng phạt, nhưng, .... Tử Câm, dù sao nó vẫn còn trẻ, nếu quả thật bị định tội, phải ngồi tù, cả cuộc đời này coi như bị phá hủy rồi. . . . . . Cho nên, Tử Câm, có thể. . . . . . có thể nể tình dì, bỏ qua cho nó lần này được không. . . . . ."
Tử Câm không khỏi ngạc nhiên:
"Ngồi tù? Ngồi tù cái gì?"
Tử Câm thật không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng như thế, mẹ Chu khẽ lau khóe mắt:
"Đoàn luật sư của chồng cháu kiện nó tội phỉ báng, mấy ngày nữa sẽ mở phiên tòa rồi, Tử Câm, dì van cháu, dì quỳ xuống cầu xin cháu. . . . . ."