Old school Easter eggs.
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Bạn có yêu đời không? Vậy đừng phung phí thời gian vì chất liệu của cuộc sống được làm bằng thời gian. Franklin

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Định mệnh anh yêu em full

Định mệnh anh yêu em full Trang 13

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~18):

Đầu << 12 13/18 14 >> Cuối


"Cô đương nhiên chấp nhận đúng không?" Giọng anh hỏi cô như thế vốn đâu muốn cô phản bác lại chứ?
"Ừ." Hân Di dịu dàng cười. Cô đương nhiên là chấp nhận lời xin lỗi của anh rồi, thực tế là, cô cảm thấy như mình đang nằm trên đám mây hạnh phúc, giống như một đám mây kết bằng kẹo ngọt với bông gòn mêm mại vậy, thật thoải mái và ấm áp.
"Cô sao thế?" Kỷ Tồn Hy nháy mắt, nụ cười ngọt ngào của cô, ánh mắt của cô thực sự rất đẹp, khiến anh choáng váng trong giây lát.
"Tôi..." Cô đang định trả lời thì nhạc chuông tin nhắn của anh vang lên.
Tồn Hy lấy điện thoại trong túi áo ra, thấy tin nhắn là Anna gửi, anh mặt mày biến sắc, anh ấn nút đọc tin nhắn.
"Anh yêu, em sắp về Đài Loan rồi."
Hạnh phúc của cô đến quá bất ngờ, ra đi cũng nhanh chóng.

*
* *
Từ sau khi nhận được tin nhắn của Anna, Tồn Hy luôn cảm thấy bất an, hhai vợ chồng anh khó khăn lắm mới có thể làm chô mối quan hệ ấm áp lên một chút, vậy mà lại một lần nữa bị đóng băng.
Hân Di hiểu nỗi khổ trong lòng của anh nên cô chẳng hề trách móc anh gì cả, thế nhưng bà Trân Châu thì không thể nhìn cảnh đó được, bà luôn cảnh cáo Tồn Hy không được quên trách nhiệm của một người chồng, người cha.
"Cháu biết rồi, bà không cần phải nhắc nhở cháu đâu." Tồn Hy bực tức khi lúc nào bà cũng nhắc đi nhắc lại chuyện ấy.
Hân Di thấy tình hình không yên liền kéo tay anh về phòng, cô nói với anh: "Bà nội không biết chúng ta đã ký hợp đồng hôn nhân nên mới ép anh như thế. Nhưng anh không cần lo lắng đâu, tôi tin rằng chri cần anh giải thích rõ ràng mọi chuyện với Anna, cô ấy sẽ tha thức cho anh thôi."
Cô ấy sẽ tha thứ sao? Anh cũng không dám chắc lắm, cho dù cô ấy biết được chuyện hôn nhân này chri là kết tạm thời thế nhưng chưa chắc cô ấy đã hiểu chuyện anh với Hân Di lên giường với nhau cũng chỉ là nhầm lẫn.
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp anh giải thích với cô ấy." Hân Di đảm bảo.
Kỷ Tồn Hy im lặng một hồi, trong đầu anh hiện lên tình hình trước mắt, anh nói: "Chắc cô ấy về để chúc mừng sinh nhật tôi thôi, không ở lại đây quá lâu đâu, chỉ cần mấy ngày tới cô trốn cô ấy là được."
"Anh muốn tôi phải diễn kịch trước mặt cô ấy?"
"Không cần diễn kịch đâu, cô chỉ cần tạm thời trốn đi đâu đó vài ngày, đừng xuất hiện là được." Anh lắc đầu rồi nhìn cô nói.
Anh muốn cô trốn đi vài ngày? Không xuất hiện? Hân Di ngạc nhiên, có cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng, không biết là cảm giác gì nữa. Điều này rất hợp lý mà, không phải sao? Anh đương nhiên không muốn Anna phát hiện ra sự tồn tại của cô mà, sự xuất hiện của cô chỉ làm cho tình cảm giữa hai người ấy thêm bập bềnh, khó khăn mà thôi. Chỉ có điều, không hiểu tại sao cô lại có cảm giác bị bỏ rơi? Giống như hồi bé chơi trốn tìm với tụi bạn, cuối cùng chẳng ai nhớ để đi tìm cô cả.
Liệu có khi nào, sau khi cô đi anh sẽ quên không đi tìm cô nữa?
"Vậy... tôi trở về đảo Khương Mẫu cũng được, anh nói với bà nội tôi về nhà mẹ là được rồi."
"Ờ." Anh đồng ý.
Cô lập tưucs thu dọn hành lý, không ngờ bà Trân Châu biết chuyện, bà quát lớn không để cho Hân Di đi: "Cháu mới là bà chủ nhỏ của ngôi nhà này! Dựa vào cái gì mà phải trốn Anna hả? Ta không cho phép!"
"Nhưng..."
"Tồn Hy muốn cháu trốn đi phải không? Ta cứ muốn giới thiệu cháu với mọi người đầy! Hôm sinh nhật Tồn Hy ta sẽ tổ chức long trọng để tất cả bạn bè của nhà họ Kỷ biết cháu là ai."
Tồn Hy biết ý định của bà nội như thế cũng rất cương quyết: "Được, nếu bà đã kiên quyết như thế thì cháu cũng có cách của cháu, buổi tiếc hôm đó cháu sẽ dẫn Anna đi cùng, cháu sẽ công bố với mọi người cô ấy mới là một nửa thực sự của cháu."
Hân Di bị kẹp ở giữa, nghiêng về bên nào cũng khó khăn.
Bà Trân Châu không thèm để ý đến chuyện đó, bà đích thân yêu cầu quản gia chuẩn bị thiếp mời, chuẩn bị bữa tiệc, lại còn mời cả nhà tạo mẫu chuẩn bị cho Hân Di bộ đồ đẹp nhất, đeo những trang sức lấp lánh nhất trên người.
Đúng lúc không khí gia đình đang căng thẳng thì Tồn Hy nhận được điện thoại của Anna, cô nói cô có việc gấp nên sẽ về muộn mấy hôm.
Tồn Hy chán nản nói: "Nói như thế tức là thứ sáu này em không về Đài Loan à?"
"Ừ, đợi em làm xong việc đã, chắc thứ bảy em về."
Thứ bảy? Hôm đó đã là hôm sau ngày sinh nhật của anh rồi! Tồn Hy càng chán nản hơn: "Em nhớ thứ sáu là ngày gì không?" Anh hỏi dò.
"Là ngày gì?"
Cô quên rồi. Tồn Hy thấy lòng nặng trĩu, hóa ra Anna trở về lần này không phải vì sinh nhật của anh. "Anh biết rồi, vậy thứ bảy gặp em." Anh lặng lẽ cúp máy rồi đứng ngây người ở bên cửa sổ.
Hân Di nép mình một bên cửa, cô đã nghe hết những lời anh nói, thấy anh thất thần như vậy cô cũng đã đoán được Anna đã quên ngày sinh nhật của anh, và cô ấy cùng không xuật hiện đúng ngày hôm đó.
Cô nhìn anh với vẻ đau xót, bóng lưng của anh đổ dài xuống, trông thật cô đơn. Chắc anh ấy buồn lắm? Bị người khác lãng quên có cảm giác như thế nào, cô là người rõ nhất, tự nhiên cảm giác đồng cảm dồn lên trong cổ họng, nghẹn đắng.
Cô nhẹ nhàng quay lưng bước tới phòng cho trẻ con, tìm trong đống đồ mình đã sắp xếp lấy ra một cuốn album nhỏ, cô lấy ra một tấm thiệp và viết lên đó nhưng lời hạnh phúc.
*
* *
Hóa ra Anna không quên ngày sinh nhật của anh!
Hôm sinh nhật Tồn Hy nhận được một món quà chuyển phát nhanh, anh vui lắm. Anh hồi hộp mở món quà, trong đó để ngay ngắn một chiếc khăn len màu sẫm, hình như là tự tay đan vậy, có một số mũi đan không được đều lắm.
Anna biết đan khăn từ khi nào vậy? Tồn Hy ngạc nhiên, anh quàng chiếc khăn quanh cổ, một cảm giác ấm áp nhẹ nhàng lan tỏa. Anh không ngờ được đó là món quà Hân Di tự tay làm tặng anh.
Anh lấy tấm thiệp nhỏ ra đọc, trên đó chỉ có vỏn vẹn bốn chữ: "Sinh nhật vui vẻ!"
Thế nhưng chừng ấy là đủ rồi, anh hiểu được tấm lòng của Anna, anh biết bản thân mình không bị bỏ rơi, thế là quá đủ rồi.
Tồn Hy sung sướng cười, ngay cả ông trời hình như cũng muốn chung vui cùng cới anh vậy, hôm nay trời nắng, đẹp lạ thường. Thậm chí anh còn cảm ơn bà nội vì đã tổ chức sinh nhật cho anh, Anna đã không đến thì anh đi chơi với Hân Di vậy.
"Hình như anh rất vui vẻ?" Hân Di thò đầu vào trong phòng nói.
"Ờ." Anh quay ra cười, thấy Hân Di cứ nấp sau phòng đọc sách mà ngập ngừng không vào: "Sao thế? Làm gì mà cứ đúng ở đó, vào đây đi."
Hân Di nghe thấy thế liền đỏ mặt nói: "Anh đừng... cười tôi nhé!" Cô lập cập bước vào.
Tồn Hy sáng mắt lên, mái tóc dài của cô được búi gọn gàng và cài kẹp đá, cô mặc bộ đầm dạ hội màu trắng trân châu, để lộ chiếc cổ trắng ngần và bờ vai dịu dàng, hoa tai và vòng cổ, vòng tay là một bộ đá quý hình giọt lệ rất đẹp.
Tim anh khẽ rung lên một nhịp, anh khen ngời: "Hôm nay cô rất đẹp." Hôm nay cô còn đẹp hơn hôm trên tàu nữa, hấp dẫn hơn nữa, có thể do cô có sức hấp dẫn của "phụ nữ mang thai" nên càng làm cô nữ tính hơn.
"Thật sao?" Cô thở dồn dập, cô không dám tin.
"Thật mà." Anh nhấn mạnh. "Hôm nay cô rất đẹp."
Hân Di càng đỏ mặt hơn, cô ngại ngùng cúi mặt. Cô không bao giờ dám mơ từ "đẹp" cũng có chỗ dành cho mình. Cô nhìn chiếc khăn được đặt trên bàn, ánh mắt cô sáng lên.
Tồn Hy cũng nhìn theo ánh mắt cô, anh nói: "Đẹp không? Là Anna tặng tôi đấy!"
Cô quay lại nhìn anh nói: "Anh thích không?"
"Đương nhiên là thích rồi, đây là do cô ấy tự tay làm tặng tôi, tôi không ngờ cô ấy lại dành cho tôi sự bất ngờ đến thế, lại còn tranh thủ thời gian đi học đan nữa chứ!"
Hình như anh rất cảm động.
Hân Di im lặng nhìn Tồn Hy, cô rất muốn nói cho anh biết chiếc khăn đó thực ra là do cô đan, trên đầu ngón tay của cô vẫn còn dấu vết kim đan đâm.
Thê nhưng cô không nỡ phá vỡ cảm xúc vui vẻ này của anh, không sao cả, anh vui là được rồi. Chỉ cần anh hạnh phúc thì cô cùng cảm thấy vui vẻ.
Cô gượng cười rồi nói: "Tồn Hy, bà nội nói tối nay chúng ta phải dự tiệc à?"
"Đương nhiên rồi, nhất định phải tham gia." Tồn Hy gật đầu không cần suy nghĩ.
"Anh thực sự sẽ khiêu vũ với tôi à?" Cô vui vẻ: "Thế nhưng tôi không biết khiêu vũ, hơn nữa lại có em bé..."
"Yên tâm đi, tôi sẽ bên cạnh cô." Anh nhìn cô, ánh mắt anh chan chứa dịu dàng và tình yêu không nói được thành lời. "Chúng ta có thể nhảy chậm một chút, như vậy thì sẽ không ảnh hưởng đến em bé."
Nói xong, anh chống tay ra hiệu cho cô khoác tay anh. Cô ngoan ngoãn nghe lời rồi cùng anh sát vai xuống dưới lầu, tim đập rộn ràng trong lồng ngực.
Phòng khách được trang trí rất lộng lẫy và tráng lệ, bà Trân Châu và các quan khách đều đang đợi hai người. Thấy bóng dáng hai người xuất hiện, mọi người đều ồ lên ngạc nhiên, trong mắt bọn họ dường như xuất hiện một đôi tài tử giai nhân.
Bọn họ thực sự rất xứng đôi sao? Hân Di ngại ngùng nghĩ, mọi người đều nghĩ họ là một đôi vợ chồng hạnh phúc sao? Hôm nay cô là công chúa, còn anh, anh là chàng hoàng tử mà cô yêu nhấ
t.
Bà Trân Châu ra hiệu, nhạc nổi lên, mọi người bắt đầu xoay theo điệu nhạc kỳ ảo. Tồn Hy cúi người đưa tay ra mời cô nhảy, điệu bộ giống y như một chàng hoàng tử.
Hân Di đua tay cho anh và hai ngừoi bắt đầu xoay.
Anh đích thực là một người khiêu vũ rất giỏi, nhẹ nhàng, uyển chuyển, như đang dẫn cô lên thiên đường, hãi những vì sao xuống cho cô.
"Tôi... tôi hơi chóng mặt."
"Tôi nhảy quá nhanh à? Hay là do em bé không đồng ý?" Anh quan tâm hỏi cô.
"Em bé không sao." Chỉ là do mẹ của em bé vui quá mà thôi. "Tồn Hy, anh biết chuyện cô bé Lọ Lem không?"
"Đương nhiên là biết rồi."
"Bà tiên đã biến cô ấy thành công chúa, thế nhưng qua mười hai giờ đêm cô ấy lại biến lại thành cô bé Lọ Lem." Cô ngập ngừng một hổi rồi thở dài: "Tôi thấy mình thật giống cô bé Lọ Lem."
Anh chau mày nhìn cô, trong giọng nói của cô hình như ẩn chứa cả nỗi buồn.
"Cảm ơn anh, đã luôn đối tốt với tôi." Cô thấp giọng nói.
"Sao thế? Sao tự nhiên lại nói những lời này?" Anh càng ôm chặt eo cô hơn.
"Không biết, chỉ là tôi rất muốn nói." Bởi vì cô có một thứ cảm giác rất lạ, không nói ra thành lời được, sau này biết đâu lại không còn cơ hội nữa.
"Lần đầu tiên gặp anh tôi cảm thấy anh là người rất kiêu ngạo, rất không dễ gần, thật ra không phải như thế, anh rất dịu dàng."
"Cái tính từ này không thích hợp dùng với tôi đâu." Anh nói, gương mặt có chút gượng gạo.
"Anh là một người tốt, có thể anh không cảm thấy... thế nhưng... thực sự anh rất tốt."
"Rốt cuộc cô muốn nói gì?" Giọng anh bắt đầu thay đổi, anh nhìn cô với vẻ không thoải mái.
"Tôi muốn nói..." cô muốn nói "Em yêu anh" thê nhưng cô không thốt lên được, cô chỉ còn cách cười mơ màng và nhìn anh nói: "Tồn Hy, anh có nhớ cái hộp ước nguyện của tôi ở trong nhà kho không?"
"Tôi còn nhớ."
"Anh còn nhớ anh đã từng nói, tôi có một ước mơ giống hệt anh không?"
"Ờ." Tồn Hy gật đầu, ánh mắt anh chùng xuống. Đó là gặp một người mà mình yêu và người đó cũng yêu mình.
"Tôi thực sự rất hy vọng ước mơ đó của tôi có ngày sẽ thành hiện thực."
"Anh..." Tồn Hy tim đập loạn nhịp nhìn Hân Di, anh cảm thấy hình như mình nghe được những lời mà cô không dám nói ra. Thế nhưng anh nên trả lời thế nào đây? Anh nên làm thế nào đây? Anh không biết phải làm thế nào cho tốt đẹp mọi chuyện cả. Đúng lúc anh định nói thì một bóng dáng dừng lại ngay trước mặt anh, anh giật mình.


Đầu << 12 13/18 14 >> Cuối

Nhập trang (1~18):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON