- Lạy người, tiếng trong phim chứ tiếng ở đâu, tắt ti vi đi giùm cái.
- Không, không phải tiếng ti vi.... tiếng gì đó... ngoài cửa phòng....
- Á... mẹ Mi ơi xin mẹ đừng dọa chúng con, chúng con sợ lắm rồi.....
- Không phải dọa, thật mà_ và Mi lại lắng tai nghe.
Màn hình ti vi tắt phụt, là do Mi tắt, để nghe cho dễ cái tiếng động lạ phát ra bên ngoài.
Na và Bu tuy run bần bật nhưng cũng mở mắt bỏ chăn ra xem sao.
Ừ... đúng rồi.... có tiếng gì đó... thì thầm....ù ù.... Không lẽ...
- Ma..a..a..a..a.._ hai đứa lại chùm chăn và ôm chầm lấy nhau.
"Nóng quá... nóng quá...." _ Bu thì thầm, cũng phải, mùa hè đi chùm chăn rồi ôm nhau không nóng mới lạ.
"Ráng chịu đi... ra ngoài là chết như chơi đó...."_Na lấy tay suỵt suỵt.
Chỉ có Mi là bình tĩnh nhất. Nhỏ lên kế hoạch:
- Cuối cùng thì trong đời mình cũng được gặp ma một lần.... Nào, bắt đầu thôi... Ta sẽ làm Vua bắt ma.
Rồi nhỏ khẽ lay hai đứa kia dậy:
- Dậy.... dậy.....
- Á... ngài ma ơi bọn con vô tội, ngài hãy bắt nhỏ Mi kia kìa... nhỏ đó vừa xấu xí vừa đáng ghét...
- Im ngay. Ta là Mi đây, dậy bắt ma.
- Hả???_ Bu và Na lồm cồm bò dậy.
Ù...ù.... tiếng gió vẫn thổi bên ngoài nghe thậg kinh dị.
- Mi... có võ... thì... Mi... bắt đi... bọn ta... sợ lắm....
- Một là dậy bắt ba, hai là bị ta đánh, chọn cách nào???
- Ặc... bắt ma, chọn bắt ma!
Hai cô nàng lập tức bật dậy, nhỏ Mi đó còn đáng sợ hơn cả ma ấy chứ. Híc.
Hiện tại trên tay mỗi người là một cái gậy, đợi con ma xông vào thì... đập (mấy bả bắt ma kiểu nài sao trời?)
Kẹt... kẹt.... kẹt....
Tiếng cánh cửa kêu gai hết cả người. Ba và Na cầm gậy mà run cầm cập, riêng Mi chơi hẳn mỗi tay một cái gậy.
Cánh cửa dần dần hé ra.... Khí lạnh xộc vào... Căng thẳng... Tất cả không còn dám thở mạnh... Nín thở.....
Bốp...Binh....Cheng.... Bụp.....
Một mớ hỗn độn những âm thanh vang lên, Na, Bu nhắm mắt nhắm mũi vào mà đập, còn Mi thì ngắm đích xác rồi mới ra tay hành động. "Đàn" ma lăn quay ra đất.
_ _ _
Lôi mấy con ma vào góc phòng.
... Tưng... đèn được bật lên.
Cả ba háo hức chuẩn bị chiêm ngưỡng "chiến lợi phẩm", không ngờ bắt ma lại dễ thế, thế này thì cóc cần sợ ma nữa.
Oái. Khi cái đèn sáng lên làm cả ba giật cả mình.
Sao mấy con ma lại hóa thành ba tên đáng ghét phòng 666 hết vậy?
Cả ba tròn mắt, ba tên đó bị đánh vẫn còn đang "ngây ngất" chưa tỉnh. Mi nhíu mày nói:
- Cẩn thận, có thể con ma đã nhập vào ba tên này, đừng để nó lừa.
Na và Bu gật đầu cái rụp.
Mi bình tĩnh bước đến, lay vai từng con ma một và nói:
- Nói! Mi là người hay là ma???
Một con ma đã tỉnh dậy, nó ngóc đầu lên thều thào:
- Ng..ư..ờ..i...
Mi gật đầu ra hiệu với hai cô bạn, rồi nhỏ nhếch môi với con ma đang chảy máu mũi ròng ròng.
- Người hả? Thế thì chết chắc rồi! Hahahahahahaha....
Tràng cười man rợ vang lên, bắt đầu cho một cuộc "tra tấn" dã man.
5 phút sau
Khi đã hành hạ thỏa thích, ba cô nàng vắt vẻo trên giường, hất hàm hỏi:
- Nói! Đêm hôm lẻn sang phòng con gái làm gì???
Ba tên kia ê ẩm người, nằm vạ vật dưới đất. Một tên chìa ra cái hộp gì đó rồi nói:
- Pháo bông?
- Pháo bông cái gì??_ Mi hắng giọng, nhỏ quất cái roi vụt một cái vào thành giường _ nói rõ ra xem.
Kun đau khổ nói:
- Thằng Tin nó kiếm đâu được hộp pháo bông mang cho bọn tôi. Thằng Ken bảo qua rủ các cô ra đằng sau trường đốt pháo bông chơi. Vừa đến cửa phòng các cô thì nghe thấy tiếng gì ma quái phát ra nên không dám vào, một lúc sau thấy yên yên nên mở cửa ra xem sao, ai dè vừa mở ra thì..... _ hắn không nói nữa mà ngồi bó gối khóc như mưa.
- Đúng là một lũ điên!
Kin tức giận định đẩy cửa "lết" ra ngoài, chẳng qua hắn không đề phòng nên mới bị ba con nhỏ đó tấn công chứ không thì không bao giờ có chuyện này xảy ra đâu. Biết thế không nghe lời hai thằng bạn nữa. Tức quá!
- Kin, đừng đi, mình cùng ra đằng sau học viện đi!_ Mi níu áo Kin lại và nói bằng giọng ngọt xớt.
- Ken đẹp trai, cho Bu xin lỗi nhé, Bu thích pháo bông lắm đó, mình đi đi!_ nhỏ Bu dùng đôi mắt long lanh vô tội nài nỉ.
- Kun, Na không cố ý đâu... hì hì ^____^
Trời, ba con nhỏ đó thay đổi dễ sợ, một phát quay 180 độ luôn vậy nè. Mấy anh chàng tức giận bao nhiêu thì giờ bị mấy lời đó làm mềm lòng bấy nhiêu, cả lũ liền tắt đèn, rón rén bước ra ngoài.
Chap 35:
Trời đêm đầy sao, những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, dải ngân hà thật là đẹp, huyền ảo. Tên gọi của dải ngân hà là Milky Way, không phải ngẫu nhiên mà học viện lại lấy tên là Milky Way, nó mang ý nghĩa lớn hơn thế.
Hiện tại, sáu người đang ngồi trên bãi cỏ sau học viện, trên tay mỗi người là những cây pháo bông nho nhỏ. Nó lóe sáng những tia đẹp mắt, lóng lánh và tinh nghịch.
Bu, Na, Mi thích quá cầm cây pháo bông chạy vòng vòng xung quanh, miệng cười thật tươi.
Ba anh chàng thì ngồi đó nhìn theo, thỉnh thoảng lại đưa tay lên... xoa mặt, xoa mũi, xoa mắt. Chà! Đau quá! Ba con nhỏ đó mới vào học viện mà đã gây ra cho bọn hắn bao nhiêu phiền phức. Cái mặt đẹp trai giờ tàn tạ thế này đây. Nhưng nhìn nụ cười của mấy nhỏ mà sao thấy lòng ấm áp lạ lùng.
Chạy chán, cuối cùng ba nhỏ lại ngồi thụp xuống bãi cỏ. Lúc này sáu con người không biết nói gì. Rồi không ai bảo ai, tất cả đều nằm ngửa xuống, chụm đầu vào nhau, ngước mắt lên nhìn trời. Dải ngân hà rộng lớn, con người chẳng bao giờ có thể khám phá hết được. Huyền bí và diệu kỳ. Im lặng. Nhìn lên bầu trời đầy sao mà thấy thế giới này rộng lớn quá.
.
.
.
- Ê... thang đâu???
- Đây, mắt mày mù à?
- Bắc lên đi!!!
- Sặc, sao mày cứ sai tao hoài à? Sai thằng Dark đi!!!
.... Binh....
Chen ăn ngay cú đấm vào đầu.
- Thích cãi tao không? Làm mau đi!
- Các anh nhanh lên đi, kẻo lát nữa có người dở chứng ra đây thì chết, nhất là mấy con nhỏ Bu, Na, Mi, bọn nó hay xuất hiện bất thình lình lắm.
- Xong rồi đây cưng xinh đẹp của anh.
- Chen, trèo lên trước cho tao!
- Sao lại là tao????
....Binh....
- Mày có trèo không???
- Ay ya.....trèo đây... bực mình....
Hắn bắt đầu trèo và chẳng mấy chốc đã lên được đến cái tường.
- Còn không mau nhảy xuống?
- Tao... sợ độ cao....
- CÓ NHẢY KHÔNG???
- Hixx... nhảy sao được....
- Nhảy xuống mau còn đỡ bọn tao xuống!!
- Huhu sao mày toàn bắt tao làm bia đỡ đạn thế hả?
- Cái thằng ngu này, tao bực mình lên rồi đấy, mày có xuống không thì bảo....
Mấy thằng đang cãi nhau hăng say, Sa, Li, Nu thì ngán ngẩm thở dài nhìn nhau, haizzz.....đẹp trai nhưng mà ngốc! Chợt Nu nhìn thấy đốm sáng phát ra từ chiếc pháo bông đằng xa. Vì trời hôm nay nhiều sao và không tối như mọi hôm, cộng thêm cả bọn kia đang ngồi ở giữa bãi cỏ và nhờ vào cả ánh sáng phát ra từ mấy cây pháo bông mà Nu đã nhìn ra họ là ai.
- Ê.... kia không phải là... ba con nhỏ đó sao? Cả Kun, Kin và Ken nữa_ Nu kinh ngạc chỉ về phía đó.
- Cái gì cơ???
Chen đang đứng trên tường, nghe thấy thế thì sợ quá giật cả mình ngã nhào xuống đất đau điếng.
Vì bị cận nhẹ nên Sa không trông rõ, nhỏ lôi cái ống nhòm ra và hướng về phía đó. Sau đó, khóe môi nhỏ nhếch lên một nụ cười đắc thắng:
- Chúng ta không đi nữa. Ngày mai.... sẽ có trò hay đây!!!
Trong khi đó, Chen:
- What??? Mọi người không định kéo tôi lên à? Để tôi ở bên ngoài học viện thế này sao? Help me... help me....!!!!!!!!!!!!!
Chap 36:
Thời tiết nhiều khi thật là buồn cười, mới hôm qua nắng gắt mà hôm nay đã mưa tầm tã từ sáng sớm. Từ khi vào sống trong học viện, ba cô nhóc đã tạo lập được thói quen dậy sớm, đúng 5h kém 15 là mở mắt dậy. Ấy vậy mà hôm nay trời mưa, sân chạy ướt, và lẽ dĩ nhiên là các học viên sẽ không phải thực hiện bài chạy bộ mỗi sáng. Nhắm mắt định ngủ tiếp nhưng không sao ngủ được, ba cô nàng đành lục đục ngồi dậy. Nhỏ Bu rót ngay một cốc nước lên uống, nhỏ Na lôi máy nghe nhạc ra nghe, còn nhỏ Mi thì vào phòng vệ sinh VSCN trước. Vã nước lên mặt, nhỏ cảm thấy sảng khoái quá. Nhỏ nhìn mình trong gương, ủa, sao có cái gì đó là lạ. Nhỏ thấy ngờ ngợ nhưng không biết là lạ ở chỗ nào. Nhìn kỹ hơn, nhỏ tá hỏa khi phát hiện ra chiếc vòng cổ của nhỏ đã không cánh mà bay. Không được, đó là chiếc vòng của Yan tặng nhỏ, nhỏ không thể làm rơi được. Nhỏ xông thẳng ra khỏi nhà vệ sinh, lục tung cái giường của nhỏ lên, ánh mắt nhỏ càng thêm hoảng loạn và sợ hãi khi tìm khắp nơi mà không thấy đâu.
- Mi đang tìm cái gì thế? _ Bu ngơ ngác
hỏi Mi, có thể nhỏ sẽ giúp được Mi chăng?
Mi trả lời mà không nhìn Bu, vẫn dáo dác tìm quanh:
- Tìm cái vòng, cái vòng Mi vẫn hay đeo ở cổ ấy, tìm giúp đi!
- Ủa rơi mất hả? Hôm qua vẫn còn đeo mà!_ nhỏ Na tháo tai nghe ra và hóng hớt.
- Không biết nữa, tìm đi!
Suốt 15 phút tìm kiếm, cả căn phòng KTX dường như đã bị lục tung lên rồi nhưng chiếc vòng thì vẫn không thấy đâu. Mi mồ hôi nhễ nhại ngồi thụp xuống giường. Nhỏ thấy ghét chính mình quá, chiếc vòng, món quà duy nhấr mà Yan tặng nhỏ cũng không giữ được. Nhỏ lại nhớ Yan nữa rồi, nhớ cậu bé đã lớn lên cùng nhỏ từ bé, đã cùng trãi qua tuổi thơ trong sáng, cho đến khi vụ tai nạn đã cướp mất Yan của nhỏ. Trời vẫn mưa. Nhỏ buồn. Na và Bu cũng bất lực, thậm chí Na còn tìm cả trong... đôi giày búp bê mà cũng không có.
- Đừng buồn nữa Mi, dù sao... cũng không tìm thấy rồi... _ Na vỗ vỗ vai bạn an ủi.
Nhưng tất nhiên lời an ủi của nhỏ đâu có tác dụng gì, Mi vẫn buồn, buồn tưởng phát khóc lên được, nhỏ cứ đưa tay lên sờ cổ, nơi chiếc vòng đã ngự trị bao năm nay. Không, nhỏ nhất định phải tìm lại nó.
Chợt, mắt Mi sáng lên, nhỏ vừa nhớ ra điều gì đó. Không nói không rằng, nhỏ đứng phắt dậy, phóng vụt ra khỏi phòng.
- Nè... Mi đi đâu đó... trời đang mưa....
_ _ _
Mặc cho trời mưa, mặc cho từng giọt nước cứ rả rích rơi xuống đầu, xuống vai nhỏ, nhỏ cứ chạy. Nhỏ chạy một mạch đến sân sau của học viện, nơi bãi cỏ mà hôm qua mấy đứa ngồi nghịch pháo bông.
Sân cỏ vắng tanh, chỉ có mình nhỏ đứng giữa cơn mưa, nước cứ nhỏ từng giọt từ tóc nhỏ xuống. Nhỏ vẫn tìm, cố gắng nhìn quanh, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi cũng được. Nhất định chiếc vòng phải ở đâu đó quanh đây.
Đang tìm, chợt nhỏ thấy bóng hai người nào đó từ khu KTX xuống sân sau. Nheo mắt cho những giọt nước mưa không chảy xuống mắt, nhỏ trông thấy một trong hai người kia là Kin, người còn lại là một cô gái trông rất mảnh mai, yếu ớt. Tay Kin cầm một chiếc ô trong suốt và che cho cả hai người. Tim nhỏ bỗng thắt lại. Nhỏ vội vàng tìm một chỗ và nấp, nhỏ không muốn Kin nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này.
Hai người đó một chỗ có mái hiên và đứng, chỗ đó lại gần chỗ Mi nấp khiến nhỏ suýt thì kêu lên (không biết nhỏ kêu vì sợ hay là vì mừng). Kin cụp chiếc ô xuống giũ giũ. Cô gái đứng cạnh Kin không xinh quá mức nhưng trông rất khả ái, thùy mị với mái tóc xoăn dài và làn da cực trắng và mịn. Cô gái nhoẻn miệng cười với Kin và hắn cũng cười với cô gái. "Lần đầu tiên mình thấy anh ý cười", Mi thầm nghĩ, vậy là cô gái này là người duy nhất khiến Kin mỉm cười, cô ấy chắc phải là một người quan trọng với Kin lắm. Mi thấy sống mũi cay cay.