Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Bạn có thể nói ra lí do bạn thích một ai đó, nhưng không thể tìm ra lí do cho việc bạn yêu thực sự.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài->-> Hợp đồng hôn nhân 100 ngày phần 2 full

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày phần 2 full Trang 14

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~57):

Đầu << 13 14/57 15 >> Cuối



Uất Kiến Hùng dường như nhìn thấu được, an ủi ngược lại cô. "Đừng nghĩ nhiều như vậy. Ba tỏa sáng bao nhiêu năm như vậy,chết cũng có ý nghĩa rồi. Ba chết rồi,con cũng có thể giải thoát rồi."

"Ba..........."

"Noãn Tâm, ba biết trong mắt con, ba là một người đàn ông ích kỷ, ba cũng đã gặp báo ứng mà ba đáng phải có.Ba chỉ hy vọng sau này con có thể hạnh phúc, điều này quan trọng hơn bất cứ điều gì. Hứa với ba, đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Con hãy sống tốt với Ngũ Liên, cậu ấy sẽ chăm sóc cho con thật tốt! Đây là tâm nguyện lớn nhất của ba."

Mặt của Uất Noãn Tâm đã ướt đẫm nước mắt từ sớm.

Cô hận sự tàn nhẫn tuyệt tình của Nam Cung Nghiêu, cũng hận sự mềm yếu vô dụng của chính mình. Chuyện đau khổ nhất, chính là phải đối mặt với việc sắp mất đi người thân của mình, nhưng lại không thể làm gì được.

...............

Rời khỏi trại giam, Uất Noãn Tâm không về công ty, mà chạy thẳng về nhà. Khóc hết nước mắt, ngồi co ro ở bên cửa sổ, không nói một lời nào mà ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ. Rất lâu rất lâu sau đó, mặt trời đã xuống núi, ánh chiều tà chói lọi trên mặt đất,vàng rực, rất ấm áp, nhưng cô chỉ cảm thấy lạnh lẽo, tuyệt vọng.

Cửa bị đẩy nhẹ ra, Ngũ Liên đi vào.Ngồi ở bên cô, nhìn theo tầm mắt của cô. "Lần đầu tiên anh phát hiện, mặt trời lặn của thành phố này đẹp đến vậy......."

"Vâng!"

"Vốn dĩ đã định tuần sau tổ chức hôn lễ, nhưng anh đã dời lại nửa tháng,em có trách anh đã tự làm theo ý mình không?"

Cô lắc đầu. Cô làm sao không biết, anh vì chuyện của ba cô, mới dời hôn lễ lại. Cô còn không kịp cảm ơn sự chăm sóc của anh, làm sao có thể trách anh.

Nhỏ giọng nói, "cám ơn anh!"

"Tuần sau, em muốn về Hoa Liên,để đi tảo mộ mẹ.........."

"Anh đi với em."

"Không cần đâu! Em muốn quay về một mình, bé Thiên,phiền anh chăm sóc giúp em."

Mặc dù có trăm cái không yên tâm, anh cũng không cưỡng cầu, gật đầu. "Ừ! Vậy một mình em phải cận thận,có chuyện gì gọi điện thoại cho anh."

"Vâng ạ!" Uất Noãn Tâm mệt mỏi dựa vào trong lòng anh, hấp thu sự ấm áp cuối cùng này. Nắm mắt lại, khóe mắt lại đọng nước mắt. "Anh sẽ không rời xa em, đúng không? Hứa với em................ mãi mãi cũng đừng rời xa em............... em đã không còn chịu nổi đau khổ khi mất thêm một người thân nào nữa."

"Không đâu, mãi mãi không. Cho dù xảy ra chuyện gì,anh sẽ luôn ở bên cạnh em, không bao giờ rời xa."

"Vâng!"

"Anh không muốn nhìn thấy em đau khổ như vậy,anh có thể đi cầu xin ông nội anh, để ông......."

Uất Noãn Tâm lắc đầu, "ông nội anh là một tư lệnh cương trực ngay thẳng, em không muốn ông ấy vì em, mà làm chuyện trái pháp luật. Mặc dù em không muốn nói như vậy,nhưng ba em quả thật đã bị trừng phạt là đáng tội, cứ coi như đây là cái giá ba phải trả cho những sai lầm trước kia ba đã mắc phải! Có lẽ, đây là kết cục cuối cùng của ba."

Ngũ Liên ôm cơ thể lạnh băng của cô chặt hơn nữa, không biết phải làm sao mới có thể khiến cô ấm lên. Cô luôn làm cho anh đau lòng như vậy, lại không biết nên làm gì đây.

"Em có thể nghĩ như vậy là tốt rồi. Sống chết có số, đừng quá đau buồn. Mấy ngày nay, cả người em gầy lắm rồi, tinh thần cũng rất tồi tệ, anh rất lo lắng,rất muốn chia sẻ hết mọi thứ với em......"

"Những chuyện anh làm cho em, đã quá đủ rồi! Anh yêu tâm đi, em sẽ tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình cho tốt mà."

Bây giờ, cô chỉ muốn tìm một nào đó trốn đi, bình tĩnh vài ngày. Nghĩ cho thật kỹ, xem bước tiếp theo phải đi như thế nào..............






Chương 311 : Quyễn 7 : Quỳ xuống cầu xin tôi - P1

Hoa Liên

Mùa đông.

Một ngôi mộ nằm ở vùng ngoại ô của một thị trấn nhỏ, gió thổi lạnh thấu xương, trước mắt đều là cảnh quạnh hiu, cây cối đang run rẩy rụng rơi lá vàng trong gió lạnh, gần như bị nhổ hết cả gốc rễ lên. Một mảng mây đen từ xa nhè nhẹ bay đến, báo hiệu sắp sửa có một trận mưa to kéo đến.

Uất Noãn Tâm mang theo một túi đồ lớn, men theo đường núi gập ghềnh khó khăn mà leo lên đến nghĩa trang, tìm thấy được phần mộ của mẹ mình. Thỉnh thoảng hàng xóm cũng có đến cúng bái, quét dọn, nhưng trên bia mộ vẫn bám đầy dây leo, và lá cây héo úa rơi đầy trên đất.

Tấm hình trắng đen trên bia một, mẹ đang mỉm cười rất đẹp. Nhưng khi Uất Noãn Tâm nhìn thấy, lại chua xót mà ươn ướt khóe mi. "Mẹ à, xin lỗi mẹ, đã lâu rồi con không đến thăm mẹ. Sau này, con sẽ thường xuyên đến thăm mẹ hơn."

Cô lẳng lặng dọn dẹp hết những nhánh cây khô, quét dọn bia mộ thật sạch sẽ. Sau đó lấy một bó hoa loa kèn thật to ra, để ở trước bia một. "Con mang hoa loa kèn mẹ thích nhất đến cho mẹ, còn có một vài món ăn nhẹ, đều là những món mẹ thích nhất."

Bầu trời thay đổi màu sắc, cả một bầu trời đều âm u, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đè xuống, ngột ngạt đến đáng sợ.

"Lần trước con nói với mẹ, con tìm được ba rồi, con cũng kết hôn rồi, đều là những tin tốt. Nhưng lần này, lại là hai tin xấu nhất đó mẹ à. Ba có dính líu đến tham ô, đã bị bắt giam rồi. Chứng cứ cũng xác thực, con không giúp cho ba được mẹ ơi. Con và Nam Cung Nghiêu cũng ly hôn rồi", cô cười ngượng. "Có lẽ, đây cũng không được coi là một tin xấu, mà là một sự giải thoát."

"À đúng rồi, mẹ có cháu ngoại rồi đó, thằng bé gọi là Thiên." Cô lấy một tấm ảnh từ trong túi ra, giơ lên trước mặt mẹ. "Dễ thương lắm, phải không mẹ? Thằng bé là con trai của Nam cung Nghiêu, nhưng con không muốn để thằng bé nhận người cha này chút nào."

"Con cũng sắp tái giá rồi, có lẽ mẹ cũng đã từng nghe qua tên của anh ấy, Ngũ Liên đó, anh ấy đã từng là một người đàn ông trăng hoa............... Nhưng mẹ không cần lo lắng đâu, bây giờ anh ấy đối xử với con rất tốt, vô cùng tốt......... anh ấy rất cưng chiều con............ Lần sau, con sẽ dẫn anh ấy đến ra mắt với mẹ."

"Mẹ à.............. gần đây xảy ra quá nhiều chuyện rồi, con không biết phải làm thế nào nữa, con vô cùng bất lực, cũng rất khó chịu.......... Nếu như mẹ còn ở trên đời thì tốt rồi............... Mẹ dạy con đi, con phải làm sao đây mẹ?" Nước mắt bỗng nhiên men theo gò má của Uất Noãn Tâm chảy xuống, lúc này, trời đổ mưa to tầm tã, "bùm bùm", "như một chiếc roi quất vào mặt cô, trên mặt không thể phân biệt rõ đâu là nước mưa đâu là nước mắt.

Mưa càng ngày càng lớn, giội ướt hết quần áo của Uất Noãn Tâm, thân hình vốn gầy gò của cô giờ lại càng lộ vẻ gầy yếu hơn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bị gió cuốn đi. Cô giống như không hề hay biết gì, cứ để mặc cho mưa to ngấm nhập vào cơ thể mình, quỳ ở trước mộ suốt một tiếng, sự lạnh lẽo bao trùm hết tay chân, lạnh đến thấu xương.

Cho đến khi muốn đứng lên, mới nhận ra đôi chân mềm nhũn, choáng váng hoa mắt. Trời đất ở trước mắt như xoay vòng, hai mắt tối sầm lại, những chuyện xảy ra sau đó, hoàn toàn không hề biết gì.

................

Một cơn ác mộng thật dài, trong mơ đều là nụ cười dữ tợn của Nam Cung Nghiêu, trong tay con cầm một con dao dính đầy máu đuổi theo cô, gào thét muốn cô đền mạng. Cô liều mạng bỏ chạy, nhưng làm cách nào cũng trốn không thoát, con dao cắm vào trong tim cô.

Cảnh tượng xoay chuyển, lại có một người tiến vào trong giấc mơ, Ngũ Liên đang đứng cách cô vài bước, nhưng lại giống như cách cô rất xa. Cô muốn đến gần, lại không có cách nào chạm đến anh. Anh đứng trong một thế giới khác, nở nụ cười lạnh lẽo với cô, chỉ trích cô phản bội anh, cô không có tư cách kết hôn với anh.

"Đừng mà................ đừng mà................. đừng bỏ em................... Ngũ Liên............. em không có phản bội anh................ xin anh đừng bỏ em....................." Uất Noãn Tâm tỉnh lại từ trong mơ, bật thẳng dậy, cả người đầy mồ hôi, thở hổn hển như trâu.

Một hồi lâu sau mới bình thường trở lại, mới biết được vừa rồi mình đã gặp một cơn ác mộng đáng sợ.

Mơ màng nhớ lại, đáng lẽ mình phải té xỉu ở trước mộ chứ.

Nhưng chỗ này là chỗ nào?

Một cơn phòng lạ lẫm, một chiếc giường lạ.

Không lẽ đây lại là giấc mơ sao?

"Nằm mơ cũng gọi tên tên kia, sợ mất thằng đó đến vậy sao?"

Phía sau tai thổi đến một luồng gió lạnh, Uất Noãn Tâm quay đầu lại.

Nam Cung Nghiêu đang đứng ở trước cửa, trong tay còn cầm một chiếc ly thủy tinh, ngón tay nắm thật chặt, ngay cả cái ly thủy tinh cũng cảm giác được sắp bị anh bóp méo. Vẻ mặt anh càng khó coi hơn, còn âm u đáng sợ hơn cả bầu trời ở ngoài cửa sổ, trên cổ nổi đầy gân giống như một con rồng đang lượn quanh, kêu gào tức giận.

Uất Noãn Tâm càng hy vọng đây lại là một con ác mộng, nhưng sự tức giận của anh, sự lạnh lẽo của anh, làm cho mọi thứ không thể thật hơn nữa!

Cô tức giận, chống đối. "Sao anh lại ở đây hả? Ra ngoài....."

"Đây là phòng tôi thuê! Em có tư cách gì kêu tôi ra ngoài!" Nam Cung Nghiêu cầm cái ly bỏ lên bàn một cái thật mạnh, một tiếng "oang" thật lớn, giống như đang trút con giận.

"Vậy thì tôi đi!"

Cô vừa xuống giường, liền bị Nam Cung Nghiêu kéo trở về giường. Sức quá lớn, cả người đụng vào đầu giường, đau đầu hoa mắt. Nhưng cô không cho phép mình ở trước mặt anh tỏ ra chút mềm yếu nào, lập tức đứng dậy, điên cuồng bạo lức. "Nam Cung Nghiêu, anh muốn làm cái quái gì!"

Trái ngược với sự điên cuồng của cô, anh lại bình tĩnh đến kỳ lạ. "Hôn mê một ngày một đêm, vừa mới tĩnh lại, còn muốn hôn mê lần nữa sao?"

"Mắc mớ gì đến anh! Cho dù tôi có chết ở ngoài đường, cũng không cần anh lo!"

"Nếu như tôi không cứu em, em cho rằng em sẽ không chết ở ngoài đường sao?" Vẻ mặt của anh làm cho người khác phải ghê sợ, lời nói cũng rất khó nghe, mỗi chữ như có dao. "Cõng em từ trên núi xuống đây, tôi đã phải tốn rất nhiều sức đó."

"Tôi cũng không cầu xin anh cứu tôi!" Uất Noãn Tâm nổi điên. "Anh lại theo dõi tôi sao? Rốt cuộc anh muốn sao đây? Ngay cả một giây cũng không muốn buông tha cho tôi sao? Cho dù bảo tôi quỳ xuống cầu xin anh cũng được, anh tha cho tôi, tha cho gia đình tôi đi!"

"Vậy sao? Quỳ xuống cũng được sao? Vậy em thử đi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại!" Anh tỏ thái độ cao ngạo, nhíu một bên lông mày lên, mỏi mắt chờ mong.

Uất Noãn Tâm không ngờ anh lại có thể tàn nhẫn đến mức này, tức giận đến nỗi cả người đều run rẩy.

Cắn răng ép mình phải bình tĩnh, "có phải tôi quỳ xuống cầu xin anh, anh sẽ bỏ qua cho nhà họ Uất phải không?"

"Tôi chỉ nói, tôi sẽ suy nghĩ lại. Nhưng nếu như em không quỳ, thì ngay cả một cơ hội cũng không có, tự em suy nghĩ kỹ đi."


Chương 312 : Quyễn 7 : Quỳ xuống cầu xin tôi - P2

Uất Noãn Tâm nhìn gương mặt đáng ghét xa lạ kia, đột nhiên cảm thấy nghi ngờ chính mình ngày xưa tại sao lại yêu một tên ác ma lạnh lùng vô cảm này. Mặc dù biết anh nói như vậy chỉ muốn nhục mạ mình, nhưng nghĩ đến Uất Kiến Hùng đang ở trong tù, cô vẫn cắn răng bấm bụng, "nhớ rõ những gì anh nói."

Xuống giường, nhắm mắt lại, không hề có chút do dự mà quỳ ở trước mặt anh.

Nam Cung Nghiêu cho rằng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy đầu gối của cô sắp chạm đất, quỳ với một tư thế vô cùng hèn mọn trước mặt anh, anh lại không nhẫn tâm được. Đi đến trước một bước, đỡ lấy cơ thể sắp quỳ xuống của cô, trên mặt mang theo sự mỉa mai và những lời châm biếm.


Đầu << 13 14/57 15 >> Cuối

Nhập trang (1~57):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON
XtGem Forum catalog