Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Trong tình yêu, khi bạn luôn là người tôn trọng mối quan hệ hơn, đôi khi bạn sẽ ghét chính mình vì yêu một ai đó, vì bạn không thể nào ghét họ, kể cả khi bạn nên như vậy

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài->-> Hợp đồng hôn nhân 100 ngày phần 2 full

Hợp đồng hôn nhân 100 ngày phần 2 full Trang 19

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~57):

Đầu << 18 19/57 20 >> Cuối



"Đồ ngốc!"

"Anh quá vui thôi mà!" Bình tĩnh lại, anh mới hỏi cô. "Em tìm anh đến đây làm gì? Nhớ anh sao?"

"Làm gì có! Chỉ là em, em có hơi căng thẳng............" Không biết có phải bởi vì kết hôn mà căng thẳng hay không, sao cô cứ cảm thấy khó thở, cảm người giống như con kiến bò trên chảo nóng, sốt ruột lo lắng.

Thực ra trong lòng cô hiểu rõ, chuyện này có lẽ liên quan đến Nam Cung Nghiêu. Với những hiểu biết của cô về anh ta, anh ta không thể để cô dễ dàng hoàn tất hôn lễ được. Đến bây giờ vẫn còn sóng yên biển lặng, cứ luôn cảm thấy lo lắng, cảm giác sắp cả chuyện gì lớn sẽ xảy ra.

"Kết hôn, đương nhiên phải căng thẳng rồi! Anh còn căng thẳng hơn cả em." Anh nắm lấy tay cô, cực kỳ chán chường. "Có phải em, đang sợ?"

Cô gật đầu.

"Vì Nam Cung Nghiêu sao?"

"............"

"Bé ngốc à! Đây là hôn lễ của chúng ta, không cần vì bất kỳ người nào, mà ảnh hưởng đến những kỷ niệm đẹp của ngày hôm nay, được không?"

"Nhưng em vẫn lo lắng........"

"Em là vợ của anh, do dù phải liều cái mạng này, anh cũng sẽ bảo vệ anh. Đừng nghĩ gì cả, anh muốn em phải vui vẻ, trở thành cô dâu của anh."

Nhìn thấy sự dứt khoát trong mắt anh, Uất Noãn Tâm gật đầu, thở một hơi thật dài. "Vâng! Em biết rồi!"

"Trước khi kết hôn, có phải nên có chút gì đó ngọt ngào không nhỉ?"

"Ngọt ngào gì chứ?"

Anh chỉ vào môi mình, có chút vô lại. "Hôn một cái đi!"

"Đừng quậy nữa, khách khứa còn chờ anh ở ngoài kìa!"

"Em hôn anh một cái rồi anh đi ngay!"

Uất Noãn Tâm dở khóc dở cười, anh quậy đến cô hết cách, đành phải chịu thua, nhón chân lên hôn anh một cái, Lâm Mạt đột nhiên đi vào. "tổng........."

Vội che mắt lại nói: "Ây da! Không nên nhìn! Không nên nhìn! Tôi không thấy gì hết á." Mấy ngón tay lại mở rộng ra, liên tục cười trộm.

Uất Noãn Tâm đỏ mặt đẩy Ngũ Liên ra, anh không ngừng ca thán. "Trước không trước, sau không sau, lúc nào chẳng được, lại canh ngay lúc này vào! Trừ cô một tháng tiền lương!"

"Đừng mà, tổng tài! Không phải anh đã hứa với tôi, làm dâu phụ sẽ được nửa năm tiền thưởng sao? Hai người cứ tiếp tục đi, coi như không nhìn thấy tôi! Cứ coi như tôi là người tàng hình đi!"

Ngũ Liên vẫn còn muốn tiếp tục, nhưng Uất Noãn Tâm không muốn nữa, đẩy anh ra ngoài. "Mau ra ngoài đón khách đi!"

Anh hết cách, đành phải rời khỏi. Đi đến cửa, còn trừng mắt liếc Lâm Mạt một cái. Lá gan của cô cũng lớn thật, giả một nhăng mặt một cái, lè lưỡi với Uất Noãn Tâm. "Thật ngại quá, phá hỏng chuyện tốt của hai người rồi!"

"Không sao đâu! Anh ấy chỉ đùa cho vui thôi!"

Nhìn thấy hoa đội đầu của cô bị rối, Lâm Mạt sửa lại giúp cô,nhịn không được cất lời khen ngợi. "Noãn Tâm, cô là cô dâu đẹp nhất mà tôi từng thấy đó! Người thật xinh đẹp, còn có một đứa con trai cực kỳ đáng yêu, lại gả vào nhà tốt như vậy. Thật làm cho người ta ngưỡng mộ muốn chết! Bậy bậy bậy! Nói sai chữ rồi! Nói chung là rất ngưỡng mộ."

Cô mỉm cười. Bỏ qua những bất hạnh và sự cam chịu, quả thực cô rất hạnh phúc. Những thứ có được, mãi mãi vẫn nhiều hơn những giày vò phải chịu. Từ đó nhìn lại, cô hẳn phải thấy đủ.

Chỉ mong mọi tai họa có thể qua đi, sau cơn mưa, lại có thể nhìn thấy một cầu vòng rực rõ nhất...........


Chương 319 : Quyễn 7 : Bị bắt, giày vò!

"Cô và tổng tài có thể đi đến ngày hôm nay, đúng là không dễ gì, cô đã chọn một người đàn ông tốt nhất thế giới này, cô nhất định sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất." Lâm Mạt nói xong, khóe mắt của chính mình cũng đỏ lên, Uất Noãn Tâm, đưa khăn giấy cho cô, để cô lau nước mắt.

Lâm Mạt vội nở nụ cười, "cô xem tôi kìa, hai người kết hôn vui vẻ đến thế, tôi mắc gì phải khóc, thật là ngu ngốc mà!" Bối rối lau nước mắt, rồi tìm cầm bó hoa bách hợp. "Sắp đến giờ rồi, chúng ta đi thôi!"

"Ừ!" Uất Noãn Tâm hít thật sâu, vừa nhận lấy bó hoa.

Đột nhiên tấm vải satanh bị rách.

Những đóa hoa bách hợp rơi đầy trên đất.

Trái tim đột nhiên giống như bị cái gì đó đâm trúng.

Bỗng nhiên cảm thấy lo lắng.

"Ây da! Vừa nảy còn tốt mà, sao tự nhiên lại bị rách rồi." Lâm Mạt có hơi luống cuống, vội nói: "Cô đừng lo lắng nha, trên xe còn có đồ dự phòng, để tôi đi lấy, sẽ trở lại nhanh thôi, cô đợi chút nha."

Bỗng nhiên....

Trước gương xuất hiện một dáng người.

Cô kinh ngạc lúng túng quay đầu lại, Nam Cung Nghiêu đang đứng ở phía sau. Trên người mặc một bộ đồ âu phục màu đen thẳng thướm, quần áo gọn gàng, giống như chú rể. Nhưng cả người anh đều tản ra hơi thở lạnh lẽo, giống như một con ác quỷ đến từ địa ngục.

Cô căng thẳng dán sát vào bàn trang điểm, ánh mắt hoảng sợ. "Anh đến đây làm gì hả?"

"Em đoán xem." Anh nở nụ cười rét buốt, kỳ lạ đến khác thường.

".........." Tim muốn nhảy ra ngoài, tay sờ soạng trong túi xách.

Nam Cung Nghiêu bước từng bước về phía cô, "tôi cho rằng em sẽ đoán được tôi sẽ đến chứ, không ngờ em lại bị dọa đến mức này." Hai tay của anh chống lên bàn trang điểm, giam cô ở trong lồng ngực của chính mình, một đôi mắt quyến rũ đến kỳ lạ, "em cảm thấy tôi có thể làm gì hử?"

"Anh đừng làm bậy, tôi sẽ kêu lên đó!"

"Em kêu đi! Em nên tận dụng hết khả năng kêu lớn tiếng một chút, để cho tất cả mọi người đến đây xem."

Cuối cùng cũng tìm thấy chai xịt hơi cay, Uất Noãn Tâm cầm lấy phun lên mặt Nam Cung Nghiêu, nhưng lại bị anh phát hiện ra, giành lấy ngay, ném đi thật xa, "đây là quà mà em tặng cho khách sao?"

"Cút đi!" uất Noãn Tâm dùng hết sức đẩy anh ra, lại bị Nam Cung Nghiêu bắt lấy tay một cách dễ dàng, khiến cô giãy thế nào cũng không ra, kéo cô ra ngoài. "Đi theo tôi!"

"Tôi không muốn! Buông tay ra mau! Cứu với........... cứu tôi với..........." Uất Noãn Tâm cất giọng kêu ra, nhưng phòng nghỉ cách quá xa nhà thờ, cho nên không có ai nghe thấy tiếng cô kêu cứu, ngang ngạnh bị Nam Cung Nghiêu nhét vào trang xe.

"Noãn Tâm, tìm thấy bó hoa rồi!" Lâm Mạt vừa đi vừa gọi, nhưng bên trong không thấy một bóng người, cô tìm xung quanh một lần, nhưng không thấy ai cả, vội vàng chạy đến nhà thờ, kéo Ngũ Liên qua một bên.

Anh không biết chuyện gì, còn trêu chọc. "Cô là dâu phụ mà gấp gáp đến vậy sao? Muốn cướp ngôi à? Tôi không chấp nhận đâu nha."

"Không phải!" Lâm Mạt thở hổn hển, cố gắng nói một câu. "Noãn Tâm, Không thấy Noãn Tâm đâu cả!"

Sắc mặt Ngũ Liên thay đổi, giữ chặt lấy bả vai cô. "Cái gì mà không thấy chứ?"

"Tôi chạy đi tìm bó hoa, quay trở về không thấy đâu........."

Ngũ Liên bỏ hết khách khứa, xông thẳng đến phòng nghỉ, gào to tên Uất Noãn Tâm, gọi điện thoại cho cô, nhưng tiếng chuông lại vang lên từ trong túi xách.

Cô sẽ không bỏ đi như vậy, nhất định là Nam Cung Nghiêu, nhất định là anh ta.............

Suốt cả quãng đường Uất Noãn Tâm cố gắng phản kháng, nhưng cuối cùng cũng khó có thể thoát khỏi tai họa bị Nam Cung Nghiêu bắt đi.

Anh kéo cô đến một ngôi nhà gỗ nằm trong một cánh rừng, tàn nhẫn ném cô lên giường. Cô vừa định đứng dậy, đã bị anh đè xuống, điên cuồng xé tách bộ áo cưới chói mắt của cô.

"Em muốn thoát khỏi tôi, gả cho Ngũ Liên sao? Đừng có mơ!" Anh giống như một con sư tử đang tức giận, thở hổn hển mà gào rít. "em cho rằng, sau những chuyện nhà họ Uất các người đã làm, tôi sẽ tha cho em, để em kết hôn sao? Nằm mơ đi!"

Uất Noãn Tâm giống như một con bướm đêm đang quẩy đạp, gào thét kêu to. "Chuyện đó là do ba tôi làm, không liên quan đến tôi! Cầu xin anh tha cho tôi đi, tôi vô tội mà........"

"Vô tội sao?"

Ba chữ này càng kích thích làm cho anh điên cuồng hơn, tàn nhẫn bóp cổ của cô, đánh mất lý trí, không ngừng dùng sức, khuôn mặt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi. "Chẳng lẽ tôi và Thiếu Khiêm không vô tội sao? Dựa vào cái gì gia đình chúng tôi phải chịu đựng đau khổ nhà tan cửa nát, còn lũ cầm thú nhà họ Uất các người lại có thể sống tốt như vậy chứ?

Anh kiềm chặt hai chân đang điên cuồng làm loạn của cô, áo cưới bị anh xẻ rách thành đống vải vụn, rơi đầy trên đất. Trên người cô từ trên xuống dưới, chỉ còn lại bộ đồ loát, gấp gáp đến nỗi gào khóc như mưa. "Đừng vậy............ buông............. tôi ra............. buông ra..........." Cơn ác mộng này đã giày vò cô suốt sáu năm, cô không muốn chịu đựng sự nhục nhã này thêm lần nữa.

Cô xấu hổ cùng giận dữ mà gào khóc, "Nam Cung Nghiêu, anh dừng tay lại đi! Xin anh............ buông ra........... tôi là con người............ anh không thể đối xử với tôi như vậy.............."

Nhưng Nam Cung Nghiêu đã đánh mất lý trí nên không còn nghe thấy gì, trong đầu chỉ có một suy nghĩ. Đó là nếu anh bất hạnh, cô cũng đừng mơ tưởng có được hạnh phúc, cùng nhau xuống địa ngục đi!

Trong tình huống khẩn cấp, Uất Noãn Tâm vớ được một cục đá trang trí ở trên đầu giường, tàn nhẫn đập vào đầu Nam Cung Nghiêu. Anh đau đến nỗi "hừ" một tiếng, trên đầu toàn máu, ngã qua một bên. Nhưng nhảy xuống giường chưa kịp chạy trốn, đã bị anh nắm lấy chân ngã xuống đất, lại nhảy bồ lên lần nữa.

Một chiếc thể thao Lotus từ dưới chân núi gào thét chạy lên, Ngũ Liên đoán Nam Cung Nghiêu sẽ biến thái đến mức mang Uất Noãn Tâm giam trong ngôi nhà gỗ ở phía trước. Nhưng khi anh đi đến, mới biết rằng ngôi nhà gỗ của sáu năm trước giờ đã trở thành một đống đổ nát.

Nhưng anh làm sao có thể nghĩ đến, trên núi ở một nơi cách đó chưa đến một trăm mét. Uất Noãn Tâm đang chịu đựng nỗi nhục nhã một cách thê thảm.

Nam Cung Nghiêu đã cởi quần ra, đè người Uất Noãn Tâm lại, đưa phần dưới nóng rực vào trong vùng kín của cô, động tác thô bạo khiến Uất Noãn Tâm không chịu đựng mà kêu gào thảm thiết, nhưng tiếng kêu ngào này như thể đang cổ vũ Nam Cung Nghiêu, anh đỡ lấy cô mà đòi hỏi, hoạt động kịch liệt, ra sức chạy nước rút, sức quá lớn, quá nặng, mỗi lần đều đưa vào nơi sâu nhất.

Cơ thể của hai người dao động trước sau với một biên độ lớn, Uất Noãn Tâm đau đến mức muốn khóc cũng khóc không ra nước mắt..............

Chương 320 : Quyễn 7 : Tiếp tục giày vò

Sự điên cuồng xâm lược vẫn đang diễn ra...

Nam Cung Nghiêu giữ lấy thắt lưng của Uất Noãn Tâm, động tác ra vào. Ngoài đau khổ và tuyệt vọng, cô không còn bất kỳ cảm giác nào, bên dưới co lại hết sức, muốn đẩy anh ra. Tay đùng đẩy qua lại, nhưng lại bị anh giữ chặt.

Cuối cùng cô cũng hiểu được sức của nam và nữ không giống nhau, cho dù cô có liều mạng giãy dụa đến cỡ nào, nhưng với anh mà nói chỉ là gãi ngứa mà thôi, anh không hề ngừng lại chút nào.

Động tác của anh gấp gáp cùng thô bạo, một tay dùng sức xoa nắn nơi đẫy đà của cô, thiếu điều không thể bóp nát nó. Nơi xù xì dài kia không ngừng ra vào, không hề có chút thương xót nào, chỉ như một con thú đang trút hết mọi ham muốn.

Uất Noãn Tâm giãy dụa, khóc thét. "Anh buông tôi ra! Đồ cầm thú! Đồ súc sinh!" Nước mắt không ngừng rơi, nhưng cũng không đổi lại được sự thương hại của anh. Đè phần mông của cô lại, đâm vào nơi sâu nhất.

Cô kêu thảm thiết, "a........"

Cô đau đớn, trái tim cô vỡ nát, sự lăng nhục biến thái này đã vượt qua khỏi sức chịu đựng của cô, cô gào khóc, "anh giết tôi đi, để tôi chết đi!"


Đầu << 18 19/57 20 >> Cuối

Nhập trang (1~57):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON
Polaroid