Cô cười cười: "Tầng 66 cũng chỉ có cô bé ấy và tôi, qua lại nhiều tự nhiên sẽ quen thân thôi."
"Cô bé đó là tôi yêu cầu Bích Tạp đưa lên."
Cô kinh ngạc nhìn về phía anh, phải biết rằng có rất nhiều lần bổ nhiệm nhân viên cấp cao anh cũng không hỏi đến, bình thường là tổng hợp ba phương diện phiếu bầu của mọi người, cấp trên đề cử và bộ phận nhân sự sát hạch mới quyết định được, thế nhưng lại để ý đến một cô nhóc, chuyện này quả thực không thể tưởng tượng nổi.
"Rất kinh ngạc?"
Cô gật đầu.
"Có một lần tôi đi tìm Bích Tạp, tình cờ thấy cô nhóc đó hờn dỗi lay qua lay lại tay Bích Tạp, không biết đang cầu xin chuyện gì, cái vẻ mặt nghịch ngợm xấu xa ấy..." Khóe môi không nhịn được lộ ra một nụ cười, quay đầu nhìn cô, "Thật giống cô năm đó."
Thái độ tự nhiên trên mặt anh không chút biến đổi, mí mắt hơi chớp rồi cụp xuống khoảng mười giây, sau đó cô cười cười: "Tôi cũng như vậy à?"
"Gì cơ?"
"Tôi cũng được anh cho đi lên như vậy?"
"Cô không phải. Thẳng thắn mà nói thấy Bích Tạp đề cử cô tôi cũng rất ngạc nhiên." Nhưng, anh chưa từng can thiệp vào quyền hạn của cấp dưới nên cô biết điều anh nói là sự thật, bởi vì cô làm việc ở Thiển Vũ đã hai năm, nếu anh thực sự vì Ôn Nhu hay nguyên nhân khác mà muốn điều cô lên tầng 66, không cần thiết phải đợi đến tận hai năm.
"Vậy nếu không phải giám đốc Trì đề bạt, anh căn bản không biết đến sự tồn tại của tôi?" Cô nửa đùa hỏi.
Phạm vi hoạt động và tầng lớp tiếp xúc là sự khác biệt lớn nhất của nhân viên cấp cao cấp thấp, cho dù cùng làm việc trong một tòa nhà, rất nhiều người có thể chết già không gặp, hai năm này cô chỉ ngồi phía xa trong bữa tiệc liên hoan cuối năm nhìn anh oai phong ngồi ở bàn chủ tịch.
Anh khẽ cười: 'Tôi biết cô ở Thiển Vũ."
"Hả?" Con người cao cao tại thượng bận bịu lại biết loại việc bé nhỏ không đáng kể như thế này?
"Nhất Tâm nói cho tôi biết, ngày đàu tiên cô đến Thiển Vũ cô ấy đã biết rồi."
Đáp án giống như không ai ngờ đến, lại giống như có thể đoán được, có phải từ lúc cô trở về Bạc Nhất Tâm đã bắt đầu chú ý hành tung của cô rồi hay không? Cô không hỏi, vấn đề này cô thực sự không muốn nói tiếp, chỉ cười nói: "A, quên mất tôi còn tư liệu phải đưa cho Cao Phóng."
Đối với cái cớ trốn chạy của cô anh làm lơ, trong con ngươi nhìn về phía không trung ẩn chưa một tia sâu thẳm khó lường: "Còn cô? Tại sao lại muốn vào Thiển Vũ?"
"Hồ sơ là Lâm Lộ giúp tôi gửi, khi giám đốc Trì hẹn tôi tới phỏng vấn tôi cũng rất ngạc nhiên."
"Không phải là ý của cô?" Anh thờ ơ hỏi, giống như đang muốn xác định gì đó.
Ôn Noãn ngừng một chút, mới đáp: "Khi tốt nghiệp anh ấy giúp tôi chuẩn bị tất cả mọi thứ."
Đối với cô mà nói chỉ là một công việc mà thôi, đi công ty nào cũng chẳng sao cả, cho nên hết thảy đều tùy Chu Lâm Lộ sắp xếp, chính là không ngờ cuối cùng lại tới nơi này.
Anh gật đầu, không đáp lại, thần sắc có chút lạnh lùng xa cách.
"Tôi ra ngoài trước."
Cho đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Chiếm Nam Huyền mới quay người lại, đôi môi cánh hoa mỏng không biết từ lúc nào đã hằn thành một đường, con ngươi như nổi lên một làn khói rét buốt.
Hôm sau, Quản Dịch của bộ phận kĩ thuật đến tìm Chiếm Nam Huyền.
"Thực sự đích thân động thủ ra tay đuổi một kẻ bình thường như Đỗ Tâm Đồng về lớp huấn luyện sao?"
Anh không đáp hỏi lại: "Nhanh như vậy đã có người nhờ cậu đến cầu tình?"
Quản Dịch nhún vai: "Quách học đệ dưới chúng ta hai khóa trước nay cuồng dại vì cô ta, điều cô đi ta tôi chẳng sao cả, nhưng học đệ kia là một nhân tài, có thể cho cậu ta một cái ơn."
"Cô ta ba lần bốn lượt mượn cơ hội xuất hiện trước mặt tôi, cho nên tôi mới muốn dạy cho cô ta một bài học." Nếu tinh lực dư thừa đến mức hoang phí vào chuyện nhàm chán, chi bằng đến lớp huấn luyện bồi dưỡng thật tốt còn hơn.
"Chuyện này cậu xử lý đi."
"Cảm ơn." Nói xong công chuyện, Quản Dịch có dụng ý khác nói: "Đỗ Tâm Đồng nói cô ta vì phá hủy bí mật nào đó nên mới bị hãm hại sau lưng, lão đại, có phải đúng lúc đang ôm mùi nephrite của họ Ôn thì bị cô ta không thức thời ngăn cản, cho nên mới khiến anh cực kì khó chịu?"
Chiếm Nam Huyền lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Hình như cậu không đợi được lớp huấn luyện, bây giờ muốn đi luôn hả?"
"Gì? Phản ứng gay gắt thế, chẳng lẽ anh thật sự đứng núi này trông núi nọ? Vậy Bạc ngọc nữ phải làm sao bây giờ?"
Bỗng nhiên Chiếm Nam Huyền nở nụ cười: "Có gì khó, tôi một thê một thiếp không thể cùng hưởng hạnh phúc à?"
Quản Dịch há hốc miệng, họ Chiếm đó---hoàn toàn không phủ nhận chuyện "ngoại tình".
"Không thể nào, anh quen cô ta mới được mấy tháng? Không được, nói thế nào chúng ta và Nhất Tâm cũng có mười năm giao tình, vì hạnh phúc của cô ấy tôi cái gì cũng không đếm xỉa tới, ngày mai tôi phải theo đuổi Ôn Noãn."
Chiếm Nam Huyền cong môi: "Nếu cậu muốn nửa đời sau đều phải ở căn cứ huấn luyện, cứ việc theo đuổi."
"Ọc, mẹ kiếp! Anh quả nhiên là thật lòng?!" Quản Dịch đau xót kêu gào không thôi.
Chiếm Nam Huyền mỉm cười: "Xem ra cậu lại thua rồi, lần này ai thắng?"
"Cao Phóng." Khuôn mặt Quản Dịch hoàn toàn suy sụp, "Cậu ta nói giữa anh và cô thư kí mới có gì đó, bọn em không tin, kết quả là cả nhà cái chết."
"Ha ha ha, đúng là thảm kịch nhân gian."
"Hảo huynh đệ, cho em một tin tức độc môn đi---Ôn tiểu muội kia có ý với anh không?"
"Sao cậu không hỏi cô ấy xem?"
"A ha, có phải anh cũng muốn biết không?" Quản dịch lập tức đứng dậy, "Bây giờ em đi móc tim cô ấy, xem xem trên mặt viết Yes or No."
Thấy bóng dáng cậu ta chạy n
hanh như bay, trên mặt Chiếm Nam Huyền chậm rãi lộ ra nụ cười nhạt nham hiểm.
Một gương mặt đẹp trai lại có phần trẻ con không báo trước đột nhiên xuất hiện trước mắt, cho dù là ai cũng sẽ bị dọa shock chết, Ôn Noãn đang vùi đầu làm việc chính là như vậy, bị cái đầu to của Quản Dịch đột nhiên đáp xuống trước mắt làm hoa dung kinh hãi thất sắc.
Cô hồn phách chưa hoàn vỗ vỗ ngực, nửa người trên làm ghế dựa đằng sau nghiêng đến giới hạn cực độ, đưa mắt mình ra xa khỏi mắt Quản Dịch, đề phòng cẩn thận hỏi: "Giám đốc Quản, anh--có việc gì?"
Cúi người chống hai khuỷu tay lên mặt bàn nâng cằm mình, Quản Dịch chăm chú nhìn cô từ trán xuống dưới: "Làn da nõn nà, miễn cưỡng qua cửa, ngũ quan tinh tế, miễn cưỡng qua cửa, khí chất lịch sự tao nhã, miễn cưỡng qua cửa, quả thật là một mĩ nhân bại hoại, nhưng mà loại thượng thừa giống cô tìm trong công ty cũng được cả đống, đừng nói là so sánh với Bạc Nhất Tâm, thật không hiểu Chiếm mĩ nam nhìn trúng cô điểm nào."
Ôn Noãn trợ tròn hai con ngươi đen, giống như quá kinh hãi, thấy thế anh ta nói không ra lời.
Bên cạnh, cái tai thính của Đinh Tiểu Đại dựng đứng lên, trời ạ! Lão đại thực sự nhìn trúng chị Ôn? Tin tức này thật kinh người, lực nổ mạnh đến nỗi chắc chắn có thể oanh tạc hai tòa nhà Thiển Vũ!
Quản Dịch đi thẳng vào vấn đề, "Tiểu Ôn muội muội, Chiếm mĩ nam nói hắn thích cô? Còn cô thì sao? Cô có thích hắn không?"
Ôn Noãn xém chút nữa ngã khỏi cái ghế xoay đã nghiêng quá độ, tay chân luống cuống vịn vào mép bàn, đứng vững phủi phủi mấy hạt bụi nhỏ trên vạt áo, cô cố gắng trấn định,"Giám đốc Quản, yêu cầu Ích Chúng mới tăng thêm cậu đã đưa vào phương án chưa? Trước buổi trưa Chiếm tổng phải xem qua."
Quản Dịch thất vọng nhìn cô, thử dụ dỗ ngon ngọt: "Tiểu Ôn muội muội, em không cần thẹn thùng, chỉ cần trộm nói cho anh biết có hay là không thôi." Tiếng cậu ta chưa dứt điện thoại trên bàn cô đã vang lên.
Ôn Noãn như được đại xá, nói với cậu ta: "Ngại quá." Quay đầu cầm lấy ống nghe, cho dù là ai đầu tiên đều cười dịu dàng hợp lòng người: "Xin chào, văn phòng tổng giám đốc tập đoàn Thiển Vũ.......Vâng, được.....tôi hiểu rồi...." Bị cô cố ý gạt sang một bên Quản Dịch không vui chu chu cái miệng ra, đứng thẳng dậy rời đi.