Anh ta cúi người nhìn cô trong vị trí điều khiển xe: "Noãn Noãn, em không phải là chọn đi theo anh, mà là chọn hy sinh hắn để đến thành toàn anh, trong lòng em bên trọng bên khinh đã phân biệt rõ ràng." Anh ta bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu đến mức cô không tài nào hiểu được, "Còn nhớ Ỷ Thiên Đồ Long Kí không? Trong truyện Trương Vô Kị đồng ý làm một việc cho Chu Chỉ Nhược, bây giờ anh cũng muốn một chuyện của em, sau này, cho dù là lúc nào ở đâu, chỉ cần anh bảo em làm chuyện gì, dù là giết người phóng hỏa em cũng phải đồng ý, nhớ kĩ cho anh." Không đợi cô trả lời, anh ta đã khép cửa xe lại, băng qua dòng xe cộ đi tới đi lui biến mất ở lối đi bộ.
Ôn Noãn một tay tiếp tục lái xe, một tay bịt chặt miệng, cố gắng bức tán hơi nước trong mắt.
Cô chưa bao giờ khóc, trước kia không, sau này cũng không.
Về Thiển Vũ, lên đến tầng 66 đã là nửa giờ sau.
Đinh Tiểu Đại ủ rũ gục đầu ở chỗ ngồi, hai mắt đỏ bừng, nhìn thấy cô ai oán trào ra, một câu cũng không nói, chỉ chỉ vào văn phòng tổng giám đốc, sau đó lại cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Ôn Noãn đại khái cũng đoán được, có thể là vì mình không tiếp điện thoại mà làm cô nhóc bị liên lụy, thoáng cười khổ, vỗ vỗ bả vai Đinh Tiểu Đại, cô nhẹ giọng nói: "Lát nữa chị sẽ còn thảm hại hơn cả em, không tin em tới nghe lén xem." Đinh Tiểu Đại đang khóc rấm rứt bị cô đùa đến bật cười, kết quả sặc cuống phổi, ho khù khụ.
Ôn Noãn thu sự vui vẻ lại, gõ cửa đi vào.
Cao Phóng và Quản Dịch thần sắc đông cứng ngồi trên sofa, Chiếm Nam Huyền gồi trên ghế da sau chiếc bàn màu tối được chạm trổ công phu mặt không chút thay đổi, ngũ quan như được phủ một lớp băng mỏng, mỗi tấc đều tỏa ra khí lạnh, nhìn thấy cô con ngươi sắc bén như dao bỗng lột khỏi vỏ, dường như muốn đâm lên ngực cô mười ba lỗ máu rồi sau đó mới quyết định xử trí thế nào.
"Đi đâu?" Anh hỏi, ngữ khí mềm nhẹ khiến người ta khó có thể tin.
"Đưa Lâm Lộ đi bệnh viện."
"Hắn ta bị gãy xương? Hay não bị chấn động? Hay là ung thư giai đoạn cuối? Muốn tôi cho cô một kì nghỉ dài để chuẩn bị lễ truy điệu cho hắn không? Tôi nhất định sẽ tới cúi đầu ba lần mừng hắn còn trẻ đã đi sớm như thế."
Ôn Noãn mím môi, không nói gì.
Anh ném đống ảnh lớn chồng chất trên bàn xuống trước mặt cô, có vài tấm rơi xuống đất.
Cô cầm lên, càng xem càng hoảng sợ, một tập là ảnh chụp cô ăn cơm với Chu Lâm Lộ ở câu lạc bộ tư nhân, một tập khác chụp cô và Phan Duy Ninh, chính là khi hắn đỡ tay cô và khi cô lên xe của hắn ta, một luồng khí nóng xộc lên, cô lạnh nhạt nói: "Anh tìm người theo dõi tôi?!"
Anh bật ra một tiếng cười khinh thường và giễu cợt đến cực điểm: "Cô cho rằng mình xứng để tôi làm vậy sao?"
Cao Phóng nói chen vào: "Ảnh là Phan Duy An cho người đưa tới."
"Ông ta vì nguyên nhân này mà không chịu kí hợp đồng với chúng ta?"
Chiếm Nam Huyền lạnh lùng cười nhạo: "Ngu xuẩn."
Ôn Noãn bị anh châm chọc đến nỗi mặt trắng bệch, cắn môi, một chữ cũng không nói.
Chỉ thấy Cao Phóng nói: "Mười một giờ sáng nay, Phan Duy Ninh triệu tập cuộc họp ban giám đốc khẩn cấp, không đồng ý Phan Duy An hợp tác với chúng ta, bởi vì trong tay hắn có một bộ kế hoạch và báo giá do Đại Trung cung cấp, kế hoạch của Đại Trung dường như không khác gì của chúng ta, nhưng gía cả lại rẻ hơn 15%, vì vậy ban giám đốc Ích Chúng quyết định loại Thiển Vũ thay thế bằng Đại Trung. Phan Duy An sai người đưa những tấm ảnh này đến, là muốn chúng ta cho công ty bọn họ một lời giải thích, ông ta cho rằng cô thông đồng với Phan Duy Ninh và Đại Trung đâm ông ta một đao."
Ôn Noãn ngẩng đầu lên: "Tôi chưa từng làm vậy."
Cao Phóng và Quản Dịch hai người bốn mắt cùng nhìn về phía cô, nhưng không hề nói gì, Chiếm Nam Huyền ngay cả nhìn cũng không thềm liếc cô một cái, chỉ liên tục gõ bàn phím laptop.
Ôn Noãn chỉ cảm thấy góc sâu nhất dưới lòng mình toát lên một luồng khí vô cùng lạnh lẽo.
Lúc này Quản Dịch mới mở miệng: "Ôn Noãn, chỉ bằng mấy tấm ảnh đó đương nhiên không thể nói rõ điều gì, vấn đề mấu chốt là tại sao kế hoạch của chúng ta tại sao lại rơi vào tay Đại Trung, kế hoạch này là bộ phận kĩ thuật ba người một tổ cùng làm, mỗi tổ phụ trách một kế hoạch con, cuối cùng là tôi tổng hợp các kế hoạch con đó làm thành bản kế hoạch đầy đủ, nói cách khác trong công ty chỉ có tôi, cô, Nam Huyền là ba người từng chạm qua bản kế hoạch kia, những người còn lại không hề biết."
"Không phải anh đã đưa kế hoạch cho Phan Duy An thẩm định sao? Liệu có phải là người của ông ta truyền ra ngoài không?"
"Tôi có thể khẳng định không phải là ông ta, bởi vì sự thành công của dự án kia Phan Duy An còn coi trọng hơn cả chúng ta, cho nên đối với việc thẩm định kế hoạch ông ta sẽ không cho người của Ích Chúng tham dự vào, mà là bí mật mời cố vấn, vậy nên vấn đề nhất định nằm ở phía chúng ta, cô cũng biết để lộ ra bí mật như vậy công ty nhất định phải sắp xếp điều tra."
Ôn Noãn cắn môi dưới: "Tôi thật sự không làm."
Quản Dịch có chút thương xót nhìn cô: "Công năng quản lý hệ thống internet của chúng ta rất mạnh, mỗi một máy tính ở trong tòa nhà xảy ra thao tác gì, hậu đài đều có bản nhật kí ghi chép, trong đó hòm thư và điện thoại nội bộ cũng có hệ thống riêng theo dõi, nhưng bởi vì có liên quan đến vấn đề cá nhân vậy nên trong suốt mười năm công ty chưa từng điều tra ai, vì chuyện hôm nay là đặc biệt, tôi sẽ kiểm tra hòm thư của cô."
Ôn Noãn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích, ngay cả cảm xúc trên mặt cũng không có.
"Hành động này không có nghĩa là chúng tôi nghi ngờ cô, nếu muốn chứng minh sự trong sạch của cô, nhất định phải tiến hành cẩn thận từng bước loại bỏ hết những nghi ngờ. Thế nhưng, cụm dữ liệu máy chủ sao lưu lại hiển thị, trưa qua 12 giờ 25 phút, từ máy tính cá nhân của cô, hòm thư công ty của cô gửi ra bên ngoài một bức email, người nhận thư là Chu Lâm Lộ, mà tập đính kèm trong đó chính là bản kế hoạch của nhóm tôi."
Ôn Noãn vươn tay dựa người lên ghế dựa, không thể tin: "Anh nói cái gì?"
Chiếm Nam Huyền ấn đường điện thoại nội bộ:"Tiểu Đại, đem laptop của thư kí Ôn vào đây."
Đinh Tiểu Đại đi nhanh như bay đưa laptop cho Quản Dịch.
Bởi vì đã lâu không thao tác, màn hình máy tính đã bị hệ thống tự động đưa vào chế độ bảo mật, Quản Dịch hỏi: "Mật mã mở máy là gì?"
Ôn Noãn cắn môi dưới tới thâm tím hơi giật giật khóe mi, không lên tiếng.
"Sao vậy? Không thể nói à? Vậy cô tự nhập đi."
Chiếm Nam Huyền bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn, nói với Quản Dịch: "Thử 1399 xem."
Quản Dịch kinh ngạc nhìn anh, lại nhìn Ôn Noãn cả người cứng ngắc, nghe lời nhập vào, mật mã chính xác màn bảo vệ được gỡ bỏ, Chiếm Nam Huyền buông thõng đôi mắt bình thản đang hiện lên một cảm xúc mong manh mà phức tạp xuống.
Quản Dịch mở hòm thư OUTLOOK của cô ra, click vào thư đã gửi, "Cô xem đi."
Ôn Noãn đi tới, trong hòm thư rõ ràng có một hàng, hiển thị giống hệt như những gì Quản Dịch nói, thời gian là giữa trưa hôm qua, người nhận là Chu Lâm Lộ trên danh thiếp có ghi địa chỉ email, tập đính kèm đúng là kế hoạch Thiển Vũ làm cho Ích Chúng.
Lúc này cô không còn sợ hãi gì nữa, cô đã hiểu hết, có người muốn đẩy mình vào chỗ chết, kế hoạch thực hiên không chê vào đâu được, làm cô có trăm miệng cũng không thể biện minh.
"Tôi chỉ có thể nói tôi không làm, bức thư này cũng không phải tôi gửi, tôi không biết gì hết."
Chiếm Nam Huyền cong cong khóe miệng, không chút nào che dấu ý mỉa mai.
"Để cái đầu nhỏ bé của cô tự suy nghĩ về vấn đề này quả thực có chút làm khó cô, cho nên cô không biết cũng có thể tha thứ, nhưng chẳng qua người trong lòng làm cô trưa nay lo lắng đến chết đi sống lại, hôm qua lại nhận được email của cô."
Dựa vào thủ đoạn và quyết đoán của Chu Lâm Lộ không khó để hiểu được đã xảy ra chuyện gì, hắn đã sớm đoán ra kết cục như thế này, không chút nhắc nhở mà chỉ thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô bước vào cái bẫy tàn sát khốc liệt.
Chiếm Nam Huyền tiếp tục nhẹ nhàng nói: "Tôi thực sự không thể không chúc mừng cô từ tận đáy lòng, trời đất nhiều đàn ông mà cô lại có thể tìm được một người như vậy, đối với người có tình có nghĩa như cô quả là thần ban hôn, cô mà không lấy hắn ngay thì thật có lỗi với chính bản thân mình."
Ôn Noãn chỉ cảm thấy từ mi đến sau tai đều đau nhức giống như đang bị hỏa thiêu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, bị anh lạnh lùng châm biếm không phản bác được, khó chịu đến cực điểm đứng yên tại chỗ, cắn chặt môi dưới.
Thấy cô bộ dáng chật vật lâm vào thế bí, Chiếm Nam Huyền lạnh lùng cười nhạo một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn ôn tồn nói: "Cô ra ngoài trước đi."
Vào trong tai Ôn Noãn, nó có nghĩa anh đã ghét cô đến mức không muốn nói với cô thêm một câu nào nữa, cô không nói gì, khoảnh khắc xoay người trong hốc mắt đều nhạt nhòa, mạnh mẽ cắn môi nhịn xuống, đôi mi dài cũng không chớp, đi nhanh ra ngoài.
Chiếm Nam Huyền ngừng công việc trong tay, nhìn chằm chằm thật lâu vào cánh cửa phân tách bóng dáng cô ở bên ngoài, cho đến khi Quản Dịch mở miệng nói chuyện, anh mới giật mình nhận ra mình lơ đễnh, ngồi dậy đứng cạnh tấm thủy tính dày, nhìn về không gian xa xa qua lớp màng trong suốt.