Lũng Bản Thứ Sơn đối với Ôn Noãn mà nói đã trở về an toàn, ngược lại, thứ cấu thành nguy hiểm cho cô lại là người cô cứ tưởng rằng là an toàn nhất, cái gọi là thế sự như bàn cờ, đại khái là như vậy, chỉ trong phút chốc đã trở nên rối rắm.
Gia điệu tâm hồn quen thuộc vang lên trong căn phòng, Chiếm Nam Huyền chỉ phun ra một chữ: "Hát." Nếu cô không làm, anh sẽ xé áo cô ngay tại đây rồi ném cho Lũng Bản Thứ Sơn, ánh mắt anh đã biểu thị rõ ràng, nếu cô không theo anh nhất định sẽ làm được.
Lúc chiều anh dùng cô làm mồi để diễn một trò không rõ dụng ý ở trước mặt Bạc Nhất Tâm, vì thế cô lôi bốn vị tiểu thư kia ra làm khoảng cách với anh, cũng thành công dùng người đàn ông khác làm anh tức giận, rõ ràng đã đúng như ý muốn, tại sao nội tâm lại càng bi thương đau buồn, cô rốt cuộc đang làm cái gì? Tấn công và phòng thủ như vậy ngoài trừ thể hiện rõ ràng sự yếu kém của bản thân còn có ý nghĩa gì khác? Ôn Noãn nhắm mắt lại, nhớ lại cặp mắt xanh thuần khiết của Sinead O'Connor, nghĩ mãi không hiểu rốt cuộc là ở trong tâm trạng như thế nào, cô ca sĩ đó lại cạo trọc đầu mình, không micro, cô nhẹ nhàng hát bên cạnh vai anh.
Đã mười lăm ngày và bảy tiếng trôi qua
Kể từ khi em mang tình yêu đi xa
Anh lang thang suốt đêm và ngủ vùi ban ngày
Kể từ khi em ra đi
Từ khi em ra đi, anh có thể làm bất cứ điều gì anh thích
Anh có thể ngắm nhìn bất cứ người nào anh muốn.
Anh có thể ăn tối trong một tiệm ăn sang trọng
Nhưng không có gì..........
Anh nói rằng không có gì có thể mang những nỗi buồn đi xa
Bởi vì không có gì có thể sánh được....
Không gì có thể sánh được với em. 0
Cô đã rất nhiều năm không hát, lại biết rõ bài hát này như mỗi ngày đều hát nó, nó cứ khắc chặt vào óc cô như thế, có lẽ cả đời này không thể thoát được, hát xong cô cúi đầu, hy vọng mái tóc dài có thể che đi tất cả những cảm xúc không nên có vào lúc này.
"Tôi muốn đi toilet một lát."
Thật lâu sau, anh mới buông lỏng tay ra.
Cô đi ra ngoài cửa, từng bước không ngừng đi ra khỏi câu lạc bộ, lên xe nhanh như chớp rời đi.
_______________
0 Bài hát "Nothing Compares To U" được Sinead hát để tưởng nhớ người mẹ đã mất. Đây cũng là bài hát đã gây sốc cho nhiều khán giả khi Sinead quyết định cắt mái tóc của mình. Để phù hợp với cốt truyện nana đã chuyển nó thành một bản tình ca.
Ngày qua yên ả như dòng nước, nhưng công ty lại xảy ra chuyện kì lạ.
Ôn Noãn nhìn bản hợp đồng và kế hoạch trên tay mình, không thể hiểu nổi tại sao mấy ngày liên tiếp đều là như thế, gần trưa rốt cục cũng có thời gian rảnh, cô đi tìm Cao Phóng hỏi thẳng vào vấn đề: "Tại sao Thiển Vũ lại tranh dự án với Đại Trung?" Trùng hợp một hai lần cô có thể hiểu, nhưng dạo này đây đã là cái thứ năm.
"Lần trước Đại Trung cướp dự án của Ích Chúng vốn đã nằm gọn trong tay chúng ta, các đồng nghiệp ở bộ phận kinh doanh vất vả một tháng kết quả lại bị Chu Lệnh Hồng nẫng tay trên, trong lòng mọi người vô cùng tức giận, cũng bắt tay vào phá hoại hợp đồng của Đại Trung, Đại Trung lại qua tranh, đi đi lại lại cứ tranh nhau như vậy thôi."
Ôn Noãn nhíu mày, cũng không phải là trẻ con đánh nhau giận dỗi, mỗi vụ làm ăn đều phải hao tốn rất nhiều sức người sức của, không tiếc vốn gốc tranh đi đoạt lại như vậy, chỉ sợ cuối cùng cả hai đều bị thua thiệt.
"Tổng giám đốc biết không?" Cô hỏi.
Cao Phóng nở nụ cười: "Cô cho rằng cậu ta không biết?"
Ôn Noãn cụt hứng im lặng, thì ra vốn không liên quan đến bộ phận kinh doanh, chiến tranh là một tay Chiếm Nam Huyền khởi xướng, chỉ không biết là nhằm vào Chu Lệnh Hồng hay Chu Lâm Lộ mà thôi, nhưng kết quả cuối cùng cũng giống nhau, thứ anh dựa vào tài lực hùng hậu muốn công kích chính là cả công ty Đại Trung.
"Ôn Noãn, có thể hỏi cô một chuyện không?"
"Xin cứ nói."
Cao Phóng lơ đãng nói: "Thời gian cô ở tầng 66 ngắn như vậy, sao lại có thể làm việc ăn ý kinh người với Chiếm Nam Huyền đến thế?" Phải biết rằng bất cứ thư kí nào của cậu ta ít nhất cũng phải mất nửa năm mới có thể tạm quen tính nết của cậu ta.
Ôn Noãn ngẩn người, chuyện này nên trả lời thế nào đây? Nói mình thông minh tuyệt đỉnh? Hay là nói mình giỏi hiểu ý người khác?
Cao Phóng cười: "Cô không trả lời cũng không sao, tôi đơn giản chỉ tò mò thôi."
Nghĩ một lúc, cô nói: "Tôi quen anh ấy từ trước. Tôi đi đưa bản hợp đồng này
cho bộ phận tư pháp, tí nữa nói chuyện với anh." Không muốn nói tiếp, đành phải tìm cớ bỏ chạy lấy người.
Cao Phóng cười nhìn cô rời đi.
Khi đi ra khỏi bộ phận tư pháp còn 10 phút nữa là tan tầm, Ôn Noãn không lên lầu nữa mà trực tiếp đi đến cantin, trên đường đi qua chiếc cầu hành lang tầng 4, cô đi vào vườn hoa trên không ở ngoài cây cầu, tìm một chỗ yên tĩnh, ngồi xuống một cái ghế sắt nghỉ ngơi, nhìn những bông hoa xa gần không biết tên.
Cho dù Cao Phóng không nói ra Ôn Noãn cũng biết trong lòng anh ta đã suy nghĩ cái gì, thứ anh ta tò mò chính là tại sao Chiếm Nam Huyền biết rõ quan hệ của cô và Chu Lâm Lộ mà vẫn bổ nhiệm cô không chút phòng vệ, tại sao trong vụ làm ăn lần trước, cho dù xảy ra chuyện gì từ đầu đến cuối anh vẫn không hề nghi ngờ cô.
Cái đó đương nhiên là có ngọn nguồn.
Mỗi một việc xảy ra trên người chúng ta, kỳ thật tất cả đều đã được định sẵn.
Ví dụ như nói, vận mệnh an bài một người nào đó quen biết A, có thể là vì để anh ta thông qua A để quen được B, sở dĩ để anh ta quen B, có thể là vì thông qua B anh ta có thể có được một công việc nào đó, hoặc có thể trợ giúp anh ta chuyện gì, hoặc đạt được ý muốn của anh ta, sau đó anh ta lại quen C, mà C này có thể mang đến bất hạnh cho anh ta, mà bất hạnh này có thể chính là kiếp nợ của anh ta.
Hoặc là, người nào đó vừa quen A, lại vừa quen B, sau đó nhờ anh ta mà A, B quen nhau, sự quen biết này từ nay về sau sẽ làm thay đổi vận mệnh của A và B--giống như cô, Chiếm Nam Huyền và Bạc Nhất Tâm.
Cô hồi trước qua Ôn Nhu quen với Chiếm Nam Huyền, sau đó Chiếm Nam Huyền lại qua cô mà biết Bạc Nhất Tâm, có lẽ ông trời để cô, Chiếm Nam Huyền, Bạc Nhất Tâm ở những nơi khác nhau lại gặp gỡ trong vòng tròn luẩn quẩn, đúng là muốn qua cô để thành toàn tình duyên cho hai người kia?
Quan hệ giữa người với người cứ ảnh hưởng đến nhau như vậy, một móc cài một móc, cuối cùng tạo nên một vòng không ai có thể chạy thoát.
Khi đang suy nghĩ ngẩn ngơ, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng nói thấp vọng lại từ gần đây.
"Thật sự không phải là em cố ý, em không biết là sẽ như vậy." Một tiếng khóc nức nở mang theo hối hận và sợ hãi, dường như đến từ người cô quen.
Cô nhìn xung quanh, xác định tiếng nói chuyện phát ra từ phía sau vách hòn non bộ xanh biếc liên miên hoa nở rực rỡ.
"Đừng lo, nói rõ ràng thì sẽ không sao." Giọng nam đáp lại hòa nhã này dường như cũng không xa lạ.
"Bạc tiểu thư nói muốn tìm em uống chén trà tâm sự, em nghĩ cô ấy là bạn gái Chiếm lão đại dù sao cũng không thể đắc tội được, hơn nữa trong lòng em nghĩ có thể là cô ấy muốn biết trong công ty còn ai thích Chiếm lão đại, hơn nữa khi cô ấy đi tới cũng giống vẻ chỉ tiện miệng hỏi thôi, cho nên em liền nói chuyện của Đỗ Tâm Đồng cho cô ấy, em còn cố ý không nói gì về chị Ôn, thật đấy, không phải em cố ý đâm chọc đâu!"
"Đừng lo, Ôn Noãn không phải là người hẹp hòi, chỉ cần thẳng thắn nói cho cô ấy là sẽ không có việc gì."
"Nhưng mà....chị ấy không để ý đến em, em có vài chuyện muốn nói với chị ấy, nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng khách khí của chị ấy trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, không dám nói gì....em thực sự rất khó chịu, cho nên mới...mới tìm anh..."
Ôn Noãn lặng lẽ đứng dậy, im lặng rời đi, trở về hành lang cây cầu trên không.
Nhìn qua lớp kính thủy tinh màu xanh, bầu trời quang đãng ánh mặt trời chiếu khắp nơi, tâm trạng mù mờ mấy ngày nay cũng bị phá ra một cái khe, vốn tưởng rằng mỗi một người bị người bên cạnh phản bội từ khi sinh ra đã là số mệnh, nhưng thì ra, ít nhiều vẫn còn ngoại lệ.
Thời gian ăn cơm trưa đã muộn, trong nhà ăn lịch sự sạch sẽ của công nhân viên chức chỉ còn lác đác vài bóng người, cô chọn một chỗ cạnh cửa sổ, phục vụ lập tức đưa món ăn tới, cô vừa mới ngồi xuống, đã thấy Đỗ Tâm Đồng chạy tới đón ở một góc phòng không ai chú ý, tựa như đã đợi cô rất lâu.
"Có thể nói chuyện với cô không?" Đỗ Tâm Đồng hỏi.
Thời thế tạo con người cũng đả thương con người, bây giờ khuôn mặt cô ta tiều tụy, sự kiêu ngạo đã sớm mất hết, trong giọng nói mang theo sự khẩn cầu khép nép, Ôn Noãn bình thản nói: "Cô tìm nhầm người rồi." Người cô ta nên tìm là Bạc Nhất Tâm mới đúng.
Đỗ Tâm Đồng không chờ cô mời ngồi xuống chỗ đối diện cô.
"Bạc Nhất Tâm vốn đồng ý với tôi nếu gặp chuyện không may cô ấy sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ, nhưng mấy hôm nay tôi không thể gọi được cho cô ấy, hôm nay là thời hạn cuối cùng tôi và Như Khiêm phải rời đi, tôi thật sự hết cách mới phải tìm đến cô....Chiếm tổng muốn đuổi việc tôi, tôi không có gì oán hận, nhưng là tôi ngu ngốc cam tâm bị người ta lợi dụng, tôi biết, nhưng Như Khiêm vì tôi mà bị liên lụy, anh ấy căn bản không biết gì hết, tôi xin cô hãy tha thứ cho anh ấy."