Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Thử thách của can đảm ko fải là dám chết mà là dám sống và thực hiện ước mơ của mình

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu->Huyền của ôn noãn full

Huyền của ôn noãn full Trang 66

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~81):

Đầu << 65 66/81 67 >> Cuối









Ôn Noãn khẽ nói: "Trong tình cảm nhất thiết cần phải đấu trí ư?" Đến cuối có lẽ là lưỡng bại câu thương.







"Em không muốn, nhưng đối phương muốn, em làm thế nào được-" Bỗng nhiên Chu Lâm Lộ ngừng lại, cười cười, sửa lời: "Thật ra cũng không có gì khó."







"Hả? Anh có ý hay?"







"Anh quyết định rồi, không bằng giải quyết hết tất cả các vấn đề khó của em trong một lần, để tránh em lại bị ốm nặng nữa, thật là dọa anh chết khiếp."







Ôn Noãn cười nhẹ: "Lâm Lộ-"







"Noãn Noãn." Chu Lâm Lộ cắt ngang cô, vẻ mặt nghiêm túc, "Anh quyết định đồng ý lời cầu hôn của em."







Nụ cười nháy mắt cứng đờ, Ôn Noãn ngây ngốc nhìn anh.







"Em không quên vẫn còn nợ anh một chuyện chứ? Bây giờ anh yêu cầu em, Noãn Noãn, chúng ta kết hôn đi. Hoặc là em kết hôn với anh, hoặc là tiếp tục ngu ngốc si mê hắn không thay đổi, lần nay em phải chọn một trong hai, không có cơ thương lượng đâu."







*****







Ngày Ôn Noãn xuất hiện, Ôn Nhu đến sớm thu dọn đồ đạc.







"Báo cáo kiểm tra đã có rồi đúng không? Chú Châu nói thế nào?"







"Hôm nay vẫn chưa gặp chú Châu. Chị yên tâm, cơ thể em em tự biết mà, hoàn toàn khỏe mạnh."







"Tao xin mày, lần sau muốn chơi gì cũng đừng chơi trò này, mày mới ở bệnh viện mười ngày, tao đã cảm thấy mình đoản mệnh mười năm rồi."







"Để chị phải lo lắng." Ôn Noãn cúi đầu, do dự một lúc mới chậm rãi nói: "Xin lỗi, lần đó...đã không đến thăm chị."







Ôn Nhu không thể tin nhìn cô chằm chằm, "Mày có chắc mày khỏi bệnh rồi không?"







Ôn Noãn không biết nên khóc hay nên cười: "Em chắc chắn em không bị sốt."







Ôn Nhu xoay mình thấy hốc mắt ươn ướt: "Mày có biết đôi khi mày khiến người khác không thể chịu nổi không?" Trước kia một trăm lần muốn nói chuyện, cô đều cự tuyệt, nhưng sau khi cô bị bệnh, chị đã tự quyết định dùng máu quấn chuyện cũ thành sỏi, vĩnh viên chôn dưới tận đáy trái tim, hy vọng chỉ cần cô khỏe mạnh, chỉ cần cô không bệnh không bị tai nạn là được, còn gì cần hối hận cần giải thích nữa đâu.







Thật vất vả mới hạ quyết tâm quên hết tất cả, Ôn Noãn lại cố tình khơi mào phía sau lên.







"Chị, chị trách em không?"







"Nếu nói tao không để ý gì là giả." Cô tự sát, thế nhưng đứa em gái duy nhất từ đầu đến cuối không tới bệnh viện nhìn cô một cái.







"Khi đó thật sự em không biết nên đối mặt với chị như thế nào, cho nên viện cớ chuẩn bị lễ truy điệu của bố không đi. Em luôn nghĩ, nếu không có em, chị sẽ không nằm ở bệnh viện, em sợ, sợ gặp em chị sẽ bị kích động, chị, nếu khi đó chị lại xảy ra chuyện gì, em không phải đoản mệnh mười năm, em nghĩ bốn người nhà mình....sẽ gặp lại nhau trên thiên đường."







Ôn Nhu im lặng hồi lâu, sau đó cười tự giễu.







"Đúng vậy, nên đối mặt như thế nào đây? Lúc đó cũng thực thất vọng mày không quan tâm tới tao, mặt khác trong lòng rất mâu thuẫn, tưởng tượng nếu mày thật sự đến thăm tao, chúng ta có thể nói gì?" Hai chị em đối mặt không có chuyện gì để nói, tình hình đó sẽ càng khiến mọi người cảm thấy khổ sở, cho nên gặp lại chi bằng không gặp.







Ngừng một chút, cô ngoái đầ
u nhìn ra cửa sổ: "Còn mày, Ôn Noãn, mày có trách tao không?"







Ôn Noãn không chút do dự lắc đầu: "Em thề, chưa từng có, mọi chuyện từ đầu tới cuối đều tại em xử lý không chu toàn." Bạc Nhất Tâm nói rất đúng, cô được nuông chiều quá, tự cho mình là đúng, coi tình cảm của Chiếm Nam Huyền với cô là đương nhiên, đến mức bây giờ trở thành thế này....







"Thật sự em rất hối hận, rất hối hận." Nhưng mà, tất cả không thể quay lại từ đầu.







Tiếng cô thấp dần: "Còn nữa, về bố, em muốn nói cho chị--"







"Ôn Nhu! Em đừng quá đáng!"







Lời nói còn chưa dứt đã bị một tiếng thét to đánh gãy.







Hai người ngạc nhiên nhìn người đàn ông lạ đang bước vào, vẻ mặt tức giận vừa vặn với ngũ quan và dáng người cao lớn, Ôn Noãn mơ hồ có cảm giác quen biết, suy nghĩ bay nhanh vào trí nhớ tìm tòi, đã gặp ở đâu?







Cô đang ngu ngơ, Ôn Nhu đã kinh ngạc bật thốt lên: "Chấp Ẩn, sao anh lại tới đây?"







Lăng Chấp Ẩn nắm chặt tay chị, gương mặt ẩn chứa buồn bực: "Lần sau đừng để anh không tìm thấy em nữa."







Ánh mắt dời sang Ôn Noãn bên cạnh, hơi giật mình, giây tiếp theo như nhớ ra cái gì đó, thần sắc nhanh chóng hiện lên sự chán ghét không chút che dấu: "Thì ra là cô."







Ôn Nhu hốc hốc mồm: "Anh-Hai người quen nhau?!"







Ôn Noãn vỗ nhẹ đầu, rốt cuộc cũng nhớ ra, mỉm cười: "Không biết." Chẳng qua chỉ là từng có một vụ xung đột giao thông thôi.







"Đây là em gái em?" Lăng Chấp Ẩn xa cách và vô lễ đánh giá Ôn Noãn từ đầu đến chân.







Giọng điệu Ôn Nhu có chút bực mình: "Anh muốn chết à? Khiêm nhường một tí cho em."







Vẻ mặt Lăng Chấp Ẩn không cho là đúng: "Em luôn miệng nói vì chăm sóc em gái nên vẫn không chịu về Singapore với anh, nhưng anh từng tận mắt chứng kiến sự hung dữ của cô ta, anh thật không nhìn ra cô ta có chỗ nào cần em chăm sóc."







"Anh nói bậy bạ gì đấy!" Ôn Nhu chật vật độc ác đá anh một cái, "Câm miệng lại cho em!"







Tay Lăng Chấp Ẩn vươn ra chặn chị kéo vào lòng, hoàn toàn coi Ôn Noãn không tồn tại: "Anh còn tưởng em gái em là một cô gái mười mấy tuổi nổi loạn, cuối tuần nào cũng phải để em đến canh giữ, hóa ra đã là người trưởng thành, cô ta không thể tự chăm sóc bản thân mình được à? Ai cần em lo nhiều như vậy, mau đi cùng anh đi!"







Ôn Nhu thét chói tay: "Anh điên rồi! Mau thả em ra!"







Ôn Noãn đang xem trợn mắt há mồm, một bàn tay chỉ thẳng tắp vào mặt cô, Lăng Chấp Ẩn lạnh lùng nói: "Tôi không biết giữa cô và Ôn Nhu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy đã dùng ba năm trân quý nhất trong đời người con gái đến trả cho cô, tôi hy vọng cô dừng tại đây."







"Lăng Chấp Ẩn! Anh có thôi đi không! Ôn Noãn, mày đừng nghe anh ấy nói bậy!" Ôn Nhu vô cùng tức giận dùng cả tay chân đánh đá anh, "Anh muốn nổi điên thì cút ra ngoài! Tôi chia tay anh! Bây giờ! Anh cút cho tôi!" Trong lúc giãy dụa bàn tay xượt qua, mặt Lăng Chấp Ẩn lập tức bị móng tay nhọn cào thành vài vết xước hồng hàng thật giá thật.







Anh lại mạnh mẽ tóm chặt tay chị, cơn giận bị chọc tung: "Em đánh anh?!"







Ôn Noãn thấy thế khẽ thở dài: "Vị tiên sinh này, xin anh buông chị ấy ra trước, cổ tay chị ấy đỏ hết rồi."







Nếu không bỏ tay ra đừng nói Ôn Nhu đánh anh ta, ngay cả cô cũng muốn động thủ.







Thật hối hận, ngày đó nên đâm chết anh ta để xem anh ta còn kiêu ngạo chạy đến cướp người được nữa không?











Lăng Chấp Ẩn lúc này mới để ý thấy cổ tay Ôn Nhu đã đỏ bừng hết cả lên, mà chị không biết là tức giận hay là tủi thân, đôi mắt đã hiện lên một màn sương mù, lưỡng lự một lúc, anh buông lỏng tay ra, Ôn Nhu không chút do dự tổng thẳng vào bụng anh ta một cú, làm anh ta bật thốt kêu rên.







Trước khi Lăng Chấp Ẩn phát tác, Chu Lâm Lộ và bác sĩ chủ nhiệm Châu Thế Vi đã đi vào.







"Tôi làm xong thủ tục xuất viện rồi, mấy người có thể đi được chưa?" Ánh mắt xẹt qua Lăng Chấp Ẩn ấm ức đứng sau Ôn Nhu, Chu Lâm Lộ khóe miệng cười cười, đối phương gật đầu với anh.







Châu Thế Vi vẫn cúi đầu nhìn bản báo cáo trong tay nên không nhận ra bầu không khí xấu hổ giữa bốn người bọn họ, lập tức nói với Ôn Noãn: "Kết quả kiểm tra đã có rồi, trên cơ bản là không sao, cũng giống như lần trước, chỉ có điều vách ST-T của tim có chút thay đổi."







Ôn Nhu kinh sợ: "Chú Châu, cái gì thay đổi? Có nghiêm trọng không?"











Châu Thế Vi ngẩng đầu nhìn chị, hơi kinh ngạc: "Ôn Noãn không nói cho cháu sao? Lúc trước nó đã đến làm kiểm tra, nó từng bị viêm cơ tim, khiến cho cơ tim thiếu máu mà tạo nên tổn thương nhỏ cho vách tim, dẫn đến đoạn ST và sóng T trên điện tâm đồ nâng cao, nhưng mà không cần lo lắng, chỉ là thay đổi nhỏ thôi, không có việc gì."







"Chi bằng nó đừng xuất viện, chờ hoàn toàn khỏe mạnh rồi nói sau." Ôn Nhu trực tiếp ấn Ôn Noãn lên giường, nén giận trách cứ: "Mày nằm xuống nghỉ ngơi đi."







Châu Thế Vi hòa nhã nói: "Thân thể Ôn Noãn đã không có việc gì, về phần ST-T hơi thay đổi, hiện nay trên thế giới vẫn chưa có thuốc đặc trị, cũng chưa có trường hợp nào chữa khỏi, nó là một dạng di chứng tổn thương của cơ tim, không cấu thành nguy hiểm gì đối với cuộc sống hằng ngày, chỉ cần kiểm tra định kì hàng năm, không phát triển nặng thêm thì sẽ không sao." Dứt lời quay về phía Ôn Noãn, vẻ mặt có chút hoang mang: "Ôn Noãn, cháu chưa nhận được báo cáo kiểm tra sức khỏe lần trước à? Cậu bạn trai nhỏ trước kia của cháu còn đến lấy một bản sao đấy."







Ôn Noãn nghe xong có chút giật mình, tuy rằng cô đã bóc phong thư bệnh viện gửi tới, nhưng không xem kĩ mười trang giấy to nhỏ bên trong, lại nghe thấy Châu Thế Vi nói Chiếm Nam Huyền cũng tới, không khỏi ngạc nhiên, dường như không thể hiểu được lời ông.







Cô nghiêng đầu, ánh mắt theo vẻ mặt lo lắng của Ôn Nhu mê man tới khuôn mặt khẽ nhíu mày của Chu Lâm Lộ, giống như lúc này mới nhận ra đây là tình trạng cơ thể mình, đuôi mày khóe mắt chậm rãi thả lỏng, lặng yên hé ra một nụ cười mỉm, nụ cười từ từ mở rộng, cuối cùng trước sự ngạc nhiên chăm chú của mọi người cô cười lớn.


Đầu << 65 66/81 67 >> Cuối

Nhập trang (1~81):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON
Duck hunt