Đôi khi nên im lặng hơn là kể chuyện của mình cho người khác nghe, bởi bạn sẽ chỉ càng buồn hơn khi người khác lắng nghe mà không thể hiểu cảm xúc của bạn.
Nhưng, nhưng trên giường đã không còn người kia, người khi cô đẩy cửa bước vào sẽ dùng một đôi đồng tử đen nhánh sáng như sao nhìn chăm chú vào mắt cô, người cho dù cô đã đi đến trước mặt anh cũng thật lâu mới luyến tiếc dời tầm mắt.
Đột nhiên cô rất muốn biết, rốt cuộc là cô yêu anh nhiều hay là anh yêu cô nhiều hơn? Khát vọng muốn biết đáp án sau khi nảy sinh trong đầu lan tràn đến mỗi một tế bào, mãnh liệt tới mức cô không thể ngừng lại.
Chạy băng băng xuống lầu, cô phóng xe đi nhanh như bay.
Khi chị Hoan từ trong phòng vội vàng chạy ra mở cửa, Chiếm Nam Huyền đang đi từ lầu hai xuống, sau đó Ôn Noãn bước vào ánh mắt đầu tiên chính là không tự chủ được nhìn phía sau chị Hoan.
Chiếm Nam Huyền dựa lưng vào vách tường đứng trên cầu thang.
Đóng cửa lại, chị Hoan lặng lẽ lui xuống, trong không gian chỉ còn lại hai người xa xa nhìn nhau.
Anh không đi đến, cô cũng không đi qua.
Sofa tinh xảo quý giá, đèn đặt dưới đất tinh tế, bình hoa men xanh cao cổ cắm một bó hoa khô lớn cùng với sàn đá cẩm thạch trắng nõn mênh mông tạo thành một khung cảnh như mặt nước phá vỡ đại lộ từ chính giữa Kloveniersburgwa, thời gian đã sớm ngăn bọn họ chia xa trở thành hai đầu mút của trần thế.
Anh cúi đầu, lấy ra một điếu thuốc, trong tay dôi ra một cái bật lửa, "tách" một tiếng ngọn lửa xanh sáng lên, ánh lửa chiếu rõ ngũ quan tinh tế như điêu khắc của anh, điếu thuốc kẹp bên khóe môi bị đốt cháy, từ từ thở ra một ngụm khói trong suốt, cất bật lửa vào túi quần, anh xoay người từng bước đi lên lầu.
Cô nhìn bóng dáng đi lên từng bước của anh, cho tới khi anh bước lên bậc thang cuối cùng khuất dần sau dãy hành lang, biến mất khỏi tầm mắt cô.
Tới giờ khắc này, cô mới chịu chân chính thừa nhận, mình đã khiến anh bị tổn thương sâu đậm.
Vì Ôn Nhu, cô không muốn làm bánh quy kẹp nhân, do đó không
cho lí do gì chia tay anh.
Bỏ đi nhiều năm không chịu trở về, không chịu cho anh một chút tin tức.
Cho dù sau khi trở về cũng luôn không chứng thực đã nhận định anh dùng thủ đoạn ác độc với Chu Lâm Lộ, hoàn toàn không hề tin tưởng anh, còn bởi vì Bạc Nhất Tâm, cho dù cô ở trong công ty của anh cho đến khi bị điều đến bên cạnh anh, cũng luôn không chịu gần gũi với anh.
Khi anh không chịu gặp cô, cô giận dỗi cắt đi mái tóc dài, thật ra khi đó cô vẫn chưa hết hy vọng, cô không tin anh thực sự nhất đao lưỡng đoạn với cô như vậy, chỉ là cô....sợ mình sẽ là người bị tổn thương đầu tiên, cho nên cô giương cờ đi trước, biểu thị công khai với anh sau này cắt đứt tình nghĩa.
Ngay cả khi anh nói sẽ kết hôn, cô cũng ra tay trước giành ưu thế.
Bởi vì không muốn mình đau, cho nên toàn bộ để anh đau.
Nhưng mà thật ra, cô yêu....yêu anh như thế.
Nếu lần này trở về vẫn còn việc chưa làm xong, thì đó chính là một lời giải thích cô nợ anh.
Nợ ai cũng không nhiều như nợ anh, không trả hết cho nên không định trả, ai bảo anh yêu cô đâu....Nhưng mà, nếu trong lòng anh cũng có một vực sâu giống như cô, cho dù là xoa dịu cơn giận, trước khi rời đi cô cũng nên vì anh cố hết sức khai thông một số bế tắc, trả lại anh sự bình tĩnh sau này nên có.
Đi theo lên lầu, tiến vào gian chính, xuyên qua nơi tiếp khách và sinh hoạt, cô đẩy cửa phòng ngủ ra.
Anh mặc quần áo nằm trên giường, một tay gối sau đầu, một chân không vui gác trên mép giường.
Cô đi đến ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế quý phi.
Trong yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng hít thở của hai người.
"Ôn Nhu đã từng giống anh, cho rằng em không yêu chị ấy." Cô nói.
Trong mắt Ôn Nhu cô có thể vì anh mà trả giá tất cả, nhưng với chị mình lại vô cùng keo kiệt, còn anh, cô biết, suy nghĩ có lẽ cũng giống Ôn Nhu, cảm thấy cô vị chị gái mà ngay cả mối tình này cũng không cần, có thể cứ như vậy không hề giải thích mà đẩy anh xuống vực sâu thương tổn.
"Em không biết nguyên nhân là gì, nhưng em nghĩ nhất định em đã làm sai chỗ nào đó." Cho nên mới khiến hai người thân thiết nhất trên đời này với cô đều cho rằng cô không yêu chị hoặc anh.
Thật lâu sau, cuối cùng anh thong thả mở miệng: "Đối với chuyện lúc đó, cho tới bây giờ, anh cũng không hy vọng một cô gái mười lăm tuổi sẽ xử lý tốt hơn em."
"Nếu anh không trách em điểm ấy, vậy hãy nói cho em biết, em đã làm gì khiến anh để bụng như vậy?"
Anh xoay người nằm nghiêng, ánh mắt dừng lại trên mặt cô, ảm đạm mà ưu thương.
"Em đi rồi anh từng ủy thác trinh thám tìm khắp các trường trung học ở Anh quốc, nhưng tất cả đều nói không thấy em." Sau khi cô bỏ đi, anh từng điên cuồng muốn lật tung cả thế giới tìm cô. Nhưng cuối cùng lại bất lực, một chàng thanh niên như anh không đủ tiền, không có thế lực ra lệnh cho thiên hạ, vì thế anh mới sáng lập Thiển Vũ, anh không cần trở thành người đàn ông giàu có nhất thế giới, nhưng nhất định phải đạt đến mức khi anh muốn làm gì là có thể làm được.
Cô muốn nói, giọng lại bị chà xát chua xót không cất nổi nên lời, day dứt tràn đầy cuối cùng biến thành ba chữ tầm thường mà khó mở miệng nhất: "Em...xin lỗi, thật sự xin lỗi."
"Em cứ biến mất như vậy, ngay cả một tia đường sống ảo tưởng cũng không cho người ta giữ lại."
Cô cúi đầu cụp mắt xuống.
Khi mở miệng, giọng khàn khàn: "Em biết anh hận em...Nhưng anh cũng không biết, em hận anh, hận thấu xương, hận đến mức...không thể đối mặt với anh."
Điếu thuốc trong tay rơi xuống, anh kẹp lại, sau đó chậm rãi nhả ra một làn khói, khóe miệng hơi nhếch mang theo sự chua xót khó có thể diễn tả bằng lời: "Rốt cuộc em cũng chịu nói?" Muốn yêu anh lại theo bản năng kháng cự, muốn buông tha anh lại không thể chịu được khi nhìn thấy anh ở bên người phụ nữ khác, mỗi hành động của cô đều mâu thuẫn tới cực điểm, ngoài hận ra còn gì có thể giải thích đây?
"Anh có biết...tại sao bố em lại ở trên chuyến bay kia không?"
Anh nhìn cô chăm chú.
"Ông ấy vốn đang chơi với bạn bè rất vui vẻ ở Thụy Sĩ.....Là anh, là anh buổi sáng hôn Bạc Nhất Tâm... trước mặt em, cho nên khi tối bố em gọi điện về..." Khi ống nghe truyền đến giọng nói quen thuộc thân yêu của bố, kiềm nén quá độ lúc đó cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, "Em không nói gì, nhưng...nhưng lại khóc lớn với điện thoại, liên tục khóc...anh biết ông ấy thương em và Ôn Nhu biết bao, lúc ấy bố cực kì lo lắng, nói sẽ...sẽ đáp chuyến bay sớm nhất trở về..." Cô cúi gằm mặt, rốt cuộc không nói tiếp được.
Anh chậm rãi tắt thuốc.
"Vừa mới biết bố gặp chuyện không may....không đợi em thực sự chấp nhận ông ấy đã không còn trên đời, Ôn Nhu lại...lại tự sát, giây phút Chu Lâm Lộ phá cửa xông vào em thấy mặt đất đều là máu....Chị ấy nằm trên mặt đất, nửa bên mặt ngâm trong máu, nhưng....nhưng mắt chị ấy vẫn mở rất to, không nhúc nhích nhìn em, như...như đang nói đều tại em, tất cả đều do đầu sỏ em gây nên."
Anh nhổm dậy khỏi giường, đi qua nửa ngồi xổm trước mặt cô, nhẹ nhàng kéo tay cô xuống.
Nước mắt của cô từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay hai người giao nắm.
"Khi bố mất em thật sự rất hận anh, vô cùng hận.....Nhưng không ngờ ông trời lại trớ trêu đến vậy, sau khi biết bác trai cũng ở trên chuyến bay xấu số đó, em liền nghĩ sẽ chẳng thể liên lạc với anh nữa....đôi khi đêm đến em nhớ anh nhớ đến phát điên, nhưng thế nào cũng không chịu không dám gọi điện thoại cho anh, em rất sợ....sợ anh sẽ không tha thứ cho em, em....em...em cũng không muốn tha thứ cho anh...."
Anh nâng tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng lại không thể ngăn dòng lệ đang tuôn trào mãnh liệt từ trong mắt cô.
"Không ai nhận ra em không hề nói chuyện, trong lễ truy điệu của bố em không hé răng nói nửa lời, một giọt nước mắt cũng không chảy xuống được...Lễ truy điệu vừa kết thúc Chu Lâm Lộ liền sắp xếp để em rời đi, em đi Anh nhưng năm đầu tiên không ở đó, mà là ở Ireland...Còn nhớ không? Em thích âm nhạc của Ireland, anh nói một ngày nào đó sẽ đưa em đến đất nước ấy....Em cũng không biết lúc đó một mình em đã trải qua như thế nào, chỉ nhớ...em ở Dublin gặp bác sĩ tâm lý suốt một năm." Bạn trai cô và bạn thân nhất của cô yêu nhau, bố cô vừa gọi điện thoại thì mất, sau đó chị gái tự sát ngay trước mặt, thế giới hoàn toàn sụp đổ không để lại gì kể cả một cây con nhỏ bé, mà tất cả những chuyện này đều do cô gây nên.
"Em không thể đi tìm anh, em khi đó.....cho dù sự oán trách của anh chỉ nhẹ như một sợi tóc mỏng manh cũng không thể chịu nổi....Nửa năm sau em mới mở miệng nói chuyện, một năm sau cảm xúc mới bình ổn lại được, em rời khỏi Dulbin, em lang thang không mục đích đến Herve Bastide và một số lễ hội du lịch lớn."
Anh ôm cô từ trên ghế quý phi xuống, cùng ngồi trên tấm thảm cashmere lông cừu màu trắng tinh khiết dưới đất, ôm cả người cô vào trong lòng, dịu dàng thương tiếc vỗ lưng cô khi cô đang nức nở, đôi môi cánh hoa mang theo ý an ủi không ngừng thở khẽ bên tai cô, lâu lâu còn nhẹ nhàng cọ xát.
"Sau đó Lâm Lộ sắp xếp cho em quay lại London học lại cấp ba, em dồn toàn tâm toàn ý vào việc học, ngay trước năm em tốt ngiệp có một hôm Lâm Lộ nói cho em biết báo chí đăng tải tin tức anh và Bạc Nhất Tâm sẽ đính hôn, nghe thế em rất sợ...thực sự rất sợ, không biết mình nên làm gì bây giờ, cuối cùng em quay về Dulbin...đi tìm bác sĩ tâm lí trước kia." Bác sĩ tâm lý giúp cô hiểu rõ một tầng sâu trong tư tưởng. Để cô tự mình tiến vào thế giới nội tâm bị phong bế mạnh mẽ, đem khát vọng chân thật nhất dưới đáy lòng cô hiện ra trước suy nghĩ của cô.