XtGem Forum catalog
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Sai lầm là một phần quan trọng của cuộc sống !

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Kẹo Bạc Hà full

Kẹo Bạc Hà full Trang 4

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~43):

Đầu << 3 4/43 5 >> Cuối


Hắn nheo mắt nhìn, một tên trong bọn họ ngạc nhiên hỏi Hoàng Hiểu Vương:
- Gì vậy? Cậu quen cô ta hay sao mà nhìn dữ thế?
Hắn bỗng lắc đầu cười khẩy, mặt tỉnh bơ:
- Quen hả? Tớ đâu quen với một cô nàng xấu xí như vậy?
Mặc dù có hơi tức nhưng cô cũng rất cảm kích hắn đã không nói ra tên mình, cô thở phào nhẹ nhõm hỏi lại lần nữa:
- Các...anh dùng gì đây ạ?
- Năm cà phê không đường và một hoa quả tổng hợp.
Dương Lạp lui lui người vào trong trước ánh mắt soi mói của bọn họ. Khi đã vào bếp, cô vẫn còn nghe rõ họ đang bàn tán về mình.
- Cô ấy trông dễ thương đấy chứ!
- Dễ thương hả? Không bằng chị Hiểu Dy!
- Trời, sao cậu lại so sánh với cô gái gợi cảm đó!
- Im hết đi! - Tiếng Hoàng Hiểu Vương quát tháo.
Họ im lặng một hồi. Chợt cậu ta ném chiếc điện thoại của mình cho cậu bạn ngồi đối diện:
- Gọi cho Sói đi!
- Sao? Sói à? Chẳng phải giờ này cậu ta đang học sao?
- Khốn kiếp! Sao bọn cấp hai học lắm thế hả?
Hoàng Hiểu Vương tức mình đập chiếc ly xuống bàn khiến mọi người xung quanh giật bắn mình.
Đám bạn hắn lại im lặng, cô quan sát từ trước giờ mới dám bê khay đồ ra:
- Của các anh đây ạ.
Cô đặt từng cốc vào vị trí của từng người một, rất chuyên nghiệp và nhẹ nhàng.
Bỗng một tên nắm chặt tay cô:
- Cô em! Làm bạn gái anh nhé!
Cô hoảng hốt giật tay ra nhưng nào ngờ hắn càng nắm chặt hơn, cô run run:
- Xin lỗi quý khách! Làm ơn bỏ tay ra cho.
Hắn kéo mạnh và cô ngồi phịch và lòng hắn, một tay hắn vặn tay cô ra sau khiến cô không thể cử động được, còn tay kia thì cầm ly rượu giơ đến trước mặt cô:
- Uống với anh một ly nào.
Cô cố vùng vẫy, mọi người xung quanh dường như rất khó chịu trước hành động sỗ sàng. Cô lắc đầu nguầy nguậy, sao không ai ngăn cản hắn. Ly rượu đang đến gần môi cô, mùi rượu bốc lên nồng nặc.
Chợt Hoàng Hiểu Vương đứng bật dậy, cướp lấy ly rượu từ tay hắn và uống hết. Cả bọn trố mắt ngạc nhiên. Tên kia cảm thấy bị xúc phạm, hắn đứng lên, đẩy Dương Lạp ra và nắm lấy cổ áo Hoàng Hiểu Vương:
- Mày thích chơi trội à? Sao mày cứ phá tao từ trước đến giờ thế hả?
Cứ như sắp có đánh nhau, mọi người dán mắt vào nhìn, Hoàng Hiểu Vương cười khẩy giơ tay đấm mạnh cho tên kia một phát ngã lăn ra đất, bàn ghế bị xô đẩy:
- Tao đã bảo là đừng bao giờ đụng vào tao mà.
Gã kia loạng choạng đứng dậy, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, hắn lấy tay quệt rồi kéo ghế ngồi phịch xuống:
- Tao xin lỗi!
Và họ lại ngồi xuống, tất cả trở lại bình thường, dường như tất cả vừa rồi chỉ là đóng kịch. Dương Lạp đứng như trời trồng, không hiểu hành động vừa rồi là thế nào? Cô bê khay chạy vào trong, mặt nóng phừng phừng, cậu ta đã cứu cô. Một bạn người làm đang đứng đó đưa cho Dương Lạp cốc nước:
- Uống đi! Bình tĩnh chưa?
- Cảm ơn cậu! - Cô mỉm cười gật đầu.
- Chà! Cậu may mắn quá.
Cô ngạc nhiên nhìn cô bạn.
- Hoàng Hiểu Vương chẳng bao giờ cứu cô gái nào cả? Thế mà hắn lại quan tâm cậu, chà! Tuyệt thật.
Cô đỏ mặt cúi gằm, cô bạn liền vỗ vai:
- Chốc phải cảm ơn người ta đấy nhé.
- Ừ...!
Cô ngẩng đầu hoài nghi:
- Mà sao cậu biết rõ cậu ta vậy?
- Cậu ấy vốn là khách quen ở đây mà! Nhưng lâu rồi mới thấy cậu ấy đến.
Bỗng có tiếng mở cửa, Dương Lạp ngước nhìn, họ đi rồi? Để lại tiền trên bàn và đi. Cô gái ban nãy ra thu dọn, thở dài:
- Cậu ấy lại trả gấp đôi số tiền rồi?
- Là sao? - Dương Lạp tròn mắt.
- Cậu ấy vẫn như thế? Lúc nào cũng bỏ đi và để lại số tiền lớn dù cậu ấy có uống chỉ một ly cà phê đi chăng nữa, đúng là nhà đại gia mà!
- Mà cậu không cảm ơn người ta à? - Cô gái quay ra hỏi Dương Lạp.
Lúc này cô mới nhớ ra, hốt hoảng chạy theo dù cho vẫn đang mặc chiếc váy đồng phục quán. May quá! Họ đang chuẩn bị lên chiếc xe màu đỏ. Cô chạy nhanh hết sức, vừa chạy vừa hét lên:
- Hoàng Hiểu Vương........Hoàng Hiểu Vương.......!
Cũng vừa kịp đứng trước họ, cô thở hổn hển:
- Tôi muốn nói chuyện với cậu...
- Đi trước đi! - Cậu ta phẩy tay cho đám bạn đi trước. Rồi quay ra nhìn Dương Lạp:
- Cô muốn nói gì với tôi?
- Tôi...tôi...! - Cô nói không ra hơi.
- Sao hả?
- Tôi...Tôi cảm ơn cậu...!
- Vì chuyện gì?
- Chuyện vừa rồi!....
Một chàng cười lớn, cô ngơ ngác, hắn vừa ôm bụng vừa cười sặc sụa, cho đến khi cô không thể nhịn được nữa, hét lên:
- Cậu cười gì thế hả?
- Cô tưởng tôi vì cô mà làm vậy à?
- Ơ........
- Trời! Cô tưởng bở quá đấy, chẳng qua tôi thèm rượu thôi! ha ha ha......
Cô thấy mình giống một con ngốc, hắn ta vỗ vỗ lên đầu cô:
- Thôi chào nhé cô bé tưởng bở, tôi đi đây...
Bóng hắn khuất xa dần...xa dần.
Còn cô vẫn đứng ngây ra...cơn gió nhẹ thổi tung mái tóc đen, cô vẫn không thể tin được chuyện vừa rồi, hắn bảo là cô tưởng bở hay sao? Cô đã có thành ý muốn cảm ơn...vậy mà...đối với hắn chỉ là trò đùa...
Cô lững thững trở lại quán như kẻ mất hồn. Hình như hôm nay quán nghỉ sớm, mọi người đã tập trung về trước bàn bác chủ quán nhận tiền lương. Vừa thấy bóng cô, bác đã reo lên:
- Tiểu Lạp, vào đây cháu.
Cô bước lại gần, bác dúi vào tay cô một phong bì lớn, giọng vui vẻ:
- Đây là lương tháng này của cháu:
Dương Lạp mở ra xem, cô thốt lên:
- Nhiều quá!
- Cháu đừng ngại, bác trả gấp đôi lương tháng này mà! Xứng đáng với công lao của cháu.
- Thưa bác, cháu không dám nhận nhiều như vậy! - Cô dúi trả lại bác.
Sau một hồi giằng co, cuối cùng Dương lạp vẫn phải nhận. Cô ngại ngùng cúi mặt:
- Thưa bác, các chị và các bạn, cháu có việc muốn nói.
Mọi người cùng hỏi:
- Chuyện gì thế?
Cô thấy cổ họng hơi nghẹn, cô đã rất khó khăn để đưa ra được kết luận này, dù gì cô cũng đã gắn bó với quán như một gia đình thứ hai, việc rời xa nó cũng thật là buồn.
- Bác, các chị, các bạn...cháu muốn xin nghỉ việc.
Câu nói vừa dứt, mọi người hết sức kinh ngạc, bác chủ quán hốt hoảng:
- Vì sao vậy cháu? Công việc quá vất vả hay lương thấp quá?
- Dạ không! không vất vả mà lương còn rất cao ạ. - Cô lắc đầu nguầy nguậy.
- Vậy...thì tại sao?
- Cháu xin lỗi! Sắp tới cháu muốn tập trung cho việc học! Vì vậy...
Bác chủ quán mỉm cười vỗ vai cô...mỉm cười dịu dàng:
- Không sao, cháu đừng xin lỗi! Bác hiểu mà! Vậy phải cố gắng đấy nhé, khi nào rảnh nhớ ghé thăm mọi người.
Cô mỉm cười gật đầu, mắt đã bắt đầu rưng rưng, mấy chị em ôm nhau khóc:
- Em phải nhớ trở lại đấy nhé!
- Cậu cố gắng học tốt nhé, nhớ đừng quên tụi mình đấy.
Cô rất buồn như không hối hận vì quyết định của mình. Cô ôm mọi người rồi lặng lẽ buông, một chị lên tiếng:
- Vậy chúng ta đi đó chơi hết ngày hôm nay nhé.
- Đúng đấy Tiểu Lạp.
Dương Lạp bèn lắc đầu từ chối:
- Em xin lỗi, chiều nay em còn phải chuyển đồ sang nhà bạn nên không thể đi với mọi người được, bữa khác được không?
Mọi người có vẻ thất vọng như ai cũng hiểu cho cô, họ tiễn cô ra tận cửa, vẫy tay ngậm ngùi tạm biệt. Dương Lạp dù rất tuyệt vọng nhưng cô vẫn mỉm cười chào họ.
Cô lặng lẽ bước đi trên con đường vắng người, tâm trạng rối bời, đủ thứ chuyện khiến cô tưởng muốn mình thà mất trí nhớ thì hơn.
Những kỉ niệm này.......cô thề sẽ không bao giờ quên...

Story 5: Hoàng Phu Nhân
Sáng sớm. Tất cả học sinh trường Hòa Diện phải tập hợp tại sân chính từ sáu giờ. Dương Lạp ngáp ngắn ngáp dài nói với bạn:
- Tiểu Trân, hôm nay làm gì mà tập trung sớm thế nhỉ? Mình vẫn còn buồn ngủ...oáp...!
- Mình cũng không biết nữa, chả nhẽ là đón Tổng Thống chắc? - Trân Trân cũng ngáp to không kém gì Dương Lạp.
Một vài tiếng xì xào, Hiệu Trưởng Doãn vỗ bàn nói to:
- Trật tự, hôm nay các em sẽ đón chào một vị khách vô cùng đặc biệt, đó là người đã tài trợ cho trường trong suốt thời gian qua. Hoàng phu nhân!
" Hoàng phu nhân" á? Nghe cứ như là quí tộc ngày xưa ấy, hai cô gái bật cười thành tiếng.
-
Chắc có máu mặt lắm đây, hôm nay gọi toàn học sinh đến cơ mà. - Tiểu Trân bĩu môi.
- Ôi dào, mình chả qua tâm, rõ chán. - Dương Lạp lấy tay che cái miệng đang ngáp to của mình.
Bỗng đám người rẽ ra hai bên, Dương Lạp và Trân Trân cũng bị xô sang, hai người cố kiễng chân lên nhìn. Một con xe Bugatti Veyron đỏ trắng lướt qua trước sự trầm trồ của mọi người, không khỏi những cặp mắt hâm mộ tột độ. Chiếc xe phóng thẳng lên bục, ngạo nghễ quay về phía hiệu trưởng. Ông lễ phép cúi đầu chào, từ trên xe, Hoàng Hiểu Vương bước xuống với bộ quần áo mang phong cách bụi bặm, chiếc áo phong phanh, chiếc quần rách nhiều chỗ, tóc nhuộm màu hạt dẻ để lởm chởm, chiếc khuyên tai bằng kim cương sáng lấp lánh, ra vẻ tên ăn chơi chác táng. Hắn đóng rầm cửa xe, ngồi phịch xuống ghế đại biểu. Ngay lập tức sau đó, mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía cổng trường, một chiếc xe nữa đi đến, nhưng chỉ đỗ ngoài cổng, một người phụ nữ bước xuống, đi bộ vào, bà ta mặc bộ com- lê màu đen, rất lịch sự. Vừa đi, vừa cúi chào mọi học sinh và thầy cô giáo. Chợt ánh mắt bà ta chạm phải Dương Lạp, sững sờ rồi lại mỉm cười với cô. Quả là con người giao tiếp giỏi.
- Woa, ra là mẹ con, thể nào, sợ thật đấy! - Một bạn nữ ồ lên kinh ngạc.
Dương Lạp cảm thấy rối bời, quay sang nhìn Trân Trân, lúc này cô cũng ngạc nhiên không kém. Định nói gì đó nhưng Dương lạp lại quay đi. Trân Trân khẽ thở dài: " Tiểu Phong...thì ra là như vậy."
Bà ta đi qua Hoàng Hiểu Vương, không buồn nhìn, chỉnh lại micro, giọng quyết đoán:
- Chào tất cả các bạn đang có mặt ở đây, tôi rất vinh dự được nhà trường tiếp đón nồng nhiệt như vậy.
Dưới khán đài, học sinh vỗ tay rào rào. Duy chỉ có Dương Lạp là vẫn đứng im, Tiểu Trân huých tay cô:
- Này, cậu sao vậy? Muốn gây sự chú ý hả?
Không chú ý giọng nói của bạn, Dương Lạp vẫn đăm đăm nhìn người phụ nữ trên kia, bà ta cũng nhìn lại cô, không một chút biểu cảm nào cả, nhưng không hiểu sao cô có cảm giác người đàn bà này chẳng hề đơn giản.
- Hôm nay, tôi đã xem toàn bộ báo cáo về thành tích của nhà trường trong thời gian qua, rất lấy làm phấn khởi, tôi quyết định sẽ xây cho nhà trường một khu bể bơi để các em có thể vận động thoải mái hơn, và cũng là để phục vụ cho kì thi bơi cấp quốc gia sắp tới.
Một lần nữa học sinh lại vỗ tay nhiệt liệt, quyết định này không tồi chút nào. Thầy Hiệu trưởng đứng cạnh đó thở phào nhẹ nhõm.
- Tuy nhiên! - Giọng bà ta đanh lại khiến tất cả im lặng, không dám thở mạnh.
- Tôi mới biết về một vụ việc xảy ra gần đây Thầy giáo mà sàm sỡ học sinh ư? Thật bỉ ổi! Các em nghĩ sao ạ?
Không ai dám nói gì, nín thin thít, cứ tưởng sự việc này sẽ im lìm rồi chứ.
- Mời em Dương Lạp Lạp lên bục!
Tiếng gọi làm cô giật bắn mình. "Sao bà ta lại gọi mình?" Mặc dù thắc mắc nhưng chân cô vẫn lững thững bước lên trên lễ đài. Bà Hoàng rời khỏi vị trí, ra bắt tay Dương Lạp, người ngoài nhìn cứ tưởng là một cái bắt tay chào hỏi nhưng thực ra nó rất mạnh, bà ta bóp tay cô, mặc dù rất đau nhưng cô vẫn mỉm cười đáp trả. Trở lại bên micro, bà Hoàng niềm nở:
- Em Dương Lạp Lạp là nạn nhân của vụ việc, tôi hay mặt nhà trường xin lỗi em. Thầy Đường là thầy giáo của trường, vì vậy chúng tôi sẽ đền bù thiệt hại cho em.


Đầu << 3 4/43 5 >> Cuối

Nhập trang (1~43):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON