XtGem Forum catalog
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Bạn có yêu đời không? Vậy đừng phung phí thời gian vì chất liệu của cuộc sống được làm bằng thời gian.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài->Teen story-> Lần đầu biết yêu full

Lần đầu biết yêu full Trang 30

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~30):

Đầu << 29 Cuối-30





Chương 9: Từ bỏ sai lầm mới có thể tương phùng



Từ hôm đó, Lạc Phán Phán không gặp Hướng Vũ Phàm nữa. Cô cũng không tìm cách nghe ngóng tin tức của cậu, hằng ngày vùi đầu vào sách vở, không quan tâm đến bất kỳ việc gì khác.



Đoàn Khanh Nhi rất lo lắng cho hai người, ngày ngày than thở bên tai cô chuyện của cậu. "Phán Phán, hoàng tử Vũ Phàm không đi học bốn ngày rồi, không phải là đã xảy ra chuyện gì đấy chứ?"



Lạc Phán Phán đang học thuộc từ mới, nghe thấy câu hỏi của bạn, cô hơi ngạc nhiên rồi trả lời vẻ không quan tâm: "Không biết".



"Phán Phán, giữa cậu và hoàng tử Vũ Phàm không xảy ra chuyện gì chứ?"



"Không."



"Vì sao cậu ấy không đến trường?" Đoàn Khanh Nhi muốn hỏi tới cùng.



Lòng Lạc Phán Phán rối tung, cô bất giác to tiếng: "Không phải là mình đã nói là không biết rồi sao?".



Giọng nói b
ực bội vang lên trong lớp học, các bạn xung quanh quay lại nhìn họ. Đoàn Khanh Nhi cũng sững sờ nhìn cô.



Đoàn Khanh Nhi và Lạc Phán Phán chơi với nhau đã lâu, hai người giống như chị em ruột, chưa từng xảy ra tranh cãi, có việc gì vui cũng nghĩ tới nhau trước tiên.



Bây giờ vì tâm trạng không vui mà cô to tiếng với người bạn thân, cô vô cùng hối hận.



"Khanh Nhi, mình xin lỗi." Lạc Phán Phán buồn bã kéo tay bạn, giọng nói đầy vẻ ân hận. "Mình không cố ý, cậu bỏ qua cho mình nhé!"



Đoàn Khanh Nhi bình tĩnh trở lại, thân mật vỗ vỗ tay cô. "Không sao, mình biết là cậu có tâm sự."



"Cảm ơn cậu." Lạc Phán Phán cắn môi, do dự giây lát rồi quyết định kể cho bạn nghe chuyện của mình và Hướng Vũ Phàm. "Khanh Nhi, thực sự là mình..."



... Càng trưởng thành càng cô đơn, càng trưởng thành càng thấy bất an. Cũng không thể không thấy thấy giấc mộng bị vỡ tan. Cũng không thể không rút lại những lời mình đã nói, tự hỏi mình. Đôi mắt trong sáng ngây thơ đâu mất rồi....



Một hồi chuông điện thoại vang lên trong túi ngắt lời Lạc Phán Phán. Rút điện thoại ra, nhìn cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, lòng cô bối rối.



"Phán Phán, cậu không nghe điện thoại à?" Đoàn Khanh Nhi nghi ngờ nhìn cô hỏi.



Lạc Phán Phán do dự một lát rồi lắc đầu. "Không, không phải là cuộc gọi quan trọng."



Đang nói thì tiếng chuông dừng lại. Nhưng rất nhanh, điện thoại kêu "tít tít tít" báo hiệu có tin nhắn. Mở ra xem, người gửi tin là số điện thoại vừa gọi đến, nội dung chỉ ngắn gọn vài câu.



"Phán Phán, vì sao không nghe điện thoại của tôi? Tối nay cậu có rỗi không? Chúng ta đi chơi nhé! Tôi có vài thứ cho cậu. Thần Dật."



Tên người nhắn tin là Hàn Thần Dật...



Từ hôm đó, cậu thiếu niên này lấy danh nghĩa là bạn trai hằng ngày gọi điện cho cô, nội dung là những lời hỏi thăm rất thân mật. Nếu cô không nghe điện thoại, cậu sẽ nhắn tin, không có ngày nào không liên lạc.



Lạc Phán Phán biết rằng thực sự cô không có cảm xúc với cậu thiếu niên này, mặc dù cậu không kém gì Hướng Vũ Phàm, về những lời hôm đó, chẳng qua là cô nói với Hướng Vũ Phàm để cậu nản lòng. Không ngờ, Hàn Thần Dật lại coi những lời đó là thật và chăm chỉ thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai. Mấy ngày nay cô rất muốn nói rõ với cậu nhưng chưa có cơ hội. Có lẽ, cô nên mượn cơ hội tối nay để nói chuyện.



Nghĩ đến đó, chần chừ một lát, cuối cùng cô cũng trả lời bằng một chữ: "Ừ".



Tối hôm đó thời tiết ấm áp hiếm có. Trời cao rộng, vầng trăng cao treo lơ lửng giữa bầu trời. Sao sáng lấp lánh xung quanh mặt trăng như những viên đá quý khiến cho màn đêm đẹp diễm lệ. Ánh sáng dịu dàng đó bao trùm lấy thành phố hoa lệ.



Thị trấn Hạnh Phúc đẹp dịu dàng trong màn đêm, đặc biệt là ở ngoài khu vực trung tâm.



Ở đó có sự yên tĩnh mà khu vực trung tâm không có, dưới ánh trăng, con đường lớn dài và



mềm mại như một dải lụa. Hai bên đường là hai hàng cây ngô đồng cúa Pháp, lá đã rụng nhiều nhưng thân vẫn vươn thẳng trong gió lạnh. Phía xa là cánh đồng hoa rộng ngút tầm mắt với rất nhiều loài hoa mà Lạc Phán Phán không biết tên, những cánh hoa màu vàng mềm mại, xinh đẹp. Không khí ngát hương hoa.



Đã là giữa đông, người đi trên đường không nhiều, chi có vài đôi tình nhân tản bộ dưới ánh đèn, ánh sáng ấm áp của đèn đường ôm lấy họ.



Lạc Phán Phán khoác một cái áo bông dày, lững thững đi trên đường, bên cạnh cô là Hàn Thần Dật. Không giống với tâm trạng nặng nề của cô, Hàn Thần Dật rất vui vẻ, hai tay đút túi quần, miệng nở một nụ cười ấm áp.



"Ở đây đẹp thật. Gấu nhỏ yêu quý, cậu thấy thế nào?"



"Ừ, đúng!" Lạc Phán Phán hờ hững trả lời.



"Đến mùa xuân, cảnh vật ở đây còn đẹp hơn! Lúc đó mình lại đến đây, được không?"



"Điều này..." Lạc Phán Phán cắn môi, do dự một lát, cuối cùng cô cũng lấy can đảm để nói: "Hàn Thần Dật, thật ra hôm nav, tôi muốn nói với cậu...".



"À, đúng rồi, suýt chút nữa tôi quên mất!" Hàn Thần Dật chợt nhớ ra điều gì, vội vàng ngắt lời cô, vui vẻ lấy từ trong ba lô ra một hộp quà. "Tặng cậu."



"Đây là cái gì thế?" Lạc Phán Phán nghi ngờ nhìn cậu, nhận hộp quà và mở ra, bên trong là một quyển bách khoa toàn thư mới cứng! Cô hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu hỏi: "Món quà này nghĩa là sao?".



"Đây là quà tặng cậu." Cậu vui vẻ cười, má lúm đồng tiền lộ rõ vẻ ngây thơ, trong sáng. Đôi mắt đẹp sáng như sao. "Hôm trước đến phố sách, không phải cậu nói là thích có một quyển bách khoa toàn thư sao? Tôi bảo bố tôi mua từ Thượng Hải về đây, nghe nói đây là bản tốt nhất."



"Thế thì đắt lắm nhỉ?"



"Không." Cậu thấy thái độ ngạc nhiên của cô liền cười với vẻ hài lòng. "Chỉ cần cậu thích thì không đắt."



Lạc Phán Phán vuốt vuốt bìa sách bóng bẩy, đẹp đẽ rồi đặt vào lòng cậu. "Món quà này đắt quá, tôi không nhận được."



"Đây là món quà đặc biệt tôi chuẩn bị cho cậu mà! Cậu không nhận tôi cũng không dùng, vậy không phải là lãng phí sao?" Nói xong, cậu lại nhét quyển sách vào tay cô.



"Này..." Lạc Phán Phán nhìn quyển sách trong tay, khổ sở suy nghĩ rồi mắt cô chợt sáng



lên. "Hay là cậu nói cho tôi biết giá tiền, tôi sẽ trả lại tiền cho cậu!"



Hàn Thần Dật chau mày, bực bội nhìn cô. "Gấu nhỏ yêu quý, cậu mà còn nói như vậy nữa tôi sẽ tức giận đấy!"



"... Được rồi! Hàn Thần Dật, cảm ơn cậu!"



"Cảm ơn cái gì! Tôi là bạn trai của cậu mà! Tôi nên chiều cậu mà!" Cậu vuốt tóc cô, nét mặt đầy vẻ yêu thương.



Nhắc đến chuyện này, tâm trạng vui vẻ của Lạc Phán Phán bỗng nhiên chùng xuống, về việc hiểu nhầm, cô nên nói như thế nào để cậu không bị tổn thương? Bây giờ cậu đang rất vui vẻ coi cô là bạn gái, cô nói sự thật với cậu thì có tàn nhẫn quá không? Nhưng cũng không thể tiếp tục như thế này mãi, nếu để lâu cậu sẽ càng đau khổ vì tình cảm sẽ ngày càng sâu đậm, tốt nhất là nên nói với cậu ngay bây giờ.



Nghĩ đến đây, Lạc Phán Phán mở miệng nói: "Hàn Thần Dật, thực sự là tôi...".



Tuy nhiên, cô chưa kịp nói vào chuyện chính thì cậu đã hét lên ngắt lời cô: "Ôi, đã mười giờ rồi!". Cậu nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay BOGVKU vẻ lo lắng.



"Cậu vội à?" Cô nghiêng đầu nhìn cậu, cặp lông mày thanh tú chau lại. "Nhưng tôi có chuyện muốn nói với cậu! Hay là cậu đợi thêm năm phút? À, không, ba phút là đủ rồi, được không?"



Hàn Thần Dật có vẻ khó xử, chau mày lại. "Nhưng bố tôi từ Thượng Hải về rồi, tôi đã hứa sẽ về nhà sớm. Gấu nhỏ yêu quý, hay là ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé!"



"Vậy à? Thôi được!" Mặc dù trong lòng không muốn nhưng sự việc đã như thế Lạc Phán Phán đành miễn cưỡng gật đầu. "Cậu mau về nhà đi, chú Hàn nhất định đang lo lắng cho cậu đấy."



"Ừ, để tôi bảo chú Triệu đưa cậu về nhà."



"Không cần!" Lạc Phán Phán xua tay nói. "Cậu đang vội, cậu đi xe về đi! Nhà tôi cách đây không xa, đi bộ không đến hai mươi phút là về đến nhà rồi."



"Cậu là con gái, về một mình tôi không yên tầm, hay là để chú Triệu đưa cậu về! Tôi sẽ gọi lái xe của bố tôi đến đón."



"Như vậy thì có phiền phức không?"



"Không."



"Vậy thì được! Tạm biệt!" Lạc Phán Phán vẫy tay chào cậu rồi bước về phía chiếc BMW.



Hàn Thần Dật vẫn đứng ở đó, nhìn theo bóng dáng cô khuất dần vào bóng tối, nét mặt lo lắng dần dần giãn ra, đôi mắt đầy suy tư.



Cậu đoán được cô muốn nói gì, nhưng bây giờ cậu chưa chuẩn bị tâm lý để chấp nhận điều đó, cậu đang cố gắng duy trì mối quan hệ này.



Nhà Lạc Phán Phán rất gần cánh đồng hoa, chưa mất năm phút xe đã chạy tới nơi. Lạc Phán Phán chỉ dám nhờ chú Triệu đưa đến đầu ngõ, dù sao cô cũng rất sợ cơn tức giận của bà Lạc...



Con ngõ rất yên tĩnh, hơn mười giờ tối mà không có người ai đi. Chỉ có vài ngọn đèn nhỏ hai bên ngõ tỏa ra một thứ ánh sáng yếu ớt.



Lạc Phán Phán kéo áo cho kín hơn, bước về phía cửa nhà. Cô đang định rút chìa khóa mở cửa thì bị một đôi bàn tay bịt chặt lấy miệng và mắt, kéo sang phía cạnh nhà.



"U... u..." Cô xoay người cố gắng giãy giụa. Người đó rất khỏe, cô hoàn toàn không phải là đối của hắn.



"Cậu không kêu lên thì mình sẽ thả cậu ra." Giọng nói nghe vô cùng quen thuộc. Lẽ nào... Người đó là... Không thể nào! Không thể nào! Sao cậu ấy lại xuất hiện ở đây giờ này?



Sao có thể làm một việc điên rồ như thế này với cô được?



Để kiểm tra phỏng đoán của mình, Lạc Phán Phán liều lĩnh gật đầu, minh chứng cho việc mình sẽ ngoan ngoãn nghe lời.



Rõ ràng thái độ của cô khiến cho người đó hài lòng nên người đó buông cô ra. Lạc Phán Phán vội vàng quay đầu lại nhìn xem là ai. Cô vô cùng ngạc nhiên.



Khuôn mặt tuấn tú đó... Đôi mắt to màu hổ phách đó... Khóe miệng mím chặt lạnh lùng... Không phải là Hướng Vũ Phàm thì là ai!



"Tại sao lại là cậu? Cậu đến đây làm gì?" Lạc Phán Phán chau mày vẻ không vui nhìn cậu.



Nếu Diêu Nguyệt Thi biết cậu đến tìm cô, lại còn muộn thế này thì cậu sẽ gặp phiền phức mất.



"Sao cậu về nhà muộn thế?" Hướng Vũ Phàm không trả lời mà hỏi cô, nhíu mày vẻ tức giận. "Không phải là cậu đi với Hàn Thần Dật sao?"



Lạc Phán Phán không chịu nhún, bực bội nói: "Mình đi với ai, không liên quan g


Đầu << 29 Cuối-30

Nhập trang (1~30):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON