XtGem Forum catalog
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Hãy nhớ rằng ''yêu'' là một động từ, bởi vậy bạn không thể chỉ nói ra điều đó mà còn phải thực hiện nó

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Yêu anh hết thuốc chữa full

Yêu anh hết thuốc chữa full

Bạn đang bắt đầu đọc với
15000 ký tự / trangNhập trang (1~13):

Đầu 2 >> Cuối-13


  Yêu anh hết thuốc chữa full






Văn án





Tác giả: Mật Kiến

Edit: Thaomilk

Beta: Yurii




Từ nhỏ , anh chính là mặt trời của cô .

Tuy biết rằng vị trí quan trọng nhất trong lòng anh không dành cho cô .

Cô vẫn yên lặng chờ đợi , làm bạn với anh mỗi khi anh bị ác mộng quấy nhiễu .

Nhưng cũng đau lòng khi nhìn ánh mắt say đắm của anh hướng về người con gái khác.



Ban ngày , quan hệ giữa cô và anh là người tuyên truyền và nghệ sĩ

Cô không quan tâm thân phận không rõ ràng của mình .

Chỉ sợ mình làm gì sai lầm , ảnh hưởng địa vị ca sĩ thần tượng của anh .

Cho đến khi người mà anh khát vọng nhiều năm xuất hiện .

Cô biết , những ngày dây dưa cùng anh đã kết thúc .

Tương lai của anh , sẽ không có cô tham dự .





Thể loại: Ngôn tình hiện đại , có chút ngược , HE .



*Yu: truyện này của bé cộng tác viên mới là thaomilk, bé cũng lần đầu mần truyện, cả nhà ủng hộ bé nhá.



Chương 1



♥Edit: thaomilk



Nửa đêm, bóng tối bao trùm hành lang cô nhi viện Thiên Ân .

Một chiếc bóng nhỏ nhắn như chú mèo nhẹ nhàng đi giữa hành lang. Bước vào căn phòng hẻo lánh, bên trong phát ra tiếng khóc nho nhỏ.

"Hành Kiện ... Hành Kiện ..." Cô bé cố ý nhẹ giọng gọi vào trong "Hành Kiện ..."

Tiếng khóc chợt ngưng lại. Không lâu sau có tiếng mắng của một cậu bé vang lên: "Tránh ra..."

"Hành Kiện , em đến rồi , anh đừng sợ ..."

Ngao Thiên Ân nhìn bóng cây lay động hắt lên tường, tim đập mạnh liên hồi. Dù cho bản thân đang rất sợ hãi nhưng cô bé biết Hành Kiện sợ tối, không thể bỏ cậu lại một mình.

Trong phòng, Hành Kiện ngồi cạnh cửa, cuộn mình lại, chà mạnh tay áo lên mặt để lau khô nước mắt, phủ nhận sự yếu đuối của bản thân "Ai sợ chứ ... Tránh ra..."

Mấy tháng trước, hai mẹ con cậu vẫn nương tựa nhau mà sống, nhưng vì không chịu nổi nợ nần vây đuổi mà mẹ cậu đã thắt cổ tự vẫn. Ba ngày sau, khi cảnh sát phá cửa xông vào nhà, ai nấy đều bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ.

Cậu bé ngồi yên lặng trên giường, nhìn chằm chằm vào thi thể đang treo cổ của mẹ, mặt ngơ ngẩn, hẳn là bị dọa đến mất hồn.

Sau đó, cậu được đưa đến cô nhi viện Thiên Ân, dù cho mọi người có làm gì cậu luôn yên lặng ngồi một góc, lạnh lùng quan sát mọi chuyện. Không ai biết đêm nào cậu cũng bị ác mộng làm cho tỉnh giấc, khóc thầm trong chăn.

Chỉ có Thiên Ân , chỉ có cô nhìn ra nội tâm yếu ớt của cậu.

Mỗi khi Hành Kiện ngồi một mình một chỗ, thì Thiên Ân nhất định sẽ lấy đồ chơi đến trước mặt cậu, muốn cậu chơi cùng mình, hoặc chỉ lặng lặng ngồi cạnh cậu. Hành Kiện luôn không thích Thiên Ân đến gần. Thật ra, trong đám bạn học, chỉ có cô là chủ động lại gần cậu nhưng cậu luôn trừng mắt liếc cô hoặc đẩy cô bé ra. Nhưng cô vẫn không lùi bước, cậu đi đâu cô liền theo đó.

Tối qua, lúc đi ngủ, Thiên Ân cũng dán sát bên cậu, không chịu đi. "Em muốn ngủ cạnh anh, như vậy anh sẽ không khóc ..."

Chuyện cậu khóc vào ban đêm bị người khác biết được, Hàn Kiện tức giận, đá Thiên Ân một phát rớt xuống giường. Trán cô bé bị va vào mép giường, máu chảy ròng ròng, một bạn nhỏ thấy vậy liền chạy đi báo với nữ tu sĩ.

Thiên Ân được đưa vào bệnh viện, Hành Kiện bị phạt nhốt trong phòng tối một đêm.

"Em muốn ở với anh, như vậy anh mới không mơ thấy ma quỷ ..." Trán thiện Ân phải dán băng gạc, cô cúi xuống sàn nhà, cố gắng nhìn Hành Kiện qua khe hở dưới ván cửa.

"Tránh ra mau..." Cậu bé quát.

"Không ..." Thiên Ân chưa từ bỏ ý định .

"Tránh ra."

"Không ..."

Trong đêm tối yên tĩnh, cuộc đối thoại cứ như thế mà lập lại vài lần. Đến tận sáng hôm sau, nữ tu sĩ Terry đến mở cửa cho Hành Kiện mới phát hiện Thiên Ân đang ngủ tựa người vào cánh cửa, sốt cao.

Thiếu chút nữa đã thành viêm phổi nên Thiên Ân phải nằm trên giường vài ngày, Hành Kiện luôn bên cạnh cô, thế nào cũng không chịu rời đi.

Năm đó Hành Kiện tám tuổi, Thiên Ân năm tuổi.

--------------

Hằng năm , cô nhi viện Thiên Ân được các công ty , xí nghiệp tài trợ . Cứ theo định kì , phu nhân của các xí nghiệp đó lại đến thăm cô nhi trong viện , đó là thời gian được mong đợi nhất.

Những chiếc xe hơi sang trọng chạy vào cô nhi viện Thiên Ân ở núi Tân Trúc. Viện trưởng Terry dẫn các bạn nhỏ ra đón, sau đó tất cả ngoan ngoãn đứng xếp thành hàng, chờ các phu nhận đến phát quà tặng. Ngoại trừ Hành Kiện và Thiên Ân.

Hành Kiện từ đầu đã không muốn nhận đồ bố thí. Tuy Thiên Ân rất muốn nhận quà nhưng vì Hành Kiện không nhận nên cô cũng không nhận theo.

Khi thấy cả hai đứng lặng lẽ một bên, Lộ phu nhân, người thường xuyên đến đây, đã mang hai túi quà đến trước mặt cả hai.

"Hành Kiện, Thiên Ân, đây là quà cô chuẩn bị riêng cho hai cháu, mở ra xem đi."

Nụ cười thân thiện của Lộ phu nhân luôn làm tất cả mọi người trong viện yêu quý. Thiên Ân cười với bà, sau đó ngượng ngùng nhận lấy món quà, Hành Kiện lại thẳng thừng né tránh.

Thiên Ân do dự nhìn cậu bé, cuối cùng trả lại quà cho Lộ phu nhân rồi đuổi theo Hành Kiện.

Lộ phu nhân vẫn luôn cảm thấy hai đứa trẻ này thật đặc biệt, lòng tự trọng cao hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, nhất là cậu bé kia. Vẻ mặt lạnh lùng, luôn thờ ơ với tất cả. Mà gương mặt thanh tú của cô bé kia lại tạo cảm giác rất thân thiết, luôn mỉm cười thẹn thùng. Cả hai hợp lại tạo thành một thế giới riêng không ai có thể xen vào.

Nhìn theo bóng dáng nhỏ bé nhắm mắt nhắm mũi chạy đi, lòng Lộ phu nhân dâng lên nỗi chua xót và quan tâm.

Sau này, chỉ cần thấy Lộ phu nhân và mọi người đến, Hành Kiện tuyệt đối không lại gần, chỉ tránh một bên nhìn trộm.

Thiên Ân đương nhiên luôn theo cậu, nhưng cô bé không hiểu vì sao Hành Kiện thà nhìn lén Lộ phu nhân chứ không chịu nhận quà bà tặng.

Một ngày nọ , Lộ phu nhân và những người khác lại đến. Vẫn như trước, Hành Kiện và Thiên Ân lại tránh một bên. Nhưng lần này, trên gương mặt Hành Kiện không còn vẻ lạnh nhạt như mọi khi, ánh mắt cậu như bị vật gì đó hấp dẫn trở nên sáng long lanh.

Đó là sự xuất hiện của một cô bé bên cạnh Lộ phu nhân. Đây cũng là lần đầu tiên Hành Kiện nhìn thấy Lộ Thiên Ái.

Thiên Ái mặc chiếc váy màu hồng phấn, đứng cạnh mẹ, nheo mắt nhìn mọi thứ lạ lẫm xung quanh.

Rất nhiều bạn nhỏ tò mò vây quanh Thiên Ái. Lộ phu nhân khuyến khích Thiên Ái chơi đùa cùng các bạn nhỏ, nhưng cô bé chỉ lắc đầu, nắm chặt góc áo mẹ.

Trên người hai mẹ con họ tỏa ra thứ ánh sáng hạnh phúc chói lọi, như thứ được gọi là hạnh phúc gia đình trong truyện cổ tích, khiến cho Hành Kiện nhìn không rời mắt.

Lúc này, Thiên Ái dường như đang cáu kỉnh, Lộ phu nhân kiên nhẫn dỗ cô, âu yếm hôn nhẹ lên má, lên trán cô. Cô bé thì làm nũng trong lòng mẹ.

Bất giác, Hành Kiện lộ ra vẻ mặt yêu thích và ngưỡng mộ, trong đó có cả một chút ghen tị.

Loại ánh mắt đó không chỉ có mình cậu, Thiên Ân cũng thế. Cô bé hi vọng mình là công chúa nhỏ được mẹ yêu thương , cũng mơ ước có được chiếc váy hồng phấn xinh đẹp của Thiên Ái.

Tiếp đó, không biết Lộ phu nhân đã nói gì với Thiên Ái, chỉ thấy cô bé bĩu môi lắc đầu. Lộ phu nhân xoa đầu con gái, chỉ tay về hướng Hành Kiện và Thiên Ân, nói thầm bên tai cô bé.

Không cam lòng, cầm món quà của mẹ trên tay, Thiên Ái dậm chân đi về phía Hành Kiện và Thiên Ân.

"Cầm lấy! Mẹ cho nè." Thiên Ái đưa thứ gì đó cho hai người, không kiên nhẫn nói: "Cầm lấy mau, mõi hết cả tay."

Thiên Ân nghĩ Hành Kiện sẽ không chịu lấy nên không đưa tay. Không ngờ vài giây sau, cậu lại đưa tay nhận quà.

Thiên Ân kinh ngạc nhìn cậu , cũng nhanh tay nhận quà.

Sứ mệnh đã hoàn thành, Thiên Ái lập tức xoay người bỏ đi, miệng còn than thở: "Còn muốn ngươi ta đem lại cho, đáng ghét."

Hành Kiện ôm quà vào lòng, mắt dõi theo Thiên Ái, không rời một giây.

Lần đầu tiên, Thiên Ân phát hiện cậu có hứng thú với người khác.

Năm đó , Hành Kiện mười tuổi , Thiên Ân và Thiên Ái bảy tuổi .

---------------------

Nhân dịp cô nhi viện thành lập được hai mươi năm, viện trượng tổ chức lễ kỉ niệm, các nhà tài trợ đều được mời đến, cũng là để nhận bằng cảm ơn khen ngợi.

Tại bữa tiệc trà xã giao trong lễ kỉ niệm, tất cả các nữ tu sĩ cùng cô nhi trong viện đều tự tay làm một ít điểm tâm chiêu đãi khách quý. Hành Kiện phụ trách mang nước uống cho khách .

Lúc này, cậu đã trở thành một đứa trẻ trưởng thành, dáng người cao to đứng trong phòng tiếp khách, có vẻ tài trí hơn người. Đôi mắt đen tinh tường thỉnh thoảng nhìn xung quanh, đôi môi miễn cưỡng cong lên. Viện trưởng đặc biệt giao trọng trách này nên cậu không thể không làm.

Cuối cùng, hình bóng mà cậu mong đơi bấy lâu cũng xuất hiện. Lúc này, cậu mới chính thức nở nụ cười.

"Hành Kiện! Chà! Cao vậy sao! Đẹp trai thế này sao ........" Lộ phu nhân có vẻ thật cao hứng.

Hành Kiện cười ngượng nhìn bà: "Hoan nghênh cô! Cô có muốn uống chút gì không?"

Không biết vì sao mà Lộ phu nhân đã lâu không đến, cuối cùng cũng nhìn thấy bà, thái độ của Hành Kiện so với lúc trước cũng cởi mở hơn.

Lúc này, đột nhiên có một bóng người đi đến trước mặt hai người, khủy tay đụng phải chiếc khay trên tay Hành Kiện, làm thức uống đều đổ cả xuống đất.

"Trời ơi! Bộ quần áo mới của tôi ......" Một cô gái trẻ bỗng thét lên, nước đổ ướt một phần trên người cô. "Quần áo mới của người ta đều bị bẩn hết rồi! Đều là tại anh ......" Cô ta giận dữ trừng mắt sang Hành Kiện, sau đó chuyển sang nhìn Lộ phu nhân khóc lóc kể lể: "Mẹ, mẹ nhìn đi! Con đã nói trước là không muốn đến đây , mẹ lại cứ bắt con đến...."

Lộ phu nhân vội vàng lau giúp con gái: "Cưng à, không có gì đâu, mẹ giúp con lau là được mà ....."

Cô ấy là Thiên Ái? Trái tim Hành Kiện đập nhanh hơn, ngây ngốc đứng nhìn Thiên Ái đang nổi giận đùng đùng, chẳng để ý đến bản thân mình cũng bị ướt không ít.

"Hành Kiện, anh có sao không? Quần áo anh bị ướt hết cả rồi...." Thiên Ân chỉ biết Hành Kiện làm đổ khay nước, chạy nhanh tới giúp đỡ. Khi cô nhìn thấy Thiên Ái, cả người cũng ngây dại.

Thiên Ái càng ngày càng trở nên hấp dẫn, gương mặt cân đối hoàn mỹ như búp bê được thượng đế tỉ mỉ chế tạo ra, dáng người cao ráo như những cô gái xinh đẹp thường xuyên xuất hiện trên TV, bộ quần áo màu hồng phấn càng tăng thêm nét thanh xuân tươi trẻ, khiến cho người
nhìn không thể không bị cô mê hoặc.

Bất giác, Thiên Ân nhìn lại chính mình. Bộ đồng phục thể thao của cô nhi viện đã quá nhỏ rồi, khiến cho ngực cô gần như không thể che giấu hết, thật không được tự nhiên. Hành Kiện thường trêu cô là giấu hai cái bánh bao trước ngực, có khi lại nhìn cô bằng ánh mắt kì quái, hại tim cô đập thật nhanh.


Đầu 2 >> Cuối-13

Nhập trang (1~13):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON