Old school Easter eggs.
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Nụ cười là chìa khoá mở cửa vào trái tim người khác

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Thành Thời Gian full

Thành Thời Gian full

Bạn đang bắt đầu đọc với
15000 ký tự / trangNhập trang (1~73):

Đầu 2 >> Cuối-73


 Thành Thời Gian full




Tác giả: Giảo Giảo

Dịch giả: Yume91

Thể loại: Hiện đại

Tình trạng sáng tác: đã hoàn thành gồm 76 chương.

Làm ebook: Tâm Tít Tắp

Thành Thời Gi­an

Tác Giả: Giảo Giảo

Dịch: Yume

Sinh mệnh phải có bao nhiêu điều bất ngờ mới được coi là đạt đến cao trào?

Hứa Chân con gái nhà cổ sinh vật vốn dĩ trải qua một cuộc sống đại học bình ổn bình thường, nhưng mà vào kì nghỉ hè năm thứ ba đại học, người cha thân thiết với cô như sinh mệnh 21 năm qua đột nhiên qua đời.

Sau khi cha mất không bao lâu, người mẹ Lương Uyển Đình xa lạ chưa từng gặp mặt bỗng nhiên xuất hiện, và từ đó trở đi muốn chăm sóc cô.

Mà mẹ ruột của cô là một nữ đạo diễn vô cùng nổi tiếng.

Tiến gần đến với mẹ, cũng tiếp xúc với giới giải trí từ trước đến nay vốn không hiểu biết, quen biết với ảnh đế Cố Trì Quân, chỉ là với cô dường như anh có ý đồ khác.

Vì xoay sở học phí, thời gi­an cô làm thêm ở nhà hàng đã quen biết với Thẩm Khâm Ngôn.

Mà ở trường học, cô với học trưởng Lâm Tấn Tu đấu tranh ngày càng căng thẳng

Kể từ đó, cuộc sống xảy ra vô số những điều ngoài dự liệu.

Chương 1

Rõ ràng đã đứng trước cửa khách sạn nhưng tôi lại một lần nữa chần chừ.

Vào lúc này đây, nói không hồi hộp thì là nói dối. Bao nhiêu lần cố gắng nhấc chân nhưng rồi lại đặt xuống. Hành vi này của tôi thực sự hết sức ngốc nghếch, đến mức nhân viên trong đại sảnh khách sạn liên tục nhìn tôi, tươi cười đi đến hỏi xem tôi có cần giúp đỡ gì không.

Tôi cười đáp lại, hít sâu một hơi, phất phất tay biểu thị bản thân tất cả đều tốt, sau đó bước qua sàn đá cẩm thạch sáng bóng của đại sảnh khách sạn, đi tới trước quầy lễ tân, dùng ngữ khí bình tĩnh nói:

"Tôi có hẹn gặp mặt, muốn biết hiện nay cô ấy có ở phòng hay không"

Cô gái trẻ trước quầy lễ tân tươi cười "Xin hỏi là khách của phòng nào ạ?"

"Phòng 2208, tầng 22."

Cô ấy vừa dùng máy tính kiểm tra vừa nhìn tôi hỏi, " Vị khách đó họ gì ạ?"

Tôi nhấp nhấp môi " Lương Uyển Đình, nữ ."

Đây là lần đầu tiên tôi nhắc đến cái tên này trước mặt người khác. Vốn tưởng rằng nói ra ba từ sẽ vô cùng khó khăn, làm tôi bất ngờ đó là, ba từ đó bỗng nhiên như có lực, giống như kẹo đường nhảy từ trong miệng tôi bật ra, tâm tình tôi lúc đó cũng buông lỏng đi rất nhiều.

Đây là một cái tên rất có sức sống, giống hệt như chủ nhân cái tên này, đối với đa số người mà nói chỉ có thể dùng tiếng tăm lừng lẫy như sấm đánh bên tai mà hình dung, tuy nhiên vẫn mang đến cho mỗi người mức độ giật mình khác nhau.

Ví dụ như cô gái đứng trước mặt tôi đây, ba từ "Lương Uyển Đình" làm cô ấy kinh ngạc, đến đọc cũng đọc vô cùng rõ ràng rành mạch.

"Đạo diễn Lương?" Nhân viên lễ tân ngẩng đầu như đang đánh giá tôi, tuy cô ấy kìm chế cực tốt, nhưng tôi vẫn nhìn ra ánh mắt vừa hiếu kì vừa dò xét của cô ấy. Nghĩ cũng không cần nghĩ, tôi cũng biết cô ấy đang suy nghĩ xem tôi và đạo diễn này rốt cuộc có quan hệ gì, " Tên chị là gì ạ?"

"Hứa Chân" Tôi nói "Tên của tôi."

Cô ấy nhấc điện thoại nội bộ của khách sạn lên gọi, tầm 10 giây sau cô đặt điện thoại xuống, nhìn tôi nói: "Đạo diễn Lương mời chị lên trên"

Đứng trước cửa phòng 2208, đầu óc tôi ngày hôm nay lại một lần nữa trấn tĩnh lại.

Đại khái tất cả sự do dự, tôi đều đã dùng hết trong lúc đến đây rồi, bây giờ chỉ còn lại cái dũng khí không đạt được mục dích thì sẽ không từ bỏ mà thôi. Chân không còn run nữa, tim đập nhanh cũng đã bình ổn trở lại, tay đầy mồ hôi cũng dần dần khô ráo hơn, tôi nắm tay gõ cánh cửa gỗ nặng nề.

Cửa lẹt kẹt một tiếng mở ra, một luồng ánh sáng hắt xuống tấm thảm dày trên hành lang, tôi ngẩng đầu nhìn vào cửa phòng, một khuôn mặt xa lạ của một cô gái trẻ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang cười với tôi vô cùng thân mật.

"Em là Hứa Chân? Vào đi."

Nơi mà tôi đang đứng là một căn phòng khách sạn xa hoa, màu sắc nhã nhặn, phong cách tao nhã, giống như phong cách tổng thể của khách sạn này, phòng khách rất rộng, cửa sổ sát đất rộng 4 5 mét, rèm buông hờ hững, đẹp vô cùng, có thể nhìn thấy bầu trời xanh biếc, nhìn thấy đường phố của thành phố, còn có đại dương xanh biếc ngoài xa. Ánh mặt trời buổi sáng xuyên qua lớp kính mỏng như cánh ve, tràn ngập khắp căn phòng.

"Chị là Kỷ Tiểu Nhụy, là trợ lí của đạo diễn Lương, đi theo đạo diễn lương cũng gần 6 năm rồi. " Chị để tôi ngồi xuống bộ bàn trà nhỏ bên cạnh cửa sổ sát đất, tốc độ nói của chị rất nhanh. Từ động tác rót cà phê cho tôi có thể thấy, rất có năng lực làm việc. Chị ngẩng đầu cười với tôi, bím tóc sau gáy nhè nhẹ đung đưa, " Chúng ta tuy đã nói chuyện hai lần qua điện thoại, nhưng đây là lần đầu tiên chị gặp được người thật, nhìn em bên ngoài giống đạo diễn Lương hơn trong ảnh, đều vô cùng xinh đẹp."

Tôi có chút xấu hổ, " Kỉ tiểu thư. Quá khen rồi"

Chị bật cười vui vẻ, lộ ra hàm răng trắng sáng " Gọi là Tiểu Nhụy là được rồi."

"Dạ, chị Tiểu Nhụy." Tôi nghĩ vẫn là nên thêm một chữ "chị" vào.

Chị lại lần nữa đánh giá tôi, nói : " Chị sau này gọi em Tiểu Chân nhé."

"Được ạ."

"Mấy hôm nay quay phim đến gần 5 giờ sáng, hơn 6 giờ đạo diễn Lương mới đi ngủ." Kỷ Tiểu Nhụy nói, "Cô mới tỉnh được một lúc, còn đang làm vệ sinh cá nhân."

"Vâng, không sao."

Phòng khách rất yên tĩnh, nội thất xa hoa lặng lẽ làm nổi bật phẩm vị và đẳng cấp của khách sạn. Tôi ngoan ngoãn ngồi im, đầu cúi thấp, trên bàn trà ngoài một cốc cà phê còn có một quyển sách.

"Là kịch bản phim." Kỷ Tiểu Nhụy giải thích "Trước khi em đến chị đang đọc."

Trong trí tưởng tượng nghèo nàn của tôi, kịch bản chính là một tập giấy dày, tập kịch bản trước mặt tôi đây so với tôi tưởng tượng đẹp hơn rất nhiều. Bề ngoài rất đẹp, bên trên viết bốn chữ rất nghệ thuật "Ba Chương Cam Kết"--- tôi nhớ ra đây chính là tên bộ phim điện ảnh, phía dưới là tên đạo diễn Lương Uyển Đinh và thời gi­an, đó chính là thời gi­an khởi quay. Trong nháy mắt tôi rất muốn lật cuốn kịch bản kia ra xem, nhưng mà cuối cùng cũng nhịn được.

Ở địa bàn của người khác, chung quy cần thận trọng một chút.

Có chút căng thẳng.

Ngước mắt lên, nhìn vào cửa phòng ngủ đang khép hờ, tôi nhịn không được mà quét mắt nhìn vào trong một chút, chỉ sợ một chút không cẩn thận, sẽ có người từ trong đi ra làm tôi trở tay không kịp.

Kỷ Tiểu Nhụy nhìn thấy ánh mắt của tôi, rất hiểu lòng người mà mở miệng: " Chị đi xem đạo diễn Lương."

Chị mới vừa đứng lên, cánh cửa khép hờ bị người trong phòng đẩy ra.

Tôi nhìn thẳng về phía cửa, đầu tiên nhìn thấy một phụ nữ mặc váy dài đen từ bên trong bước ra, cánh tay và cái cổ trắng mịn dần dần hiện ra, làn da trắng và một thân đồ đen tạo nên sự đối lập rõ ràng. Toàn thân bà dường như không có bất cứ trang sức nào, ngoại trừ trên cổ đeo một sợi dây chuyền màu bạc, sợi dây chuyền rũ xuống trước ngực, dưới cùng có gắn một chữ "L" cách điệu, phản xạ ánh sáng lấp lánh.

Tôi như bị chiếu sáng đến hoa cả mắt, nhất thời không có cách nào phân biệt ánh sáng đó là từ mặt dây chuyền ánh lên hay là từ phong thái vững vàng của bà ấy nữa, trên thực tế tôi cũng chẳng có thời gi­an để mà để ý đến cái tiểu tiết nhỏ này, bởi vì bà đã đi đến đối diện tôi.

Như này càng khiến tôi nhìn rõ hơn tướng mạo của bà ấy, giống như vô số tin tức giải trí miêu tả, vẻ bề ngoài của bà nhìn giống một nữ diễn viên hơn là một đạo diễn, con người thật của bà bên ngoài so với trong ảnh và video lại càng trẻ hơn, bà năm nay hơn 40 tuổi, nhưng mà nhìn không đến 35 tuổi, bà có một đôi mắt đẹp có thần, ánh mắt giống hệt như ánh mặt trời lúc này, nhìn thấu tất cả mọi thứ.

Bà dùng ánh mắt đánh giá nhìn tôi, giống như đang nhìn thấu con người tôi vậy, sống lưng tôi tê rần, theo bản năng đứng bật dậy, giọng nói êm tai mà không mất đi uy nghiêm truyền vào tai.

"Hứa Chân?" Bà gọi cả tên lẫn họ của tôi, giọng nói nghe không ra chút cảm tình nào hết, dứt khoát mà lại bình tĩnh.

"...Là con" Tôi do dự một lúc, khe khẽ gọi " Mẹ"

Cả đời tôi lần đầu tiên gọi cái danh từ chẳng có gì là lạ này, trong khoảng khắc đó, tâm tình phức tạp không gì có thể so sánh được.

Đúng vậy, người phụ nữ khí thế bức người, xinh đẹp mà cao quí trước mặt tôi đây, chính là mẹ ruột tôi.

Liên quan đến mẹ tôi, những gì tôi có thể nói thực ra rất ít, bởi vì trong những năm tháng đầu đời và cả hiện tại, cuộc sống từ trước đến nay đều không có sự tồn tại của mẹ.

Lúc còn rất nhỏ cũng ngốc nghếch mà hỏi bố " Tại sao những đứa khác đều có mẹ mà con lại không có", bởi mỗi lần nhắc đến câu hỏi này, bố tôi sẽ đặt luận văn hoặc là hóa thạch trong tay xuống, trên khuôn mặt đoan chính xuất hiện một biểu cảm thần bí khó đoán, giống như ông đang bị một câu hỏi lớn làm khó vậy, đôi mắt đằng sau gọng kính đen lộ ra vẻ tội lỗi lại có vẻ không biết phải làm sao. Tôi cũng là sau khi lớn lên mới hiểu ra, hàm ý của biểu cảm khó nói kia của bố tôi, bố quả thực muốn nói cho tôi biết chút gì đó, nhưng mà mỗi lần lời sắp nói ra lại dừng lại không nói tiếp.

Bởi vì tôi vẫn còn quá nhỏ.

Sau này bố khô khan nói với tôi "Mẹ con bây giờ rất bận, khi nào có thời gi­an sẽ đến thăm con."

Câu nói như vậy sau khi nói qua 3 lần, 5 lần, tôi cũng không hỏi nhiều nữa, không phải tôi khoe khoang, từ trước đến nay tôi là đưa có khả năng hiểu ý người khác rất tốt.

Tôi theo bố lớn lên, ông là một nhà cổ sinh vật học, khả năng kiềm chế tình cảm rất tốt, tôi cả đời cũng chưa từng thấy ông tức giận, kiến thức của ông cũng rất uyên bác, điều đó được thể hiện qua những tác phẩm hoàn mĩ của ông. Ông phát hiện ra hơn một trăm loài sinh vật mới chưa từng được biết đến, ông có thể từ một miếng hóa thạch nhìn ra những sinh vật trong đó thời kì sinh sống ở kỉ phấn trắng hay là kỉ đệ tam, là mộc lan hay là cây phong, còn có thể nói tập tính và thức ăn của loài sinh vật này, ông cuồng nhiệt yêu thích sự nghiệp của bản thân, thời gi­an dài lăn lộn vất vả ở bên ngoài tiến hành khảo sát cổ sinh vật, mỗi từ trong tác phẩm của ông đều thấm đẫm những giọt mồ hôi vất vả.

Tôi trước 15 tuổi, mỗi lần bố
ra ngoài đều mang theo tôi, chúng tôi đã từng đi qua những vùng núi xa xôi hẻo lánh, xa mạc rộng lớn, những hải đảo hoang vắng..., chúng tôi tìm kiếm hóa thạch trong lòng đất, tôi đã nhìn thấy biết bao cảnh sắc kì lạ đẹp đẽ, gặp gỡ rất nhiều người, điều này đối với việc mở mang hoài bão của tôi là vô cùng có ích.

Bố tôi chỉ hiểu biết khảo cổ học, nhưng tôi vẫn thấy kiêu hãnh vì có người bố như ông, vì vậy, có mẹ hay không đối với tôi mà nói, dường như cũng chẳng phải là việc gì quan trọng lắm.

"Đã ăn sáng chưa?"

Tôi thất thần một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy từ miệng mẹ nói ra câu nói này.

Trước đó, mẹ tôi đang đợi cà phê, Kỉ Tiểu Nhụy cho một nửa li sữa nhỏ và một phần ba viên đường vào tách cà phê xong, bà mới cầm tách cà phê lên.


Đầu 2 >> Cuối-73

Nhập trang (1~73):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON