Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Hãy đi theo sức hút từ những điều bạn thật sự đam mê, bạn sẽ không bao giờ lạc lối.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> 7788 Em yêu anh full

7788 Em yêu anh full Trang 18

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~62):

Đầu << 17 18/62 19 >> Cuối



Cuối cùng món siro cà rốt đã vào thùng rác, có điều, bánh chuối mà cô mới nướng mùi vị rất ngon. Ông bà nội nếm thử đều khen ngợi. Ban đầu, Khanh Khanh không biết nướng bánh, để biểu dương những bạn nhỏ ngoan ngoãn trong lớp, cô đã học của bếp trưởng trong nhà ăn hai chiêu. Lần đầu tiên cô làm bánh vẫn còn non tay, Mục Tuần ăn rồi lập tức nôn ra ngay. Sau đó thử thêm nhiều lần, tuy vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng mùi vị thì ngày càng hoàn thiện. Về sau, cô dần dần trở thành chuyên gia làm bánh chuối. Mỗi khi nhà trường có hoạt động gì cô thường tự làm bánh chuối hoặc bánh quy mang tới.

Phòng nghỉ không có người, trong tủ lạnh vẫn còn nửa củ cà rốt không biết dùng làm gì. "Tôi không ăn cà rốt" - câu nói mà Phí Duật Minh đã nói ở hành lang hôm ấy vang vọng bên tai Khanh Khanh.

Ngày trước cô được bố mẹ dạy không được phép kén ăn, bây giờ cô dạy bọn trẻ không được phép kén ăn. Nhưng khi bưng chiếc hộp nhỏ đứng trước mặt anh, bản lĩnh xưng vương xưng bá của cô lúc ở nhà không biết đã chạy đi đâu mất. Anh nói không ăn thì có nghĩa là không ăn. Cô chỉ biết cầm chiếc hộp chạy xuống dưới, không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Vừa nhìn thấy anh, crush độ nhẹ của cô bỗng biến thành sốt cao, nhìn lâu hơn một chút, toàn thân sẽ bốc cháy.

Khanh Khanh lấy một góc đưa lên miệng nếm thử, chắc chắn mùi vị rất ngon mới đậy nắp lại, bọc giấy thiếc, đặt bánh vào chiếc làn nhỏ đã chuẩn bị trước.

Cô không thích những đứa trẻ kén ăn, càng không thích người lớn kén ăn. Cô dám quản Mục Tuần, dám giám sát ông bà nội nhưng không dám quản Phí Duật Minh. Dù sao thì anh cũng là phụ huynh, còn cô chỉ là giáo viên phụ đạo. Nhưng cô có thể nghĩ cách, tối hôm trước cô đã cho cà rốt vào máy xay sinh tố xay nhuyễn rồi đổ vào bánh chuối. Mùi vị của cà rốt đều bị che lấp, lại thêm quả hạch đánh lừa thị giác. Chỉ cần lúc ăn, anh không lấy kính lúp nghiên cứu, cô không tin là anh có thể nhận ra mùi cà rốt lẫn trong đó.

Trên đường về phòng học, Nọa Mễ đứng ở cửa, làm ra vẻ rất thần bí. Hai người vẫn chưa chạm mặt nhau thì tổ trưởng tổ giáo vụ đi từ trong lớp ra, khuôn mặt tươi cười ẩn chứa vẻ hiền từ giả tạo.

"QingQing, tuần lễ quốc tế này, triển lãm sách cũng sắp đến rồi, bận rộn rồi".

"Tôi đọc thông báo rồi, biết rồi". Khanh Khanh giấu hộp đồ ăn sau lưng, không hiểu Nọa Mễ đứng sau tổ trưởng tổ giáo vụ lắc đầu lắc tai là có ý gì.

"Biết thì tốt, biết thì làm thêm, sách của trường mầm non cô phụ trách!". Nói xong, tổ trưởng tổ giáo vụ lại ngắm nghía Khanh Khanh từ đầu đến chân, không thấy có vấn đề gì mới vung tay đi đến lớp mẫu giáo nhỡ.

Nọa Mễ chạy đến an ủi, Khanh Khanh thì chẳng thấy có vấn đề gì, vẫn đi vào lớp thu dọn đồ chuẩn bị xuất phát.

"Thật không công bằng! Sao không để giáo viên khác làm thêm".

"Không sao, không sao. Sarah mang thai, cuối tuần Jennie có việc ở nhà thờ. Sheen là vợ của Sam ông ta không dám phân công. Dù sao thì vẫn phải đến, không sao, chị cũng rỗi, lại ở gần. Bây giờ số người có thể đi làm thêm ở cả cái trường mầm non này quả thực chẳng được mấy người". Khanh Khanh vừa an ủi Nọa Mễ vừa mặc áo khoác, "Nếu em bận thì đến lúc ấy không cần đến giúp. Chị bảo anh út đến cùng, chắc là lúc ấy đủ người".

Vừa nghe nói đến anh út của cô, Nọa Mễ vội nói: "Em đến em đến, chị đến thì em đến".

"Cầu Nặc, có thư". Cô phụ trách mang đồ tới.

"Vậy chị đi trước đây, khi nào đi em nhớ tắt máy tính giúp chị". Khanh Khanh ăn mặc chỉnh tề, xách làn đi.

"Em biết rồi".

Sau khi sang thu, trời rất nhanh tối, suốt đường đi gió táp vào mặt, tuy có chút se lạnh nhưng đạp xe vẫn thoải mái hơn ngồi ô tô. Khanh Khanh đến Napa Valley cũng là lúc mặt trời lặn. Cô tiến về phía trước theo con đường trong ký ức. Đèn đường ở khu phố và đường lớn vẫn chưa bật. Một chiếc xe phóng ra từ chỗ ngoặt, lao thẳng về phía Khanh Khanh.

Khanh Khanh không hề có sự chuẩn bị, hai tay bóp chặt tay phanh theo bản năng khiến dây phanh đứt vì quá căng. Cô hoảng hốt lướt qua chiếc xe, chưa đi được bao xa thì mất thăng bằng, ngã xuống bụi cỏ khô bên đường. Người cô theo chiếc xe ngã xuống đất, mặt bị xước một vết đau, khi cô ngồi dậy thì tai nạn đã qua.

Lái xe vội xuống xe xin lỗi, dựng xe, giúp cô nhặt đồ rơi dưới đất. Khanh Khanh phủi bụi dính trên quần áo, trước tiên cứu hộp đồ ăn được bọc trong lớp giấy bạc.

Còn ba bốn ngõ phố nữa mới đến biệt thự nhà họ Phí, Khanh Khanh cử động tay chân, tất cả đều bình thường, thế nên cô để cho lái xe đi, tiếp tục đẩy xe tiến về phía trước.

Bước đi của cô mỗi lúc một chậm, mặt rất khó chịu, sờ vào thì không thấy có máu, chỉ có thể lấy áo lau mặt. Đầu gối của cô tím bầm, cảm giác tê tê. Cô chậm rãi bước trên con đường đến nhà họ Phí, từ xa nhìn thấy một người lớn hai đứa trẻ mặc áo khoác đứng đợi ngoài cửa.

Màu áo khoác là màu xanh huỳnh quang tươi sáng, cho thấy thân phận của chủ nhân. Cho dù có ngây thơ đến đâu thì Khanh Khanh cũng bắt đầu có một linh cảm chẳng lành.

"Cô đến rồi, QinQin". Ông Trác Thanh đỡ xe đạp cho Khanh Khanh. Anh ta vừa mỉm cười với cô thì phát hiện cỏ khô dính trên bím tóc của cô và đống sách lộn xộn trong giỏ xe, liền đưa tay lên sờ, "Cô sao vậy?".

"Tôi r
ất khỏe, không sao". May mà cô phản ứng nhanh, né người sang một bên không cho anh ta chạm vào.

Quả thực cũng không có gì, Khanh Khanh vào phòng tắm sửa soạn lại một chút rồi lên tầng dạy học cho Tiểu Hổ.

Phí Duật Minh dừng xe cũng là lúc vừa nghe xong một cuộc điện thoại. Chiếc Hummer lướt qua chiếc Ferrari định đi vào nhà xe, vừa nhìn thấy chiếc xe đạp điện dựng ở cửa vội vàng phanh gấp.

Khi anh bước vào cửa, không khí trong phòng ăn đã nóng lên. Bát đũa của Tiểu Long, Tiểu Hổ đã được bày tinh tươm, giúp việc đang bưng đồ ăn. Vừa nhìn thấy có thêm một chiếc ghế, anh liền đặt đồ trên tay xuống, vào bếp rửa tay chuẩn bị ăn cơm.

"Chú tám, hôm nay chú về sớm thế? Đúng lúc chị mời cô Mục ở lại ăn cơm". Mrs Phí nói rồi dặn dò giúp việc lấy dao dĩa cho Ông Trác Thanh.

"Anh em đâu?". Anh lại giúp nhưng bị chị dâu đẩy ngồi xuống.

"Chú cứ ngồi đây, không phải làm gì cả. Anh Duật Khâm vẫn đang ở công ty, tối muộn mới về. Cô giúp việc đã để phần đồ ăn rồi, tối nay chỉ có mấy người chúng ta thôi".

Vừa nghe thấy chúng ta, Phí Duật Minh lập tức nghĩ tới Ông Trác Thanh. Dù sao thì cũng là em trai chị dâu, cho dù quan hệ không tốt nhưng ngoài mặt thì vẫn phải bình thường. Phí Duật Minh ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình bên cạnh chiếc ghế chính giữa, ghế bên cạnh còn trống, không biết cô đi xuống sẽ ngồi ở đâu, trong lòng anh có chút thiết tha mong chờ. Anh cởi complet rồi xắn cao hai tay áo.

Hết giờ học, Mrs Phí bảo cô giúp việc lên gọi Khanh Khanh. Khanh Khanh đi xuống mới biết phòng ăn đã bày bữa tối đơn giản, ngay cả Phí Duật Minh cũng đã ngồi xuống bên cạnh chiếc ghế ở giữa.

Hai người nhìn nhau. Đôi mắt nâu đen của anh rất sâu, không nhìn thấy đáy. Khanh Khanh vội dắt Tiểu Long, Tiểu Hổ đi rửa tay. Lúc quay lại bàn ăn, Mrs Phí bảo cô giúp việc bày dao dĩa bên cạnh Phí Duật Minh, để lại chiếc ghế bên cạnh mình cho Khanh Khanh.

Như thế cũng tốt, ranh giới rõ ràng. Ngoài chiếc ghế chính giữa bị bỏ trống, hai bên bàn là hai nam hai nữ. Chiếc bàn sẫm màu tạo nét độc đáo riêng biệt cho căn nhà. Tiểu Long, Tiểu Hổ được cô giúp việc đưa sang chiếc bàn dài bên kia.

Ông Trác Thanh vào phòng thay chiếc áo phông ngắn tay. Vốn dĩ đang tìm bóng dáng của Khanh Khanh, vừa nhìn thấy bố cục trên bàn ăn, lẩm nhẩm một tiếng rồi biết điều ngồi xuống.

Ở nhà họ Phí, cho dù là món ăn Trung Quốc thì cũng vẫn là cách ăn của phương Tây. Trước mặt mỗi người đều là một cái đĩa, cô giúp việc chia thức ăn vào từng đĩa. Nếu chỉ là tập trung ăn uống thì không cần ngẩng đầu nói chuyện với người khác. May mà ông chủ không có nhà, không có ai khơi dậy chủ đề nói chuyện chung. Đối diện là Phí Duật Minh và Ông Trác Thanh, Khanh Khanh tự biết ngồi cạnh bà chủ là an toàn nhất, thế nên cô yên tâm thưởng thức món ăn, hạn chế mở miệng là tốt nhất.

Nhưng mắt nhìn mũi thì dễ nhưng mũi nhìn tim thì rất khó. Hai người ngồi đối diện với nhau, cô mi có thể nhìn thấy tay áo sơ mi màu đen của anh. Đầu đũa của Khanh Khanh nhẹ nhàng gắp thứ ăn trong đĩa, màu của miếng thịt tươi ngon khiến người ta phải liếm mép. Có điều cô vẫn chưa đưa lên miệng thì Ông Trác Thanh ngồi đồi diện đã đặt dao dĩa xuống. Dao dĩa đập vào đĩa kêu leng keng.

"Chị, bọn em ăn kiểu gì bây giờ?".

Ngẩng đầu lên thấy hai người đàn ông ngồi đối diện sa sầm mặt xuống, ánh mắt đồng loạt hướng về phía Mrs Phí. Phí Duật Minh cầm đũa tay trái, món rau xào thì có hơn một nửa rơi ra ngoài đĩa. Ông Trác Thanh cầm dao tay phải, lúc giơ khuỷu tay lên, miếng thịt trong đĩa đã bắn ra cạnh khăn trải bàn, nét mặt cực kỳ không vui.

"Ôi chị sơ ý quá, em dùng tay phải, Duật Minh dùng tay trái, bọn em ăn cơm chẳng khác nào đánh nhau". Mrs Phí vội tươi cười xoa dịu tình thế. Khanh Khanh nghe vậy muốn cười nhưng phải nhịn, suýt nữa thì nghẹn, đành phải tiếp tục cúi đầu ăn cơm. Hai người ngồi đối diện đứng dậy đổi vị trí, gây chú ý cho Tiểu Long, Tiểu Hổ.

"Cậu không biết dùng đũa!".

"Tay trái thông minh nhất, chú biết viết bằng hai tay".

"Cậu ngốc!".

Trước đây cô không chú ý Phí Duật Minh dùng tay trái, có điều nghĩ kỹ lại, bình thường anh bế trẻ con thường đặt bên trái, nghe bọn trẻ nói anh biết viết bằng hai tay lại càng thấy anh thú vị hơn.

Phí Duật Minh thản nhiên ngồi sang chỗ đối diện với Khanh Khanh, từ từ xử lý thức ăn trong đĩa. Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên quan sát động tĩnh ở phía đối diện. Cô không ăn nhanh, từng miếng từng miếng nhỏ, rất dịu dàng. Ăn ba bốn miếng lại dừng lại uống nước, có lúc còn sờ mặt. Ban đầu Phí Duật Minh không thấy có gì bất thường, đến khi phát hiện cô uống nước nhiều hơn ăn cơm, sờ mặt rất nhiều lần, thỉnh thoảng còn lấy khăn ăn gạt gạt mới cảm thấy lạ, đặt đũa xuống không ăn nữa.

"Duật Minh, xe của Trác Thanh chú có thể tìm người quen sửa được không? Nó không biết hỏi đường, bắt xe không tiện".

Nghe nói xe của Ông Trác Thanh bị hỏng Khanh Khanh mới hiểu ra. Cô ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của Phí Duật Minh. Ánh mắt ấy khiến người ta phải suy nghĩ, vô cùng cao siêu, chiếc khăn ăn bên cạnh đã được gấp gọn gàng.

"Để xem đã, em nhớ rồi". Bề ngoài thì anh đáp lại Mrs Phí nhưng mắt thì lại nhìn Khanh Khanh chằm chằm. Cô chỉ có thể cúi đầu xuống.

Không khí trên bàn ăn quá yên tĩnh, Mrs Phí cố gắng gợi chuyện, hỏi chuyện dạy tiếng Trung cho Ông Trác Thanh.

"Tôi...". Đầu óc Khanh Khanh quay như chong chóng, khó khăn lắm mới nhớ ra món bánh chuối, "Tôi có mang bánh do mình tự làm, mọi người cùng nếm thử nhé!". Nói xong cô không đợi sự đồng ý của Mrs Phí mà đặt đũa xuống chạy lên tầng.

"Em ăn xong rồi".

Bóng cô vừa biến mất trên cầu thang, Phí Duật Minh cũng đặt khăn ăn xuống đứng dậy, lấy chìa khóa xe trong phòng khách đi ra ngoài.

Món bánh chuối của Khanh Khanh rất đắt hàng, đáng tiếc là lúc cô đi xuống thì chiếc ghế đối diện đã trống trơn. Cô không thể đi tìm, cũng không dám hỏi, chỉ để lại một miếng bánh trong chiếc hộp nhỏ. Cô hỏi có thấy vị cà rốt không, bọn trẻ đều nói không thấy. Chúng luôn miệng khen ngon, lần sau đòi ăn tiếp.


Đầu << 17 18/62 19 >> Cuối

Nhập trang (1~62):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON
XtGem Forum catalog