Phí Duật Minh thấy cô đang quẫy mình, mở mắt ra nhìn cô. Anh đắp chăn cho cô, bàn tay đặt trên lưng cô từ từ lướt nhẹ, dừng lại trên vai cô, xoa bóp cho cô.
"Mỏi à?"
Tất cả đều đắm chìm trong hơi ấm của bóng tối, không có ham muốn, chỉ có thư thái và mỏi mệt ngấm vào tân xương tủy.
"Không, vừa nằm mơ"
"Có anh không?"
"Có, là cơn ác mộng, yêu ma quỷ quái, rất đáng sơ". Cô áp mặt lại, gối đầu trên cánh tay anh.
"Có anh là được, ngủ tiếp đi". Phí Duật Minh không hiểu những điều cô nói sau đó.
Cô không chịu nằm yên trong vòng tay anh nhưng chẳng mấy chốc đã bị anh ghì chặt. Cảm thấy một sự thay đổi nào đó từ phía anh, cô cứng người.
"Mau ngủ đi". Anh nghiến răng nói,bắt đầu đọc cho cô nghe bài thơ Mười hai ngày của Shakespear, vẫn chưa đọc đến ngày thứ sáu, hai người đều mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Buổi trưa, cô lấy bọt cạo râu phun đầy mặt anh vì đêm hôm qua anh "bất tôn" với cô, buổi sang lại càng "bất kính". Phí Duật Minh mỉm cười, huýt sáo cạo râu, kh ra khỏi cửa còn chọn chiếc khăn choàng choàng lên vai cô.
Vì ở bên ngoài nên Khanh Khanh đến muộn. Lúc cô đến trường đã qua thời gian nghỉ trưa, bọn trẻ sắp thức dậy. Phí Duật Minh xin nghỉ, không những đàng hoàng đưa cô vào tận cửa lớp mẫu giáo nhỡ. Khanh Khanh muốn định làm ra vẻ đang nói chuyện với phụ huynh nhưng lại sợ người qua người lại nghi ngờ, liền ngon ngọt bảo anh về nhà.
Khanh Khanh đi muộn như vậy khiến Nọa Mễ tò mò suốt cả buổi sang. Khi nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính cùng xuất hiện ở cửa phòng học, nhân vật nữ chính lại mặc bộ quần áo ngày hôm qua, cô liền hiểu ra tất cả.
"Bí mật", Khanh Khanh nói trước, kéo Nọa Mễ đến trước bàn làm việc dỗ dành.
Nọa Mễ ngắm nghía khuôn mặt của cô một hồi lâu, cuối cùng hỉ chỉ trỏ trỏ: "Đánh thêm chút phấn nền che đi".
Khanh Khanh chạy vào phòng vệ sinh, lúc ra ngoài người cô trắng thêm hai phần, khiến Nọa Mễ nhìn mà chỉ muốn cười.
Dù sao thì cũng là người trẻ tuổi, rất nhạy cảm với những chuyện mới mẻ. Nhân lúc dò hỏi cặn kẽ, Nọa Mễ thu thập được rất nhiều thông tin. Những gì có thể nói Khanh Khanh đều đã nói, những gì không thể nói có đánh chết cô cũng không nói.
"Nhận ra được sao?". Khanh Khanh hỏi.
"Nhận ra được", Nọa Mễ gật đầu lia lịa.
"Buổi sang không có chuyện gì chứ?"
"Cũng bình thường, không có chuyện gì lớn lắm, Duncan đến một lần"
"Anh ta đến làm gì?"
"Đưa thiệp mời tham dự party của Shawn cho chị, Shawn sắp đi, muốn làm party toàn trường". Nọa Mễ chỉ tay vào phong bì trước máy tính.
"Ừ". Khanh Khanh cầm lên, do dự một lúc, không mở ra mà nhét thẳng vào ngăn kéo.
Buồi chiều vẫn là những công việc thường nhật. Khanh Khanh lo lắng không biết mọi chuyện ở nhà có bình thường hay không, rất nhiều lần muốn gọi điện thoại về nhưng lại sợ càng cố làm ra vẻ tự nhiên lại càng dễ dàng lộ sơ hở. Những bộ quần áo cần phải khâu vá thêm đều ở nhà Phí Duật Minh. Cô và Nọa Mễ là những bộ quần áo đã khâu xong, treo lên mắc quần áo, cất vào tủ, chờ ngày biểu diễn.
Hết giờ làm, Khanh Khanh muốn về nhà sớm một chút, không may Phí Duật Minh đến đón, chiến xe máy của Mục Tuần cũng dựn ở cổn trường.
Hai người đàn ông đều đi vào lớp học, một người đi trước, một người đi sau. Phí Duật Minh cầm một bọc quần áo, Mục Tuần cầm mũ bảo hiểm. Hai người chạm mặt nhau ở hành lang, cả hai đều sững người nhưng không ai dừng lại, vẫn một người đi trước, một người đi sau đi vào lớp học.
Khanh Khanh lên thư viện ở tầng trên, chỉ có một mình Nọa Mễ ở trong phòng. Nọa Mễ đã gặp Phí Duật Minh, cũng đã gặp Mục Tuần, nhưng khi hai người cùng xuất hiện một lúc cô vẫn thấy ngỡ ngàng.
Nọa Mễ biết vì chuyện yêu đương mà Khanh Khanh và anh út mâu thuẫn với nhau. Cô thu dọn đồ chơi, mâý lần muốn nói chuyện để xoa dịu hông khí nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ này. Người yêu và anh trai đương đầu với nhau, rất có thể sau này sẽ là chồng và bác. Thực ra có nhiều người có thể chung sống hòa thuận với nhau, nhưng hai người đàn ông bên cạnh Khanh Khanh lại không hợp tính với nhau.
Khanh Khanh ôm chồng sách về lớp, vừa vào cửa đã nhìn thấy Phí Duật Minh ngồi trước máy tính, đang định cười thì Nọa Mễ ngồi trong góc khẽ ho một tiếng. Cô vừa quay sang mời chú ý đến Mục Tuần đang ngồi trên bàn , lập tức đứng im tại chỗ, không dám tiến về phía trước.
Nọa Mễ ôm mấy đồ chơi bằng bong cần phải mang đi giặt, nhân lúc bao người rơi vào thế bế tắc, chuồn ra ngoài theo lối cửa sau.
Phí Duật Minh thản nhiên ngồi trên ghế của Khanh Khanh, nghịch chiếc bút chì hình chuột Mickey trong hộp bút của cô, chốc chốc lại liếc nhin về phía hai an hem. Khanh Khanh hiểu rằng ánh mắt ấy đang muốn nói, "Em không được qua đó, thử qua đó xem".
Mục Tuần cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao. Anh cầm mũ bào hiểm đi đến trước mặt cô, liếc nhìn chồng sách trên tay cô rồi lại ngắm nghía khuôn mặt của cô rất lâu.
Lòng bàn Tay Khanh Khanh đẫm mồ hôi, gạt tay vào gáy sách mấy lần mà vẫn không hết. Cô có cảm giác mình đang rơi vào hoàn cảnh giống như Sophie's Choice muốn chọn nhưn glai5 không dám chọn, chỉ muốn bổ mình làm đôi.
"Bà muốn an dồi rán, anh không tìm thấy, em biết ở đâu có không?" Sắc mặt Mục Tuần ôn hòa hơn một chút, cho cô một lối thoát.
"Ở siêu thị... em đi cùng anh?" Khanh Khanh lo lắng nói.
Phí Duật Minh đặ chiếc bút chì đang quay tít trên tay xuống rồi đứng dậy. Khanh Khanh lại không biết phải nói gì. Thế là không lâu sau cô ôm eo Mục Tuần ngồi sau xe máy, Phí Duật Minh lái xe, ba người cùng đến siêu thị lớn nhất cạnh trường.
Đây tuyệt đối là một tổ hợp vô cùng kỳ lạ. . Mục Tuần đẩy xe hang, Phí Duật Minh xách giỏ, hai người đểu đi bên cạnh Khanh Khanh. Mỗi lần lấy thứ gì đó, Khanh Khanh không quan tâm đến giá cả mà trước tiên đắn đo cân nhắc xem lát nữa sẽ đặt vào giỏ của ai. Về sau Mục Tuần lùi một bước, một mình đi đền khu thực phẩm, Phí Duật Minh cùng Khanh Khanh đến khu hang tiêu dung.
Phí Duật Minh chọn rất nhiều đồ dùng sinh hoạt, bàn chải đánh răng, khăn tắm, dép đi trong nhà, sữa rửa mặt, màu sắc, kiểu dáng đều là của nữ giới, chọn thứ gì cũng hỏi ý kiến của cô, nếu không thích cô sẽ đặt lên giá. Anh đi đến phía sau tủ đồ trang điểm nắm tay cô an ủi: "Không sao, cho dù anh ấy biết cũng không sợ, để anh nói với anh ấy".
Lúc Mục Tuần quay lại, chiếc xe đẩy chất đầy các loại đồ ăn, đồ ăn vặt và socola không phải là ít. Nhân lúc Khanh Khanh đến giá hàng lấy đồ. Phí Duật Minh đến phía sau Mục Tuần, khẽ nói: "Gần đây cô ấy thường xuyên chảy máu cam, anh mua cho cô ấy ít hoa quả".
Mục Tuần cúi đầu nhìn xe đẩy, gườm gườm nhìn Phí Duật Minh. Đến lúc thanh toán, hai hộp socola không thấy đâu nữa chỉ thấy rất nhiều hoa quả, còn có cả củ ấu và củ sen.
Khanh Khanh giơ một củ sen to, ngạc nhiên hỏi Mục Tuần: "Mua cái này cho ai ăn?"
Mục Tuần không để ý đến cô, giật lấ củ sen đặt vào trong xe.
Lúc thanh toán, Phú Duật Minh đứng trước, rút ví trả tiền. Mục Tuần nhìn thu ngân đặt từng thứ đồ của phụ nữa vào túi, chú ý dáng vẻ không tự nhiên của Khanh Khanh. Anh cúi đầu rút ví tiền, lấy từng thứ trong xe đẩy ra ngoài.
Mua đồ xong, Khanh Khanh xách túi đồ nhỏ nhất đi giữa hai người đàn ông, trong lòng vẫn rất lo lắng. Đi đến trước chiếc xe máy, Mục Tuần đưa mũ bảo hiểm cho Khanh Khanh, nghĩ một lúc rồi lấy lại, chỉ vào chiếc Hummer đỗ xa xa và nói: "Cầm đồ đi xe máy không tiện, em ngồi xe của anh ta đi".
Khanh Khanh như được đại xá, nhưng lại không dám tỏ ra quá vui mừng. Cô ngoảnh đầu nhìn Phí Duật Minh, không biết anh đang nhìn đi hướng nào.
Trên đường về nhà, Khanh Khanh ngồi trong xe của P:hí Duật Minh tươi cười vui vẻ. Cô nghĩ Mục Tuần đã chấp nhận Phí Duật Minh, không còn thù địch với anh nữa. Phí Duật Minh không nói nhiều, cũng không vui vẻ như cô. Đến Champagne Town, anh giúp cô xách đồ đến cửa rồi không vào nữa.
Qủa thực Khanh Khanh đã vui mừng quá sớm.
Sau bữa tối ông bà nội ngồi dưới xem TV, Khanh Khanh bật nhạc trong phòng, vừa đọc sách vừa ăn hoa quả. Mục Tuần cầm điện thoại không dây vào phòng, đóng cửa lại.
"Sao thế, anh út?" Khanh Khanh ngồi dậy, đặt quả táo mới gặm được một nửa xuống.
Sắc mặt của Mục Tuần có chút nặng nề, vặn âm lượng đến mức to nhất , kéo ghế cạnh bàn học rồi ngồi xuống, ngồi một lúc không nói gì.
Khanh Khanh cảm thấy có chuyện. Cô nhảy xuống giường ngồi trên tấm thàm dưới đất, nhìn ngón chân của mình.
"Tối qua em đi đâu?"
Khanh Khanh giật mình, không kìm được nuốt nước bọt.
"Về..."
"Khanh Khanh, nếu em nói dối thì chúng ta không còn gì để nói". Mục tuần ngắt lời cô, vứt chiếc điện thoại lên giường, " Bây giờ anh có thể gọi điện về nhà cho chú thím, hỏi họ tối qua em có về nhà không, nhưng anh không làm như thế. Em nói thật cho anh biết, có phải tối qua em ở chỗ anh ta không?"
"Em.." Khanh Khanh không giỏi nói dối, lắp ba lắp bắp nhừ gà mắc tóc.
"Chuyện này ngay từ đầu anh đã không tán thành rồi. Dù sao thì anh ta cũng là người ngoại quốc, su
y nghĩ và cách sống không giống chúng ta. Lúc này anh không tiện nhúng tay vào, dù sao thì cũng là chuyện của em. Nhưng anh là anh trai em, anh chứng kiến nhiều hơn em. Lúc tốt đẹp, có tốt như thế nào cũng không là gì. Nhưng suy cho cùng thì cũng có lúc nguội lạnh, đến lúc đó thì sẽ không giống như em nghĩ nữa. Trước đây em chưa từng một lần yêu chính thức, không biết nông sâu, anh nói những điều này cũng vì muôn tốt cho em. Dù sao thì trước khi anh ta gặp ông bà, chú thím, em không thể đi đêm không về nhà. Lần này anh giấu cho em, nhưng tuyệt đối không có lần sau. Dẫu sao cũng chưa kết hôn, em phải chú ý một chút, huống hồ anh ta lại là phụ huynh học sinh".
Lần này Mục Tuần thật sự không biết phải làm thế nào, trời sắp mưa, em gái yêu người khác, anh lo lắng cũng chẵng có cách nào.
Khanh Khanh đang đắm mình trong tình yêu, có rất nhiều điều không thể nhận ra được, nghe những lời nói của anh, cô im lặng một lúc rất lâu.
"Anh út, em cũng không biết sau này em và anh ấy sẽ như thế nào nhưng bây giờ em rất vui, vui hơn bất cứ lúc nào. Em biết anh muốn tốt cho em, mọi người phản đối cũng vì nghĩ cho em, nhưng em... sau này em nhất định sẽ không thế nữa, là do em suy nghĩ không thấu đáo".
" Cũng không phải là cái gì mà suy nghĩ thầu đáo hay không thấu đáo, Thất Thất, em cũng là người lớn rồi, rốt cuộc có lâu dài được hay không em hãy suy nghĩ đi, phải dựa vào sự cố gắng của hai người. Anh nói đến đây thôi, trước tết nguyên đán, em phải đưa anh ta đến gặp mọi người, nếu không đưa về...sau này phải chịu thiệt thòi không ai có thể giúp em được".
Mục Tuần nói rồi thở dài, đẩy ghế về chỗ cũ, gượng cười, quay người đi ra ngoài.
Phòng bên cạnh vang lên tiếng nhạc trong game, đến tận nửa đêm.
Sau lần nói chuyện với Mục Tuần, hình như nhiệt tình của Khanh Khanh giảm đi một chút.
Lễ Giàng sinh, tiết mục biểu diễn của các em nhỏ trong trường mầm non đạt được thành công vang dội, liên tiếp biễu diễn ba lần, trên 70% phụ huynh đến xem biểu diễn. Buổi biễu diễn cuối cùng được sắp xếp vào buổi tối, sau đó là biễu diễn văn nghệ các ca khúc về Giáng sinh.