Teya Salat
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Khi bạn cãi vã với người yêu, xin hãy giải quyết bằng lý trí, không nên moi những gì đã qua ra nói.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Cuộc gặp gỡ chí mạng full

Cuộc gặp gỡ chí mạng full Trang 2

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~73):

Đầu 2/73 3 >> Cuối



Hắn thở dài, quay đầu nhìn cô gái kia, phát hiện ra nét mặt cô như bị đóng băng, đôi mắt hình quả hạnh nhân vốn phải rất đẹp kia giờ đây bỗng vằn lên những tia máu đỏ, trừng trừng nhìn theo hướng nhóm bác sĩ vừa rời đi như thể nghe không hiểu lời của họ. Trần Kình ngập ngừng một lúc rồi nói: "Xin cô hãy nén đau thương."

Hắn cúi người mời cô vào trong, nhưng cô vẫn cứ đứng im.

"Người chết rồi ư?" Từ phía sau bỗng truyền đến một tiếng nói hoảng sợ. Lông mày Trần Kình vừa giãn ra lại cau vào, thằng em trai xui xẻo của hắn sao có thể chạy tới mà không biết tình hình người sống hay đã chết?

Cô gái nghe thấy tiếng người đột nhiên quay đầu lại. Mới vừa nãy còn giống hệt như cọc gỗ bị đóng đinh vào mặt đất, bây giờ loáng một cái đã nhào về phía trước, hành động nhanh tới mức Trần Kình không kịp ngăn lại. Trần Túy ngốc nghếch giương mắt nhìn, cho đến khi cổ bị siết tới mức nghẹt thở suýt chết, mới gào lên cứu mạng.

"Ngươi, tên sát nhân, mau trả Vương Tiêu lại cho tôi." Cô gái lên án bằng giọng khàn khàn khiến người nghe run sợ. Trần Kình bước nhanh tới, hắn nắm lấy cánh tay vô cùng mỏng manh của cô, dường như chỉ không cẩn thận chút thôi là sẽ khiến nó gãy vụn. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đỏ lựng của em trai, hắn biết cô gái này thực sự muốn liều mạng. Trần Túy vốn đang bị thương ở đầu, bây giờ cổ lại bị siết chặt rồi lắc liên hồi tới mức hai mắt trợn trắng. Trần Kình thấy vậy liền mạnh tay hơn một chút, kéo cô ra, đồng thời khuyên can: "Cô gái, bình tĩnh lại đã."

Thế nhưng cô hệt như người điên, không màng tới điều gì, rít lên như kẻ tâm thần: "Tôi phải giết anh, tên hung thủ giết người kia!" Đôi tay trắng nõn mảnh dẻ của cô giờ bỗng nổi gân xanh, máu tươi trong lòng bàn tay dính đầy trên cổ Trần Túy, cảnh tượng cực kì kinh dị. Nhìn thấy thằng em vô dụng của mình sắp chết trong tay cô gái kia tới nơi, Trần Kình liền giơ tay phải lên đập vào sau gáy cô. Cuối cùng thì cô cũng dừng lại, rồi nhẹ nhàng ngả vào lòng hắn.

Trần Túy sau khi được cứu mạng liền ho dữ dội, mở to miệng hít thở, sau đó chỉ vào cô gái kia vừa giận dữ, vừa hốt hoảng hét lên: "Con bé này điên thật rồi, suýt chút nữa thì đã bóp chết thiếu gia ta đây..."

Trần Kình đang ôm người con gái hôn mê trong tay, trầm giọng rít lên: "Câm mồm, nếu cậu không muốn chết thì lát nữa làm tường trình cẩn thận cái miệng cho tôi!"

==







==

Lâm Uyển vừa tỉnh lại đã thấy đau nhức sau gáy, đầu óc choáng váng. Cô đảo đảo hai con ngươi đau rát, phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng đâu đâu cũng là màu trắng, ánh đèn trắng bừng sáng có chút rợn người. Cô sửng sốt mất một lúc mới bình tĩnh trở lại, ngồi bật dậy, tung chăn ra xuống giường.

"Cô tỉnh rồi à?"

Một giọng nam trầm thấp vọng tới. Giờ cô mới phát hiện trong phòng còn có người khác, một người đàn ông cao lớn từ phía chiếc sô pha bên cửa sổ đứng dậy, mãi cho đến khi nhìn rõ gương mặt hắn ta, cô mới nhớ ra người này và tên gây ra tai nạn kia cùng là một giuộc.

"Vương Tiêu đâu?" Môi cô run run, vừa hỏi được đúng ba chữ thì đột ngột nhớ ra anh đã chết. Nước mắt cô tuôn trào, những giọt lệ nóng hổi tới mức khiến hai má cô bỏng rát.

"Tôi đưa cô đi thăm anh ta." Thấy cô xuống giường có vẻ khó khăn, Trần Kình lại gần đỡ cô. Lâm Uyển gạt tay hắn ra, ngoan cố tự mình xỏ giày rồi tiến ra bên ngoài, nhưng đi chưa nổi hai bước đã bắt đầu loạng choạng. Trần Kình còn đang ngẩn người vì vừa bị cô gạt ra, thấy vậy vội sải bước tiến đến tóm lấy cánh tay đỡ cô thêm lần nữa, quyết không cho cô từ chối.

Đúng là "ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng", cô ra sức xô hắn ra nhưng vẫn không thể nào gỡ được bàn tay hệt như gọng kìm đó, ngược lại còn bị hắn giữ chặt hơn, chỉ có thể lớn tiếng quát lên: "Buông tôi ra, anh là đồ khốn nạn!"

Nói xong cô còn đá vào cẳng chân hắn. Thật tiếc cô lại đi giày vải nên ngoài việc để lại vài dấu giày rõ rệt thì không thể làm gì hơn.

Hành động la lối om sòm pha lẫn sự trẻ con của cô làm cho Trần Kình thấy buồn bực, mình có lòng tốt lại bị cho là lòng lang dạ thú. Hắn không vui, lạnh nhạt đáp: "Cô nhất quyết tự mình qua đó sao?"

"Dù phải bò qua đó tôi cũng không cần anh giúp!"

Cô ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn. Sắc mặt cô nhợt nhạt, thứ duy nhất còn hồng hào chính là đôi môi đang run lên vì tức giận. Vừa đúng lúc ánh mắt của Trần Kình đang dừng tại đó, màu sắc tươi tắn, dày mọng vừa đủ, khi hôn chắc không tệ chút nào. Suy nghĩ ấy xuất hiện trong khi bản thân đang ở vào hoàn cảnh này khiến hắn bỗng trở nên hoảng loạn.

"Buông tôi ra!" Lâm Uyển đương nhiên nhận ra ánh mắt không trong sáng của hắn, càng căm ghét ra sức vùng vẫy nhưng lại bị hắn ôm gọn lấy chỉ bằng một tay.

"Đừng cử động!" Trần Kình hơi dịch chuyển tầm mắt lên phía trên, bỗng phát hiện trên trán cô có vết máu khó nhìn thấy. Hắn giữ chặt cô trong lòng, giơ tay phải vén tóc cô lên, ở gần mép tóc phía bên trái có một vết thương.

"Chỗ này của cô bị thương rồi!" Người trong lòng không ngừng giãy giụa, hệt như con thú nhỏ nóng tính, hắn thở hổn hển nói, sau đó dùng ngón trỏ nhẹ nhàng lau đi vệt máu đã khô lại trên trán cô. Vết thương dài chưa tới một tấc [3">, có lẽ do va đập, không sâu lắm nên chắc không cần phải khâu, hắn thở phào nhẹ nhõm.

[3"> Tấc: Đơn vị đo lường Trung Quốc. 1 tấc = 3.33 cm.

Lâm Uyển không hề chú ý tới vết thương của mình, nổi giận đùng đùng gào lên: "Bỏ bàn tay dơ bẩn của anh ra!"

Cô hất phăng bàn tay ấm áp của người đàn ông trên trán. Trần Kình vẫn đang nghĩ không biết trên người cô còn vết thương nào không, trong khoảnh khắc lơ là đã để Lâm Uyển thoát khỏi. Nhìn cô lảo đảo đẩy cửa bước ra ngoài, hắn cúi xuống nhìn đầu ngón tay đã bị nhuộm đỏ, lấy ra chiếc khăn giấy từ trong túi quần âu lau sạch, cuối cùng nhấc chân bước theo ra khỏi phòng.

==







==

Lâm Uyển đã nhiều lần nhìn thấy trên ti vi cảnh tấm khăn trắng phủ tới tận đầu, sau khi được mở ra lại là gương mặt quen thuộc đang bất động. Sau đó người thân, bạn bè, người yêu thất thanh kêu khóc nức nở, vô cùng bi thương, nhưng chưa bao giờ cô nghĩ rằng có một ngày chính mình lại lâm vào cảnh tượng đó. Vẫn biết rằng sinh ly tử biệt là điều chẳng thể nào tránh khỏi, nhưng cô không ngờ giờ phút ấy lại đến quá nhanh, quá đột ngột như vậy.

Như thể có một sợi dây vô hình trong cô bỗng đứt đoạn, Lâm Uyển cứng đờ như tượng gỗ, vô hồn tiến tới, tay run run lật tấm vải trắng. Cô nhìn thấy một gương mặt xa lạ, bởi gương mặt quen thuộc trước kia lúc nào cũng mang nụ cười ấm áp khiến người khác cảm thấy an lòng, bên má thấp thoáng lúm đồng tiền, cô gọi đó là "Vòng xoáy hạnh phúc". Đôi mắt quen thuộc trước giờ lúc nào cũng đen nhánh như nước hồ sâu thẳm, luôn nhìn cô tràn đầy yêu thương, dù không nói thì cô vẫn có thể đoán ra anh đang nghĩ gì. Hàng lông mày dày cũng vô cùng sinh động, lúc tức giận thì khẽ nhếch lên, lúc chăm chỉ làm việc thì hơi nhăn lại, cô thích nhất là lấy ngón tay xoa nhẹ ấn đường của anh, rồi trêu ghẹo: "Anh mà biến thành ông lão thì em không cần anh nữa đâu nhé!"

Rồi anh nói gì? Anh nói rằng: "Anh là ông lão thì em chắc chắn là bà lão rồi, hai chúng ta ai cũng không thể ghét bỏ ai."

Họ đều nghĩ rằng mình sẽ cùng nhau già đi, giống như lời bài hát: "Em nghĩ tới điều lãng mạn nhất, chính là được cùng anh chầm chậm già đi... cho đến khi chúng ta già tới mức không thể đi đâu nổi, anh vẫn coi em như bảo vật trong tay mình như xưa."[4">

[4"> Lời bài hát trích từ ca khúc "Điều lãng mạn nhất" của Triệu Vịnh Hoa được phát hành từ năm 1994.

Cô đã tưởng tượng ra bức tranh đó vô số lần. Ánh nắng ấm áp, khoảng sân yên tĩnh được bày thêm hai chiếc xích đu bằng mây, ở giữa là một chiếc bàn gỗ nhỏ, bên trên có hai cốc trà xanh đang tỏa khói nghi ngút, hai bàn tay đã lấm tấm đồi mồi thêm phần khô ráp nhăn nheo của người già đan vào nhau, nhưng đó lại là bức tranh đẹp nhất trên thế giới này, nó tượng trưng cho niềm hạnh phúc nhất trên trần gian... Cô còn tưởng tượng, lúc đó tóc họ sẽ bạc trắng như cước, nếp nhăn đầy mặt, những nếp nhăn ấy giống như vòng đếm tuổi của cây, mỗi vòng đều khắc đầy những kỉ niệm, từng vòng từng vòng, kết thành sự vĩnh hằng, cho đến khi họ chỉ còn là bộ xương với cát bụi, cũng sẽ mỉm cười thanh thản.

Nhưng bây giờ, Lâm Uyển nhìn gương mặt lạ lẫm trước mắt, nhợt nhạt như giấy trắng, không chút sức sống, cô rất muốn nói với bản thân rằng, đây không phải anh, không phải Vương Tiêu của cô. Nhưng gương mặt này tuy lạ lẫm, mà những đường nét không sức sống kia lại vô tình nói với cô một cách mỉa mai rằng, đây chính là vị hôn phu của mình.

Trong khoảnh khắc khi xác định được sự thực này, đột nhiên năm giác quan ngừng hoạt động, cô thấy mình như đang ở trong môi trường chân không, ngay đến việc hô hấp cũng ngừng lại, không có trọng lượng, không có cảm giác tồn tại, như thể bản thân đã biến thành cát bụi. Cô cứ như vậy không biết trải qua bao lâu, tri giác từ bốn phương tám hướng bắt đầu khôi phục dần từng chút, từng chút, nhưng trong đầu vẫn là một mảng trống rỗng, giống một tờ giấy vẽ vừa được trải ra, bởi người cùng cô hẹn ước kiếp này mãi mãi bên nhau đã đi rồi, cuộc sống của cô không còn chút màu sắc, thế giới của cô đã sụp đổ... Im lặng hồi lâu, cô giống như người bỗng nhiên tìm thấy giọng nói của mình, hét lên một tiếng "A!" đau như xé ruột gan, rồi phủ phục lên thi thể gào khóc.

==







==

Bốn giờ sáng, Trần Kình đang tựa vào cửa sổ nghịch chiếc di động, trông có vẻ như hắn đang xem danh bạ điện thoại, nhưng não lại đang vận hành một cách cao độ, xác nhận xem có phải
còn nơi nào mình bỏ sót hay không. Cách âm của phòng ở bệnh viện chắc không tốt lắm, chốc chốc lại vọng ra tiếng khóc của cô gái bên trong, lúc thì gào khóc, lúc lại thút thít nỉ non. Từ tối hôm qua đến bây giờ hắn chưa chợp mắt chút nào, chỉ lo xử lí việc này để bảo vệ em trai và giảm bớt hậu quả một cách triệt để nhất. Hắn thừa nhận mình là kẻ máu lạnh. Gia cảnh không giống người thường, cộng thêm nhiều năm từng trải trên thương trường đã sớm luyện cho hắn có một trái tim sắt đá. Người chết không thể sống lại, nếu băm vằm Trần Túy thành trăm mảnh thì sao chứ? Có khi bỏ chút tiền bồi thường còn thực tế hơn.

Tiếng kêu khóc lại truyền tới, hai bên thái dương Trần Kình bắt đầu nhức nhối giật giật. Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua, vậy mà cô gái tên Lâm Uyển kia vẫn đang khóc lóc. Nếu Trường Thành mà ở đây e rằng cũng sẽ bị nước mắt cô làm cho sụp đổ. Hắn không nghiên cứu gì nhiều về tiếng khóc, chỉ biết mẹ hắn cứ khóc là hắn lại đau đầu. Nhưng tiếng khóc của cô gái này có một loại sóng âm đặc biệt nào đó, như thể có một tay nhạc công mới vào nghề kéo đàn vĩ cầm ngay cạnh tim hắn. Dây đàn mảnh mai chốc chốc lại hại hắn giật mình thon thót, cảm giác khốn kiếp này thật khó chịu. Nhưng kì lạ thay, sao hắn lại cứ đứng mãi đây không chịu rời đi, chẳng lẽ chỉ vì cái gọi là "Tinh thần chủ nghĩa nhân đạo", hay vì cái mặc cảm tội lỗi gì đó? Hắn lắc đầu, dường như muốn quăng đi hết những suy nghĩ quái lạ trong mình. Đúng, nhất định là ban nãy hắn nghĩ quá nhiều rồi, việc lần này đã xử lí êm đẹp, cho nên ý thức của hắn cũng phục hồi trở lại.


Đầu 2/73 3 >> Cuối

Nhập trang (1~73):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON