Insane
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Có thể bạn không thấy kết quả bây giờ, nhưng bạn đang tiến bộ lên từng ngày

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Cướp anh từ tay định mệnh full

Cướp anh từ tay định mệnh full Trang 28

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~37):

Đầu << 27 28/37 29 >> Cuối



- Em trai cùng cha khác mẹ với tôi cũng ao ước như cô. Và nó bứt ra khỏi cuộc sống với ba tôi nhưng tôi không cho mình cái quyền đó. Nếu sinh ra đã có một số mệnh không bình thường thì cứ sống mãi quen dần sẽ xem nó là điều bình thường thôi.

- Bình thường! Cũng khó quá nhỉ?

- Ừ! Được rồi! Đứng lên đi! Tôi dẫn cô đi thay đồ. Cảm lạnh đấy!

Thụy Dương đứng dậy dỡ cát bẩn bám lại trên áo, đi về phía xe.

- Này...

Dương gọi giật. Hoàng Quân quay ngoắt lại.

- Kể ra anh cũng không đáng ghét lắm!

- Nhưng cũng không đáng yêu, đúng không?

Anh nhìn cô rồi bật cười. Thụy Dương chúm chím môi, lúc lắc đầu rồi cũng bật cười. Gió biển nồng mặn ôm tiếng cười của họ vào xa xăm, cuốn đi vào một miền dịu êm lạ lẫm.


Chiếc xe đỗ phịch trước một ngôi nhà nhỏ. Hoàng Quân lúi húi xuống xe. Thụy Dương cũng lẽo đẽo theo sau.

- Bà ơi! Con Hoàng Quân ạ!

Gương mặt bà cụ ánh lên niềm vui, bà đưa tay chạm vào người Quân, lần mò trên gương mặt anh. Lúc này Thụy Dương mới biết bà bị mù:

- Quân về à con! Bọn bay ơi! Anh Quân về này!

4 đứa nhỏ phi ra, trong tích tắc bao vây lấy anh, đánh đu trên cánh tay anh. Thụy Dương đứng lặng nhìn cạnh tương trước mặt thấy thân thương và bình dị làm sao. Đây là phút sống "đặc biệt" của anh ấy chăng?

- Đứa nào được nhiều 10 nhất nào?

- Em được 5

- Em được 4

- Em được 4

- Còn Tũn, im như thóc thế?

... Một đứa nhỏ nhất trong góc nói lí nhí:

- Em được 1 nhưng mà cô chấm to đùng. Với lại em câu được rất nhiều mực phơi khô đợi anh Quân về!

- Á! Bé tí đã biết nịnh rồi! Nhưng được, cho qua tối dẫn chị Dương đi câu mực. Anh tha cho. Nha.

Con bé lớn nhất chắc tầm học lớp 8,9 xị mặt nhìn Dương đang ướt nhẹp, khoác chiếc áo bên ngoài:

- Người yêu anh Quân ạ! Xí chị ấy chẳng thích đi câu mực đâu mừ!

Dương chưa kịp mở lời thanh minh thì 3 đứa trẻ con còn lại đã nhao nhao bám lấy Dương

- Thật à! Chị là "vợ" anh Quân à!

- Người yêu anh Quân à?

- Thiệt không vậy?

- Thôi nào! Phượng chạy ào ra kia mua cho chị Dươg bộ quần áo! Nhanh!

- Không có rảnh đâu nha! Em còn phải học bài!

Con bé ngúng ngẩy không chịu đi!

- Thôi khỏi! Quần áo trên đó gửi về mặc có đến
đại học cũng không hêt! Phượng vào lấy cho chị đó một bộ đi!


Bà cụ quay sang nói với Quân rồi cảm nhận được con bé không nhúc nhích nạt nhẹ:

- Phượng! Còn không nhanh đi!


Buổi chiều hôm đó, Dương được bọn nhỏ dẫn đi thăm thú đủ nơi, chơi đủ trò, tối về bụng no tròn vì mấy món cơm cà siêu lạ miệng của bà. Cô hầu như lột bỏ hoàn toàn vẻ bất cần ương bướng hàng ngày nhanh chóng hòa nhập với bọn trẻ con.

Bãi biển vắng chỉ vài ba ngừoi đi câu mực ánh đèn le lắt. Dương cầm một con mực lại phía Quân, hí hửng vừa đi vừa chạy lại chỗ anh, ngã bổ nhào nhưng vẫn giơ cao con mực lên trước cho khỏi lắm. Quân nhìn cô cười đến nấc cụt cả lên:

- Xí cười gì mà cười!

- Cô khác so với những gì tôi thấy trên thành phố quá!

- Tôi quên mất tôi trên thành phố rồi!

- Thế có định về Hà Nội nữa không?

- Có chứ! Tôi còn có mẹ!

- Và cậu ta nữa...

Dương cừoi nhẹ, xa xăm:

- Cậu ấy ổn rồi! Nhã Thư cũng là lựa chọn tốt! Mẹ nói đúng, không có ai sinh ra dành cho ai cả, chỉ có ai ở bên ai sẽ tốt đẹp và ít tổn thương hơn mà thôi!

- Thế thôi! Hay đừng về nữa!

- Không! Ở đó có gia đình, có mẹ, có ngôi nhà tôi đã gắn bó mười mấy năm qua, có ba và có tất cả cuộc sống của tôi!

- Đó mới là cuộc sống bình thường của cô. Chỉ nên xem những điều giản dị bình yên này là phút dừng chân thôi.

- Ừ! Mà những người này là anh cứu à?

- Tôi không vĩ đại và nhân đạo vậy đâu? Là họ cứu tôi!

Dương tròn mắt nhìn: Môt bà cụ mù và 4 đứa trẻ con sao?

- Họ cứu anh sao? Bằng cách nào?

- Năm đó tôi đi dẹp nợ cho ba tôi! Bị dàn bẫy, truy nợ dữ lắm. Nhảy tàu xuống biển trốn, bám gỗ vào đây, được họ cứu về. Một tháng ở đây sau đó tự về.

- Ba anh không đi tìm anh sao?

- Đừng hỏi những cái đã biết! Ba tôi không cho phép người của ông chết, họ nhất định phải trở về. Ba tin tôi không chết!

- Đó có phải ba đẻ của anh không? Không yêu anh lắm!

- Có! Nhưng ông không yêu mẹ tôi!

- Vậy sao cưới?

- Chính xác là đã từng yêu nhưng sau đó lại phải lòng dì tôi! Dì tôi không chấp nhận đã bỏ đi, kết hôn với người đàn ông khác.

- Cuối cùng thì sao?

- Thì người đàn ông đó khiến dì tôi tự vẫn và ba tôi... ra lệnh giết chết luôn người đàn ông đó!

- Cái gì?

- Nhìn này! Đôi tay này cũng nhuốm máu không ít người đấy! Cô sợ không?

Thụy Dương nhìn Quân, nhìn đôi bàn tay anh, rất tự nhiên rùng mình. Nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cô cười thoải mái:

- Sau này anh mà đi, cho tôi đi theo với nhá! Tôi thấy mình cũng có tài chém giết hùng hổ lắm đó

Quân cười to rồi lại thầm thì:

- Không sợ tôi thật à?

- Sao phải sợ!

- Tôi giết cô!

Quân đẩy mạnh Dương ngã nhoài ra cát. Cát mịn màng
bám nhẹ vào gáy vào cổ cô, dịu êm. Họ lặng nhìn nhau trong tư thế đó hồi lâu. Dương thôi cười, nhét miếng mực trên tay vào miệng Quân:

- Ăn đi! Bớt điên đi cho tôi nhờ!

Có tiếng bé Phượng hắc xì hơi dài ra hiệu. Cả hai đứng dậy đi về phía bọn trẻ đang nước mực. Dưới ánh lửa nhá nhem, gương mặt Dương ửng lên, đôi mắt lấp lánh. Quân lặng ngắm cô cười tươi cùng lũ trẻ: Anh đã quen một Thụy Dương thật khác, một Thụy Dưng anh sẵn lòng chia sẻ tất cả mà không một chút đề phòng. Cảm giác an tâm đến rất tự nhiên như thế.


Tùng khẽ mở mắt sau cái lay nhẹ của Thư. Giọng cô dịu êm, ánh mắt thoáng chút lo lắng:

-Anh vẫn chưa về sao?

-À... Ừ! Em xong rồi à! Anh đưa em về!

-Em vẫn phải ở lại với Vũ Huy đã. Anh về trước đi!

Có tiếng bước chân ngày một dồn dập. Tùng ngước lên trước khi Nhã Thư quay lại. Một chút bất ngờ nhưng nhanh chóng dịu lại:

-Bác! Bác về nước bao giờ vậy ạ!

-Ngay khi nhận được điện thoại của cháu.

Nhã Thư ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt mình. Gương mặt ông ấy cho cô một ấn tượng sâu sắc.

-Để cháu giới thiệu. Đây là bác Ngọc, ba Vũ Huy, mới ở nước ngoài về. Còn đây là...

-Dạ! Cháu là Nhã Thư... bạn gái Vũ Huy ạ!

Tim Tùng khựng lại. Anh thấy bàn tay mình
rất đột nhiên nắm chặt. Tùng quay lại nhìn Thư, cố tìm ở cô một thoáng rụt rè. Nhưng không, Thư đối diện với câu hỏi đang cồn cào, nhức buốt trong tim Tùng bằng cái nhìn đầy quyết tâm.


-Bạn gái? Chắc hẳn là cô bạn xinh đẹp mà nó đòi mang theo sang bê đó đây hả?

-Dạ!

-Ừ! Tự tin và xinh xắn! Cũng được đó chớ!

Ông quay sang cười với bà giúp việc đi cùng. Bà nhìn Nhã Thư một lượt, mỉm cười vì vẻ thánh thiện trên gương mặt con bé, rồi nói với ông chủ:

-Nghe nói cậu Huy tỉnh rồi, mình vào xem thử đi ông chủ.

-Ờ! Được. Phải tỉnh chứ! Con trai ta chứ bộ.

Tùng đứng lặng nãy giờ không buồn nhúc nhích, lúc này anh đang nghĩ gì chính anh cũng không biết nữa. Đột nhiên, anh nắm tay Thư kéo đi. Bàn tay anh cuộn chặt tay Thư. Thư lướt theo anh... không kháng cự.

-Lên xe đi!

-Anh!

-Anh bảo em lên xe đi!

-Nhưng đi đâu?

-Đi đến nơi cần đi! Nhanh nào!

Chiếc vespa cổ lại phành phạch giữa phố, âm thanh quen thuộc của nó bỗng khiến Nhã Thư bình tâm lại. Hình như bên Tùng cô luôn được bình tâm như thế. Cái cảm giác gió mơn man nhẹ nhàng trên tóc được cảm nhận thật rõ rệt. Nhã Thư rất tự nhiên đưa tay cho vào bao áo Tùng như hôm nào, ấm áp hơn thật nhiều. Cô tựa khẽ vào lưng anh ngủ quên lúc nào không hay. Hai ngày rồi Thư hầu như không được chợp mắt.

" Có thể ở lại bên anh được không? Có thể cứ sống bình thường giản dị bên anh được không? Tại sao cứ phải chạy theo những điều mà biết chắc sẽ làm em đau. Biết chắc sẽ làm em tổn thương hả Thư?" Hơn lúc nào hết Tùng muốn nói với Thư rằng anh yêu cô, yêu thật tâm và không muốn trốn chạy tình cảm của mình nữa. Giây phút cô đứng trước ba Huy và nói cô là bạn gái Huy, cô sẽ cùng Huy sang Mỹ,giây phút đó Tùng hiểu anh yêu cô. Yêu và muốn được ở bên không phải thay thế, không phải muốn bảo vệ, không phải muốn che chở đơn giản chỉ là cảm giác yêu mà thôi. Nhã Thư đang tựa lên vai anh nhưng trái tim cô có hiểu những nhịp đập trái tim anh lúc này?

-Đây là đâu thế?

-Là nơi lẽ ra anh đã đưa em đến từ lần trước.

-Đẹp quá!

-Đây là nhà của mẹ anh. Bà muốn sau này anh lấy vợ sẽ về đây ở. Đó là nguyện ước mà từ ngày theo ba anh bà không thực hiện được. Bà thích hoa vì thế ở đây mùa nào cũng có đủ thứ hoa.

-Đẹp quá! Vậy mẹ anh có về thăm không?

-Không! Mẹ anh mất rồi!

-Em xin lỗi

Nhã Thư lướt nhẹ nơi khu vườn đầy những bông hoa nhỏ màu tím mát. Mái tóc ngắn đã kịp dài ra để ôm lấy gương mặt xinh xắn. Chiếc quần jean và áo trắng không làm mất đi vẻ thiên thần trên gương mặt Thư. Cô nhẩn nhơ giữa khu vườn nhỏ và lặng cất tiếng hát êm dịu.


"Này là cỏn non rất mềm

Này mùa xuân rất hiền

Này là hoa rất thơm,

Này là giọt sương trĩu nặng

Hạt ngọc trên lá cỏ

Trên bông tầm xuân trước hiên nhà..."

Hoàng Tùng bước chầm chậm vào khu vườn nhỏ, nhẹ nhàng hát cùng cô:

"Vì em đã biết anh chiểu qua

Người em vẫn thấy khi nằm mơ

Người vừa hiền khô dễ thương

Lại vừa đẹp trai nhất vùng

Đến theo cùng hoa cỏ mùa xuân


Và mùa xuân biết em, biết em...

Đã mang một mối tình..."

Khung cảnh nên thơ như giữa cõi mộng. Tùng ngắt một bông hoa mảnh đặt lên mái tóc Thư:

- Thư à! Em nhất định phải cùng Huy sao?

...

- Cuộc sống của em không phải như vậy đâu!! Không phải bon chen, không phải giành giật. Cuộc sống của em là nhẹ nhàng cùng những điều bình dị như thế này thôi. Hiểu không?

- Anh...

Tùng đưa tay nắm chặt lấy cánh tay Thư.

- Đừng như thế được không? Em không yêu Huy nhiều đến vậy đâu! Nếu Thụy Dương buông tay em cũng sẽ không ngoan cố như vậy! Đúng không? Thư à! Nghe anh từ bỏ ý định đó đi!

- Em muốn về nhà!

- Vũ Huy không yêu em! Em làm sao vậy! Em cứ mải miết chạy theo một người không cần mình để rồi được gì?

- Anh ấy yêu em! Em nhất định sẽ giành lại anh ấy!

- Không! Cậu ấy chưa từng yêu em! Lúc trước thích em vì em giống người yêu cũ đã bỏ rơi cậu ấy, chủ nhân của Bông Xù ấy! Sau đó
là nhận ra chưa từng thích em! Chỉ là thương em và thương chính bản thân mình.


- Thôi đi! Em không nghe! Em không muốn nghe nữa. Anh đi đi! Đi đi

Nói rồi Thư òa chạy, nước mắt lã chã rơi. Em không cần biết, không cần biết, em chỉ cần biết anh là người đầu tiên và duy nhất làm tim em đập mạnh đến thế. Là người duy nhất cho em động lực phải dành bằng được với Thụy Dương, là người duy nhất em sẵn sàng theo đến cùng trời cuối đất này.


Đầu << 27 28/37 29 >> Cuối

Nhập trang (1~37):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON