Teya Salat
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Ta cứ trách cuộc đời hay méo mó - Sao ta không tròn ngay tự trong tâm? - Khuyết danh

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hạnh phúc tình yêu cõi bờ bên ấy full

Hạnh phúc tình yêu cõi bờ bên ấy full Trang 5

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~48):

Đầu << 4 5/48 6 >> Cuối







Học chung với nhau bốn năm, dù chúng ta chưa phải phải tri kỷ, song cũng có qua có lại. Lỗi lầm tớ gây ra đã phá hoại hạnh phúc giữa cậu và Dịch Phi, cho đến tận lúc này vẫn chưa có cơ hội gởi tới cậu lời xin lỗi, chính vì lẽ đó mà tớ lấy làm hối hận và hổ thẹn vô cùng.





Dịch Phi không hề sai, lỗi là ở tớ.





Năm đó, bên cạnh tớ đã có người chồng bây giờ, nhưng gia đình anh ấy phản đối chuyện hai đứa khiến tình yêu của chúng tớ gặp trắc trở. Sau cùng, anh ấy nghe gia đình khuyên can, quyết định nói lời chia tay.





Tớ nghĩ lúc đó hẳn mình đã hoá rồ mất rồi, bằng không, chẳng đời nào tới lại kéo Dịch Phi vào cuộc, để làm nạn nhân cho tình yêu của mình.





Cậu có nhớ lễ đón sinh viên mới khi bọn mình bước vào năm cuối không? Cậu bị ốm phải nằm nhà nên không tới dự, rất nhiều người uống say bí tỉ vào tối đó, tớ phụ trách đưa Dịch Phi về ký túc xá, sau rồi mới về nhà. Lúc ấy, chồng tớ bây giờ kiên quyết đòi chia tay, lòng tớ chỉ nung nấu tìm cách giữ chân anh ấy. Tớ biết, có cầu xin cũng chẳng ích gì, tớ bèn nói dối rằng mình đã có bạn trai mới để khích anh ấy.





Tớ nói với Dịch Phi rằng, cái đêm tớ đưa cậu ấy về ký túc xá, cậu ấy đã cưỡng bức tớ... Tớ đòi cậu ấy phải chịu trách nhiệm, đòi cậu ấy phải làm bạn trai tớ.





Bây giờ nghĩ lại, tớ biết, lúc đó mình điên mất rồi. Dịch Phi nghe tớ nói vậy liền sững sờ, tớ có thể nhận ra, hẳn cậu ấy phải rất đau khổ, nhưng lúc đó tớ đã bất chấp tất cả bởi ý nghĩ trên đời này chẳng ai đau hơn mình.





Tớ dẫn Dịch Phi đến gặp anh xã bây giờ, anh ấy cũng đau đớn lắm, thế rồi khi bọn mình đang học năm cuối, anh ấy nghe lời cha mẹ, ra nước ngoài du học.





Tớ nghĩ, tớ và Dịch Phi chưa từng ở bên nhau dẫu chỉ một lần, tớ đã làm tổn thương Dịch Phi, tổn thương cậu, tớ vô cùng xin lỗi.





Sau này, tớ đã thú nhận toàn bộ sự thật với Dịch Phi, cậu ấy nói mình đã đoán ra tất cả, nhưng xin tớ đừng nói với cậu, bởi cậu ấy tin rằng cậu đã có cuộc sống mới, những gì tốt đẹp giữa hai người đã kết thúc thật rồi.





Một năm sau, nhờ Dịch Phi giúp đỡ mà tớ và người chồng bây giờ quay về với nhau. Tớ rất biết ơn cậu ấy. Những tớ chẳng thể nào quên được nỗi đau mà tớ mang tới cho các cậu, tớ không biết phải làm sao để bù đắp những lỗi lẫm đã qua?





Bất luận thế nào, tớ vẫn muốn nói: Dịch Phi là người đàn ông tốt, Dịch Phi luôn yêu cậu.





Tớ không hy vọng nhận được sự tha thứ của cậu, nhưng xin cậu hãy tha thứ cho Dịch Phi..."





Thư Lộ nhìn lá thư trắng hứng từng giọt nước mắt mặc sức tuôn rơi. Trước khi nhận được lá thư này, cái tên "Dịch Phi" và con người ấy đã dần trở nên nhạt nhoà trong trái tim cô. Nhiều lúc, thậm chí cô không nhớ nổi khuôn mặt anh, và rồi đọc xong lá thư này, cái tên Dịch Phi lại khiến trái tim cô quay quắt vì đau, đau đến nỗi không cầm nồi dòng nước mắt.





Cứ ngỡ tưởng vào lúc mối quan hệ ấy đặt dấu chấm hết, chỉ mình cô là người đau, vậy mà hai năm sau, cô mới nhận ra, anh phải gánh vác bao điều.





Gia Tu luống cuống ngồi xuống cạnh cô, nắm chặt vai cô. Nước mắt đua nhau trào ra, mờ mờ ảo ảo, cô không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh





Giá như thời gi¬an có thể qu
ay lại, phải chăng cô và Dịch Phi sẽ có một kết thúc khác đi. Giờ đây, phải chăng hai người cũng như bao đôi tình nhân trên đường, khi đông về ta sưởi ấm cho nhau, an ủi lẫn nhau; hoặc: trên tay mỗi người đã đeo một chiếc nhẫn thề, từ nay về sau, họ sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi như những hoàng tử và công chúa...





Song cô biết rằng, chẳng điều gì có thể mang họ trở về như trước kia, đúng như Dịch Phi từng nói, những gì tốt đẹp giữa họ đã kết thúc thật rồi.





Tình yêu là một thứ cảm giác, không hề có "hình hài thật sự"





Bấy giờ, cô dựa vào vai người ngối kế bên, nức nở một chặp, cốt để tưởng niệm câu chuyện đau thương này.





oOo





Lúc ăn cơm, Gia Tu nghiêm túc nói.:





- Lần sau tôi quyết định không lên thư viện nữa.





Thư Lộ sụt sịt nước mũi, ngẩng lên nhìn anh:





- Sao lại thế ạ?





- Hôm nay em khóc lóc một thôi một hồi, thể nào người ta cũng cho rằng tôi bắt nạt em. Tôi không còn mặt mũi nào mà tới thư viện nữa.





Thư Lộ bĩu môi im re. Cô nhớ lúc đó mình khóc ngon lành, chính Gia Tu đã gỡ tờ giấy cô cầm khư khư trên tay, sao đó ôm cô vào lòng, nắm tay cô, dường như còn nói mấy câu dỗ dành, khổ nỗi cô chẳng nghe thấy gì, chắc bởi lúc đó khóc nhập tâm quá. Cứ nghĩ tới bức thư thương tâm ấy, mũi cô lại thấy cay cay.





Đột nhiên, mũi cô bị người ta bóp chặt, khó mà thở được, cô ngẩng đầu nhìn, ra là Gia Tu.





- Cấm được khóc. - Gia Tu làm bộ vô cùng nghiêm nghị, thế mà giọng điệu lại thoáng trìu mến lẫn van lơn.





Chỉ khi Thư Lộ nín khóc, đoạn bật cười, bấy giờ anh mới chịu buông tay.





Lúc ăn mỳ kéo sợi, Thư Lộ thấy ngạt thở, bởi cả mũi lẫn miệng đều tắc tịt.





- Bây giờ em còn tò mò tuần trước tôi hẹn ai không? - Gia Tu bỗng hỏi.





Thư Lộ kinh ngạc nhìn anh, ngần ngừ gật đầu.





- Người yêu cũ.





- Em biết ngay mà.





Cô làm bộ "té ra là vậy", rồi sốt sắng hỏi:





- Anh cũng từng yêu cơ á?





- Sao lại không? - Tiến sỹ kinh tế của Prince¬ton vô cùng phật ý.





- Chị em nói chưa từng thấy anh hẹn hò với con gái bao giờ.





- Thời đi học hơi bận. - Anh trả lời một cách vắn tắt.





Thư Lộ quyết truy hỏi đến cùng:





- Vậy lúc anh và người yêu cũ hẹn hò, hai người thường làm gì?





Gia Tu ngẩng đầu nhìn cô:





- Tôi nói em này, chuyện người lớn, trẻ con chớ xen vào.





Chỉ bằng một câu của anh đã khiến cô cứng họng.





Ăn xong bữa tối, theo lệ Gia Tu sẽ đưa Thư Lộ về nhà.





- Hay em về muộn một chút được không? - Thư Lộ quạu quọ hỏi.





- Sao thế?





- ... Mắt sưng này, về nhà thể nào ba mẹ em cũng tra hỏi cho coi.





Anh ngắm nghía cô vài giây rồi nói:





- Em phải trả lời tôi câu này đã, tối nọ em đi đâu?





Thư Lộ kinh ngạc phát hiện ra, anh già cũng y như mình, mọi vấn đề luôn đòi hỏi câu trả lời.





- Em... có thể từ chối trả lời không? - Cô ngượng ngập nói.





- Ờ! - Gia Tu đứng phắt dậy: - Vậy tôi đưa em về nhà.





Thư Lộ kéo anh lại:





- Em nói, anh ngồi xuống đã.





- ... - Gia Tu nhìn cô, hình như "lo lắng" là tên gọi chuẩn xác dành cho ánh mắt kiểu này.





- ... Em thấy buồn nên đi loăng quăng một mình, lang thang mệt rồi mới nghĩ ra phải về nhà, lúc xem đồng hồ mới biết đã muộn lắm rồi.





- ... That's all?





- That's all.





Cô không hề nói dối, nên ánh mắt vô cùng chân thành.





Anh nhìn cô, mấy giây sau mới nói:





- Đi thôi, tôi dẫn em tới nơi này.





- Đi đâu ạ?





- ... - Anh ngưng một thoáng, đoạn quay đầu nhìn cô: - Chỗ dành cho hẹn hò.





Thư Lộ không thể ngờ được, Gia Tu lại dẫn cô tới nhà anh trai lão.





- Chú!





Một đứa con trai chừng mười sáu, mười bảy ra mở cửa, nó thẹn thùng gật đầu với Thư Lộ.





Thì ra, vào tối thứ Bảy hàng tuần, người anh trai mắc bận trực ca ở bệnh viện đã nhờ Gia Tu đến kèm cặp hai đứa cháu.





- Em cứ tưởng anh sẽ dẫn em tới chỗ nào hay ho... - Mặt Thư Lộ xị ra dài thượt.





- Em nghĩ ra à?





Gia Tu quen lối bước vào nhà, sai đứa cháu trai đi rót trà.





Lát sau, đứa cháu gái cũng bước ra. Thư Lộ nghĩ thầm, con bé không giống anh trai cho lắm nhưng anh em sinh đôi đa phần cũng đâu giống nhau.





Gia Tu gọi hai đứa cháu đến trước bàn ăn tiện thể làm bàn dạy học, anh giới thiệu một lượt, đứa anh là Bùi Nhã Quân, đứa em là Bùi Nhã Văn, hiện đang học lớp mười hai, hơn sáu tháng nữa là thi đại học đến nơi rồi. Ba chúng nó là bác sĩ, thường xuyên bận bù lu, không có thời gi¬an đôn đốc chúng học bài, nên Gia Tu kiêm luôn chức trách của người cha, hằng tuần đến kiểm tra bài vở của hai đứa cháu.





Nhã Quân toe toét cười, gật đầu một cái coi như đã xong màn chào hỏi. Nhã Văn mắt tròn xoe hỏi:





- Chú ơi, chị này là bạn gái chú ạ?





Gia Tu nhấc quyển sách gõ lên đầu con bé:





- Không phải, mà nếu phải thì con nên gọi là "cô", chứ không phải "chị".





Thư Lộ phá lên cười, cô mà đi cạnh anh già, chắc người ta lại tưởng hai người là chú cháu không biết chừng.





Sau đó, Gia Tu kiểm tra bài vở của hai đứa, nghe giọng điệu anh lúc giảng bài, chẳng khác nào một người cha.





Đột nhiên, Thư Lộ thấy mình rung rinh. So với những người con trai cô biết, anh thuộc một lĩnh vực khác hẳn, mọi việc anh làm đều nghiêm túc, anh chưa từng nói năng huênh hoang. Ttong cuộc sống, anh luôn có tinh thần trách nhiệm, mang tới cảm giác tin cậy.





Quan trọng là, ở anh, cô bắt gặp một người đàn ông, khác biệt hoàn toàn so với những cậu chàng thanh niên.





Thời gi¬an gia sư kéo dài hai tiếng, ngoại trừ lúc nghỉ giải lao mười phút, Gia Tu không hề nói tới những việc ngoài bài vở. Xem ra, hai đứa cháu rất sùng bái anh.



Đầu << 4 5/48 6 >> Cuối

Nhập trang (1~48):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON