Ha ha. Anh ta cầm cốc bia lên uống. Tôi không thích hôn nhân. Cô nghĩ mà xem, một người đàn ông và một người đàn bà phải đối diện nhau suốt một đời. Còn gì đáng sợ hơn thế.
Nhưng tôi nghe nói anh có bạn gái làm chuyên gia thẩm mỹ.
Đó là tại cô ta cứ bám theo tôi. Dằng dai không rời.
Đã không thể đem lại hôn nhân, sao không cho cô ấy cơ hội nghĩ lại?
Ai mà biết được những chuyện về sau. Anh lạnh lùng đáp, tránh né ánh mắt tôi.
Đa số đàn ông trên thế giới đều như vậy. Vừa cần một sự gửi gắm tình cảm có thể tin cậy được, vừa âm thầm dõi mắt ra phương xa. Giống như một người ăn no trước, rồi lặng lẽ tính toán chọn lấy một món tráng miệng. Một cách làm vừa ích kỷ vừa bản năng.
Tôi mỉm cười nâng ly lên uống rượu. Miếng đá còn lại chui vào miệng, nhai nó rau ráu. Ánh đèn trong quán âm u, không khí ô nhiễm. Hơi ấm dần tan, khiến người ta thấy nhạt nhẽo. Các cô ăn vận yêu kiều, mắt mũi đong đưa. Ánh nhìn của lũ đàn ông thật thiếu thiện cảm. Nhưng mọi thứ chỉ như vậy mà thôi. Đó là một sân khấu được dựng nên thật toàn mỹ. Chỉ là trống rỗng, không ai muốn toàn tâm toàn ý lên hát một bài. Vì không có khán giả nào mê đắm thực sự, dẫu chỉ có một người. Phần lớn đều là đám người vô công rồi nghề chầu xung quanh xem cho vui mà thôi.
Tôi nói với Sâm. Tình cảm trong hiện thực luôn khiến người ta thất vọng.
Anh nói, Cảm khái của ngày nay cũng từ đó mà ra.
Tôi im lặng, ngồi uống rượu ở quầy. Bên cạnh có một số khách. Quán của Sâm chưa bao giờ đông khách. Nhưng cũng luôn có vài gương mặt lạ hoặc quen, xuất hiện hoặc biến mất dưới ánh sáng âm u.
Tôi nghĩ mình đang bị ốm. Trong lòng đầy những thứ thối nát. Do vậy tôi lại tiếp tục viết. Viết là một cách chữa, có thể hàn gắn vết thương này tới vết thương khác. Nó như liều keo dán đổ vào rãnh hở trong lòng.
Tôi nói, Sâm này, công việc đó có lẽ em không thể làm tiếp. Hôm nay vừa viết xong đơn xin nghỉ việc.
Tại sao? Nó có thể đem lại cho em thu nhập ổn định và cảm giác thuộc về đâu đó.
Những giờ nghỉ trưa ở công ty, thường rót một ly nước lạnh, cầm cốc đứng trước cửa sổ nhìn ra những toà nhà chọc trời bên ngoài. Chúng như cánh rừng đá của thành phố. Bên cạnh toàn người xa lạ, họ truyền hơi ấm của làn da và hơi thở cho tôi. Không còn là bầu không khí lạnh lẽo trong căn phòng trống rỗng của tôi nữa.
Nhưng tôi đã chán lắm rồi. Những kiểu nhiệt tình nhưng hời hợt của Peter. Tôi không thể thiếu ngủ hàng sáng chen chúc trong các toa tàu điện ngầm đầy không khí ô nhiễm. Để rồi lại tới văn phòng càng thiếu không khí hơn. Dùng thời gian cả ngày để làm công việc chỉ mất có hai tiếng đồng hồ đã hoàn tất. Đối với tôi, ngoài việc lãng phí thời gian, còn trói buộc cả tự do.
Tôi nói với Sâm, Xin lỗi, Sâm. Em luôn muốn thử thay đổi mình. Nhưng phát hiện mỗi con đường đều đi tới hư vô. Em biết anh đang giúp em. Em luôn nhận mọi sự giúp đỡ của tất cả mọi người. Nhưng đều không có tác dụng.
Sâm gật đầu, không nói nữa. Anh cầm chiếc ly rỗng của tôi, rót thêm một ít Whisky.
Tôi nói, Sâm, em đang viết một câu chuyện. Em coi nó như một bộ phim để viết. Tất cả đường dây, tình tiết, nhân vật đều dấu k
ín trong lòng em, giống như một bức bản đồ vậy. Làm thế nào để cấu trúc, em đã nắm rõ, có thể viết ra thật tỉ mỉ.
Làm một bộ phim và viết một bộ phim có gì khác nhau? Anh hỏi.
Vế trước là sản xuất thực tiễn. Vế sau tương đối phức tạp. Có thể so sánh nó như một người du hành trong hang động tối om, cách biệt với thế giới bên ngoài. Để có thể đi tới tận cùng, không ngừng dệt cho mình những tưởng tượng và duy trì hơi ấm.
Anh khẽ cười, nói, Em muốn làm bộ phim mà chỉ mười phút sau khi mở màn, khán giả đã ngáy khò khò sao?
Tôi nói, Bộ phim này sẽ vuốt ve linh hồn của khán giả, khiến họ run rẩy khắp người. Họ sẽ nhìn thấy chính họ trong đó. Người già nhìn thấy nồng đượm, người trẻ nhìn thấy khô khan. Người thất vọng nhìn thấy cái đẹp ngọt ngào. Người vui vẻ nhìn thấy tội ác.
Sâm đứng rót rượu sau quầy, đôi khi ra chào hỏi vài khách quen. Khi anh khom người xuống, chiếc áo cũ bốc ra mùi thoang thoảng hoà quyện giữa nước Cổ Long với mồ hôi. Chiếc áo đã giặt nhiều tới cũ rích, không còn đủ bộ cúc, cổ áo mềm oặt.
Tôi hơi chóng mặt. Vừa đợi anh có thời gian để trò chuyện. Tôi nói, Em giả sử chỉ có một khán giả. Hoặc là em, hoặc là một người lạ qua đường. Vừa may, anh ta đi tới. Thế là em mời anh ta vào. Có một cái ghế trống.
Anh đang bận, không để ý tới tôi. Đèn đóm tối om, tiếng nhạc dịu dàng, mùi hương của rượu nhè nhẹ. Tất cả đối với tôi đều quá quen thuộc và an toàn. Giống như phòng khách trong nhà mình. Đôi khi áo anh quệt qua mặt tôi. Tôi đờ đẫn dựa vào quầy bar. Ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, thấy mọi người trong quán đã về hết. Chỉ có Sâm vẫn đang dọn chai lọ sau quầy, dùng vải trắng lau các ly tách. Việc mà anh thích nhất là lau các ly thuỷ tinh. Không có âm thanh, không có kết thúc, một sự việc không có giới hạn. Thấy tôi ngước đầu lên, anh nói, Ba giờ sáng rồi đấy. Nếu em về ngủ một giấc vẫn còn kịp.
Tôi nói, Không ngủ nữa. Chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Tiếc là không nhìn thấy biển.
Nhưng có thể thấy bình minh.
Ở đâu?
Để anh đưa em đi.
Sâm lái xe đưa tôi đi hóng gió. Một chiếc Spark cũ. Anh luôn cất nó trong gara. Tôi nói, Thì ra anh có xe.
Anh cười, Còn nhiều thứ em chưa hiểu về anh đâu. Đừng vội.
Anh lái xe lên cầu Cao Giả. Trời vẫn tối, thẫm một màu xanh sẫm pha chút tím xám. Sương mát rượi. Mấy cụm mây nặng trịch tụ nhau lại từng đám, ung dung đi dạo trong gió. Khu rừng đá hai bên cầu vẫn sáng đèn. Anh bật nhạc. Đó là bài "Phu nhân bươm bướm" trong một vở ca kịch.
Anh nói, Anh rất thích giọng ca của cô này. Có nỗi đau sáng ngời trong đó. Một phụ nữ tràn đầy lửa yêu luôn dễ bị trói chặt trong tình cảm của mình. Tôi rất muốn hút thuốc nhưng nỗ lực khống chế mình vì không muốn làm bẩn xe anh. Anh nhìn tôi, nói, Cứ hút đi. Anh mở cửa sổ.
Gió sớm ùa vào. Ụp lên mặt gần như không thở nổi.
Chúng tôi tới đường viền ranh giới giữa thành phố và thị trấn. Đó là một bình nguyên rộng rãi. Không khí mát mẻ trong lành, mang theo mùi thực vật. Sâm dừng xe lại, nói, Anh đã ngắm bình minh chín lần ở đây. Trong các mùa khác nhau, cùng các buổi sáng.
Bầu trời xanh thẳm có ngôi sao sáng. Toả ra thứ ánh sáng lành lạnh, như nhỏ ra một giọt nước mắt lớn. Trên cánh đồng có đám cỏ mạch bị đốt cháy, chỉ trơ lại tro đen. Chim chóc trên cây thảng thốt vài tiếng kêu yếu ớt và ngập ngừng. Vẫn còn sớm quá.
Tôi ngả vào ghế hút thuốc, hỏi, Anh có mang rượu theo không?
Không. Anh yên tĩnh nhìn tôi.
Tôi im lặng, chỉ co ro trên chiếc ghế, ngửa mặt nhắm nghiền mắt. Tôi nói, Sâm, kể cho em nghe câu chuyện của anh.
Chuyện của anh? Dài lắm. Không muốn kể. Nó có thể dần tan biến theo thời gian. Giờ đây như vậy là quá tốt rồi, có một tiệm nhỏ, đêm đêm ngắm nhìn mọi thăng trầm, rất nhiều người khách cô đơn tới đây mua say. Một năm có khoảng ba tháng đi du lịch. Có lúc một mình lái xe đi ngắm bình minh lên. Vẽ vời trên đỉnh núi. Đứng trước biển mây vần vũ, em mới phát hiện thấy những đau khổ vui buồn của mình đều không quan trọng nữa. Tất cả đều tiêu tan.
Không có phụ nữ? Không có trẻ con sao?
Đúng vậy. Không có. Anh nhìn tôi long lanh. Anh hiểu rõ mình cần cái gì.
Anh và em không giống nhau. Trong lòng em luôn có nỗi sợ hãi.
Sợ cái gì?
Sợ em bỏ đi rất xa, đi rất lâu nhưng cuối cùng không hề có một nơi có một người. Thế là em phải quay về.
Anh trầm lặng. Tôi nói, Đó là nỗi khiếp sợ như sóng hồ, luôn vỗ ào ạt trong linh hồn. Sâm, lúc nào chúng ta có thể đi ngắm biển?
Không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi phát hiện thấy mình mất đi khả năng diễn đạt và tâm tình. Trong đám đông, sắc mặt tôi luôn lạnh lùng, xa cách. Đối diện với người lạ, không có gì để nói. Đụng phải điều ấm ức, bỏ luôn. Gặp phải việc biệt ly, không níu kéo. Chưa từng kể lể. Cũng chưa hề giải thích. Tôi biết việc mất đi năng lực này đối với tôi đôi khi sẽ cận kề cái chết. Hiếm có cảm giác an toàn đối với con người.
Chỉ những khi cô độc một mình, đặt tay dưới nắng mới dần dần thay đổi tư thế, trở thành người giết thời gian. Một kẻ tàn phế. Nhưng khi nói với Sâm câu đầu tiên trong bộ phim tôi đang viết, tôi phát hiện thấy mình là một người kể chuyện bình thản và lưu loát. Điều này khiến tôi kinh ngạc.
Tôi nói, Sâm này, thực ra em viết không vì mục đích gì. Em chỉ cần một khán giả. Nếu không có, vẫn còn có em mà.
Anh nói, Thế thì bắt đầu đi. Anh là một khán giả không kiên nhẫn. Phán đoán một bộ phim dở hay xấu chỉ trong mười phút đầu.
Anh lấy một đồng xu ra trước đi.
Anh lôi ra một đồng tiền. Đồng một tệ loé lên thứ ánh sáng lạnh lẽo như băng, nằm gọn trong lòng bàn tay anh. Tôi nhặt lấy nó, nhét vào túi quần bò, nói, Trước tiên phải mua vé. Nếu em cảm thấy anh có thể hiểu được bộ phim này, em sẽ trả lại đồng xu cho anh.
Chúng tôi không ngắm bình minh lên. Vì khi trò chuyện với Sâm, tôi thấy rất mệt, nên lại ngủ thiếp đi.
Đó là một đêm thật kỳ lạ. Tôi có một giấc mơ mới. Thấy mình lên một chiếc xe buýt bên đường. Xe rất cũ, sau xe có nước và rác, toả ra mùi xú uế. Trong chiếc xe trống trơn chỉ có lái xe và một mình tôi. Lái xe phóng xe như bay. Giữa đường mới bắt đầu có hành khách lên liên tục. Cứ lên rồi xuống, khi gần tới vài trạm cuối cùng, tôi phát hiện thấy trong xe chỉ còn một hành khách.
Cô gái đó mặc một chiếc váy xanh da trời, áo trắng, ngồi cách tôi một lối đi, nghiêng mặt nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài mưa to. Trên tấm cửa kính xe buýt có từng vệt nước nhoè nhoẹt, chảy từng dòng xuống.
Thành phố là chiếc máy chứa nỗi cô đơn to lớn. Đầy ắp tiếng mưa huyên náo và trống rỗng.
Cô gái đi một đôi xăng đan nhựa, chân trần không tất. Loại xăng đan của cô gái thập niên 80. Cô khép chặt hai đùi, hai tay kẹp vào giữa hai đầu gối. Tư thế của cô chìm đắm trong màn đêm sâu thăm thẳm.
Chiếc xe liên tục lao về phía trước. Tôi không rõ cô ngồi xe để xuất phát hay quay về.
Cô gái không quay đầu lại. Cạnh cô là một chiếc cặp đi học đã cũ.
Tôi hỏi, em xuống đâu. Cô không thèm đáp, như thể không chú ý tới sự tồn tại của tôi. Rồi cô đưa tay vuốt ve những hạt nước trên cửa sổ. Hạt mưa lăn dài tạo thành vệt đường. Tôi nhìn thấy những vết thương sâu trên cổ tay trắng nõn của cô. Chúng như bị vỡ nát. Chúng rất thê lương.