Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Điểm yếu lớn nhất của con người là ngần ngại nói cho người khác biết tình cảm của mình dành cho họ

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hoa bên bờ full

Hoa bên bờ full Trang 33

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~33):

Đầu << 32 Cuối-33





Hà Bình bước vào thang máy, quay lại nói với Nam Sinh, Nếu anh đã từng nợ em thì bây giờ chúng ta đã sạch nợ rồi. Xin em hãy để anh đi, Nam Sinh. Đôi chân Nam Sinh mềm oặt, mê mụ quỵ xuống. Mãi đến lúc đó, chiếc vali trong tay Hà Bình mới nặng nề rơi xuống đất. Anh tựa vào tường thang máy, từ từ trượt xuống, ngã lăn ra sàn, giống hệt như bao đất bị vỡ tung. Bàn tay trái đang ôm ngực của anh buông rơi trên sàn. Đẫm máu tươi.





Phần C - Tàn cuộc





Chương 10

Cuộc sống độc thân





Suốt một thời gian, tôi chỉ thích sống một mình. Làm một việc. Trồng một loài cây. Nghe một ca khúc.



Vì thời gian của chúng ta không nhiều. Chỉ là một đêm. Chúng ta chỉ có thể trao cho nhau nhiều đến vậy mà thôi.



Cuối cùng tôi cũng chính thức nghỉ việc ở trang web. Công việc này hình như duy trì chưa đầy hai tháng. Khi tới phòng làm việc thu dọn đồ, Peter ra vẻ rất bận rộn trước bàn làm việc, không để ý tới tôi. Tôi nghĩ hẳn anh rất ngại ngùng, đang thử thăm dò tôi thực hư ra sao, kết quả chỉ khiến mình bị thương. Còn có thể ra sao được nữa. Chúng ta luôn hy vọng đối phương có thể bỏ ra nhiều hơn. Rất nhiều việc không thể như ý.



Tôi cầm lọ cà phê Nestle chưa uống hết, bước lại trò chuyện với anh ta.

Peter, chỗ cà phê này để lại anh dùng nhé.



Anh ngẩng đầu, hốt hoảng tránh né ánh mắt tôi. Anh hỏi, Hôm nay cô nghỉ luôn sao?



Đúng vậy. Tôi mỉm cười ấm áp. Cám ơn anh đã chăm sóc tôi suốt thời gian qua.



Anh nói, Tôi nghe nói cô ở nhà viết tiểu thuyết. Cô là nhà văn sao?



Đại khái không phải vậy. Tôi trả lời. Cũng không rõ những tin tức này bằng cách nào có thể truyền đi nhanh đến vậy. Cơ quan luôn là nơi đầy thị phi, khiến người ta phát mệt. Xin nghỉ việc quả đúng. Anh tiễn tôi xuống lầu. Tôi định ngăn lại nhưng không được. Anh hỏi, Kiều, sau này tôi có thể hẹn cô có được không? Cùng đi xem phim, tới quán bar...



Anh cứ huyên thuyên không ngớt nhưng đột nhiên im bặt khi vừa nhìn thấy Sâm lái xe tới cửa đang đợi tôi. Sâm mặc áo phông trắng, áo khoác gió đen, gọn gàng sạch sẽ, đang ở đó im lặng mỉm cười với tôi. Tôi giới thiệu, Peter, đây là bạn tôi.



Peter hạ giọng, Kiều, cô định kết hôn?



Ừ. Tôi đáp.



Anh ủ rũ, vẫy tay chào tôi rồi đi vào thang máy rất nhanh.



Hôm đó Sâm đưa tôi đi xem nhà. Tôi quyết định chuyển từ căn lầu cũ sang khu độc thân có diện tích rất nhỏ. Thuê những phòng như vậy có thể giảm bớt khoảng một nghìn
tệ. Sau khi tiểu thuyết được chính thức khởi động phải vứt bỏ hết đa số bản thảo các chuyên mục đặt hàng. Tôi nghĩ mình có thể tiếp tục nhượng bộ. Giống như lúc thỉnh thoảng có tiền, có thể tiêu chúng sạch sẽ tới lúc không còn một xu. Quá nhiều tiền và không có tiền về bản chất có điểm chung rất kỳ diệu. Chỉ khi ở hai trạng thái này, con người mới có thể thực sự không thèm quan tâm.



Khu căn hộ độc thân ở thành phố thường rất cao tầng.Muốn dọn đến khu Từ Gia Hối ở. Thuê một phòng ở tầng thứ mười tám, hơn năm mươi mét vuông bao gồm nhà vệ sinh, phòng ngủ, phòng khách, phòng làm việc. Tuy nhỏ nhắn nhưng sạch sẽ, đầy đủ. Chủ nhà đặc biệt giới thiệu những hộ hàng xóm khác cùng tầng đều là những người làm sáng tác. Một người thiết kế bìa. Một người dịch tiểu thuyết. Đều là những người sống cách biệt với thế giới bên ngoài, đóng cửa không ra khỏi nhà.



Tôi đi chân trần vào trong ngó nghiêng. Ban công lớn ở phòng ngủ được tấm rèm cửa trắng buông rủ. Ánh nắng rót xuống mặt sàn gỗ hơi hồng hồng. Từ những khe hở chật hẹp giữa các khối kiến trúc. Có thể nghe thấy tiếng hổn hển của gió. Tôi hỏi Sâm, Ở đây thế nào?



Thích hợp cho em sáng tác. Xem ra em đứng cao hơn mọi người rất nhiều. Sâm đứng bên cạnh khẽ cười.



Tôi trả tiền đặt cọc. Cùng Sâm đi tới Cung thể thao Thượng Hải chỉ cách đó một con đường. Trên bãi đất trống trong ráng chiều có đám nam sinh của trường học gần đó đang chơi bóng rổ. Sau xe đạp còn buộc cặp sách, mặc quần áo thể thao, đi giầy vải, chạy tới mồ hôi toát ra như tắm. Một đám mây lớn màu đỏ kim. Ngồi dưới cây ngô đồng gần đó ngắm chúng chơi bóng. Tôi rút thuốc ra hút.



Sâm hỏi, Cậu vừa tiễn em xuống lầu có phải là anh bạn đồng nghiệp mà em vẫn thường nhắc tới?



Vâng. Có lẽ anh ta cho rằng có thể khiến em yêu anh ta rồi. Mỗi người đều muốn khống chế người bên cạnh.



Trong lòng em có một lỗ trống tối tăm. Đàn ông không biết làm thế nào để hàn gắn nó.



Kể cả anh sao? Tôi nheo mắt nhìn anh.



Anh không đáp. Hồi lâu mới nói tiếp. Tuần sau có thể anh phải quay về Anh quốc một thời gian.



Rất lâu sao?



Không biết.



Tôi vứt đầu mẩu thuốc xuống rễ cây, dùng tay dập lửa. Tôi nói, Đợi anh quay về, em có thể viết xong câu chuyện của Nam Sinh.



Hà Bình phải không được chết.



Anh ta nằm viện vài tuần. Sau khi chữa khỏi sẽ rời bỏ thành phố N.



Còn Nam Sinh?



Hà Bình không muốn khởi tố cô nên cô chỉ bị giam một thời gian rồi được thả.



Vì sao trong câu chuyện có tên một cô gái giống hệt em?



Tôi đáp. Không cần phải nghi ngờ về động cơ em viết câu chuyện này, Sâm. Em chẳng có mục đích gì cả. Em chỉ có thể dùng rất nhiều cách để thử cứu vớt chính mình. Muốn để mình xem ra cũng hạnh phúc như những người xung quanh. Nhưng... Tôi ngửa đầu nhìn bầu trời trong trẻo. Tôi nói, Nhưng sau đó em phát hiện thấy chúng ta rốt cuộc chỉ có thể sống trong tuyệt vọng tĩnh mịch. Chỉ là đa số mọi người không hề biết mà thôi.



Sâm xúc động nhìn tôi. Không nói.



Cuối cùng cũng nhận được thư của Tiểu Chí. Lúc đó, tôi đã bắt đầu dọn dẹp hành lý chuẩn bị chuyển nhà. Tháo hết đồ đạc, bọc lại bằng giấy da bò. Tất cả quần áo gói trong tấm ga giường lớn. Bao gồm cả chiếc giường sắt đơn có đầu tượng gỗ và chiếc sô pha bọc vải đỏ. Tôi chỉ ngủ trên chiếc giường đơn, dùng chăn đơn. Ngoại trừ Trác Dương, không ai tới nơi tôi ở. Nhớ tới người đàn ông này, lòng đã không còn hằn tích. Có một số người có thể dễ dàng bị xoá đi bởi thời gian, giống như cát bụi.



Phải nói chính xác rằng Tiểu Chí chỉ gửi tới một tấm thiệp. Trên hình là dãy Hy Mã Lạp Sơn tuyết phủ trắng xoá. Tiểu Chí dùng bút bi viết rất tháu ở mặt sau, Kiều, mình đang ở một nhà nghỉ nhỏ bên cạnh quảng trường Jarkata cũ. Cùng sống với một người đàn ông Hà Lan. Lông mi của anh ta có màu vàng kim. Khi hôn anh ta cảm giác có thể nhìn thấy thiên đường. Đây là một thành phố tuyệt đẹp và huyên náo. Lúc hoàng hôn, đứng trên ban công, có thể nhìn thấy ánh dương buông dần xuống dãy Hy Mã Lạp Sơn.



Cô không hề viết kế hoạch và thời gian định quay về. Không thông báo cô có vui vẻ hay không. Cũng không viết về quá khứ. Không biết, cô đã trút được gánh nặng của mình hay chưa.



Tôi viết thư gửi lại theo địa chỉ của cô. Tiểu Chí, mình chuyển nhà rồi. Rất nhớ cậu.



Dường như có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng viết trên lá thư chỉ có được vài từ ngắn ngủi như vậy. Không thể viết tiếp.



Trong thời gian Sâm quay về Anh, tôi bắt đầu vùi đầu vào viết trong căn phòng mới dọn tới.



Cuộc sống cứ luôn duy trì trong trạng thái đơn điệu và thuần tuý như vậy. Cần phải sống. Dù rằng chán ngấy vô cùng, dù lòng luôn khiếp sợ hay hoài nghi. Dù người mong đợi có lẽ không xuất hiện. Lời hứa hẹn có được sẽ không bền lâu. Những lúc mệt mỏi, một mình tì lên ban công ở tầng thứ mười tám nhìn xuống dưới. Người và xe trên phố lúc nhúc như bầy kiến. Các toà nhà cao tầng như đồ xếp hình bằng gỗ. Dù có kêu to lên một tiếng, âm thanh cũng rất lâu không được nhìn thấy bầu trời bao la và xanh thẳm như vậy. Ngày xanh của mùa đông. Thoắt một cái nó chui tọt vào mắt, khiến người ta nhức nhối.



Lại bắt đầu đọc một số sách cũ. Đọc đi đọc lại. "Người tình Hoa Bắc" của Xã La Tứ. Trong mùa hè nóng nực, cô gái mười lăm tuổi còn nhớ rõ mùi thoang thoảng của hoa nhài trong gió. Cô đau đớn nôn ra máu, bên cạnh là gã nhân tình lạnh lùng đang đứng nhìn. Cô chưa từng thể hiện có thật lòng yêu hắn hay không. Tất cả đã không còn quan trọng nữa.



Trên bậu cửa sổ trồng tới hơn mười loại Xương rồng. Chúng là loại thực vật hiểu rõ hạnh phúc, không bao giờ ảo tưởng.



Có lúc cũng ra ngoài hò hẹn. Thường có người lạ gọi tới di động của tôi. Nói ra những cái tên kỳ lạ, mời tôi đi uống cà phê. Tôi cũng đi vào những lúc vô vị nhất. Gặp hết người này tới người khác, đều là những nhà thơ lạc mất linh hồn và nghèo xơ xác. Một gã đàn ông thất nghiệp ba hoa không ngớt về dục vọng mãnh liệt. Còn có một cô nữ sinh trung học miệng lưỡi tục tĩu. Lần nào cũng đều là cà phê tôi tự trả. Tới lúc thanh toán, đám đàn ông đó im lặng như tờ, ánh mắt né tránh.



Tôi cười, tạm biệt họ. Có một người trong số đó khi hẹn gặp tôi lần thứ hai không thành đột nhiên lại dùng những từ ngữ ác độc công kích tôi. Tôi đóng sập điện thoại lại, ngờ vực thứ mà mình vừa mở ra lần nữa. Mất hết lòng tin vào phần lớn những người xung quanh.



Chỉ có thể lại ra ngoài một mình, tới quán bar làm một ly. Quán bar của Sâm đóng cửa. Đã vài lần vẫn còn mơ hồ bước tới đó. Nhìn thấy cánh cửa gỗ màu vàng đóng chặt, chợt nhớ lại ca khúc ca kịch nhẹ nhàng uyển chuyển bên trong. Một người đàn ông đứng lau cốc, những ngón tay tinh tế và lạnh lùng. Một người đàn ông cùng tôi đi xem phim.



Đêm khuya một mình, tôi mở nhạc Ireland. Bật mãi một ca khúc yêu thích nhất tới tận khi trời rạng. Có âm thanh rất vang.



Tôi tin đó chính là cô độc. May mắn là tôi đã quá quen với tất cả thứ đó.

Không nhớ rõ ngày nào.Nhìn thấy hàng xóm ở ban công. Cứ quen hai giờ chiều hàng ngày, sau khi thức dậy, ra ban công hút thuốc. Rồi xịt một chút nước cho xương rồng. Hôm đó ở ban công bên cạnh, nhìn thấy một chàng trai mặc áo len đen và quần bò, thân hình cao to, tóc húi cua. Da mặt rất thô nhưng có chiếc cằm và bờ môi sắc nét. Sắc thái lạnh lùng. Anh ta cũng đang hút thuốc. Tôi để ý thấy anh đi chân trần. Gót chân sạch sẽ, mạnh khoẻ, rất gợi cảm.



Anh còn đeo một cặp kính đen hiệu Gucci rất to.



Tôi gật đầu mỉm cười với anh ra ý chào hỏi. Anh đăm đăm nhìn tôi, ngẩn ngơ như một kẻ ngoài hành tinh.



Rồi anh cất tiếng trước, Cô bật nhạc gì hàng đêm vậy?



Là bài "Farewell to Govan" của Ireland.



Đêm nhiều nhất cô đã nghe tới nghe lui đến một trăm mười bảy lần. Cô rất thích sao? Cũng giống như việc c


Đầu << 32 Cuối-33

Nhập trang (1~33):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON
Duck hunt