Polaroid
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Nếu bạn vẫn nhớ ngày đầu tiên gặp một ai đó, người đó hẳn phải rất đặc biệt với bạn

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hoa bên bờ full

Hoa bên bờ full Trang 32

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~33):

Đầu << 31 32/33 Cuối





Sống trong khách sạn được bảy ngày. Bảy ngày sống trong bóng tối. Tắt hết điện thoại và mọi thông tin. Ngày lại ngày trôi đi như vậy. Đối diện trước mọi thứ trước mắt, lần lượt cả hai như đều đã nghĩ kỹ.



Hà Bình kể với Nam Sinh anh cùng Lật đã mở tới nhà hàng thứ bảy ở Quảng Châu. Lật là một phụ nữ vô cùng kiên cường.



Nam Sinh hỏi, Cô ấy có muốn lấy anh không?



Hà Bình đáp, Đối với một mối quan hệ cùng tin tưởng và dựa vào nhau, một tờ giấy đăng ký kết hôn đã không còn quan trọng nữa. Nhưng nếu bọn anh muốn, có thể làm bất kỳ lúc nào.



Nam Sinh hỏi nhỏ, Sau này anh sẽ không tới gặp em nữa sao?



Ừ, Anh đã nhận lời với Lật, sau khi lấy nhau sẽ đối đãi với cô ấy thật tốt.



Chả lẽ tới thăm em lại là đối với cô ấy không tốt?



Nam Sinh! Hà Bình đột nhiên phẫn nộ hét lớn. Em cứ như vậy, bướng bỉnh, cứng đầu. Anh không muốn nhìn thấy em chính vì em luôn gợi lại quá khứ của anh. Ngang phè như em, ích kỷ như em.



Hà Bình phá lên cười. Cô nói, Được thôi, em ích kỷ, em ương bướng. Em là vết thương và dấu ấn tội ác của anh. Em sẽ phải đi rất xa để anh không nhìn thấy được. Có cần em trốn tới phương Bắc không?



Không cần. Chỉ cần em không xuất hiện trước mặt anh nữa. Dù cho ở ngay sát vách cũng đủ lắm rồi.



Không có cuộc sống của em, anh mới hạnh phúc phải không, Hà Bình?



Anh không biết. Nhưng anh nghĩ, mình sẽ có bảy tiệm ăn phải quản lý. Có người phụ nữ vui vẻ và con của cô ấy. Anh tự khuyên mình thế là đủ.



Đúng thế. Chúng ta đều có những lựa chọn tốt hơn. Nếu em lấy La Thần, em cũng không tệ. Có một công việc tốt, thu nhập ổn định, ngày càng có nhiều cơ hội nổi tiếng. Một mái ấm bình dị và một người đàn ông trân trọng em như bảo bối... Cô nhìn Hà Bình, ủ ê cười, Hà Bình này, bắt đầu từ khi nào chúng ta lại thực dụng đến thế nhỉ? Lẽ nào tình cảm là thứ dễ quên lãng?

Anh sẽ chăm sóc em suốt đời, Nam Sinh. Anh sẽ gửi tiền cho em, để em sống đầy đủ. Anh sẽ không làm em phải đau khổ thêm nữa.



Từ năm em mười bảy tuổi, anh đã gửi tiền cho em rồi. Cũng từ đó, anh không còn cho em tình cảm của anh nữa. Nam Sinh nói nhỏ. Cô chạy vào toalét, ra sức khoá cửa lại. Cô nhìn thẳng vào tấm gương lớn, nước mắt ràn rụa, phát hiện thấy thân hình đang không ngớt rung lên bần bật vì quá đau khổ.



Hà Bình tới gõ cửa, trĩu giọng nói, Chúng ta ai nấy cũng đều phải kết hôn thôi, Nam Sinh. Em nên quay về Nam Kinh. Người đàn ông đó không biết tại sao em rời Nam Kinh. Em có lý do để quay về. Em sẽ có cuộc sống rất tốt. Hãy tin vào điều này. Đừng đến co kéo anh nữa.



Ngày thứ tám, họ nhất trí
một số điểm. Nam Sinh đồng ý cùng Hà Bình quay về Quảng Châu rồi cô về Nam Kinh. Họ cùng tới nhà ga. Nhà ga vẫn huyên náo và bẩn thỉu. Bên ngoài mưa và tuyết vần vũ, thời tiết rất xấu. Trong gian nhà chờ, dòng người không ngớt lay động, không khí ngột ngạt. Hà Bình đưa vali cho Nam Sinh trông rồi tự mình len vào đám đông xếp hàng mua vé. Nam Sinh kéo vali sang đứng cạnh cửa lớn. Cô lại nhìn thấy tiệm bán màn thầu nọ. Còn có dãy để xe đối diện.



Hà Bình mua xong, đi ra tìm cô. Nam Sinh một mình ngồi lên vali đờ đẫn nhìn ra bên ngoài. Anh nói, Vé của em một tiếng sau xuất phát. Anh đi sớm hơn em, nửa tiếng sau phải lên tàu rồi. Nam Sinh đứng dậy, tóc cô ẩm ướt bởi nước tuyết tan, mặt trắng bệch. Cô cúi đầu khẽ cười, nói, Hà Bình, em muốn kể cho anh một chuyện. Hà Bình nói, Em cứ nói đi.



Năm em lên bảy, lần đầu tiên cùng bố tới thành phố này, xuống xe ở trạm này. Bố hỏi em có đói không, em đáp có. Bố để em bên trong khu nhà để xe để tránh mưa, rồi một mình băng qua đường mua bánh cho em. Bố mua màn thầu ở cái tiệm kia. Đứng ở bên đường đợi sang. Ba phút sau, bố bị một xe tải đâm chết. Nam Sinh quay đầu lại nhìn Hà Bình. Cô nói, Hà Bình này, em biết biến mất là một việc rất nhanh. Rất nhiều người vừa chia tay có lẽ sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại nhau nữa.



Hà Bình động lòng. Anh nói, Anh chỉ biết ông bị tai nạn giao thông.



Vâng. Bố chết bởi tai nạn giao thông. Trong mắt của bất kỳ ai, ông cũng chỉ là một nạn nhân của tai nạn giao thông mà thôi. Một việc rất bình thường. Ngày nào cũng xảy ra. Chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng không có một ai như em, giương mắt lên nhìn bố rời xa mình. Người đàn ông đó đã ôm em, tới thăm em, yêu em, chăm sóc em. Bố nói sẽ quay lại ngay, nhưng từ đó không thấy nữa. Bố nói, cứ đợi ở đây, Nam Sinh, đợi bố về. Đó là câu nói cuối cùng. Em tin bố, cứ đợi mãi. Nhưng ông không quay về nữa.



Cô từ từ gục đầu xuống, nói rất khẽ, Hà Bình, từ đó em hiểu mất tích, quên lãng, chết chóc, chia tay... đều là những việc có thể xảy ra bất kỳ lúc nào. Chúng quá ngang ngược, không thể không phản kháng. Nhưng em thật ngốc, luôn tự nghĩ cách hàn lấp những tiếc nuối của mình, cho rằng sẽ giữ được một số thứ, ký ức, hạnh phúc, ô nhục, tình yêu, thời gian và đau khổ. Nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng. Nước mắt cô lăn dài.



Hà Bình nhìn cô, lòng đau xót, rối bời. Tiếng loa báo hiệu tàu vào ga đã vang lên. Bên cạnh là dòng người huyên náo rùng rùng chuyển động. Đứa con gái bị tổn thương, tóc ướt kia vẫn đang mỉm cười. Cô khẽ rụt bờ vai. Hà Bình bất lực, đành thả vali xuống, ôm chặt, ôm chặt lấy người con gái thất vọng này vào lòng.



Hôm đó, Hà Bình không lên tàu. Anh theo Nam Sinh quay về khách sạn.

Người quay về rồi. Nhưng vấn đề vẫn còn đó, Nam Sinh biết Hà Bình vẫn đang mâu thuẫn và do dự. Anh không thể dứt bỏ cô. Hết lần này tới lần khác, cô lại phá tan quyết tâm của anh, nhưng vẫn không đủ sức khiến anh lựa chọn dừng lại. Đối thoại giữa họ không có lối ra. Hai người co kéo nhau, thế là lại chỉ có thể làm tình. Chỉ có làm tình mới đủ khiến họ tạm thời trốn tránh sự chật chội của thế giới và cái eo hẹp của thời gian. Nam Sinh ôm thân hình trần trụi của Hà Bình. Cô nghĩ mình quá lưu luyến thể xác và linh hồn của anh. Cô đã không còn đường lùi.



Tối đó, cô từ bên ngoài quay về khách sạn, thấy Hà Bình đang uống rượu. Anh uống rất nhiều, say xỉn. Hà Bình à, Lật vừa gọi điện cho anh, nói rằng cô ấy có thai. Anh phải về thôi. Nói xong, Hà Bình ngã vật ra giường, lảm nhảm, rên rỉ hoài trong bóng tối. Chỉ có điện thoại đi dộng vẫn không ngừng réo. Nam Sinh biết là cô Lật kia đang giục anh về. Và trong máy tính xách tay của cô cũng nhận được đầy e-mail của La Thần. Anh căn vặn hết lá thư này tới lá thư khác, Nam Sinh, Em đi đâu?



Nam Sinh không nói gì, cũng không làm gì. Ngồi trên thảm, hai tay ôm đầu gối, đợi đêm đen qua đi, bình minh sẽ tới. Đợi Hà Bình tỉnh táo. Đợi số phận trao cho cô kết cục.



Cô giữ được Hà Bình. Nhưng biết rằng đó chỉ là níu kéo tạm thời. Cô là khiếm khuyết và nỗi đau của Hà Bình. Anh muốn sống một cuộc sống bình thường. Anh không hề sai. Lỗi duy nhất của anh là không hiểu rõ tình cảm của Nam Sinh đã cạn kiệt. Cô không thể yêu bất kỳ ai được nữa.



Cô đứng dậy, ngồi trên bậc cửa sổ nhìn xuống ánh đèn các nhà bên dưới. Cô hút thuốc suốt một đêm. Tay cô cứ vuốt ve liên tục lọ thuốc trong túi áo.Lọ thuốc này cứ đi theo cô. Cô đã tự hỏi không biết bao lần, gốc rễ của cô ở đâu? Cô vẫn luôn lao về phía trước một cách mù quáng. Sợ vừa mở mắt sẽ phát hiện thấy tất cả chỉ là một cơn mơ.



Rồi ánh bình minh dần chuyển sang màu trắng. Lúc bình minh vừa tới, Nam Sinh đã xuống lầu đi dạo. Cô nhìn thấy số người trong chợ sớm, dư vị cuộc sống tràn đầy sinh lực. Mỗi người đều sống rất bình thường. Chỉ có cô và Hà Bình là không thể.



Cô gọi điện cho Kiều. Đường dây thông. Kiều hỏi, Nam Sinh, cậu mất tích sao?



Nam Sinh im lặng. Tiếng cười của cô nghe rất nhẹ nhõm. Cô nói, Kiều này, mình và Hà Bình về nhà. Bọn mình ngày nào cũng ở bên nhau. Mình canh anh ấy.



Kiều hỏi, Anh ấy quyết định quay về với cậu sao? Hay chỉ muốn tiếp tục cuộc sống cũ?



Nam Sinh nói, Cậu đoán đi.



Mình nghĩ anh ấy không muốn ở bên cậu đâu. Mình tin anh ấy từng yêu cậu, chỉ vì cảm giác quá nhiều tội lỗi đối với tình yêu của cậu khiến anh ấy mệt mỏi. Anh ấy sẽ thấy cuộc sống ở Quảng Châu nhẹ nhõm hơn. Vì sống với một người đàn bà không yêu sẽ khiến anh thấy thoải mái.



Nhưng mình không thể mất anh ấy, Kiều ạ.



Đó là do thế giới này khiến cậu cảm thấy thất vọng thôi, Nam Sinh. Cậu làm vậy không công bằng với anh ấy.



Nam Sinh khẽ cười, gác điện thoại. Hôm nay là giao thừa. Tiết trời rất lạnh. Nam Sinh đội gió lạnh trên đường phố quay về khách sạn. Ở đầu phố đột nhiên cô nhìn thấy một bầy chim đen bay vù lên, giương đôi cánh lướt trên đầu cô. Chúng không hề phát ra âm thanh nào. Tĩnh lặng như thể chiếc lá rơi trong thánh đường. Nam Sinh ngửa mặt ngắm chúng mất dần bên cạnh toà nhà. Cô sờ thấy nước mắt lạnh lẽo trên mặt nhưng không hề cảm thấy mình đang khóc.



Trái tim của cô đã không thể đau hơn được nữa.



Giao thừa đầu tiên gặp Hà Bình là năm cô bảy tuổi.



Khi quay về khách sạn, Hà Bình đã dậy. Anh đã cạo râu, ăn mặc chỉnh tề, nom sắc thái ung dung. Anh lại thu dọn hành lý lần nữa. Anh nói, Nam Sinh, anh phải đi thôi. Nam Sinh chậm chạp tiến lại gần. Sau một đêm thức trắng, mặt cô bệch bạc. Mắt sâu thẳm như đáy đại dương. Cô hỏi, Anh thực sự muốn đi sao, Hà Bình?



Đúng vậy. Anh phải đi.



Nam Sinh trĩu nặng. Cô như đang ra sức suy ngẫm điều gì. Nhíu lông mày, nom u uất. Rồi cô tiến dần lại phía Hà Bình. Cô nói, Em yêu anh như vậy, Hà Bình.



Lúc đó là sáu giờ ba mươi lăm phút sáng. Giao thừa. Nam Sinh dồn hết sức lực làm nốt việc cuối cùng. Cô đâm thẳng vào ngực Hà Bình một con dao vừa mua lúc đi dạo. Cô tin rằng con dao đó đã đâm lút tới tận cùng. Tay cô đè chặt lên cán dao. Các thớ thịt toàn thân co rút lại vì dùng lực quá sức.

Thân hình Hà Bình phát run lên như thể quá rét. Anh vụng về và nặng nề đẩy Nam Sinh ra. Anh nói, Nam Sinh, cuối cùng em đã làm như vậy. Anh rút phắt con dao ra. Lưỡi dao sáng loáng nhuộm đầy máu tươi nhưng không hề bắn ra quần áo. Sắc mặt Hà Bình không hề lay đổi, chỉ hơi lảo đảo. Anh trấn tĩnh đứng dậy, cầm vali của mình. Anh nói với cô lần nữa khẽ nhưng cương quyết, Nam Sinh, anh phải đi.



Đầu Nam Sinh trống rỗng. Hà Bình quay người, chậm chạp đi về hướng thang máy, bước đi không ngừng lắc lư. Một tay xách vali, một tay ôm ngực. Mặt thấm nỗi đau xót rất lạ. Nam Sinh như kẻ mộng du đi theo anh. Dãy hành lang khách sạn dài và hẹp, ánh sáng yếu ớt. Có lúc, Nam Sinh cứ ngỡ đang đi cùng Hà Bình trên con đường sinh tử, đã không còn lối ra.


Đầu << 31 32/33 Cuối

Nhập trang (1~33):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON