80s toys - Atari. I still have
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Giá trị thực chỉ xuất hiện khi bạn đánh mất. Vì vậy hãy trân trọng.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hoa bên bờ full

Hoa bên bờ full Trang 21

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~33):

Đầu << 20 21/33 22 >> Cuối





Trên người nó đắp một tấm vỏ chăn. Con gà quay và chiếc khăn mùi xoa bọc chỗ tiền lẻ của nó đặt trên bàn. Hà Bình không mang đi. Nó để lại cho con bé một mảnh giấy, trên viết số máy nhắn tin.



Nam Sinh. Có việc gì nhớ gọi điện.Trả lại con gà đi. Từ nay về sau không cho phép làm những việc như vậy nữa.



Vào đêm thứ hai Hà Bình bỏ đi. Nam Sinh bị hành kinh. Năm đó con bé mười ba tuổi. Nó mơ thấy đám máu trên đầu giường nơi mẹ nó nằm. Đám máu toả ra mùi thơm tanh ngọt, từng giọt từng giọt toả ra, thấm vào da thịt của Nam Sinh, mênh mang như trùm lấy nó. Mẹ con bé. Người đàn bà có gương mặt mờ mịt. Đôi bàn tay ấm áp mềm mại. Bà vuốt ve Nam Sinh. Khe khẽ hát. Chiếc giường sắt lớn đã tháo bỏ cái màn nilông màu trắng. Bố đứng bên cạnh giường, yên tĩnh. Cũng giống hệt như tư thế bố đứng trên phố trong đám đông chuẩn bị sang đường với nó.



Lúc Nam Sinh tỉnh dậy, đã hơn bốn giờ sáng. Nó nhìn thấy vết máu trên giường mình. Nó không biết vết máu đó từ đâu tới. Nhìn người mình, không hề bị thương, cũng không đau đớn, lật chăn lên tìm. Rồi đột nhiên nó hiểu ra. Đầu óc rất tỉnh táo. Ôm ga giường nhẹ nhàng xuống gác.



Trong nhà bếp không một bóng người. Nam Sinh ngâm ga giường vào trong chậu giặt. Bên ngoài bầu trời nhàn nhạt, vẫn còn ánh sao mờ. Hai tay Nam Sinh dìm trong nước lạnh, nhẹ nhàng vò đám máu. Nó xác định đám máu đó từ cơ thể nó ra. Giặt sạch cái ga giường, phơi trên dây. Tấm ga khẽ rung rung trong gió. Nam Sinh mở lại tấm ga ra, dí mặt lại gần, ngó kỹ. Vẫn còn vết máu mờ mờ.



Tuổi thơ của con bé đã trôi qua như vậy.



Từ sau khi Hà Bình bỏ đi không lời từ giã, dì Lan như một quả bóng da căng cứng bị chọc một phát, một lỗ hổng đủ để dì xì hơi xẹp lép. Chứng bệnh trầm cảm càng nặng thêm, dì phải tới bệnh viện uống thêm nhiều thuốc. Những thứ thuốc đó khiến khuôn mặt dì sưng phù, thần kinh càng đờ đẫn.

Nam Sinh ra sức học. Nó hiểu rõ học là con đường thoát thân duy nhất của nó.



Luôn dẫn đầu trong số hơn bốn mươi học sinh toàn lớp. Chỉ có điều chữ viết của nó không được đẹp lắm, vì cái bàn trên gác xép quá thấp. Lần nào Nam Sinh cũng phải quỳ mọp trên sàn, bò cả người ra, ra sức làm bài tập. Được một lát, mắt nó đã đau nhừ. Lúc mệt mỏi, Nam Sinh lại trèo lên cái thang nhỏ, mở cửa sổ áp mái, từ gác xép luồn ra ngoài.



Bên ngoài là mái nhà làm bằng gạch, từng dây ngoã tùng rủ xuống. Chim sẻ và bồ câu đậu đầy trên mái. Nam Sinh vừa mở cửa sổ, bầy chim giật mình vỗ cánh bay lên, vừa phát ra tiếng gù gù trong họng. Nam Sinh không dám đi ra quá lâu, chỉ dám tựa lưng vào cửa sổ, rồi nhích chân dần từng tí một. Khi ánh nắng chiếu lên chân, nó khẽ cựa quậy. Chỉ có lúc đó, Nam Sinh mới thấy vui vẻ.



Ở trường, nó thích một mình chạy ra sân vận động, nhìn đám đàn anh lớp trên chơi bóng rổ. Ngồi trên bậc đá, lặng lẽ nhìn đám con trai chạy đi chạy lại trên sân. Trời rất xanh, xa xa có đường ray xe lửa, chốc chốc lại nghe thấy tiếng đầu máy hú xình xịch. Đợi đến khi chúng chơi bóng xong, trời cũng nhá nhem tối.



Nam Sinh chân trần đi giầy thể thao, chạy trên sân vận động trong ánh chiều chập choạng. Chạy hết vòng này tới vòng khác. Chỉ có trong tiếng gió rít, con bé mới cảm thấy niềm hứng thú trong lòng. Trái tim đã trưởng thành của nó giống như một con chim, khát vọng tự do.



Không muốn về nhà. Thường lang thang một mình trên phó cho tới khi trời tối. Trèo lên cây cầu vượt cao cao, nhìn xuống dòng xe và đám người xa lạ bên dưới. Những con đường nhập nhoạng ánh hoàng hôn, người và tiếng xe huyên náo như sóng nước dâng lên và rút lại. Đêm mùa đông, gió buốt lạnh thấu xương.



Bắt đầu học cấp ba. Năm mười bảy tuổi, con be quen với Hứa Trăn Sinh.

Hứa Trăn Sinh là lớp trưởng lớp bên cạnh. Một chàng trai đến từ phương Bắc. Người gầy dong dỏng, có nụ cười rạng rỡ. Chúng đã gặp nhau trong rất nhiều trường hợp: lên nhận giải thưởng trong buổi họp, tại thư viện, trong các hoạt động của khoa, ở nhà ăn, trong các cuộc thi, trên con đường nhỏ trong trường. Mỗi lần gặp nó, cậu ta đều cúi đầu chào và khẽ mỉm cười. Nam Sinh nghĩ, nụ cười rạng rỡ chính là như vậy, rực rỡ trong sáng. Còn có lòng nhiệt tình và lương thiện. Trong cuộc sống của nó, rất nhiều người không có được nụ cười như vậy. Dù là Hà Bình hay dì Lan, họ đều luôn phẫn nộ.



Lần đầu tiên nói chuyện là khi học môn chung trên lớp. Cậu ta ngồi xuống đúng cạnh nó. Mặc một chiếc áo trắng, tóc cắt ngắn, sạch sẽ, lúc cười khoé mắt có nếp nhăn mảnh. Cậu ta nói, Tên của chúng mình đều có một từ "Sinh". Tiếng phổ thông của cậu ta mang âm phương Bắc, rất sinh động. Tiết học rất khô khan, nên chúng liên tục chuyện trò trên giấy bút. Cậu ta kể, cậu là người phương Bắc, vì bố mẹ chuyển tới đây làm việc một thời gian nên đưa cậu ta theo. Cậu kể thành phố quê hương cậu có biển. Đó là bờ biển lớn nước xanh màu ngọc lam. Những ngày rỗi rãi, bố mẹ thường đưa cậu ra bờ biển chơi.



Cậu ta nói. Sau này nghỉ hè, mình sẽ đưa cậu về quê mình ngắm biển. Cậu đã nhìn thấy biển bao giờ chưa?



Nam Sinh lắc đầu. Con bé khẽ cười. Hứa Trăn Sinh chú ý tới con bé lạnh lùng và cô độc này từ rất lâu. Lần đầu tiên mới được nhìn thấy nụ cười của Nam Sinh, vừa ngọt ngào vừa sững sờ.



Hẹn nhau cùng đi xem phim. Hôm đó là sinh nhật của Nam Sinh. Nó va phải Hứa Trăn Sinh trong thư viện, liền đi theo cậu ta ra vườn trường. Trăn Sinh quay đầu lại thấy Nam Sinh. Dưới ánh mặt trời oi ả, gương mặt con bé thật đáng thương, như thể không biết mình muốn gì. Cậu ta hỏi, Nam Sinh, có chuyện gì cần mình giúp? Nam Sinh hỏi, Tối nay bạn có rảnh không? Cùng đi xem phim nhé.



Tối đó, Trăn Sinh đứng đợi bên ngoài khu nhà. Từ gác xép, Nam Sinh đã nhìn thấy cậu ta đang đứng chờ ngoài cổng, hai tay xọc vào túi quần. Thân hình thẳng đứng như khúc cây. Con bé vừa tắm xong, thay bộ đồng phục nhà trường áo trắng váy xanh bằng một chiếc váy đầm màu hồng phấn đã giặt nhiều tới bạc màu nhưng vẫn không che nổi vẻ tươi sáng trên gương mặt măng non của Nam Sinh. Nam Sinh đi xuyên qua dãy hành lang tối tăm hút gió. Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng váy loạt soạt trên bắp chân trần. Đầu vừa gội vẫn còn hơi ướt, buông thẳng chấm vai. Có thể ngửi thấy mùi nước gội đầu thoang thoảng.



Đó là một buổi tối mùa hè, trời quang mây tạnh, gió mát hây hẩy. Đám hoa dành dành ngoài cửa sổ tung toé tới mức sắp rụng tiệt. Hứa Trăn Sinh mặc một chiếc quần vải màu xanh da trời, áo trắng, hai tay xọc vào túi quần, đứng trong bóng râm của cây ngô đồng. Vừa nhìn thấy Nam Sinh, cậu ta mỉm cười. Hàm răng rất trắng, mũi hơi nhăn nhăn. Một nụ cười như vậy trở thành đường dây duy nhất của Nam Sinh sau khi nhớ lại người đàn ông này.

Được chiếu hôm đó là một bộ phim Đài Loan rẻ tiền. Rạp chiếu vắng tanh. Nam Sinh và Hứa Trăn Sinh ngồi ở dãy giữa. Các ghế xung quanh đều trống. Cậu ta ra ngoài mua nước ngọt và ô mai cho nó. Khi con bé đón những thứ này, phát hiện thấy nắp chai nước và túi ô mai đều mở sẵn. Nam Sinh không nói gì, bốc ô mai bỏ vào miệng. Ô mai rất chua. Trăn Sinh sốt ruột hỏi, Không ngon sao? Có phải chua quá không? Nam Sinh lắc đầu.

Xem phim xong, chúng đi dọc phố về phía trước. Con đường lát đá xanh có rất nhiều kẽ nứt gập ghềnh. Nam Sinh đi giầy thể thao, thỉnh thoảng lại đá phải những hòn đá nhỏ trên đường. Chúng lăn lọc cọc về phía trước trong tĩnh mịch. Đi qua một cái ngõ nhỏ đã tới khu Nam Sinh ở. Trên một khoảng tường lớn bung ra một chùm hoa tường vi, lá xanh bụ bẫm vươn dài, từng chùm hoa màu đỏ phấn.



Nam Sinh còn nhớ trên bức tường lốm đốm xám trắng đó. Trăn Sinh ngắt một đoá tường vi tặng nó. Cậu ta nói, Nam Sinh này, nụ cười của bạn giống hệt như đoá hoa này. Dưới ánh đèn đường vàng vọt, đôi mắt dịu dàng của Trăn Sinh mênh mang như hồ nước. Tối đó là sinh nhật của Nam Sinh. Nhưng con bé không tiết lộ với cậu ta.



Nó cầm lấy đoá hoa, quay người chạy vào trong khu. Vừa chạy lên chiếc cầu thang tối om, vừa cố nhịn không để lệ trào ra. Quay về gác xép, hốt hoảng mở tung cửa sổ, thò người ra, đúng lúc nhìn thấy Trăn Sinh cũng ngẩng đầu lên nhìn rồi quay người đi vào trong ngõ nhỏ mịt mờ sương đêm tĩnh mịch.

Cái bóng màu sáng của cậu ta dần dần biến mất trong màn đêm.



Sau khi cùng đi xem phim, quan hệ giữa Nam Sinh và Trăn Sinh vẫn chưa có gì biến đổi.



Có lẽ chúng đều là những người chân thành và cẩn thận, đều là học sinh ưu tú ở trường, luôn xuất hiện trong mọi hoạt động, đều được chú ý. Chúng chỉ trao đổi ánh mắt mỗi khi lướt qua nhau. Trong lớp không ngừng đồn đại những quan hệ tình ái. Trăn Sinh là đối tượng thầm yêu trộm nhớ của rất nhiều nữ sinh, tự nhiên cũng nhiều tiếng đồn hơn. Có lúc Nam Sinh nghe thấy những lời thì thào to nhỏ của các nữ sinh ngồi cạnh, có nghe nhắc tới tên của Hứa Trăn Sinh. Cảm thấy cậu ta là một người vừa thân thiết vừa xa lạ.



Con bé không suy nghĩ quá nhiều về chuyện này vì bệnh tình của dì Lan ngày càng nặng. Bên cạnh bệnh trầm uất nghiêm trọng, khi dì Lan đi kiểm tra sức khoẻ ở bệnh viện còn nhận được một tin khác, mắc bệnh ung thư vú. Đau ngực suốt nhiều năm qua, té ra mầm bệnh đã ủ sẵn trong người . Ngực dì sưng tướng từng chỗ. Bác sĩ nói phải phẫu thuật cắt bỏ, đồng thời phải chiếu xạ và tiêm thuốc.



Nam Sinh còn nhớ lúc đang ở hành lang bệnh viện nhìn thấy dì Lan đi ra, dì cười. Đã rất lâu dì không hề cười. Nụ cười của dì dưới ánh nắng mặt trời thật đẹp. Nam Sinh ơi, dì sắp chết rồi. Dì dịu dàng nói, rồi chậm chạp bỏ đi. Một đầu hành lang là màn đen bao phủ.



Mỗi chiều tan học về, Nam Sinh lại vội vã chạy tới bệnh viện. Sau khi nhập viện, bệnh tình của dì Lan biến đổi rất thất thường, lên xuống nghiêm trọng. Có lúc dì cáu giận với Nam Sinh, hất cả bát canh mà nó mang tới. Bác sĩ nói với Nam Sinh, Nhất định cháu phải khuyên mẹ làm
phẫu thuật ngay, nếu không rất nguy hiểm. Còn người thân nào nữa không, nhanh đi thông báo thôi.



Nam Sinh cứ chùng chình, không muốn gọi điện thoại cho Hà Bình. Con bé có cảm giác rất mãnh liệt rằng nếu Hà Bình quay về, tất sẽ sinh chuyện. Tính cách của Hà Bình và dì Lan đều quá độc đoán. Có quá nhiều mùi nguy hiểm. Nam Sinh mua hoa quả, nấu cơm, giặt quần áo cho dì Lan. Mùa hè thật oi bức, chỉ xoay qua xoay lại một tí toàn thân đã đầm đìa mồ hôi. Nam Sinh chuẩn bị thi tốt nghiệp cấp ba, có lúc phải làm bài tập ngay trong phòng bệnh, đang làm mệt quá lại ngủ thiếp đi. Nửa đêm tỉnh dậy, nhìn thấy ánh trăng rọi sáng giữa phòng. Gương mặt dì Lan chìm trong đống ga giường và chăn trắng toát, giống như một tờ giấy bị cán mỏng. Đôi môi dì khẽ run run.

Hứa Trăn Sinh sắp đi rồi. Cậu ta muốn thi đại học, phải quay về phương Bắc học tiếp vì công việc của bố mẹ cậu cũng sắp hết hạn ở đây.



Nam Sinh còn nhớ cái ngày cậu ta tới từ giã. Đó là một chiều hoàng hôn hè nóng nực. Nó đang hâm một nồi canh gà cho dì Lan trong bếp. Cái bếp chung nhỏ xíu chật hẹp tối tăm đầy mùi dầu mỡ. Nồi trên bếp kêu lục bục. Ngoài cửa sổ là mặt trời tháng sáu nóng rực. Mồ hôi trên trán Nam Sinh tuôn như mưa.


Đầu << 20 21/33 22 >> Cuối

Nhập trang (1~33):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON