Cô áy náy đi tới bên anh, đặt tay lên vai anh xoa bóp nhẹ nhàng nhưng vẫn có lực.
- Có trách em không? Có nhớ em không?
Âm thanh ấy ở ngay trên đầu anh, từng hơi thở ấm nóng phả vào gáy anh, trượt xuống dưới, thẳng tới trái tim anh.
- Anh muốn dựng em ra khỏi giường, đánh cho em một trận.
- Đáng đánh đòn lắm, sao lại lãng phí một dêm đẹp chứ? Đời người đắc ý hay vui trà[1">, chớ lỏng lơi nữa để bạc đầu, ích gì rên xiết[2">. Sếp à, tại em, em nhất định sẽ xem lại mình, viết một bản kiểm điểm, buổi tối dâng lên cho sếp duyệt, sau đó phạt em chăn đơn gối chiếc suốt một tháng, đếm đêm rơi lệ đợi trời sáng. Anh không được dung túng bao che, nhất định phải chấp pháp nghiêm minh.
[1"> Câu thơ trong bài "Tương tiến tửu" của Lý Bạch, dịch thơ Hoàng Tạo-Tương Như.
[2">Câu thơ trong bài "Mãn Giang Hồng" của Nhạc Phi, dịch thơ Nam Trần.
Khang Kiếm nhắm mắt, chẳng nói chẳng rằng cùi đầu ăn cháo, coi như mình chưa nói gì. Bà xã anh làm y tá hình như hơi oan uổng, rõ ràng là thiên tài ngoại giao mà!
Bạch Nhạn đứng phía sau anh, mím môi cười hồn nhiên.
Poster: mun >w< (meow meow~~)
Một ngày trước khi Bạch Nhạn kết thúc kỳ nghỉ phép, Lục Địch Phi gọi điện cho cô.
Khang Kiếm nói xuống huyện kiểm tra, tối có thể không về, cô đang dọn phòng thì điện thoại reo.
- Cô nhóc, còn nhớ cuộc hẹn của chúng ta không?
Bạch Nhạn đỏ mặt:
- Anh Lục thật biết nói đùa. - Cô đáp lời, đã gạt chuyện đó ra khỏi đầu từ lâu - Anh về Tân Giang rồi?
- Ừ, hôm nay trời đẹp, ra ngoài đi, anh đưa em đi chơi, uống rượu, dạo phố, hóng gió, em thích làm gì thì làm. - Lục Địch Phi cười ngả ngớn.
Cô mỉm cười, anh chàng này đúng là chuyên gia đi lừa phụ nữ.
- Trời nóng quá, tôi không muốn đi.
- Vậy thì tìm chỗ nào ngồi nghe nhạc, uống trà. Đi nhé! - Lục Địch Phi tiện thể nói ra một địa chỉ - Em không tò mò muốn biết món quà anh tặng em là gì sao?
Cô chẳng hề tò mò chút nào, cô chỉ tò mò anh ta đột nhiên thân thiết như vậy là có ý gì, vì thế, cô đi.
Đó là một quán bar nhạc nhỏ, nằm trong ngách rẽ của một ngõ hẻm. Ông chủ có lẽ là người phong nhã, bài trí quán mang đậm phong cách Anh, sofa bọc vải hoa, bàn gỗ hồ đào chạm khắc tinh tế, giá nến cao cao, lò sưởi, nhạc cổ điển, trong phòng ánh đèn rất tối, mặc dù là ban ngày, nhưng nếu không ghé sát thì thật sự không nhìn rõ khuôn mặt người đối diện.
Nơi này, thích hợp che giấu tâm trạng, thích hợp thổ lộ tâm sự, thích hợp bày tỏ tình cảm, chỉ không thích hợp với công tử phóng đãng Lục Địch Phi mà thôi.
Nhưng giờ phút này, anh ta đang nhàn nhã ngồi trên sofa, hai chân vắt chéo, nho nhã bưng một ly cà phê, vẻ say sưa tận hưởng buổi chiều này.
Bạch Nhạn không khỏi thở dài, sếp Khang nhà cô bận rộn vì nước vì dân đến mức đi ngang cửa nhà mà không bước vào, trăng mật tân hôn nhưng cô chẳng gặp anh được mấy lần, còn gã này, cũng ăn bổng lộc, lại có thể nhàn hạ đến thế, thật không công bằng.
- Hi, cô nhóc!
Lục Địch Phi giơ tay chào, gọi phục vụ mang lên cho Bạch Nhạn một ly nước trái cây, để Bạch Nhạn ngồi bên trái anh ta.
Bạch Nhạn ngồi xuống rồi mới phát hiện quán bar này đối diện với một khách sạn tư mới xây của Tân Giang - Khách sạn Hoa Hưng. Nghe nói bên trong cực kỳ hào nhoáng, mặc dù là khách sạn bốn sao nhưng thực tế có thể sánh với khách sạn năm sao, điều khiến người ta hài lòng nhất là ở đây tuyệt đối bảo mật đời tư của khách hàng, tương đương với "ngân hàng Thụy Sĩ" trong ngành khách sạn.
- Đi đường thuận lợi chứ?
Lục Địch Phi lịch thiệp giúp cô quấy ly nước trái cây, để đá dưới đáy ly nổi lên phía trên.
- Tân Giang chỉ rộng bằng ngần đó, không bì được với Thượng Hải, đương nhiên là thuận lợi rồi. Quà đâu?
Bạch Nhạn biết tính xấu của người này, không muốn lằng nhằng, đi thẳng vào chủ đề.
Lục Địch Phi cười:
- Đúng là trẻ con, vừa gặp đã đòi quà.
Anh ta cúi người lấy trong góc ra một cái hộp giấy gói bọc tinh xảo đưa cho Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn mở ra xem, bật cười, là hai con gấu Teddy ngây thơ, đáng yêu.
- Tôi bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi búp bê.
- Trong mắt anh, em chính là một đứa trẻ. Lúc anh biết lén vén váy con gái thì em vẫn còn đang chảy nước dãi ngậm kẹo mút! Nhóc, con gấu bông này là loại hạn chế số lượng, anh phải nhờ người ta mới mua được, em phải biết trân trọng đấy.
Bạch Nhạn sững người, gấu Teddy loại hạn chế số lượng, giá không hề rẻ.
- Tôi cảm thấy baby nhà anh chơi với cái này hợp hơn.
Không có công, không nhận lộc, điều này cô hiểu.
- Em xem, lại giở tính con nít, làm gì có chuyện tặng quà rồi còn lấy lại. Bất luận món quà này có thích hợp hay không, ít nhất nó cũng là tấm lòng của anh, sao nào, sợ mắc nợ anh à?
Lục Địch Phi vừa nhướn mày là lại cười. Cười rất xấu xa.
Khuôn mặt Bạch Nhạn tự dưng lại đỏ bừng lên.
- Anh đã nói rồi, vừa thấy em anh đã thấy hợp với em. Em gặp khó khăn gì cứ nói với anh. Trong lòng có điều gì thắc mắc, cũng có thể hỏi anh. Em muốn gì anh đều có thể cho em.
Bạch Nhạn mỉm cười, nâng ly nước hoa quả ghé sát miệng, khẽ nhấp một ngụm.
- Anh Lục dành tình cảm cho tôi như vậy, tôi cũng thấy chột dạ vì được quan tâm nhiều quá. Tôi thực sự sợ mắc nợ anh, vì tôi tự biết lượng sức, hình như tôi chẳng có thể làm gì giúp cho anh Lục. À, tháng Giêng năm sau là Đại hội Hội đồng nhân dân, bỏ phiếu bầu thị trưởng xây dựng thành phố, nếu là thành viên, tôi sẽ bỏ cho anh một phiếu, tiếc là không phải.
Đôi mắt dài hẹp của Lục Địch Phi nheo lại, trên gương mặt anh tuấn thoáng chút bối rối. Anh ta khép mắt, lắc đầu cười nhẹ:
- Nhóc à, anh thật sự càng ngày càng thích em rồi. Đúng vậy, trên đời này không có tình yêu không mục đích, người ta chỉ cần bỏ ra là liền muốn thu về. Em đừng đánh giá thấp bản thân, em có năng lực cực mạnh để giúp anh.
- Sao anh lại khẳng định tôi muốn giúp anh? Đối thủ của anh chính là sếp nhà tôi.
Bạch Nhạn ngước mắt, ánh mắt lạnh lùng.
- Bởi vì bây giờ chỉ có anh mới giúp được em. Thực ra anh chẳng có chút hứng thú nào với cái chức thị trưởng rách kia cả, anh chỉ không muốn thua Khang Kiếm. Hơn nữa... em sẽ rất vui vẻ chấp nhận lời đề nghị của anh.
Lục Địch Phi thần bí nhếch mép lên, cười khẩy, ánh mắt vô tình liếc ra ngoài cửa.
Bạch Nhạn nhìn theo ánh mắt anh ta, sững người.
Một chiếc xe hơi màu đen từ từ dừng lại trước cửa khách sạn, cửa xe mở ra, Khang Kiếm mới lúc trước nói phải xuống huyện kiểm tra, giờ lại từ trong xe bước ra, tiếp đó một người phụ nữ tóc dài cũng bước xuống xe, hai người cười nói đi vào bên trong. Cô ta chính là người tự xưng là bạn gái Khang Kiếm, đã phát biểu tuyên ngôn tình yêu trước mặt Bạch Nhạn hôm đám cưới.
- Có gì muốn hỏi không? - Lục Địch Phi dịu dàng nhìn Bạch Nhạn. - Có điều, mỗi lần chỉ được hỏi một câu, những câu khác để đến lần sau chúng ta gặp nhau sẽ trả lời.
Lục Địch Phi đợi một lúc lâu, Bạch Nhạn mới quay đầu lại, gương mặt bình lặng, ánh mắt thản nhiên:
- Hỏi cái gì, người đó tôi quen, chồng tôi mà!
Lục Địch Phi chớp mắt cười ha ha.
Lúc Lục công tử cười, khóe miệng bên trái cong lên, khóe miệng bên phải trễ xuống, cơ thịt trên má dồn thành từng mảng, để lộ ra vẻ tà khí, giống như đang quyến rũ người ta vậy, rất xấu xa.
- Cô nhóc à, em được lắm. Em có biết không? Người trên quan trường sợ nhất hai điều, một là song quy[3">, hai là thị phi, hai điều này đều là chí mạng. Anh có bản lĩnh chơi thế nào cũng được, nhưng đừng để người ta bắt thóp.
[3"> Song quy (hai quy định): là biện pháp chống tham nhũng đặc biệt của Trung Quốc, theo đó cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự "có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan".
- Anh Lục, bản lĩnh anh rất lớn sao? - Bạch Nhạn hỏi với vẻ ngưỡng mộ.
- Bản lĩnh của anh từ trước đến giờ không hề nhỏ, chắc chắn cô nhóc đã nghe không ít. - Lục Địch Phi tự phụ nhướn mày.
Bạch Nhạn nhếch khóe miệng tỏ vẻ tôn sùng, bê ly nước trái cây lên thong thả uống:
- Anh Lục, anh đúng là sinh nhầm thơi, nếu sinh sớm hơn một trăm năm, hoặc là xuyên không trở về quá khứ, anh rất có thể trở thành nhân vật phong lưu như Liễu Tam Lang hay Nguyên Chẩn[4">. Thật đáng tiếc.
[4"> Liễu Tam Lang, Nguyên Chẩn: văn nhân nổi tiếng đời Đường của Trung Quốc.
- Nói vậy anh cũng thấy thực đáng tiếc. - Lục Địch Phi tiếp lời Bạch Nhạn, tặc lưỡi. - Vậy em thấy Khang Kiếm có đáng tiếc không?
- Tôi với anh ấy là người một nhà, không tiện bình luận, anh Lục thấy sao?
Bạch Nhạn nhẹ nhàng đá quả bóng sang.
- Thực ra Khang Kiếm cũng giống anh, có rất nhiều việc không thể tự làm chủ. Anh xấu xa bề ngoài, Khang Kiếm lại xấu từ trong bản chất. Cô nhóc, em không tò mò cô gái cùng xuống xe với Khang Kiếm là ai sao?
- Tôi nên tò mò sao? - Bạch Nhạn chống tay lên cằm, ngây thơ chớp mắt. - Nói sao đi nữa, chúng tôi đang còn vợ chồng son, con người là động vật hay thay đổi, nhưng trước mắt vẫn còn cảm giác mới lạ. Anh muốn sếp nhà tôi làm nền cho sự trong trắng của anh, anh chọn nhầm thời điểm rồi! Hơn nữa, muốn làm chuyện xấu ít nhất phải chọn lúc đêm khuya thanh vắng, như vậy mới kích thích. Hiện giờ giữa ban ngày ban mặt, làm gì có cảm xúc, con người và động vật khác nhau ở chỗ đó. Nếu như người khác thấy mờ ám, thì hình như chúng ta còn mờ ám hơn. Anh xem, ánh đèn mờ ảo, tiếng nhạc du dương, chúng ta ngồi sát bên nhau như vậy, bốn mắt nhìn nhau, anh liếc mắt đưa tình, nếu lúc này vợ anh đi ngang qua nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ sao? Chuyện gì cũng nên nghĩ tích cực một chút, đầu óc anh trong sáng hơn chút được không?
Lục Địch Phi bị cô nói cho cứng họng, một lúc lâu không nói được lời nào. Lúc này, anh ta mới cảm thấy hình như mình đã đánh giá thấp cô gái nhỏ tuổi trước mắt. Tài không đợi tuổi, câu này quả thật là có căn cứ.
Anh ta vốn muốn đâm có một phát, không ngờ lại bị cô hạ gục.
Tay trợ lý thị trưởng ở một thành phố trực thuộc tỉnh như Khang Kiếm, hạ cố lấy một cô y tá vô danh, không phải là bị tình yêu làm cho lú lẫn, mà là đã thận trọng lựa chọn sao? Trong đầu Lục Địch Phi hiện lên một dấu hỏi.
- Anh Lục, tôi biết anh quan tâm tôi. Tuy nhiên không cần thiết phải lãng phí thời gian quý báu của anh. Sếp nhà tôi hơi lành trong chuyện tình cảm, không được phong lưu như anh Lục, yêu cầu của tôi đối với anh ấy không cao! À, cám ơn món quà của anh, tôi rất thích. Nói nhỏ với anh nhé, tôi từng này tuổi rồi mà chưa từng chơi búp bê đâu!
Bạch Nhạn cười rạng rỡ, uống một hơi hết ly nước trái cây rồi đứng dậy.
- Cô nhóc, em không thích lời đề nghị của anh?
Bạch Nhạn nhíu mày, nhìn thẳng anh ta:
- Tôi không thích trở thành quân cờ trong tay người khác. Anh Lục, anh muốn thắng sếp nhà tôi, hoàn toàn có thể xuất chiêu với anh ấy, nhưng đừng lôi kéo tôi vào cổ vũ.
- Cô nhóc, thật sự em vẫn còn quá trẻ. Em tưởng rằng anh muốn em làm quân cờ sao, em nhầm rồi, anh đang cho em một cơ hội bảo vệ chính mình. Lần này em không sao, nhưng anh có thể cho em trước một đáp án. Hơn hai mươi năm trước, ông Khang Vân Lâm đã từng bị điều xuống làm chủ tịch huyện Vân và ở đó hai năm.