Polly po-cket
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Mỗi năm ít nhất đi một nơi mà bạn chưa hề đi qua.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hoa hồng giấy full

Hoa hồng giấy full Trang 20

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~100):

Đầu << 19 20/100 21 >> Cuối



- Đừng sợ, anh sẽ đỡ em thật chắc.

Vấn đề bây giờ ch
ính là sợ anh đỡ đó, anh không biết anh có ma lực gì, vừa đặt tay lên người cô, cô đã run rẩy, thoáng chốc như mất hết năng lực hành vi, hơi thở gấp gáp, đầu gối mềm nhũn.

- Em... để em làm quen với nhiệt độ nước trước đã, anh mặc kệ em, - Cô né tránh ánh mắt anh, nhưng sức ép vô hình mà anh mang đến vẫn cứ tồn tại, dường như cô sắp không kiên trì được nữa.

Nghe tiếng bước chân của Lục Địch Phi và Tiểu Tây, cô cười rạng rỡ như gặp được người thân.

Tiểu Tây mặc một bộ bikini, làn da khỏe mạnh, bóng láng, đẹp mắt trong ánh chiều tà. Thân hình Lục Địch Phi cũng không tệ, bờ vai vạm vỡ, nước da ngăm đen, đeo kính bơi trông rất ngầu. Anh ta vừa thấy Bạch Nhạn đang ò rạp ở khu nước nông, bên cạnh còn dập dềnh chiếc phao bơi, liền cười nhạo:

- Cô nhóc, em thật khiến người ta phải nhìn với con mắt khác đấy. Thôi thôi, cứ đứng yên một bên. Khang Kiếm, tới đây, chúng ta làm mẫu cho cô nhóc xem.

Anh ta vẫy tay với Khang Kiếm, Khang Kiếm đi tới. Tiểu Tây đóng vai người phát lệnh, hai người nhảy ùm xuống bể bơi như hai con cá, lúc thì bơi tự do, lúc thì bơi ếch, lúc thì bơi ngửa, Bạch Nhạn trố mắt đứng nhìn.

- Hồi trung học, hai ông ấy đều ở đội bơi lội của tỉnh, từng luyện tập chính thức, nếu không làm sao có được thể hình như bây giờ. - Tiểu Tây bơi đến cạnh Bạch Nhạn, cười nói:

- Chị dạy em bơi nhé!

Bạch Nhạn cảm ơn:

- Hồi trước bọn chị chơi thân lắm ạ?

- Không, tuy là cùng một khu phố, nhưng Địch Phi hoạt bát, Khang Kiếm cứng nhắc, chị là con gái, không chơi được với nhau. - Tiểu Tây xuất thân dư dả, người lại đẹp, chưa gặp phải thất bại gì, không hề sắc sảo, nghĩ đến đâu nói tới đó. - Nghe Địch Phi nói Khang Kiếm cưới em, chị giật cả mình. Theo tính cách của cô Lý, bọn chị đều tưởng rằng Khang Kiếm sẽ phải lấy một nàng công chúa cơ.

- Mẹ chồng em kỹ tính lắm ạ? Khụ, khụ...

Bạch Nhạn quệt mũi, vừa rồi chui xuống nước bị sặc một ngụm.

- Em... chưa gặp à?

- Sức khỏe bà không tốt, đang ở Bắc Kinh ạ! Bà bị bệnh gì thế?

Tiểu Tây lại làm mẫu cho Bạch Nhạn một lần:

- Bệnh đó hơn hai mươi năm rồi, em... sau này gặp sẽ biết. Ồ, Khang Kiếm thắng rồi!

Tiểu Tây vuốt mặt, trợn tròn mắt. Khang Kiếm và Lục Địch Phi lần lượt trèo lên bờ, mỗi người cầm một cái khăn lau người.

- Lục Địch Phi thua rất nhiều lần rồi sao ạ? - Bạch Nhạn hỏi.

- Anh ấy chưa từng thắng Khang Kiếm, trừ việc thay bạn gái, bố anh ấy thường bảo anh ấy thế. - Tiểu Tây làm mặt hề với Lục Địch Phi.

Bạch Nhạn rất ngạc nhiên trước thái độ của Tiểu Tây, nếu chị ấy đã biết Lục Địch Phi là người thế nào, thì sao chị ấy còn quan hệ với anh ta?

Lục Địch Phi nhún vai, ném cho Khang Kiếm một chai nước khoáng, hai người ngả người trên ghế dựa, sảng khoái duỗi chân.

- Ê, hồi trước chỉ thua cậu nửa thân người, hôm nay lại thua cậu cả một thân người, thể lực tiến bộ thật.

Ánh mắt Khang Kiếm khi gần khi xa dõi theo Bạch Nhạn đang cố vùng vẫy trong nước nhưng không tiến được mét nào, bất giác mỉm cười:

- Em may mắn thôi.

- Cậu may mắn hơn mười năm rồi. - Lục Địch Phi toét miệng. - Dưới hồ bơi, tôi cam bái hạ phong.

Khang Kiếm hơi nhướn mày:

- Người giữ chức thị trưởng xây dựng thành phố lần tới, hình như bí thư Tùng đã chọn sẵn trong đầu rồi.

- Ai?

Khang Kiếm cười đầy ẩn ý:

- Còn ai vào đây nữa?

Trong mắt Lục Địch Phi thoáng một tia kinh ngạc, vuốt ngược mái tóc ướt sũng ra đằng sau:

- Cậu đừng có nghe phong phanh mà phán bừa. Bây giờ cậu quản lý mảng đó, đến lúc đó chỉ đi theo quy trình mà thôi. Tôi chẳng qua chỉ là bị kéo ra để phụ họa cho cậu. Nói thật nhé, tôi đang muốn điều về tỉnh đây. Ở đây cậu còn có cô nhóc, còn tôi có gì?

- Anh muốn gì mà chả được. Lần này anh với Tiểu Tây là thật đấy à?

- Tôi muốn cưới, Tiểu Tây chưa chắc đã chịu lấy tôi! Cô ấy không muốn làm mẹ kế của một cô nhóc ba tuổi.

- Nhụy Nhụy vẫn đang ở Thượng Hải?

- Không, ông ngoại nó đưa đi Úc rồi. - Lục Địch Phi ngẩng đầu vẻ bất đắc dĩ - Làm thế là tìm cớ không cho hai cha con tôi gặp nhau, dĩ nhiên rồi, trước hết tôi là một người cha không làm tròn trách nhiệm. Mẹ nó cũng đang làm thủ tục di dân, khoảng tháng sau sẽ qua bên đó.

Khang Kiếm khẽ gật đầu, nhìn Bạch Nhạn lại bị sặc mấy ngụm nước, bò rạp trên thành bể ho tới mức không thở được.

- Đồ ngốc này, chẳng có tí kỹ xảo nào, chỉ biết làm ẩu thì ích gì chứ.

Anh đặt chai nước xuống, cầm một cái khăn bông thật lớn bước tới.

Lục Địch Phi nhếch mép suy nghĩ, mắt nheo thành một đường dài.

Bạch Nhạn bị Khang Kiếm lôi từ dưới nước lên, bọc trong một cái khăn bông ta:

- Chịu thua em luôn, cứ thế này, bữa tối của em sẽ toàn là nước.

Bạch Nhạn bĩu môi, mệt rã rời ngồi phịch xuống ghế:

- Em có bảo là em muốn học đâu, tại anh cứ cố kéo em ra đấy chứ.

- Như thế vẫn là anh sai ư? - Khang Kiếm vừa tức vừa buồn cười.

- Vốn là như vậy. - Bạch Nhạn mệt mỏi xua tay. - Em thà bị chết đuối chứ quyết không đụng tới nửa giọt nước nữa.

- Phong độ mạnh mẽ thật. - Khang Kiếm lườm cô.

- Nhưng mà anh thích đấy thôi! - Bạch Nhạn cười tủm tỉm nhìn anh.

Ánh mắt Khang Kiếm nhìn cô khẽ dao động, rồi bình thản trở lại.

- Địch Phi, xuống bơi với em. - Tiểu Tây đứng trong bể bơi gọi.

- Anh mệt rồi, không muốn vận động nữa. Khang Kiếm, cậu xuống bơi với cô ấy mấy vòng đi! - Lục Địch Phi nói.

- Ừ! - Khang Kiếm đưa chai nước cho Bạch Nhạn, lại nhảy xuống bể.

Lục Địch Phi dịch ghế lại gần Bạch Nhạn một chút:

- Cô nhóc, hình như tôi đánh giá thấp sức ảnh hưởng của cô với cậu ấy rồi.

Ánh mắt quét về phía Khang Kiếm ở dưới hồ bơi.

Bạch Nhạn uống từng ngụm nước nhỏ, vẻ mặt tươi cười:

- Đâu có, đâu có! Tôi còn chưa chúc mừng anh Lục đã tìm lại được tự do kìa!

- Chuyện này chẳng có gì đáng để chúc mừng. - Lục Địch Phi nhìn Bạch Nhạn như mẹ chồng nhìn nàng dâu.

Bạch Nhạn đặt chai nước xuống, lòng thấy hơi hoảng:

- Anh Lục, anh có cảm nghĩ gì về tôi?

Lục Địch Phi đang định trả lời thì Khang Kiếm đã bơi một vòng rồi trèo lên bờ. Anh ta cười, như muốn nói chuyện đó thì phải xét cho kỹ!

Buổi tối, mấy người họ không tới nhà ăn ăn cơm, nhân viên phục vụ bày mấy chiếc ghế dựa và một chiếc bàn ở ban công biệt thự, ăn đồ nướng, uống bia.

Thời tiết thật đẹp, sao trời lấp lánh, gió sông hiu hiu, dễ chịu vô cùng.

Đồ nướng có cả khoai lang và ngô khiến Tiểu Tây sướng rơn, ăn hết món này đến món khác, Bạch Nhạn lại chẳng đụng đũa. Tiểu Tây hỏi cô sao không ăn, cô cuộn mình trên ghế, hồn như treo ngược cành cây, nói là mệt quá.

Bia rót từng cốc, Khang Kiếm và Lục Địch Phi uống với nhau, tửu lượng của Tiểu Tây cũng khá. Khang Kiếm nướng cho Bạch Nhạn một đĩa thịt, chấm tương, cô nhận lấy, ý tứ ăn một miếng rồi quay đầu đi.

Hàng mi đen láy của Khang Kiếm thâm trầm như đêm đen.

Điện thoại vứt trên bàn réo chuông, Khang Kiếm cúi đầu xem, vội vàng đi xuống. Đi cả nửa tiếng đồng hồ. Lục Địch Phi nhìn Bạch Nhạn cười vẻ thấu hiểu, nói chuyện trên trời dưới bể, liếc mắt đưa tình với Tiểu Tây.

Bạch Nhạn dựa dầu vào lưng ghế, vẻ như đang nghĩ ngợi, cũng vẻ như đang ngủ.

- Tiểu Tây, em cầm vợt đi vớt xem có phải Khang Kiếm rớt xuống sông rồi không? - Mười lăm phút sau, Lục Địch Phi nói.

Tiểu Tây cười cười liếc Bạch Nhạn, loẹt quẹt lê dép xuống dưới lầu.

- Cạn ly nào! - Lục Địch Phi rót cho Bạch Nhạn một ly bia.

- Tôi không biết uống. - Bạch Nhạn uể oải xua tay.

- Có thể học. Cái gì mà chẳng phải học?

- Không muốn học. Cái gì cũng đáng phải học sao?

- Đương nhiên. Anh tuyệt đối là một thầy giáo giỏi. - Lục Địch Phi mở một nụ cười gian tà. - Lần này đi chơi đảo Giang Tâm hoàn toàn là vì em. Đây là lần hẹn thứ hai của chúng ta, em có thể hỏi một câu. Lần sau muốn hỏi phải đợi tới nửa tháng, anh phải lên tỉnh học.

- Sao anh lại ly hôn? - Bạch Nhạn bỗng hỏi.

Lục Địch Phi nhún vai:

- Em xác định muốn bỏ qua cơ hội này?

Bạch Nhạn gật đầu.

- Bọn anh kết hôn vì lợi ích, bây giờ hai bên đều đã đạt được mục đích, không còn giá trị lợi dụng nữa, vì thế mới buông tay đi tìm khoảng trời riêng. - Lục Địch Phi nói cứ như không.

- Chẳng phải anh nói người làm chính trị không thể để chuyện nhà cửa lục đục, anh làm vậy khác nào cản trở tiền đồ của mình?

Lục Địch Phi cười ha ha:

- Đảng không cho phép năm thê bảy thiếp, nhưng vẫn tôn trọng quyền tự do hôn nhân. Chỉ cần không ly hôn vì những lý do lăng nhăng, thì cũng là chuyện hợp tình hợp lý thôi.

- Ồ, anh Lục lại còn có thể lợi dụng cả kẽ hở đạo đức, thông minh đấy. - Bạch Nhạn ngồi thẳng dậy - Thì ra ly hôn lại đơn giản như vậy.

- Không thì em tưởng sao?

- Tôi tưởng là sự lựa chọn bất đắc dĩ. Kết hôn, là muốn gắn bó, nương tực vào một người, sống lâu dài với nhau, xây dựng một gia đình, sinh một đứa con, có tình ruột rà máu mủ, không gì có thể chia tách. Sao an lại đành lòng ly hôn nhỉ?

- Hả? - Đây là luận điệu gì vậy? Lục Địch Phi lắc đầu, hay là anh nghe nhầm? - Duyên phận đã hết thì chia tay thôi! Anh rất thẳng thắn, thích là thích, không thích là không thích. Không giống ai kia vì mấy cái mục đích không muốn người khác biết mà làm ra vẻ tình nghĩa sâu nặng.

- Không, anh chẳng hơn loại người đó ở điểm nào. Anh như vậy, nếu không phải kẻ nhu nhược, thì cũng là gã khốn kiếp.

Bạch Nhạn nửa cười nửa không, giọng lại rất nghiêm túc.

Lục Địch Phi mặt mũi đờ đẫn, không ngừng nuốt nước bọt:

- Nhóc à, em nói cụ thể hơn được không?

- Nói anh là kẻ nhu nhược, vì anh căn bản không có dũng khí làm một người chồng đạt tiêu chuẩn hay một người cha xứng đáng. Anh sợ bị gia đình trói chân, khiến anh mất đi cơ hội chơi bời, anh càng sợ phải gánh trách nhiệm, vì thế anh không dám lấy người anh thích, như thế anh có thể muốn đi thì đi, không chút áy náy. Nói anh là tên khốn kiếp, rõ ràng đã có vợ có con, nhưng anh vẫn chơi bời đàng điếm ở bên ngoài, tự cho mình là phong lưu, phóng khoáng. Nếu thật sự là cuộc hôn nhân vì lợi ích, vậy tại sao lại sinh con? Hai người đều trưởng thành rồi, phủi mông là đi, còn đứa trẻ thì sao? Nó không có quyền lựa chọn cha mẹ, nó có lỗi gì, gặp phải cha mẹ như các người, thực sự là điều bất hạnh? Có thể anh sẽ nói đứa trẻ không thiếu người thương yêu, vật chất luôn đầy đủ, những thứ này có thể sánh với tình yêu thương của bố mẹ được không? Anh Lục, anh có biết cái gì gọi là gia đình không? L
à bờ vai anh dựa khi mệt mỏi, là ánh đèn khi anh trở về giữa đêm khuya, là câu nói động viên khi anh thất bại, là hình bóng đứng ở phía xa khi anh thuận buồm xuôi gió...

Giọng Bạch Nhạn bỗng nghẹn lại, mắt đỏ hoe, cô nâng cốc lên để che giấu, quên mất đó là bia, bất giác lộ ra vẻ đau khổ.


Đầu << 19 20/100 21 >> Cuối

Nhập trang (1~100):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON