Bạn không thể hoàn toàn kiểm soát được bất cứ điều gì xảy đến với bạn trên cuộc đời này. Cái duy nhất mà bạn có thể kiểm soát được hoàn toàn chính là suy nghĩ và phản ứng của bạn.
Bạch Nhạn đi tới khung cửa sổ sát đất cuối hành lang, nhìn ánh đèn rực rỡ và dòng người xe nườm nượp bên dưới rồi buông một tiếng thở dài xa xăm.
Bình thường thì không sao, mọi người đều bận rộn làm việc nên không có gì khác biệt, nhưng cứ tới dịp lễ tết thì sẽ lộ rõ sự cô đơn hiu quạnh và lẻ loi cô độc của bản thân. Có lúc Bạch Nhạn cảm thấy mình chẳng khác nào một đứa trẻ trong cô nhi viện. Nhưng cô cảm thấy trẻ mồ côi còn hạnh phúc hơn cô, ít nhất bọn chúng còn có người thương xót và thông cảm. Còn người có một người mẹ lẳng lơ và một người cha không biết là ai như cô, đi đến đâu cũng bị cười nhạo và lườm nguýt.
Ngoài mong đợi, cô bỗng nghĩ tới Minh Thiên.
Trên đời này chỉ có Minh Thiên, không cần phải cố gắng, không cần phải báo đáp mà cô vẫn có thể có được những điều tốt nhất của anh. Từ khi ý thức được những điểm tốt của Minh Thiên, cô chưa bao giờ phải lo lắng rằng một ngày nào đó, những điểm tốt này sẽ biến mất, cũng chưa từng phải lo lắng nó sẽ ít đi hay thay đổi. Cái tốt ở anh rất tự nhiên, rất ấm áp, dù có ngẩng đầu lên hay không, có nhìn thấy anh hay không thì cô vẫn có thể cảm nhận được.
Giữa anh và cô, chưa từng hiểu lầm, chưa từng tranh cãi, mỗi ngày ở bên nhau đều như ngày xuân ấm áp được mặt trời chiếu s
Sắp gi¬ao thừa rồi mà vẫn chưa thấy tin nhắn chúc mừng năm mới của Minh Thiên, có lẽ anh đang luyện tập nhiệm vụ tối mật nên không được phép liên lạc với bên ngoài. Dù có tin nhắn hay không thì Bạch Nhạn cũng không để tâm. Cô biết vào đêm gi¬ao thừa, khi tiếng pháo vang lên, cô sẽ nói với Minh Thiên: Chúc mừng năm mới. Mình Thiên cũng sẽ nói với cô: Tiểu Nhạn, chúng ta cùng nhau hạnh phúc.
Nghĩ tới Minh Thiên, khuôn mặt Bạch Nhạn như giãn ra, nét cười phảng phất trên môi.
Sau đó, từ Minh Thiên cô lại nghĩ tới sếp Khang.
Cô biết hôm nay anh trở về Tân Gi¬ang. Đám quan chức a dua nịnh bợ chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để đãi tiệc và an ủi cho anh.
Cô không gọi điện cho anh.
Không hiểu sao, khi biết tin anh bị song quy, cô rất nhớ rất nhớ anh, nhớ tới mức tim thắt lại, nước mắt chỉ chực trào ra. Nhưng khi biết tin anh trở về, trái tim cô lại vô cùng bình tĩnh.
Lần đầu tiên cô nghe nói tới việc sếp Khang tặng nhà và xe để bù đắp cho Y Đồng Đồng là khi ăn sủi cảo ở nhà Liễu Tinh, khi đó cô không hề liên hệ hành vi đó với việc đưa hối lộ của Hoa Hưng. Tới khi Lục Địch Phi năm lần bảy lượt muốn cô cùng hợp tác rồi không ngừng nhắc tới cái tên Hoa Hưng, và khi sếp Khang đem toàn bộ tiền lương và sổ tiết kiệm gi¬ao cho cô, cô mới ý thức được rằng anh đã nhận hối lộ. Có lẽ với chức vụ của anh, đó chỉ là một khoản tiền nhỏ, không đáng nhắc tới. Nhưng qua thái độ của Lục Địch Phi, cô biết nếu việc này lộ ra thì sẽ là cả một vấn đề lớn.
Cô cảm thấy rất thất vọng về sếp Khang, khi đó tình cảm của bọn họ cũng đang chìm sâu dưới đáy vực, cô dằn lòng để mặc kệ anh, không thèm nhắc nhở. Nếu sếp Khang xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng liên quan đến nỗi đau khổ của cô.
Cho đến khi chân tướng của việc vì sao sếp Khang lại lấy cô bị bại lộ, cho đến cái đêm sếp Khang ngồi trước giường của ô giải bày hết nỗi lòng, cô mới phát hiện ra đối với anh, cô không chỉ có hận thù và thất vọng, mà còn có rất nhiều tình cảm sâu đậm đọng sâu trong trái tim.
Vì mối tình cảm này, cô kiên quyết đòi ly hôn.
Trước khi ly hôn, cô tới tìm Hoa Hưng, lợi dụng lòng biết ơn của ông ta với sếp Khang, dùng căn nhà để lấy được món tiền hai triệu tệ quyên góp cho Vấn Xuyên.
Lúc còn nhỏ, vì muốn lấy thêm một chút tiền sinh hoạt phí từ bà Bạch Mộ Mai để có thể mua thêm cho mình một cái áo ấm, một cái cặp sách hay mấy quyển sách, trước đó vài tháng cô đã quan sát sắc mặt của bà, nói những lời bà thích nghe, làm những việc khiến bà vui. Sau đó, đợi đến khi có người đàn ông nào đó tới đón bà đi, cô sẽ lễ phép chào một tiếng "cháu chào chú" rồi tự nhiên đưa ra yêu cầu với bà Bạch Mộ Mai, thông thường bà sẽ không từ chối.
Bà Bạch Mộ Mai nói cô là yêu tinh.
Hoa Hồng Giấy - FULL
Cô nói cơ hội chỉ giành cho những người biết chuẩn bị.
Ngoài Minh Thiên ra, trên đời này chưa từng có lòng tốt nào có thể có được mà không cần cố gắng.
Sếp Khang không phải là Minh Thiên, nếu trong lòng anh đã có cô, nếu cô muốn cùng anh chung sống trọn đời thì cô nhất định phải nỗ lực nắm bắt lấy anh.
Mỗi lần gặp Lục Địch Phi, cô đều bóng gió dò hỏi những vấn đề liên quan đến việc song quy, cô còn lên mạng tra rất nhiều vụ án. Để có thể vừa bịt miệng Hoa Hưng lại vừa có tiền trả tiền nhà tiền xe, cô nghĩ ra cách dùng giấy tờ nhà đất để thế chấp.
Chuyện này nếu như do sếp Khang ra mặt, Hoa Hưng chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để từ chối, hoặc giả sẽ dùng biện pháp khác để bù đắp cho sếp Khang, như vậy chẳng phải vẫn giậm chân tại chỗ hay sao? Chỉ có thể là cô ra mặt.
Kho tiền quyên góp lấy danh nghĩa là người vô danh.
Mọi chuyện hoàn tất, nhưng cô không hề kinh động tới sếp Khang.
Sếp Khang nhận hối lộ, đó là sự thật. Người đàn ông này đã được an bài là sẽ phải ăn chính trị, thường phải đi bên sông, muốn để anh không bị ướt chân thì chỉ có cách nhấn anh ta xuống nước, cho anh ta uống no nước một lần thì lần sau anh ta sẽ phải đi cho cẩn thận.
Phạm lỗi thì phải gánh chịu hậu quả.
Cô biết Lục Địch Phi sẽ không bỏ qua cho anh. Tổ chuyên án của Ủy ban Kỷ luật tỉnh được điều đến, mấy vị cán bộ cấp sở đã bị song quy, sếp K
hang đã ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng khi đó anh không thể manh động. Cho dù anh lấp được lổ hổng này thì cũng chỉ là giải quyết theo kiểu vuốt đuôi, ngược lại còn dễ làm lộ ra điểm yếu, anh đành chỉ có thể án binh bất động.
Anh là một vị thánh không thể bảo vệ chính mình, nhưng khi gặp họa, trong lòng anh vẫn không thể quên được hình bóng cô.
Sau đó, Hoa Hưng xảy ra chuyện. Sếp Khang biết lần này không thể gặp may được nữa, anh muốn cô đợi anh mười năm.
Thực ra nếu khi đó Bạch Nhạn đưa biên lai thế chấp nhà và giấy tờ quyên góp ra thì sếp Khang có thể sẽ không bị song quy, và vẫn có thể giữ được chức thị trưởng.
Nhưng cái Bạch Nhạn cần là một người đàn ông có thể đem lại cho cô cảm giác an toàn, một người chồng có thể khiến cô bình yên ngon giấc tới tận khi trời sáng, chứ không phải là một quan chức trông chờ vào vận may. Cô muốn anh phải nếm trải hậu quả của việc nhận hối lộ, muốn anh đau, muốn anh hối cải, muốn anh học được cách tự kiềm chế.
Được tự do trở lại sau khi trải qua sự giày vò đau đớn này, thiết nghĩ sếp Khang có lẽ sẽ cảm khái muôn phần!
Tại sao cô không cảm thấy vui?
Đúng thế, anh khiến cô cảm thấy mệt mỏi.
Từ Y Đồng Đồng cho đến việc nhận hối lộ, một người đàn ông như anh sẽ còn xấu xa tới mức nào?
Cô nào có giỏi gi¬ang gì, cô phải dùng hết tâm trí và sức lực bảo về anh như vậy, nhưng anh đem lại cho cô những gì?
Có đôi lúc, con người ta khó tránh khỏi việc so đo tính toán.
Sếp Khang là tên khốn kiếp! Bạch Nhạn rủa thầm.
Thấy lạnh tê cả chân, cô hơi dịch người, xoay xoay cái cổ mỏi nhừ rồi thu tầm mắt lại, cúi đầu đi về mà không phát hiện ra một bóng đen đang đi lên từ phía cầu thang bộ.
Vừa nhìn thấy cô, bóng đen bèn đứng lại.
Cảm thấy phía sau có người đang nhìn mình, Bạch Nhạn bèn quay đầu lại.
- Á...
Cô hoảng hốt thét lên, rồi cả người cô bỗng bị kéo nhào vào một vòng tay quen thuộc, giọng nói bị nuốt trọn trong một nụ hồn nồng nàn sâu thẳm.
- Bà xã...
Tiếng thì thầm quyện trong hơi thở nóng hổi phả vào tai cô.
Khang Kiếm kích động và mừng rỡ đến phát điên, anh đã mất đi rồi lại có được, cảm giác buồn vui lẫn lộn... những từ ngữ này không đủ để miêu tả tình cảm như gió cuốn triều dâng của anh giờ phút này.
Cũng giống như một người mù, vào một buổi sáng đẹp trời bỗng mở mắt ra và nhìn thấy màu sắc của chiếc ga giường, nhìn thấy hoa cỏ ngoài cửa sổ, nhìn thấy trời xanh và nắng vàng, nhìn thấy gió đang xào xạc ru tán lá.
Niềm vui sướng như vậy, lại không thể thốt được thành lời, cũng có lẽ là không biết nên nói điều gì trước.
Anh đem nỗi nhung nhớ suốt mười ngày và nỗi mừng tủi vượt qua kiếp nạn dồn dập trong cái ôm này, chất chứa trong nụ hôn này là một tình yêu đang dâng trào như vũ bão.
Anh vùi đầu vào cổ cô, hai tay ôm chặt lấy eo cô như muốn chạm khắc thân hình cô vào lòng mình. Bạch Nhạn thấy khó mà chịu nổi, hơi thở như sắp bị ép ra khỏi lồng ngực. Anh chưa từng ôm cô chặt đến mức quên cả thương hương tiếc ngọc như thế này. Đầu lưỡi anh dịu dàng linh hoạt khuấy đảo trong khoang miệng cô, mang theo hơi rượu nồng, nghịch ngợm quấn quít triền miên với lưỡi cô, từ dịu dàng mơn trớn đến nồng nàn say đắm, hôn đến khi cô suýt không thở được. Người anh dính sát vào người cô.
Chỉ một lát, mái tóc xoăn nhẹ của Bạch Nhạn đã xõa tung ra khỏi mũ y tá. Cô trợn trừng mắt, vừa lẩm bẩm điều gì đó vừa dùng sức đấm mạnh vào vai anh.
- Tiểu Nhạn... - Sau cơn mê đắm, Khang Kiếm ngước mắt lên, vội vàng buông cô ra rồi vỗ nhẹ lên lưng cô.
- Anh muốn hại chết em sao? - Bạch Nhạn khom người thở dốc.
- Anh nhớ em quá - Khang Kiếm cười khẽ, cọ cằm lên tóc cô rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ của cô, giọng khàn đi - Để anh hô hấp nhân tạo cho em.
Thoáng bình tĩnh lại, Bạch Nhạn gỡ tay anh ra rồi lùi lại phía sau:
- Không cần.
Nhìn khuôn mặt xị xuống và đôi mắt không một tia ấm áp của cô, người Khang Kiếm căng lên, tim như bị ai kéo ra khỏi lồng ngực.
- Xin lỗi Tiểu Nhạn, anh đến muộn.
Anh lắc đầu, dặn lòng mình không được quá mẫn cảm.
Anh tiến lên trước một bước, năm lấy tay cô lật lên lật xuống, hình như cô gầy và xanh đi, cằm cũng nhọn hơn lúc anh đi.
Qua ông Nghiêm Lệ, anh biết được mọi điều cô đã làm vì anh, anh nghe mà tim không ngừng run lên. Một người đàn ông lại phải để cho một cô gái yếu ớt dang tay bảo vệ, anh rất hổ thẹn, nhưng cũng cảm thấy ấm áp.
Anh không phải là người đàn ông tốt, nhưng anh may mắn biết bao khi được một người con gái thông minh, đáng yêu và bao dung như vậy đem lòng yêu thương.
Vốn tưởng rằng cô không yêu sâu nặng bằng anh, đến giờ mới biết tình yêu của anh còn lâu mới có thể rộng lớn bằng cô.
Anh chỉ có thể dùng một tình yêu sâu nặng hơn, rộng lớn hơn, dùng cả cuộc đời mình để đáp lại tình yêu của cô!
Chỉ có tình yêu, chỉ có sinh mệnh.
- Vẫn còn chưa tới mười một giờ, vẫn chưa muộn - Bạch Nhạn không kích động đến đánh mất bản thân mình như anh, cô rất lạnh lùng, không mỉm cười, như đang nói chuyện công việc, rất chuyên nghiệp nhưng lại không có chút tình cảm nào.
Khang Kiếm nhắm mắt lại. Anh nghĩ Bạch Nhạn đang làm nũng với anh, xa nhau lâu như vậy anh lại không tới gặp cô trước để cô được yên lòng. Anh cũng là bất đắc dĩ, anh phải xua hết mọi người đi mới có thể yên ổn ở bên cô. Anh đã nghĩ tới việc gọi điện, nhưng anh sợ sóng điện thoại không đủ hơi ấm, gặp mặt cô, muốn nhìn thẳng vào mắt cô, muốn ôm cô, cảm nhận hơi ấm của cô, rồi sau đó bọn họ sẽ cùng nhau trò chuyện.