Quay đầu nhìn, ánh mắt của cô bắt gặp ánh mắt của Hàn Thần Dật.
"Việc xảy ra sáng hôm thứ Bảy, lẽ nào cậu quên rồi sao?" Cậu đứng dậ
y, giọng nói trầm trầm hơi căng thẳng. Cậu nhìn cô, nói nhỏ đủ cho ba người nghe, nhấn mạnh từng chữ: "Lẽ nào cậu muốn trở thành người thứ ba?".
Người thứ ba...
Lời nói của cậu khiến cho cô cảm thấy như sét đánh ngang tai, phá tan mọi hy vọng của cô. Người cô như lạnh đi, cô từ từ rút tay mình khỏi bàn tay của Hướng Vũ Phàm.
"Phán Phán..." Hướng Vũ Phàm với tay về trước như muốn cầm lấy tay cô.
Cô buồn bã lùi về phía sau, cúi đầu nói: "... Xin lỗi".
Hàn Thần Dật nhìn hai người, sau đó kéo tay cô, nói dịu dàng: "Gấu nhỏ yêu quý, chúng ta đi thôi!".
Lạc Phán Phán không từ chối, để cậu cầm tay cô kéo đi. Khoảng cách giữa cô và Hướng Vũ Phàm xa dần.
Hướng Vũ Phàm đứng yên tại chỗ, không nói gì, chỉ nhìn theo hai người, tay buông thõng. Tóc mai dài che mắt cậu, không ai nhìn thấy được nỗi đau trong đó...
Bên ngoài căng tin, bầu trời trong xanh.
Hàn Thần Dật hít thở thật sâu không khí trong lành, vui vẻ nói: "Gấu nhỏ yêu quý, đây là lần đẩu tiên tôi đên trường cậu, hay là cậu dẫn tôi đi một vòng quanh trường nhé!".
Ngược lại với sự vui vẻ của Hàn Thần Dật, Lạc Phán Phán đang thấy chông chênh. Cô dường như không nghe thấy cậu nói gì, chỉ bước về phía trước theo thói quen, đầu cúi xuống, không biết là đang nghĩ gì.
Hàn Thần Dật chau mày, giữ cô đứng lại.
"Sao thế?" Cô ngẩng đầu nhìn cậu vẻ hoang mang.
"Gấu nhỏ yêu quý, có phải cậu đang nghĩ đến chuyện vừa xảy ra không?"
Lạc Phán Phán bặm môi, cúi đầu yên lặng không nói gì.
"Gấu nhỏ yêu quý, sự thực là cậu không nên đau lòng như thế anh họ tôi và Diêu Nguyệt Thi..."
Hàn Thần Dật chỉ nói nửa câu rổi dừng lại, bời vì qua vai cô, cậu nhìn thấy Hướng Vũ Phàm đang chạy theo họ. Thấy ánh mắt lo lắng của Hướng Vũ Phàm, cậu nở một nụ cười gian giảo.
"Anh họ cậu với Diêu Nguyệt Thi làm sao?" Đợi hổi lâu không thấy cậu nói gì, Lạc Phán Phán không khỏi tò mò, ngẩng đầu hỏi. Đang định nhìn theo ánh mắt của cậu thì Hàn Thần Dật không để cô có cơ hội, ôm cô vào lòng.
Lạc Phán Phán sợ hãi ôm cái mũi bị đau, từ trong lòng cậu ngẩng đầu hỏi: "Này, cậu sao thế?".
Cậu học sinh ở phía xa dừng lại, ngạc nhiên nhìn hai người.
Ánh mắt của Hàn Thần Dật rất dịu dàng, trong như nước suối. Cậu cúi đầu nhìn cô trong lòng mình, khuôn mặt cậu rất đẹp.
"Gấu nhỏ yêu quý, tôi thích cậu, chúng ta đi chơi với nhau nhé!"
"Ồ! Cậu nói là Hàn Thần Dật đã ngỏ lời với cậu rồi sao? Thật là tuyệt!" Đoàn Khanh Nhi giơ tay lên tỏ vẻ ngưỡng mộ. "Mình vẫn nghĩ phải giới thiệu bạn trai cho cậu, giờ thì tốt rồi, chúng ta chưa kịp đi tìm thì đã có ngay một anh chàng đẹp trai chạy đến, hơn nữa, Hàn Thần Dật không kém Hưóng Vũ Phàm ở bất kỳ điểm nào! Phán Phán, cậu thật là hạnh phúc!"
"Hạnh phúc sao? Sao mình không thấy thế?"
Lạc Phán Phán buồn bã cúi đầu, nằm bò ra bàn.
"Con bé này thật là..." Đoàn Khanh Nhi lườm cô, không nén được tò mò. "Cậu đã nói đồng ý chưa?"
"Chưa."
"Gì cơ? Cậu không đồng ý?! Cậu đúng là đang hạnh phúc mà không biết! Cậu có biết chiếc kẹp tóc Hàn Thần Dật tặng cậu ở căng tin hôm qua bao nhiều tiền không? Nói ra thì cậu ngạc nhiên đến chết ấy chứ! Cậu không biết là biết bao nữ sinh trong căng tin hôm qua bị choáng váng, ngay cả mình cũng thấy ghen tỵ với sự may mắn của cậu!"
"Cậu đừng nhắc đên chuyện xảy ra ở căng tin hôm qua nữa, nhắc đến chuyện đó làm mình phát phiền!" Lạc Phán Phán ngồi dậy, tuôn một tràng: "Hôm qua không biết là ai kể chuyện này với mẹ mình. Tối về mẹ mình đã nói mình một trận! Mình giải thích đến khô cả cổ, mẹ mình mới miễn cưỡng tin giữa mình và Hàn Thần Dật không có gì!".
"À, đúng rồi! Suýt nữa thì quên, cô chú Lạc đều là giáo viên của trường mình, các thầy cô giáo cấm học sinh yêu sớm..." Nụ cười trên mặt Đoàn Khanh Nhi biến mất, cô nhìn Lạc Phán Phán với ánh mắt vô cùng lo lắng. "Phán Phán, sau này cậu và Hàn Thần Dật phải làm thế nào? Không phải sẽ giống như Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài hay Romeo và Juliet chứ?"
Lạc Phán Phán mím môi, không biết có nên nhắc nhở cô bạn nên thoát ra khỏi mộng tưởng không, so với việc quan tâm quá nhiều tới chuyện này thì lo cho bài kiểm tra trắc nghiệm lịch sử sắp tới còn tốt hơn. Cô nhớ ra vừa rồi Đoàn Khanh Nhi còn kêu rằng hôm qua quên không mang vở lịch sử về nhà ôn bài...
Đúng lúc đó, một bạn học nữ ngồi gần cửa lớp gọi cô: "Phán Phán, có người tìm cậu đây, một anh chàng rất đẹp trai!". Nói xong cô bạn đó nháy mắt với cô.
"Anh chàng đẹp trai? Anh chàng đẹp trai nào? Mình có quen không?" Nghe đến anh chàng đẹp trai nào đó, Đoàn Khanh Nhi rất háo hức, ánh mắt chăm chú nhìn Lạc Phán Phán, dò hỏi: "Phán Phán, mình phát hiện ra gần đây cậu quen rất nhiều anh chàng đẹp trai! Cậu đào hoa từ lúc nào thê? Cậu có giấu mình đi tham gia hội giao lưu nào không đây? Mau thú nhận đi!".
"Cậu đừng làm ầm ĩ lên nữa, người ta vẫn đang chờ mình mà!"
Lạc Phán Phán đứng dậy bước ra cửa lớp học.
Bước ra ngoài, cô vô cùng ngạc nhiên. Ở hành lang, một dáng người quen thuộc đang đứng dựa vào lan can đợi cô, ánh nắng mùa thu chiếu lên nửa khuôn mặt cậu.
Cổ họng cô chợt khô lại, đứng đó hồi lâu, cô mới có thế mở miệng nói một cách khó khăn: "Là cậu?".
Cậu học sinh nghe thấy tiếng cô lập tức quay người lại, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt để lộ sự vui mừng, môi mím lại thành một đường cong rất đẹp, khẽ gọi: "Phán Phán...".
Lạc Phán Phán cúi đầu tránh ánh mắt tha thiết của cậu, hỏi nhỏ: "Cậu tìm tôi có việc gì không?".
"Tôi..." Cậu bước lên một bước vì muốn gần cô hơn, thì cô lùi lại một bước.
Cậu ngạc nhiên nhìn vẻ lạnh lùng của cô, ánh mắt trở nên u buồn.
"Phán Phán, quan hệ giữa tôi và Tiểu Thi không như cậu nghĩ."
"Không giống như tôi nghĩ?" Cô không thể không cảm thấy buồn cười. "Ý cậu là Diêu Nguyệt Thi không phải là bạn gái của cậu?"
Hưóng Vũ Phàm yên lặng một lát.
"Tôi và cô ấy không phải là bạn nam nữ bình thường."
Cô cười lạnh lùng.
"Hướng Vũ Phàm, cậu đang muốn khoe khoang với tôi là quan hệ của hai người thân mật hơn người yêu phải không?"
Ánh mắt cậu bất động, dường như không hiểu sao cô lại lạnh lùng đến thế.
Trong ánh nắng rạng rỡ đến chói mắt, hai người nhìn nhau rất lâu, cậu cúi đầu, tóc mai rủ xuống che đôi mắt buồn bã. Cậu không giải thích nữa, chỉ nhắc nhở cô: "Đừng qua lại với Hàn Thần Dật, cậu ta không thật lòng với cậu đâu. Theo như tôi hiểu, cậu ta tiếp cận với cậu là vì mục đích khác".
"Hàn Thật Dật không thật lòng với Phán Phán, lẽ nào cậu thật lòng với Phán Phán? Hướng Vũ Phàm, tôi thấy cậu là một người vô cùng đào hoa!" Một giọng nói khiêu khích xen ngang, Đoàn Khanh Nhi đứng ở cửa lóp, ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ ủ rũ của cậu.
Hướng Vũ Phàm im lặng không nói gì, quay người bỏ đi.
"Á... Á!! Cậu ta không thèm để tâm đến mình! Đúng là mất lịch sự!" Đoàn Khanh Nhi trừng mắt nhìn theo, tức giận nhảy dựng lên.
Lạc Phán Phán không để ý đến thái độ của bạn mình. Cô vẫn đứng ở đó, yên lặng nhìn theo cậu. Bóng dáng cậu lạc lõng giữa ánh nắng rực rỡ.
Không ngờ cậu đã từng là một thiếu niên vui vẻ, vô lo vô nghĩ. Nụ cười rạng rỡ, vui vẻ biến mất trên môi cậu từ bao giờ? Cậu trở thành người đa sầu đa cảm, buồn bã từ bao giờ?
Diêu Nguyệt Thi là lựa chọn của cậu ấy, vì sao cô không nhận thấy một chút hạnh phúc nào trên khuôn mặt cậu?
Cả buổi chiều, Lạc Phán Phán không thể tập trung làm bất kỳ việc gì.
Tan học, Lạc Phán Phán và Đoàn Khanh Nhi bước ra khỏi cổng trường như mọi ngày. Đoàn Khanh Nhi nói liên hồi bên cạnh cô. Trong lòng Lạc Phán Phán có nhiều tâm sự nên nghe tai này ra tai khác, không hiểu cô bạn đang nói gì, chỉ thỉnh thoảng gật đầu lấy lệ mà thôi.
Hai người đang đi thì nghe thấy một tiếng gọi đột nhiên vang lên từ bên kia đường.
"Gấu nhỏ yêu quý!"
Hai người cùng ngẩng đầu lên, Đoàn Khanh Nhi nhận ra trước, vui mừng kéo tay áo cô nói: "Phán Phán, Hàn Thần Dật kìa!".
Lạc Phán Phán nhìn sang, quả nhiên thấy Hàn Thần Dật đang đứng ở bên kia đường, dưới gốc cây cổ thụ, một tay đút túi quần, một tay vẫy họ, cười vui vẻ.
"Phán Phán, đúng là cậu ấy đến đón cậu rồi. Thật là lãng mạn! Mình rất ngưỡng mộ cậu!" Đoàn Khanh Nhi chắp tay, ánh mắt lộ rõ vẻ thèm muốn.
Lạc Phán Phán không nén được tiếng thở dài. "Cậu ngưỡng mộ thì mình nhường cậu ta cho cậu."
Vừa lúc đó, Hàn Thật Dật đã kịp chạy đến chỗ hai người.
Rõ ràng cậu ấy nghe thấy câu nói của Lạc Phán Phán, tay phải ôm lấy tim, trách móc cô: "Gấu nhỏ yêu quý, sao cậu lại dễ dàng nhường tôi cho người khác thế? Lẽ nào tôi không có vị trí nào trong tim cậu?".
"...". Trán Lạc Phán Phán nhăn lại. Cô lau mồ hôi toát ra ở thái dương, hỏi: "Cậu tìm tôi có việc gì không?".
"Không có việc gì thì không được tìm gặp cậu sao?" Hàn Thần Dật ôm lấy vai cô, cười nói: "Không phải hôm qua tôi nói sẽ theo đuổi cậu sao? Mặc dù cậu chưa đồng ý nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Trường tôi vừa tan học là tôi chạy đến đây ngay! Tôi có thành ý như thế cậu có đi ăn tối cùng tôi không?"
"Hàn Thần Dật, cậu bỏ cuộc đi! Chúng ta không hạp nhau."
"Nói linh tinh, tôi thấy chúng ta rất hợp, không tin hỏi thử bạn cậu xem."
Nói xong, Hàn Thần Dật quay sang cười với Đoàn Khanh Nhi, nụ cười rạng rỡ hút hồn. "Cô bạn xinh xắn đáng yêu, cậu thấy tôi và Phán Phán có hợp nhau không?"
Đoàn Khanh Nhi nuốt nước bọt, vội vàng gật đầu: "Hợp, hợp!! Rõ ràng hai người là trai sắc gái tài!".
Trai sắc gái tài... Lạc Phán Phán miễn cưỡng nở một nụ cười, mềm mỏng nói: "Nhưng tôi còn phải về nhà ôn bài, e rằng không thể đi ăn cơm cùng cậu được".
Lần này chưa đợi Hàn Thần Dật mở miệng, Đoàn Khanh Nhi, bị mê hoặc bởi vẻ đẹp trai của cậu ta, đã tự động mở miệng đỡ lời: "Thành tích của cậu tốt như thế rổi, một ngày không ôn bài cũng không chết được. Người ta từ xa đến tìm cậu, cậu nên đi với người ta chứ!".