Rất lâu sau đó tôi mới biết, trên thế giới này nhất định có 1 người, dù thời gian người ấy thuộc về bạn hoàn toàn ngắn ngủi, nhưng khi muốn quên đi, bạn phải dùng đến thời gian là cả cuộc đời...
Nhưng, mình cần một người vợ chứ không phải một nữ đặc công.
Ánh mắt Châu Long Phát sâu thẳm.
Đậu Đậu đòi xuỗng ở chỗ cách biệt thự rất xa, sau khi tiễn Châu Long Phát thì bắt taxi quay về, Lý Minh Triết đã trở về sau khi làm thêm ở công ty, đang dắt con Đá đứng ở trước cửa lớn.
Đậu Đậu vội vàng tìm tiền lẻ trả rồi xuống xe, chạy lại hỏi "Minh Triết anh lại dắt chó?"
Lý Minh Triết mặt tối dầm kéo con Đá đang gắng sức vùng vẫy ra "Tiểu Lỗi không biết lại chạy đi đâu rồi, con chó đáng chết này ị ở trong nhà, anh đành phải dắt nó ra ngoài đi vệ sinh, nhanh chút đón lấy nó này."
Chẳng nói thêm nữa liền đưa trả chiếc dây dắt chó cho Đậu Đậu.
Con chó vừa nhìn thấy đã thoát khỏi bàn tay của tên mặt đen kia, thích thú thè lưỡi chạy, Đậu Đậu sức người nhỏ bé làm sao có thể chống lại con chó lớn như thế này, kêu 'aizza' một tiếng rồi bị kéo đi, tiền lẻ trong tay rơi xuống đất.
Lý Minh Triết nhặt chỗ tiền lẻ dưới đất lên, ánh mắt chợt dừng lại trên tờ phiếu thanh toán phí taxi.
Rất lâu sau, Đậu Đậu mới kéo con Đá đã chạy chơi chán về, nhưng phát hiện sắc mặt Lý Minh Triết đen như đáy nồi cháy vậy, dứng như trời trồng trước cửa, Đậu Đậu đi đến nhỏ tiếng hỏi "Lần sau em dắt chó, anh đừng tức giận nữa, tối em sẽ dọn dẹp sạch, đảm bảo không lưu lại chút mùi nào."
Lý Minh Triết vứt tờ phiếu ra cho Đậu Đậu "Em giải thích cho anh xem, tại sao chỉ có 11 tệ."
Đậu Đậu ré lên một tiếng trong đầu.
"Bất luận là đi siêu thị nào, thậm chí ngay cả ra bến xe bus, gọi xe taxi rẻ nhất cũng không dưới 20 tệ."
Lý Minh Triết nghiến răng nghiến lợi túm áo của cô gái nói dối này.
Nói ra ngoài mua đồ, vậy mà chẳng mua được thứ gì về đã chẳng thèm nói, lại còn ngồi xe của người khác đi, cả buổi sáng cô đi đâu? Hơn nữa, lại còn giấu giếm gọi xe trước biệt thự về, người đưa cô ấy đi, không cần nói, chắc chắc lại là Châu Long Phát!
Bọn họ... lại lén lút hẹn hò?!
Cô gái này, rõ ràng lúc bị hôn không có chút phản kháng nào (Đậu: có một chút mà), dường như còn rất hưởng thụ (Đậu: đầu óc mê muội cả mà), chớp mắt cái lại lén lút đi gặp mặt người đàn ông khác, cô ấy coi mình là cái gì chứ, nhưng Lý Minh Triết nghe cũng chẳng chịu nghe, tức giận đùng đùng vứt Đậu Đậu lại trước cửa nhà.
Buổi tối Lý Minh Triết cũng chẳng xuống ăn cơm, Đậu Đậu mắt đỏ hoe ngồi trên bàn ăn, nước mắt lã chã rơi.
Chẳng bao lâu sau, Lý Tiểu Lỗi về nhà.
Nhìn thấy Đậu Đậu ngồi một mình rớt nước mắt trên bàn ăn, không kìm được vui sướng đến chọc giận thêm cô, đưa chân ra đá vào con Đá đang nằm bên cạnh cô "Hừm, khóc gì chứ, anh tôi không cần cô nữa à?"
Lý Tiểu Lỗi còn muốn nói mấy lời ác độc nữa, kết quả nhìn thấy cặp mắt ấm ức đáng thương kia của Đậu Đậu thì chẳng nói gì nữa, đẩy đẩy cô "Thức ăn lạnh rồi, hâm nóng lại cho tôi."
Đậu Đậu bĩu môi ra, nhăn mặt lại rồi tiếp tục rơi nước mắt.
Lý Tiểu Lỗi chỉ vào Đậu Đậu nói "Cô đừng có trưng bộ mặt này ra với tôi, tôi ghét nhất là con gái khóc, vừa xấu vừa phiền chết đi được..."
Nước mắt Đậu Đậu rơi ròng ròng xuống.
Lý Tiểu Lỗi nào có thấy qua trường hợp này, trước đây ức hiếp cho người khác khóc đều khóc rống riết lên, nếu không thì cũng thút thút thít thít, nào có giống cô gái này chứ, chẳng phản kháng lời nào, khóc hết cả nước mắt, làm cho trong lòng hơi run lên.
"Này, cô đừng khóc nữa, tôi không phải là nói cô xấu, tôi đẹp như thế này nên ai đứng cùng tôi cũng đều trông xanh như tàu lá, kì thực cô rất là đẹp, da rất là trắng."
Lý Tiểu Lỗi nói rất lâu cũng chẳng có tác dụng gì, Đậu Đậu khóc một lúc rồi lau mặt bưng thức ăn vào nhà bếp, chẳng bao lâu sau, thức ăn đã nóng hôi hổi, mất một lát mới hiểu rõ sau đó cho ớt vào, Lý Tiểu Lỗi thích ăn cay.
Lý Tiểu Lỗi kéo bát cơm trắng, hỏi cô "Rốt cuộc là ai ức hiếp cô?"
Đậu Đậu cúi đầu ăn cơm, không nói lời nào.
Lý Tiểu Lỗi 'hừm' "Chắc chắn là anh cả rồi, mặt anh ấy lúc nào cũng như tảng bê tông, mỗi lần nhìn thấy chỉ muốn ném cho anh ấy chiếc dép."
Đậu Đậu:... (Được đó, anh ấy là anh cậu đó)
Lý Tiểu Lỗi cầm bát cơm "Hay là ngày mai tôi sẽ lái xe của anh ấy đâm vào cây cho cô bõ tức?"
Đậu Đậu:... (Cậu bớt phá chút được không)
Lý Tiểu Lỗi thấy người ra đau buồn ngồi im, chán nản vứt bát cơm xuống "Đi, tôi đưa cô đi giáo huấn anh ấy."
"Này..."
"Cô đi tìm dây thừng và nến cho tôi.'
"Tìm dây thừng... làm gì?"
"Trói lại."
"Trói lại làm gì?'
"Lấy dầu sáp xoa lên người người anh JJ."
"! ! ! ! !"
CHƯƠNG 45: BỮA ĂN THÚC DỤC BI THƯƠNG
Dưới sự ngăn cản cực lực của Đậu Đậu, tổng giám đốc đại nhân mới thoát khỏi hiểm họa bị dùng dầu nến nhỏ khắp người.
Nhưng với tính khí của Lý Tiểu Lỗi chắc chắn là không dễ gì bỏ qua cơ hội này, không biết lấy ra thứ đồ như ête từ chỗ nào ra, nửa đêm lẻn vào phòng của Lý Minh Triết bỏ vào người của cái người đang ngủ say, sau khi chụp vài tấm ảnh khỏa thân thì còn cạo sạch lông ở chỗ nào đó!!
Đậu Đậu vừa mới ngủ dậy, đang dụi mắt, thì nhìn thấy Lý Tiểu Lỗi đang quỳ bên cạnh mình cười gian xảo, con Đá đang ở một bên quẫy đuôi lắc đầu, mặt gá trên đùi Lý Tiểu Lỗi rất tâng bốc.
"Tiểu Lỗi, cậu làm gì vậy?"
Lý Tiểu Lỗi vui vẻ đưa mấy tấm ảnh ra "Xem đi, trai tơ Triết chăng!"
Đậu Đậu trơ mắt ra:...! ! !
Lý Minh Triết trong ảnh vẫn đang ngủ say, cơ ngực vạm vỡ và chiếc eo săn chắc vô cùng gợi cảm mà bình thường vẫn được dấu kín sau lớp quần áo, nhưng cái... cái đó vẫn cứ thẳng đứng lên...
Che mặt, Đậu Đậu thét lớn lên rồi co rúm lại ra phía sau "Cậu... cậu cầm đi đi! !"
Lý Tiểu Lỗi chồm qua, vẻ mặt vô cùng đẹp đẽ cười sằng sặc sung sướng "Hùng Hùng, cô cùng với anh cả tôi vẫn chưa chuyện đó?! Là anh ấy không thể, hay là cô không thể?"
Đậu Đậu không chịu nổi những lời bẩn thỉu, đưa tay đẩy Lý Tiểu Lỗi "Cậu cút đi, tôi chẳng thèm quan tâm đến cậu nữa."
Lý Tiểu Lỗi xoa xoa cằm, tự nói tự nghe "tôi vừa chạm vào nó liền cứng lên luôn, chắc là không phải vấn đề của anh cả, bản lĩnh của anh hai tôi đã thấy qua rồi, anh ấy từng 'làm' với 5 cô gái trong một đêm vậy mà vẫn còn sức dậy khỏi giường, vậy, chính là vấn đề của cô à!"
Mặt Đậu Đậu đỏ hồng lên, tức giận thở phì phì chỉ vào Lý Tiểu Lỗi "Cậu... cậu là đồ hạ lưu!"
Lý Tiểu Lỗi 'hừm' một tiếng, trên mặt lại nở nụ cười xấu xa, chồm người lại "Hay là, tôi hạ lưu cho cô xem nhé?"
Đậu Đậu che ngực, sợ hãi "Cậu dám!"
Lý Tiểu Lỗi lôi một chiếc bình nhỏ từ trong túi ra lắc lắc trước mặt Đậu Đậu "Có muốn thử cái này không?"
"Sao?"
"Đây là tôi mua ở hộp đêm về đó, đắt chết đi được, tận hai vạn tám trăm tệ một bình, nghe nói có thể khiến người ta hôn mê nửa giờ, còn kích dục, cô gái, có phải là cô lãnh đạm không, nếu không thì cho cô dùng đó."
Đậu Đậu ọe một cái, ngảy xuống đất ôm quần áo chạy vào nhà vệ sinh.
Lý Tiểu Lỗi ngồi trên giường cười nghiêng ngã, túm lông con Đá xoa xoa "Đá, hay là cho mày dùng nhé?"
Con Đá:... ! !
Buổi sáng, Lý Minh Triết tỉnh dậy, một phút sau, có tiếng gầm thét kinh hoàng từ trong phòng phát ra.
"Lý Tiểu Lỗi - - - - - ! ! !"
Đậu Đậu thu dọn xong thì bắt xe bus đi làm, xe bus lắc lư lắc lư chen chúc trong đám tắc đường, Đậu Đậu ôm đầu khổ não, ngày mai là sinh nhật tổng giám đốc đại nhân, rốt cuộc phải mua quà gì đây?
Nhìn thấy bộ dạng của anh ấy, dường như chẳng thiếu thứ gì cả.
Ừm, mua nước hoa?
Hu~~(╯﹏╰)b, hình như bạn gái mới có thể tặng cái này... mình hình như không phải... anh ấy cũng chưa thừa nhận... oa oa... bạn gái gì chứ, a!... Rõ ràng tối qua còn chẳng thèm nhìn... chắc chắn là tức giận rồi...
Đậu Đậu khổ não vò đầu bứt tóc. A! A!, rốt cuộc tặng gì đây, tặng thứ gì không thân thiết chắc chắn anh ấy sẽ lại trưng bộ mặt lạnh như núi băng, tặng thứ gì thân mật lại bị hiểu nhầm là thế này thế nọ, kì thực thì căn bản chẳng có thế này thế nọ mà, oa...
Trên xe bus, Đậu Đậu tiếp tục bứt tóc như điên.
Buổi sáng thứ hai thông thường rất là bận, Đậu Đậu chạy luôn chân cả buổi sáng, đến trưa mới được ngồi nghỉ uống ngụm trà gọi điện nhờ Điền Tĩnh tư vấn "Tĩnh ơi, cậu khá có kinh nghiệm, tặng anh ấy cái gì mới được đây?"
"Oa! Oa!... làm gì có chuyện đó..." (Ai đó sợ đến mức điện thoại trong tay tí nữa
thì rớt ra)
"Ồ, vậy thì là đã hôn rồi."
"... Sao cậu lại biết?!"
Điền Tĩnh đã lão luyện trong chuyện ép người khác "Hừm, chút tâm tư đó của cậu, nếu như vẫn chưa hôn, thì có đánh chết chắc chắn cậu cũng giả vờ không biết là chuyện gì, đương nhiên sẽ không vì chuyện tặng quà sinh nhật cỏn con này mà vội vàng gọi điện thoại cầu cứu chị đây?"
Đậu Đậu:...
Điền Tĩnh lại nói "Chuyện này cậu tự quyết định đi, nếu như cậu thực sự thích anh ấy thì tặng anh ấy một hộp bao cao su, sau đó thì tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường anh ấy, nếu như không thích anh ấy thì tặng một hồng bao, coi như chấm dứt tình nghĩa."
Đậu Đậu:... (Tiếp tục trong trạng thái hóa đá.)
Điền Tĩnh chán nản hỏi "Rốt cuộc thì cậu đã nghĩ xong chưa hả, tính cách mềm yếu không dứt khoát của cậu đúng là phiền phức nhất, bỏ thì vương thương thì tội, nên mới dẫn đến cục diện hôm nay, mình mà là đàn ông sớm đã cho cậu ăn đủ rồi, nhanh chóng quyết định đi, quyết định xong rồi thì nói với mình một tiếng, mình còn chuẩn bị hồng bao cho cậu."
"Sao?"
"Lễ nở ~ hoa."
"Ý..."
Đậu Đậu run rẩy tắt điện thoại, cầm túi xuống lầu gọi taxi trong trạng thái hoảng loạn, đi lượn cả buổi trong trung tâm mua sắm, mới cắn răng cắn lợi chọn một chiếc cà vạt, đây có coi là vật luôn dính trên người không nhỉ, không quá đáng quá chứ?
Anh ấy liệu có nghĩ rằng mình rất tùy tiện không, oa...
Chi bằng là tặng hồng bao?
Hu~~(╯﹏╰)b... không muốn đâu, anh ấy nhất định sẽ tức đến mức đem mình nướng thành than mất...
Đậu Đậu cầm chặt chiếc cà vạt giá đến 500 đồng bạc trắng, toát mồ hôi lạnh suốt cả buổi chiều, đến Lý Minh Triết cũng chẳng chịu nổi nữa khi nhìn "Thư kí Hùng, văn kiện đã kí xong được 5 phút rồi, xin hỏi cô còn định ngây ra đến lúc nào?"
Đậu Đậu hoảng hốt tỉnh lại, cầm văn kiện lảo đảo chạy ra ngoài.
Cô gái này, có phải là lại làm chuyện gì có lỗi không, mà mắt cũng không dám nhìn thẳng vào mình?