-Lee Yul này , anh đã thấy bồ của anh Dennis chưa?
Tae Hee vừa mút kem vừa hỏi ...
-À , thấy rồi , ..tên cô ấy là Nam Sang Mi ..và cô ấy bằng tuổi nhóc...học trường Đô-Han ..mà sao vậy ?
-à , vì ngày nào anh Dennis cũng nhắc đến tên cô ấy mà...
-thế nhoc có thích không ?anh cá là không hả ?
-uh,,
Tae Hee ấp úng nói rồi thở dài :
-tất nhiên , tự dưng đang đứng ở vị trí thứ nhất ...đùng một phát rớt xuống thứ 2...buồn kinh khủng ...
Lee yul phì cuời trước lí do của con bé....điều đó chứng tỏ nó gắn bó thân thiết với ông anh của mình lắm ...
-Á.
Tae Hee hoảng hồn kêu lên khi một tên mang áo khoác đen từ đâu lao ra , đẩy cô qua một bên và giật lấy túi xách của cô ...lập tức , Lee Yul đuổi theo ...trời , gã đó chạy nhanh kinh khủng nên vất vả lắm cậu mới không để mất dấu hắn...
còn lại một mình , Tae Hee đứng yên chờ đợi trên vỉa hè ....giờ người qua lại vắng hẳn...hẳn giờ , họ đang đón giáng sinh ở trong ngôi nhà của mình hoặc là 1 nơi nào đó ...nhà bạn bè , người thân chẳng hạn
-này bé đi đâu vậy ?
1 toán gồm 4 thằng con trai từ đâu lù lù xuất hiện bao quanh lấy cô....trông mặt gã nào gã nấy cũng lưu manh và bặm trợn cả ...
-Xéo đi ..
Tae Hee trừng mắt , gắt gỏng ...
-e rằng không được bé ạ...
1 thằng rút con dao từ trong túi quần ra ....điều đó làm cho Tae Hee hơi hoảng , cô lùi lại 1 bước ...có chuyện gì đó không ổn ....thật nhanh, cô tháo vội chiếc vòng tay và thả nó xuống đất , nó có thể là dấu hiệu cho Lee Yul biết khi có chuyện gì đó không ổn xảy ra ......
Đột nhiên , 1 bàn tay từ đằng sau vòng qua trước mặt và bịt chặt lấy miệng cô..Tae Hee vùng vẫy và cố gằng khỡ tay hắn ra ...nhưng gã kia khỏe quá nên chỉ ít giây sau 2 tay cô đã bị khóa cứng lại ...cả bọn vội vàng đẩy cô lên 1 chiếc xe hơi gần đó ...và điêu tiếp theo Tae Hee biết là chiếc xe phóng đi trong đêm đông đầy tuyết mà không biết là đi về đâu ...
sau khi lấy lại được chiếc túi do tên cướp vất lại khi biết rằng mình không thể giữ được nứa ..Lee Yul vội vàng quay lại chỗ Tae Hee đứng lúc nãy
-TAE HEE, TAE HEE..
Lee Yul gọi to nhưng quái lạ , chẳng thấy con bé đâu cả ...
-NHÓC À , NHÓC ..TAE HEE...
Lee Yul lại gọi to lần nữa ...và nhìn xung quanh ..không lẽ con bé đi đâu đó...
bất giác ánh mắt cậu chạm phải chiếc vòng đễ thương của cô bé ...Lee Yul vội cúi xuống nhặt nó lên....cầm nó trên tay , 1 linh cảm không mấy tốt đẹp ngập tràn lòng cậu lúc này ..
''phải rồi , sao mình có thể ngu thế nhỉ ?''
Lee Yul nghĩ thầm và lôi chiếc Sam Sung ra , cậu phone vào máy của Tae Hee...ơn chúa, con bé có mở máy ...cậu thở phào nhẹ nhõm...nhưng //
tiếng của gã nào đó vang lên trong điện thoại ...
giọng Lee Yul hơi mất bình tĩnh ....cậu lo sợ ...không biết chuyện gì xảy ra với Tae Hee nhỉ ?
bất giác Lee Yul toát mồ hôi ...không lẽ chúng là bọn bắt cóc..mà soa chúng lại biết tên cậu nhỉ ...
Lee Yul vội vàng hỏi ..
< có chuyện gì vậy , em đang ở đâu thế ?>
< em không biết , tự nhiên bọn điên này lôi em đến đây ..>
Nhưng Tae Hee chưa kịp nói thêm gì thì đã bị đẩy qya 1 bên 1 cách thô bạo...thằng đầu đinh , tóc nhuộm xanh , đỏ vàng giật lấy cái 02 của cô , và nói bằng giọng đểu hết sức ...
đến đó hắn cười hô hố ..Lee Yul cảm thấy nóng mặt ..giọng cậu run lên vì giậ :
tên kia lại cười
< mày không có quyền gì dọa nạt ở đây đâu ...đến đây đi , một mình thôi ....ngôi nhà kho , đướng Shon-chu ...bọn tay chờ mày ở đó ...nhanh lên nhé....nếu không muốn con bé này lãnh một hâu quả đáng thương tâm >
hắn ta nói một cách êm ái và tắt mày...xong hắn quay ra đằng sau :
-Thằng Lee Yul sắp tới rồi ,,,gọi bọn Hon Shu đi ..lẹ lên ..
-HON SHU ĐÂY.
Canh cửa mở toang ...1 đám gồm 9-10 thằng bước vào ...dẫn đầu là 1 thằng có có thân hình phì nộn , ...mắt một 1 mí gườm gườm ....hắn ta cười 1 cách nham nhở :
-cám ơn mày đã cho chúng tau đến dự buổi tiệc tốt nay..
-1 chọi 15 ....để coi Lee Yul chơi như thế nào ...
Chỉ một lát sau , Lee Yul đã có mặt ở phố Shon -chu..đường chang-hee...con đường này ít ai dám qua lại vì ở đây đầy rẫy bọn lưu manh , hút chích...và đây cũng là 1 trong những nơi diễn ra những trận đánh nhau để giành quyền thông trị của các trường cấp 3 se-un ...
ngôi nhà kho kia rồi , Lee yul vội vã xuống ta-xi và chạy nhanh qua đó ....
cửa đã mở sẵn , và trong kia có ánh đèn với nhiều người,,,cậu biết những gã kia sắp sửa làm gì với cậu...nhwung cậu không bận tâm đến diều đó, cậu chỉ lo cho cô nhóc của cậu mà thôi...
Lee Yul bước vào nhà kho ..lập tức mầy gã kia đứng dậy ....cậu nhìn lướt qua căm phòng và thấy Tae Hee đang vị trói vào 1 góc ..
-anh Lee Yul ..
Tae Hee gọi to và kêu lên 1 cách mừng rỡ...
Lee Yul dơm bước đến đó nhưng đã bị cả bọ đứng chắn ngang trước mặt ...
-khoan đã , thế ra mày tường bọn anh gọi mày đến đây để mày đưa con bé kia về à ?
thằng cầm đầu mân mê cây gậy trong tay và cười nhạt hỏi ...
Lee Yul nói bằng giọng lạnh lùng :
-bọn mày là ai ?muốn gì >
-LÀ AI À ?
1 gã gầm lên giận dữ ..
-Mới tháng trước mày đã dần tụi tau một trận toe tua mà giờ mày quên rồi sao ?
tháng trước , Lee Yul nhíu mày...cậu không nhớ mặt mấy gã này....dạo gần đây , cậu tham gia nhiều vụ đánh nhay cùng Dennis và mấy gã bị cậu hạ cũng chẳng để lại trong cậu ấn tượng gì...
--thế bây giờ tụi mày muốn sao?
Lee Yul đút tay vào túi quần , nhếch mép hỏi
MUỐN GÌ À ?MUỐN ĐẬP MÀY 1 TRẬN CHO THỪA CÁI THÓI KIÊU NGẠO ĐI ..
gã đô con , cầm đầu Hon-Shu thét lên giận dữ
Lee YuL ngẩng mặt lên để đánh giá lực lượng ...15 thằng tất cả...và gã nào cũng lăm lăm gậy gộc trong tay ...dù cậu có giỏi thế nào đi nữa thì cũng không thể chọi với số đông thế này...đêm nay là đêm khó sống với cậu...nhưng bây giờ cậu cần phải liều vì 1 người ....
đám đông vậy quanh Lee yul và ngăm ngăm nhìn cậu như thể 1 bầy hổ đói sắp sửa vồ mồi...Lee Yul cũng thủ thế , chuẩn bị trả đòn ...
ở đàng kia , Tae Hee cũng đang lo lắng theo dõi cuộc chiến...cô sợ cho Lee Yul vì anh không có vũ khí nào trong tay ..nhưng chẳng hiểu sao cô vẫn nghĩ là anh sẽ thắng
-KI-AAAAAAAAAAAAAAAAAAA.
Đám đông thét lên và vây lại đánh Lee Yul ...cậu ta né được các đòn tấn công như vũ bão hết lượt này đến lượt khác 1 cách xuất sắc...chỉ bằng tay không cậu đã khiến nhiều thằng phãi ngã sóng soài trên nền nhà...
nhưng 1 chọi 15 thì rất khó...càng lúc cậu càng đuối sức hơn...các đòn tấn công cứ chậm dần chậm dần ...
-KHÔNG..
Tae Hee thét lên .
''rắc ''
đó là tiếng cây gậy đập vào lưng cậu gãy ra làm đôi....
''Bọn *** ''
Lee Yul rủa thầm và lảo đảo lùi ra đằng sau ...lập tức có 1 thằng nhảy lên , tung 1 cú đá cực mạnh vào mặt cậu ...Lee Yul không đỡ kịp...câu ngã vật xuống sàn với cái mũi đầy máu ..màu đó thấm trên chiếc áo trắng của cậu ....tiếp theo , cả đám xông vào đánh Lee Yul hết lượt gậy này đến lượt gậy khác , có đứa thúc chân vào bụng cậu và đánh vào mặt cậu nữa.....
-Anh Lee Yul à , anh Lee Yul...
tiếng Tae Hee gọi thất thanh...và nước mắt con bé tradfra trên gò má...8 năm nay nó đã không hề khóc , thế mà giờ đây nước mắt nó lại tuôn rơi khi thấy cảnh tượng này..người con trai cô đang nhen nhúm 1 tình cảm đặc biệt đang bị thương vì cô...
-ĐỪNG ĐÁNH ANH ẤY NỮA..TÔI VAN MẤY NGƯƠI.
Tae Hee gào khóc nức nở...con bé mếu máo cứ như 1 đứa trẻ và nấc lên hết đợt này đến đợt khác..
điều đó vọng đến tai Lee Yul giữa lúc cậu tưởng mình đã thua , đã chết rồi...giờ đây cậu chỉ biết đến 1 điều duy nhất :cậu không muốn để cho Tae Hee sợ hãi , cho cho con bé phải khóc vì mình nưa..và thật kì diệu , con người ta luôn trở nên mạnh mẽ khi biết rằng mình đang chiến đấu vì 1 ai đó...và thế là cậu nào người , đứng lên được và dùng tay gạt hết những gậy gộc của những kẻ đang nện vào người cậu..
cả bọn bị đẩy lùi ra sau nhìn nhau kinh ngac...Lee Yul , người đầy máu , mặt mũi sưng tấy lên nhưng vẫn đứng vững trên nền đất...cậu giương mắt lên nhìn cả bọn..đó là 1 ánh mắt khác lạ : ánh mắt của 1 con sói dữ khi bị dồn vào đường cùng...
đột nhiên , Lee Yul nhảy lên...tung 1 cú đá vào mặt tên thủ lĩnh...cú đã nhay đến nỗi gã chẳng kịp phản ứng gi..và thế là cả thân người phì nộn của hắn văng ra sau nền nhà trước con mắt kinh hãi của cả bon...lập tức Lee Yul xông vào đánh cả đám còn lại như điên như dai...giờ đây cậu giống như 1 con thú dữ vậy...
từng thằng , từng thằng 1 ngã gục xuống nền nhà 1 cách thảm hại , không còn cựa quậy được nữa....nhưng như thế vẫn chưa làm Lee Yul hả giận...túm lấy cây gậy đằng sau, cậu nện vào người chúng tới tấp..
mãi đến 1 lúc sau , khi đã thấm mệt...Lee Yul mới buông gậy xuống và lảo đảo cậu bước từ từ ,chầm chậm lại phía Tae Hee đang bị tró ở góc phòng...mặt con bé cắt không còn giọt máu....
-nhóc đừng sợ nữa...
Lee Yul thở hổn hển rồi ngồi phịch xuống...và cậu mở trói cho con bé...
Tae Hee vẫn nấc lên , nước mắt nhạt nhòa...
Lee Yul vộ ôm cô vào lòng thật chặt và dỗ dành
-nhóc đừng sợ...có anh ở đây...không ai dám làm gì nhóc đâu..anh thề đấy..
đằng sau họ...bọn kia đang cố gắng lê lết thân mình ra khỏi nhà kho , càng nhanh càng tốt...
-Anh Lee Yul , chúng ta cần phải tới bệnh viện ngay ...
Tae Hee giờ đây đã thôi khóc...cô sụt sịt mũi noi..
còn Lee Yul , cậu dang ngồi tựa lưng vào tường , ôm bụng , nói 1 cách khó nhọc:
-giờ anh không còn sức nữa đâu , anh muốn nghỉ 1 lát...
Tae Hee vội lôi trong túi áo ra chiếc khăn tay và lau vết máu trên cho anh...đột nhiên , cô nghe tiếng Lee Yul khe khẽ :
-anh xin lỗi nhóc..
-sao lại xin lỗi?
Tae Hee dừng tay lại và ngạc nhiên hỏi :
-vì đã có 1 buổi tối tệ hại như thế này..
Lee Yul nói bằng giọng buồn buồn :
-nhóc biết không..tối nay định mời nhóc đi ăn...chỉ có anh và nhóc , dưới anh nến..nghe bản nhạc ''love story''...và anh sẽ nói thật tình cảm lòng mình với nhoc..rằng...anh thích nhóc....thế đấy , anh đã định tỏ tình như vây....nhưng giờ đây , nó lại thành ra như thế này...
Lời nói của Lee Yul làm Tae Hee bối rối , tim cô như muốn nhảy ra khỏi ***g ngực...cô không thể nào hiểu nổi...Lee Yul thích cô thật sao? thích 1 người như cô á?
-Lee Yul , anh là người có tất cả mọi thứ...bọn con gái trong trường đều ngưỡng mộ anh...nhưng tại sao anh lại thích em cơ chứ?..1 con bé khó gần , bướng bỉnh , lầm lì , bảo thủ và kiêu ngạo , luôn làm anh bực mình...em k không thể nào hiểu nổi...
Lee Yul nhìn sâu vào mắt cô và nói bằng giọng dịu dàng :
-nhưng nhóc có biết rằng những cái đó không hề làm anh
bực..mà ngược lại , nó cuốn hút anh...anh thích nhìn thấy cái dáng nhỏ nhắn của nhóc , cái mũi hếch lên đầy kiêu hãnh...vẻ mặt nhăn nhăn..anh cũng thích cả những lúc nhóc bặm môi và trợn mắt nữa.....anh không biết từ lúc nào mà xa nhóc anh thấy nhớ...anh hạnh phúc mỗi khi thấy nhóc cười...anh cảm thấy se lòng mỗi khi nhóc không vui....kì lạ lắm..trước đây anh không hề biết đến những cảm giác đó...nhưng khi gặp nhóc thì anh đã biết..anh gọi thứ cảm giác đó là tinh yêu..thế còn nhóc...nhóc có thích anh không? dù chỉ là 1 chút....