Rất lâu sau đó tôi mới biết, trên thế giới này nhất định có 1 người, dù thời gian người ấy thuộc về bạn hoàn toàn ngắn ngủi, nhưng khi muốn quên đi, bạn phải dùng đến thời gian là cả cuộc đời...
- Anh cũng làm em điên lên đấy. Anh cũng phải chịu trách nhiệm. – cô thì thầm với anh.
- Anh luôn sẵn sàng. – anh mỉm cười.
- Thật không ngờ là sẽ có lúc này. Em đã từng muốn từ bỏ nhưng cuối cùng thì vẫn không thể. Tại anh…làm em trở nên ngốc nghếch và yếu đuối như thế này. – cô cười nhạt.
- Vậy em cứ ngốc nghếch, yếu đuối như thế đi. Anh càng thích. Anh không thể nào từ bỏ được… cứ như thế này đi. Chỉ cần thế là được rồi.
- Anh có nghĩ là chúng ta đã quyết định sai không?
- Nếu sai thì cứ để nó sai. Làm người thì phải có sai lầm. Tại sao chúng ta phải chạy trốn nếu như điều đó không thể. Anh đã chờ để được sai lầm như thế này lâu lắm rồi.
- Anh cũng ngốc giống em rồi.
- Ừ. Cặp đôi ngốc nghếch.
- Phải.
Cả hai bật cười. Tiếng cười vang vọng khắp không gian, kéo dài kéo dài mãi trong không gian. Cuối cùng, thì họ đã chọn con đường khó khăn nhất để đi. Đến với nhau sau những gì đã xảy ra. Phải, là do họ quá ích kỉ. Ích kỉ khi chỉ nghĩ đến bản thân mình. Nhưng có ai biết rằng, để “ích kỉ” như thế, họ phải dũng cảm như thế nào không?
Chương 104
Nắng sớm nhẹ nhàng mang theo chút gió cùng hương cỏ cây lan tỏa trong không gian rộng lớn. Từ xa, có hai người đang sánh bước bên nhau đi trên con đường phẳng tắp, đẹp đẽ.
Nụ cười nhàn nhạt trên khóe môi mỗi người đủ để chứng minh rằng cả hai đang hạnh phúc như thế nào. Thật không thể ngờ rằng sẽ có ngày cả hai có thể đến với nhau như thế này. Dù cho họ có tình cảm như thế nào nhưng khi ra ngoài, cả hai vẫn giấu kín tình cảm đó.
Nhưng dù có giấu như thế nào cũng khó có thể che mắt được người khác. Không khó để đoán ra được điều đó. Chỉ cần nhìn những cử chỉ ân cần, đặc biệt của Băng dành cho cô, dù chỉ là thoáng qua cũng khó tránh khỏi sự chú ý của người khác. Chưa kể sự ghen ghét ra mặt của Tiên với cô cũng chứng minh một phần nào điều đó.
Đó là lí do mà Xuân càng ngày càng được “quan tâm” hơn. Thái độ của học sinh xung quanh thay đổi hẳn. Những ánh mắt hằn học, căm ghét, khinh khỉnh ra mặt giờ chỉ toàn nụ cười gượng gạo, lời chào hỏi giả tạo khiến cô cảm thấy thật ngộp thở.
Chẳng lẽ con người đều như thế? Sống giả tạo như thế để tiếp cận người khác. Lúc nào cũng phải đưa ra khuôn mặt tươi cười dù trong lòng đang ghen ghét. Làm sao họ có thể sống suốt đời như thế? Sống suốt đời với bộ mặt không phải của chính mình để rồi cuối cùng họ được cái gì chứ?
Khẽ thở dài vì sự thay đổi đột ngột của những thứ xung quanh mình, Xuân chậm rãi bước dọc hành lang tới phòng hội học sinh vì cô biết, giờ này người mà cô muốn gặp đang ở đó. Nghĩ tới đó lòng cô lại thấy vui vui khó tả. Nụ cười ẩn hiện khóe môi làm khuôn măt cô như bừng sáng. Đây là những lúc hiếm hoi mà cô có thể thấy thoải mái như vậy.
Đơn giản là vì cô còn việc chưa làm xong. Việc mà ngay cả Băng cũng không thể giúp, hơn nữa cô nên tự mình giải quyết nó thì tốt hơn.
Căn phòng yên tĩnh như mọi ngày. Nó cũng đã qua thời kì ồn ào trước đây. Những kì họp khẩn cấp, những cuộc thảo luận, họp mặt cho các dịp lễ cũng đã không còn nhiều.
Đâu có cũng chỉ loáng thoáng tiếng cây cối cựa quậy trong gió. Mang theo chút hương vị của một ngày nắng ấm.
Ngồi im lặng trong căn phòng đó, một người con trai đang trầm mặc suy nghĩ điều gì đó. Dường như có điều gì đó khiến anh không phải thoải mái cho lắm.
Cạch…
Tiếng mở cửa, vô tình phá tan khung cảnh tĩnh lặng và cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của anh. Hướng ánh mắt trìu mến về phía người con gái mới bước vào. Anh dịu dàng trao cho cô nụ cười hiền lành và nhận lại ánh mắt hạnh phúc cùng nụ cười bối rối đáng yêu kia.
- Anh đang làm gì đó? – Xuân cất tiếng, từ từ tiến đến bên bàn của anh.
- Ừ, chỉ suy nghĩ một số việc thôi mà. – Băng vuốt nhẹ mái tóc dài, khiến cô thoáng chút ngượng ngùng.
- Em tưởng anh rảnh.
- Không bận lắm đâu. Em đừng lo. Có chuyện gì sao? – giọng anh nhẹ nhàng, cử chỉ âu yếm đến mức khiến trái tim kia chợt run lên.
Đôi khi chỉ cần những hành động nhỏ nhặt đó thôi cũng là quá đủ cho từ hạnh phúc. Khoảng khắc được gần nhau dường như luôn ngắn ngủi, muốn níu kéo nó, để nó kéo dài mãi nhưng sao khó thế?
- Không. Em chỉ muốn làm phiền anh một chút. – cô e thẹn trả lời. Lúng túng đi về phía cửa sổ. Đôi mắt trong veo ngước ra ngoài, hướng ra bầu trời trong xanh kia. Tự dưng cô cảm thấy ngại ngùng kinh khủng. Chỉ cần đứng trước anh, dù chỉ là một hành động nhỏ nhặt cũng khiến cô không còn là chính mình nữa.
- Vậy sao? Hư quá đó. – anh đứng dậy, tiến lại gần cô đang đứng gần cửa sổ.
Hơi cúi người, nhìn thẳng vào khuôn mặt ửng đỏ kia, anh véo nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn kia, khẽ mỉm cười trìu mến rồi kéo tuột cô vào lòng.
Cảm giác thân thuộc, yên bình, bao bọc lấy cả hai. Không gian trầm lặng làm nổi bật lên hình ảnh đẹp đẽ giữa hai người. Thời gian cũng như dừng chân một lúc để ngắm nhìn họ. Gió khẽ thổi, vỗ về lấy hạnh phúc nhỏ nhỏi của họ. Nhìn họ như vậy, không ai nỡ phá vỡ. Nó tuyệt đẹp như quả cầu thủy tinh. Long lanh, tinh khôi biết bao nhưng ai ngờ rằng nó cũng mong manh, dễ vỡ lắm.
Cạch…
Cánh cửa bật mở bất ngờ khiến cả hai thoáng bối rối, vội vàng đứng thẳng dậy và lùi ra xa, cùng nhìn người con trai vừa mới bước vào.
Người ấy có chút khó xử khi nhận ra mình vào không đúng lúc lắm. Anh nhìn cả hai với ánh mắt hối lỗi.
- Xin lỗi, làm phiền cả hai sao? – Minh lên tiếng.
- Không…không…phiền đâu ạ. – Xuân xấu hổ, lắc đầu.
Băng chỉ im lặng, mỉm cười. Nhìn hành động vụng về, lúng túng kia của cô sao mà anh lại càng yêu thêm chứ. Dường như khi yêu cô, làm cho anh trở nên mù quáng một cách kì lạ. Anh yêu tất cả những gì thuộc về cô, yêu tất cả những cái ngốc nghếch đến buồn cười kia.
- Băng, đây là tài liệu dành cho khu B này. – Minh quay qua nhìn Băng.
Đôi mắt đen của Băng khẽ lay động. Một đợt sóng trào dâng đột ngột trong lòng khiến người anh khẽ run lên.
- Vậy sao? – anh đáp.
- Cậu không phiền nếu như cậu phải đi chứ? – Minh hỏi.
- Không, mình đi. Cảm ơn. – anh đáp lại.
- Ừ, không có gì. Tạm biệt, mình phải đi trước, nhà mình có việc. Tạm biệt cả hai nhé. – Minh cười vui vẻ rồi vội vàng quay đi.
Ngay khi anh vừa đi, Xuân liền quay qua nhìn Băng có chút lo lắng. Lúc nãy, cô đã nhận ra trong anh đang có một chút gì đó bối rối. Và nếu như cô không nhầm, việc đó có liên quan tới em trai của anh, người đang học ở khu B.
Dù ở cùng trường nhưng cô rất ít khi nghe nhắc tới khu đó lắm. Nơi đó có gì đặc biệt và tại sao em trai của Băng lại học ở đó?
- Anh không khỏe sao? – cô hỏi.
Anh bật cười, nhẹ vuốt má cô thật nhẹ.
- Anh khỏe. Đừng lo.
- Em đi cùng anh sang khu B nhé. – cô nhìn anh chằm chằm.
- Không sao, anh đi một mình được mà.
- Em muốn đi. Em muốn gặp cậu ấy. Anh biết là ai mà. – cô bướng bỉnh.
Một lần nữa, đôi mắt đên kia lại khẽ rung động.
- Được không?
- Nhưng em phải ngoan ngoãn đi theo anh. Không được đi lung tung đâu đó. – anh căn dặn.
Đôi mắt cô bừng sáng vì thích thú, vội vàng gật đầu lia lịa như sợ anh sẽ đổi ý. Điều đó làm Băng bật cười.
Đưa cánh tay lên vuốt nhẹ mái tóc của cô lần nữa. Nhìn sâu vào đôi mắt trong veo kia, lòng anh lại dậy lên cảm giác nào đó khó tả đến kì lạ.
Cả hai im lặng một lúc lâu rồi Băng mới từ từ đứng dậy vào kéo cô đi ra khỏi phòng và hướng về khu B nào đó.
……..
Tiếng bước chân vang đều đều dọc hành lang tĩnh lặng. Khung cảnh thơ mộng với nắng nhẹ, gió vi vu và tiếng lá cây cựa mình của buổi sáng sớm.
Hình ảnh của hai người đi cạnh nhau thật đẹp và thơ mộng biết bao. Niềm hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là được ở cạnh nhau như thế nhưng sao nó lại to lớn thế. Hai người đi cạnh nhau, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, duy chỉ trái tim cùng đập một nhịp với nhau, cảm giác yên bình lan tỏa đến từng giây phút một đang trôi qua.
Người con trai đi trước với dánh vẻ trầm lặng. Khuôn mặt đanh lại, điềm tĩnh. Còn người con gái bước theo sau với nụ cười nhàn nhạt ẩn hiển trên đôi môi, chứa đựng biết bao cảm xúc lạ kì.
Cả hai dừng lại trước một căn phòng nhỏ.
- Em đợi ở đây một chút nhé. Đừng đi lung tung. – Băng xoa nhẹ đầu của Xuân và âu yếm nói.
- Vâng, em đợi mà. – cô mỉm cười, tinh nghịch.
Anh khẽ gật đầu rồi bước vào văn phòng đó, để cô lại một mình ở hành lanh trống vắng này.
Đứng đợi anh một lúc nhưng cảm tưởng như đã rất lâu rồi. Cảm giác cô độc khi đứng giữa nơi rộng lớn, yên tĩnh này khiến cô thấy có chút bứt rứt. Lần đầu đến khu B nên có chút tò mò. Tại sao mọi người có vẻ kiêng dè khu B vậy? Có gì đặc biệt ở đây khi lại tách ra hai khu A và B chứ?
Càng nghĩ, cô càng khó nén được chút tò mò, cô quen bẵng lời dặn dò của Băng, bắt đầu lẩn thẩn đi dọc hành lang đó.
Vừa đi vừa quan sát một cách tỉ mỉ, cô chợt nhận ra, kiến trúc của khu B cũng không khác mấy so với khu A, chỉ có điều ở đây có nhiều phòng trống hơn. Điều này thật kì lạ. Khu B ít học sinh học thế nhưng vẫn khiến nhiều người e sợ nó.
Xuân thoáng khựng lại khi nghe thấy âm thanh ồn ào nào đó quanh đây. Có người ở đây sao? Càng nghĩ, cô càng bước nhanh hơn, tiến về nới phát ra thứ âm thanh đó. Cô cố gắng đi thật nhẹ để không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cô dừng lại ở một căn phòng trống gần đó, có một nhóm học sinh ở đó. Khẽ ngó vào trong đó, bất giác cô khẽ run người.
Căn phòng học trống, bàn ghế vẫn đang được xếp gọn một góc. Một cậu con trai ngồi xoay người về phía chiếc lưng ghế, mắt ánh lên niềm thích thú, nụ cười tinh nghịch hiện rõ trên môi, lộ rõ vẻ mặt khoái trá, trong tay mải mê chơi chiếc GameBoy mới toanh trên tay.
Một người đang đứng dựa vào tường, đeo chiếc headphone to màu đen, trên tay vẫn lật đều đều cuốn sách nào đó. Dáng vẻ thư sinh, bình thản càng làm cho cậu trở nên thu hút hơn.
Nhưng người nổi bật nhất chính là người con trai kia. Anh ngồi dựa vào cánh cửa sổ đang mở toang. Một chân gác lên trên, một chân thả lỏng xuống. Đầu dựa vào thành cửa sổ, mái tóc đang để mặc cho gió lùa qua, làm cho anh trở nên có chút gì đó bất cần. Khói thuốc tỏa ra làm cho đôi mắt đen sâu thẳm của anh như mờ ảo hơn, xa vời và cô độc hơn. Nét thanh tú, lạnh lùng trên khuôn mặt cũng trở nên sắc lạnh đến độc ác.
Hẳn bức tranh của ba người con trai ấy sẽ rất đẹp trong cái khung cảnh long lanh như thế này nhưng nó sẽ càng kinh khủng hơn khi đặt trong trường hợp này.
Bên dưới chân họ là một cậu con trai khác, đang nằm lê lết, khổ sở. Khuôn mặt sưng húp, máu me be bét vì bị đánh không thương tiếc. Cậu nằm quằn quại, miệng cố gắng lẩm bẩm lời van xin từ ba người con trai kia, cũng đồng thời né tránh sự hành hạ từ hai tên con trai lực lưỡng, xấu xa đứng cạnh cậu.
Xuân khẽ rung mình trước sự thờ ơ và máu lạnh của ba người con trai kia. Tại sao họ có thể bình thản trước sự khổ sở của người kia chứ. Nó làm cô thấy run sợ trước họ.
Cô bất giác kêu lên khi nhận ra ý định độc ác của tên con trai to lớn, dữ dằn kia, khi hắn giơ cao cái ghế lên. Chắc hẳn đang định đập nát chân của cậu con trai tội nghiệp kia.