Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Sau cơn mưa trời lại sáng... Và sau cay đắng có chắc chắn là những bình yên...???

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Tình yêu quý tộc full

Tình yêu quý tộc full Trang 108

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~99):

Đầu << 107


Xuân cắn chặt môi, đè nén sự uất ức trong lòng. Có phải vì tình yêu của cô quá khó khăn đẻ chạm đến nó, để rồi giờ đây cô càng độc đoán, tham lam chiếm giữ nó.

Con đường vắng vẻ đang dần nhuốm màu của chiều tà. Không còn cái nắng dịu nhẹ, mọi cảnh vật cũng trở nên yên ắng, vắng vẻ. Thi thoảng có tiếng lá cây cựa mình trong gió mang theo chút mỏi mệt sau một ngày bận rộn của nó.
Dáng người con người con gái đơn độc bước dọc con đường cùng với nỗi ưu tư phiền muộn trong lòng. Cô không nhận ra rằng quãng đường mình đã đi xa ra sao cũng như không biết mình đang đi đâu…cho đến khi có điều gì đó khiến cô chợt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mông lung ấy.
Một thoáng bối rối hiện lên trên khuôn mặt.

Đây là đâu? Cô đã đi tới đây bằng cách nào?
Câu hỏi quay lòng vòng trong đầu không lời đáp. Sau cuộc gặp mặt ngoài ý muốn với Tiên, tâm trí cô cứ như treo ngược trên cành cây. Cứ thơ thẩn, ngây ngốc đi một hướng vô định nào đó để rồi giờ bơ vơ ở nơi này.

Khẽ thở dài trách móc bản thân cũng đồng thời tìm chiếc điện thoại để gọi điện thoại về nhà. Sau một hồi mò mẫm mà vẫn không thấy nó đâu, tâm trạng của Xuân bắt đầu xấu đi. Rõ ràng là trước khi đi cô đã nhét vào túi áo mà. Cớ sao bây giờ lại không thấy.
Suy nghĩ một hồi, cô mới nhớ ra lúc bị lôi lên xe. Có lẽ là do va chạm lúc đó làm cô đánh rơi nó.

Vừa nghĩ cô vừa dậm chân giận dữ. Tâm trạng đã không tốt mà còn gặp những chuyện như thế này. Ông trời thật biết chọn ngày để trêu trọc cô. Tại sao lại phải trêu đùa cô như thế chứ?
Khóe mắt chợt ứa nước mắt. Không biết vì tức chuyện của Tiên hay là do cô đang tự trách mình. Cô cũng không quan tâm cứ thế mà khóc rống lên, trút hết mọi giận dữ trong lòng ra khỏi. Khóc cho đến khi cảm thấy không còn sức để khóc thì cô mới dừng lại. Tâm trạng cũng vì thế mà thấy thoải mái hơn nhiều.
Lau sạch những giọt nước mắt còn vương lại trên khóe mắt, gạt bỏ tất cả buồn bực trong lòng, cô bình tĩnh rảo bước quay trở về. Điều đầu tiên là nên đi ra khỏi khu vắng vẻ này. Cứ ở mãi trong đây, cô cũng lấy làm thoải mái cho lắm.

Vừa đi được vài bước tới một con hẻm, Xuân đã bị dọa cho hết hồn bởi tiếng la hét của một đám người nào đó. Trong lòng lại dậy lên cảm giác bất an. Kinh nghiệm từ lần trước cho thấy, cô tốt nhất là nên tránh xa tất cả các vụ ẩu đả ra.
Nhưng giữa việc định làm và việc sẽ làm là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Một thân hình to lớn từ đâu đổ ập lên người, cô choáng váng lùi lại phía sau rồi hoàn toàn ngã nhào về phía sau. Toàn thân vừa đau vừa khó chịu khi bị một khối lượng không hề nhẹ đè lên.
Cô hốt hoảng đẩy người vừa xuất hiện đó ra. Vừa tránh được anh ta thì đã bị anh ta kéo theo đi vào một góc khuất. Đầu óc đơ ra không hiều chuyện gì.

Một mình bị giam giữa bức tường lạnh lẽo và một người con trai lạ hoắc trong cái bóng tối âm u cùng mùi ẩm mốc khó chịu khiến cô chợt dâng lên nỗi sợ không kìm nén được.
Tay chân vùng vẫy điên cuồng nhanh chóng bị anh ta khóa chặt. Một tay bịt miệng ngăn tiếng la hét của cô.

Từ xa tiếng bước chân dồn dập chạy đến cùng tiếng quát tháo, la hét giận dữ của đám người ồn ào kia. Cô mặc kệ. Đầu óc mụ mị trong nỗi sợ kia khiến cô không còn biết suy nghĩ gì mà chỉ biết chống đối.
Người con trai kia càng ngày càng bực bội trước thái độ của cô. Đôi mắt trong bóng tối ánh lên nét giận dữ rồi đột ngột cúi xuống hôn lên môi cô. Nếu không thể khiến cô im lặng bằng cách bịt miệng thì anh sẽ dùng cách này.
Nhưng dường như trái với điều anh dự đoán, cô càng vùng vẫy điên cuồng hơn gây khó khăn trong việc kiểm soát tình hình. Nếu như cứ theo tình hình này, trước sau gì anh và cô cũng bị lộ.

- Ngoan ngoãn im lặng nếu như không muốn chết. – anh chuyển qua đe dọa.

Giọng nói trầm đục mang theo chút tà ác đến bức người. Ngay lập tức, cổ họng như bị ai bóp nghẹt vì sợ chỉ biết khóc trong im lặng.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu. Cô và người con trai xa lạ kia cứ giữ tư thế hết sức mờ ám đó trong một lúc lâu. Mãi cho tới khi tiếng ồn ngoài kia vang xa dần, Xuân mới nhận ra sự buông lỏng của người con trai kia. Không chờ đợi thêm một giây nào nữa, cô dùng hết sức đẩy mạnh rồi lao ra khỏi khe tường cũ kĩ kia.

Đôi chân run rẩy lao về phía ánh sáng như một con thiêu thân lao về phía ngọn lửa rực rỡ. Toàn thân vẫn run rẩy, chưa thoát khỏi những gì kì lạ và đột ngột mà mình vừa trải qua.
Bước chân dừng lại hẳn khi thoát khỏi chỗ tăm tối kia.
Màn đêm lặng lẽ bao phủ xung quanh. Chỉ có ánh đèn điện lẻ loi chiếu rọi xung quanh. Bâu không khí thật kì quặc. Xuân càng lúc càng thấy sợ. Ngày quái gì thế? Tại sao mọi việc ngoài ý muốn cứ bất ngờ diễn ra thế nhưng đi được vài bước cô chợt dừng lại.
Có gì đó không đúng lắm. Ươn ướt và nong nóng…
Hơi nhìn xuống bàn tay mình. Cô không kìm được mà hét lên…
Là…máu… Tại sao nó lại dính trên người cô…chắc chắn không phải của cô. Nếu không thì cô phải cảm thấy đau chứ?

Là của ai?
Đầu óc quay cuồng ngơ ngẩn, không biết phải làm sao.
Không lẽ là của người con trai kia…
Giờ cô phải làm sao? Cô không thể bỏ anh ta lại. Lỡ như anh ta có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn cô sẽ không thoải mái nhưng cô không tình nguyện quay lại đó.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Xuân bất đắc dĩ quay trở lại nơi góc tường tăm tối, ẩm mốc đó.
Quả thật là không sai. Người con trai kia vẫn nằm gục ở đó. Cô rón rén bước lại gần, khẽ lay lay.
Không có sự đáp lại. Chẳng lẽ anh ta đã…
Cô muốn khóc thét lên vì sợ. Giờ bảo cô phải làm sao chứ? Có ai mà bắt gặp cô lúc này chắc chắn cô sẽ không tránh khỏi bị nghi ngờ. Bỏ đi cũng không được.
Giờ phải làm sao chứ? Điện thoại cô không mang. Giờ chạy ra ngoài kia kêu cứu cũng không kịp. Chỗ này quá khuất và yên ắng.

Đúng rồi. Điện thoại. Có thể là anh ta có.
Vừa nghĩ vừa cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Cô hơi ngại khi phải chạm vào một người con trai lạ hoắc như thế này nhưng vẫn còn hơn để mặc anh ta trong tình trạng này.
Mò mẫm mãi, cô mới thấy được chiếc điện thoại. Đúng là dân nhà giàu có khác. Điện thoại cũng phải là loại mắc tiền.
Khẽ tặc lưỡi bỏ qua rồi nhanh chóng quay trở lại vấn đề chính. Cô loay hoay mở danh bạ điện thoại ra.
Một vấn đề mới đặt ra là. Cô không biết nên gọi cho ai. Không hẳn là do có nhiều số điện thoại mà đúng hơn là chẳng có mấy ngoài ba số. Một thì chả để tên ai cả. Hai số còn lại thì cũng chỉ vỏn vẹn ghi chú cái tên. Nên chọn số nào trong hai số đó đây?
Thôi, đành nhấn đại một số. Thời gian để cô suy nghĩ thì chắc người con trai này càng nặng hơn.

Nghĩ thế cô bấm đại số đầu tiên cô thấy. Nhật Thiên? Không biết là ai nhỉ? Liệu có phải là bạn của con người nhiều kẻ thù này không nhỉ?

Tít…

-Alo? – giọng của một người con trai ở đầu dây bên kia vang lên làm tim Xuân đập rộn lên vì hồi hộp. Nên giải thích sao với anh ta tình trạng hiện tại của người con trai đang ở bên mình đây?
-Xin hỏi anh có phải là bạn của chủ nhân chiếc điện thoại này không? – giọng cô nhỏ nhẹ hết sức có thể.
-Cô là ai? – đột ngột người con trai đầu dây bên kia đổi giọng.
-À…tôi không phải là người xấu…chuyện là hiện tại tôi đang ở cạnh bạn của anh và… - cô đang suy nghĩ nên nói cho anh tình trạng của người kia như thế nào?
-Sao? Cậu ấy như thế nào? – giọng người con trai kia bắt đầu mất kiên nhẫn.
-Tôi thấy anh ta bị một nhóm người rượt bắt…hiện tại thì anh ấy bị thương và bị ngất. Ở đây tối và hẻo lánh quá nên tôi không biết phải gọi người tới giúp thế nào. Vì thế anh có thể tới gấp một chút được không? – giọng cô gấp gáp.
-Cô đang ở đâu?
-Tôi…
-Khỉ thật. – giọng anh ta tức giận khiến cô cũng phải run lên dù chỉ là qua điện thoại.
-Tôi…
-Đượ rồi…cô ở đó với cậu ta. Nhớ giữ liên lạc, nếu có gì thay đổi thì gọi ngay cho tôi. – giọng anh ta lạnh lùng, mang theo chút đe dọa.
-Vâng… - cô gật đầu lia lịa.

Nhẹ đặt chiếc điện thoại xuống. Đôi tay chợt khựng lại khi cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người con trai đó.
Đầu óc mụ mị, tay chân trở nên luống cuống, vụng về không thể kiể soát nổi. Tại sao? Tại sao lại là anh ta? Chẳng lẽ cô và anh ta có duyên thế sao? Không phải chứ? Là người con trai độc ác hôm đó. Vậy…người lúc nãy nghe điện thoại của cô là một trong hai cậu con trai của anh ta? Vậy cô phải làm sao đây?

………
Xuân ngồi im lặng trước cửa phòng cấp cứu. Đúng là người con trai đáng sợ hôm đó. Có mơ cô cũng không dám nghĩ tới sự trùng hợp như thế này. Giờ cô nên nói sao đây?

- Này, cô nói xem, tại sao Huy lại ra nỗng nỗi này? – Cậu bạn thích Gameboy kia hung hang nhìn cô không khách khí mà tra vấn.
- Tôi…làm sao tôi biết. Tự dưng anh ta xuất hiện và ngã vào tôi. Làm sao tôi biết anh ta chảy máu được. Tôi đâu có làm. – cô ấp úng trả lời.
- Được rồi Hiển. Cậu nghĩ Huy có thể để một đứa con gái làm cho ra nông nỗi này sao? Nhưng mà… thật không ngờ là lại gặp cô trong tình cảnh này. – Thiên nhìn cô chăm chú, đôi mắt đầy ẩn ý.
- Tôi…
- Xin lỗi, ai là người nhà của bệnh nhân vừa đưa vào? – một cô y tá bước ra từ phòng cấp cứu với bộ đồ xanh.
- Chúng tôi là bạn của cậu ấy. Có chuyện gì xảy ra sao? – Thiên lo lắng hỏi.
- Hiện tại là bạn cậu đang mất máu và cần được truyền ngay lập tức. Không may là nhóm máu của cậu vừa được truyền hết cho một bệnh nhân khác. Vì thế…
- Cái quái gì vậy. Đây có phải là bệnh viện không vậy? Chúng tôi trả tiền để được nghe câu đó à? – Hiển giận dữ, gân cổ lên quát tháo ầm ĩ.
- Cái này cũng là chuyện ngoài ý muốn. Chúng tôi đang yêu cầu cung cấp thêm nhưng chỉ sợ không kịp… - cô y tá đó cũng tái mặt trước thái độ nghiêm trọng của hai người con trai kia.
- Xin lỗi…tôi nhóm máu O…có thể dùng để chuyền máu không? – một giọng nói ngập ngừng phá tan vào bầu không khí nặng nề nơi đây.
- Cô nhóm máu O. Tốt quá. Cho cô ấy chuyền máu. – Hiển vui mừng kéo tay Xuân đi tới trước mặt cô y tá.
- Nhưng chúng tôi phải kiểm tra máu… - cô y tá định lên tiếng.
- không sao. Máu tôi không sao. Tôi vừa làm xét nghiệm cách đây không lâu… - cô lập tức lên tiếng.
- Nhanh lên, thời gian để cô nói nhảm thì bạn tôi chết rồi đấy. Cậu ta mà có mệnh hệ gì thì chắc chắn cô sẽ không yên thân đâu. – giọng Thiên lạnh lùng vang lên làm cho cô y tá kia sợ tới mức muốn ngất nhưng cũng không dám chậm trễ mà lôi Xuân đi về khu lấy máu.

Sau khi được đưa tới phòng lấy mau, Xuân ngồi ngoan ngoãn nhìn mọi người thao tác. Cô im lặng chờ đợi. Không thể phủ nhận là cô có chút sợ nhưng lúc này quan trọng hơn là nên cứu người con trai kia. Dù anh ta có ác tới bao nhiêu cũng là người. Hơn nữa nếu không cứu anh ta thì chắc chắn lươn tâm của cô sẽ cắn rứt lắm.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Một lúc sau, thấy cô y tá đứng dậy nói cảm ơn gì gì đó. Cô chỉ cười gượng vì lúc này cô quá mệt. Cảm giác vừa rút bớt máu ra đúng là mang lại nhiều cảm giác khó chịu quá.
Đầu óc xây xẩm, choáng váng. Toàn thân mệt mỏi, rũ rượi… nhưng mặc kệ, giờ chắc là cô đã có thể về được rồi. Lúc này cô chỉ muốn đi nhanh ra khỏi đây. Tránh xa người con trai kia một chút. Cô không mong gặp lại anh ta trong bất kì trường hợp nào cả.

-Cô đi đâu thế? Đáng ra nên nghỉ ngơi một chút chứ? – Thiên xuất hiện bất ngở khiến cô có chút lúng túng.


Đầu << 107

Nhập trang (1~99):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON
XtGem Forum catalog