- Không thích thì không ở thôi. Có gì quan trọng đâu. – anh phớt lờ nói.
- Sao lại không. Nó quan trọng với tớ. Cậu hãy thay đổi ý định đi. – cô nói, tay kéo anh quay nhìn đối diện với mình.
Đẩy tay cô ra, anh lạnh lùng nhìn cô, cái nhìn đầy vẻ độc ác, anh nói:
- Không liên quan tới tôi.
- Này, tại sao cậu lại như thế chứ. Cả cậu, cả 2 người kia nữa chứ. Cậu có thể sống sung sướng, không phải lo nghĩ gì thế mà các cậu còn từ chối trong khi đó còn biết bao nhiêu người không được. Thật là ngu ngốc, thiển cẩn! – cô tức giận quát to vì thái độ của anh.
Không kìm được tức giận, anh đẩy cô vào tường, nhìn cô bằng ánh mắt tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt độc ác của cậu như thế. Thật không ngờ đằng sau khuôn mặt “angel” đó lại là một “devil”. Anh nắm chặt vai cô khiến cô đau nhưng cô không nói, anh quát lớn:
- Đừng tỏ ra hiểu tôi. Cô không phải là tôi nên cô không thể hiểu được đâu. Tôi khuyên cô, hãy từ bỏ đi, sẽ không có kết quả gì đâu.
Lần đầu thấy khuôn mặt giận dữ của cậu dù hơi sợ nhưng cơn tức giận của cô đã khiến cô “dũng cảm” quát lại. Cô cố đẩy cậu ra dù không có tác dụng gì, cô nói:
- Thì cậu cũng không phải là tôi nên làm sao biết được chứ. Cậu làm sao hiểu được hoàn cảnh của tôi. Đúng, tôi không hiểu cậu. Tôi làm sao hiểu được một kẻ ngốc nghếch như cậu chứ.
Bốp………………………
Triệt không kìm nổi tức giận, tát cô một cái rõ đau. Cô vô cùng shock, tức giận, tủi thân. Cô không ngờ là như thế. Một giọt nước mắt rơi trên khóe mắt của cô. Không phải vì đau mà là vì tức, vì tủi thân. Lau giọt nước mắt đó đi, cô đẩy anh nãy giờ đang im lặng vì hành động mất bình tĩnh vừa rồi. Chưa bao giờ cậu đánh con gái thế mà hôm nay lại đánh con gái – người mà cậu quí nhất.
- Còn lâu tôi mới bỏ cuộc. Tôi sẽ khiến cho cậu thay đổi. Tôi sẽ lôi 2 “tên ngốc” kia về nhà chính nữa. Các người hãy đợi đấy. – cô tức giận tuyên bố rồi bỏ chạy đi luôn.
Còn Triệt, cậu ngồi dựa lưng vào tường. Cậu mệt mỏi, thở dài. Tâm trạng đang rất rối bời. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã có cảm tình với Xuân. Cô không như những đứa con gái khác. Không đòi hỏi, không giả dối. Cô mạnh mẽ, chín chắn và thẳng thắn nhưng nhiều khi cô lại như một đứa trẻ ngốc nghếch khiến cậu không thể không chú ý. Những lúc ở bên cô, cậu thấy thật thoải mái và vui vẻ. Mấy ngày qua, được nói chuyện với cô, cậu càng thấy vui hơn nhưng hôm nay, chính anh đã đánh cô vì không kìm chế được cơn giận. Cậu muốn giúp cô nhưng không thể vì cậu căm ghét cái gia đình đó và không muốn dính dáng gì tới họ.
Tiếng trông báo hiệu giờ nghỉ trưa kết thúc. Triệt mệt mỏi đứng dậy, đi xuống lầu như thay vì đi về phía lớp học, cậu đi thẳng tới phòng y tế. Cậu không biết phải đối diện với Xuân như thế nào.
… Và trên sân thượng lúc đó, một chàng trai cũng ngồi dậy. Mái tóc được cắt ngắn rất cá tính và style. Ánh năng làm chiếc khuyên tai bạc của anh, khuôn mặt ngái ngủ với vẻ phớt đời nhưng tất cả lại tạo cho anh một vẻ đẹp rất “hoang dã” và đầy cuốn hút. Từ nãy giờ, anh ngủ ở đằng sau cái nhà kho trên sân thượng và vô tình nghe được hết cuộc đối thoại của Triệt và Xuân.
Chương 21
Suốt một tuần, Xuân không nói chuyện với Triệt. Một phần do công việc nhưng cũng một phần là do cô chưa dám gặp cậu. Suốt một tuần qua, cô đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ trong truyện này, cô cũng có một phần sai. Cô không nên nóng tính nói cậu như thế. Đúng là cô không thể hiểu được Triệt, có lẽ cậu ấy phải có điều gì đó mới cư xử như thế.
- Em có chuyện gì buồn à? – giọng của Phong ở đằng sau lưng khiến cô giật mình quay lại.
Phong từ từ bước vào phòng của hội học sinh, trên tay cầm một sấp giấy. Khuôn mặt hơi xanh. Đằng sau cặp kính là đôi mắt mệt mỏi của anh. Dạo này nhiều công việc quá nên ai cũng mệt mỏi.
- Ơ, dạ không. – cô nói.
- Hừm, em nói dối kém lắm. – anh nói.
- dạ, thật ra thì cũng có một chút chuyện. – cô thú thật.
- Chuyện gì thế? – anh vừa nói vừa xắn lại chiếc tay áo.
- thật ra…em lỡ lớn tiếng làm…bạn em giận. Có lẽ do em không hiểu cậu ấy lắm nên… nhưng mà dù gì em chỉ muốn giúp cậu ấy thôi - cô nói.
- Người bạn đó là ai thế?
- Dạ…
- Thôi, em không cần nói tên đâu. Vậy em xin lỗi cậu ấy chưa?
- Dạ, chưa. – cô cúi gắm mặt xuống.
- Hừm, thế em đã nói chuyện với bạn ấy chưa?
Cô lắc đầu.
- Em muốn giúp cậu ấy đúng không? Em nên từ từ xem xét mọi việc trước khi giúp bạn ấy đã. Có thể, mỗi người đều có một bí mật khó nói. Cậu bạn của em chắc cũng như thế. Em phải biết cách giúp nếu không kết quả sẽ tệ hơn đó. Vậy bạn em có chuyện gì khó nói sao? – Phong từ tốn nói.
- Dạ. em cũng không biết nữa. Em đề nghị cậu ấy nên quay về Nhà chính nhưng cậu ấy từ chối, đã thế còn đánh em nữa. – cô tức tối nói và chợt nhận ra mình nói hơi “quá đà”.
- Em đang nói tới Triệt phải không? – anh mỉm cười xoa đầu cô.
- Dạ. – cô cúi đầu gật.
- Cậu ấy chắc cũng có lí do đó. Em biết không, mẹ của cậu ấy mất cách đây 1 năm. – anh nói. Lời nói của anh khiến cô hơi shock. Có lẽ, cô đã quá ích kỉ khi chỉ biết nghĩ cho mình. Có lẽ cậu ấy đã rất buồn và có thể nó là nguyên nhân khiến cậu ấy từ chối về Nhà Chính.
- Anh cũng không rõ lắm nhưng chắc chắn cậu ấy rất buồn. Mẹ cậu ấy là môt người rất đẹp. Anh chỉ mới gặp có vài lần thôi nhưng anh rất quí bác ấy. – anh nói với chút tiếc nuối.
Xuân im lặng một hồi lâu rồi bật dậy, cúi chào Phong rồi cô lao đi tìm Triệt. Cô phải xin lỗi cậu ấy. Cô thấy mình hối hận quá.
Cạch………………
Cánh cửa trên sân thượng mở ra, Xuân từ từ bước vào. Sân thượng lộng gió, yên tĩnh như không có bóng người.
Cô từ từ bước về phía đằng sau căn nhà kho – nơi cô và Triệt thường nói chuyện. Đúng như cô dự đoán, cậu ấy đang nằm dựa vào tường, mắt nhắm lại dường như đang chìm đắm trong điệu nhạc từ chiếc earphone. Nhẹ nhàng bước tới gần cậu ấy, mấy ngày này, cậu ấy ít cười hơn hẳn. Điều đó khiến cô thấy tội lỗi trong lòng. Nhẹ nhàng vuốt nhẹ mái tóc của cậu. Bất chợt, cậu mở mắt nhìn cô khiến cô giật mình lùi lại phía sau và té. Triệt ngạc nhiên nhìn cô.
- Xin…xin lỗi, đã làm cậu tỉnh giấc. – cô vừa nói vừa xoa xoa cánh tay bị đau do vừa chống xuống đất lúc té.
- Hả? À, ừm… tớ tưởng cậu… không… lên đây nữa. – cậu vừa nói vừa kéo cô dậy khỏi tư thế té lúc nãy.
- À, ừm… Cảm ơn. Tớ có thể ngồi ở đây được không?– cô ngại ngùng nói.
- Tất nhiên. Nơi này là do cậu tìm ra mà. – cậu mỉm cười đáp.
Hai người im lặng không nói gì, ngồi im lặng. Cả hai đều có vẻ ngại ngùng, chưa biết nói gì. Một lúc sau, Xuân mới mở lời:
- Xin lỗi việc hôm bữa. Tớ vô ý quá. Mong cậu tha lỗi. – cô cúi gằm mặt nói.
Triệt im lặng một lúc rồi lên tiếng:
- Không, tớ cũng phải xin lỗi cậu.
- Không, là tớ có lỗi. Xin lỗi. – cô cương quyết nhận lỗi.
- Tớ cũng có lỗi mà. – Triệt nói, lấy tay xoa đầu cô.
- Không là lỗi của tớ mà. Cậu không cần phải như thế đâu. – cô nói.
Nhìn cô một lúc rồi triệt bật cười. Nụ cười hồn nhiên của cậu quả là thật đẹp.
- Lần đầu, tớ thấy có người cương quyết nhận lỗi như cậu đó.
- Vậy… hả… - cô ngại ngùng cúi mặt xuống.
Triệt mỉm cười, xoa đầu cô như người lớn xoa đầu trẻ con vậy.
- Này, nãy giờ cậu xoa đầu tớ hoài à. Lợi dụng lòng tốt của tớ làm tới hả? – cô giả bộ giận chọc cậu.
- Haha…thì sao nào. – cậu cười thật tươi khiến cô cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
- À, uống đi. Mang cho cậu đó. – cô vừa nói vừa đưa hộp sữa tươi cho cậu.
- Hả? Sao lại là sữa. tớ tưởng chỉ có con nít như ai đó mới uống chứ. – cậu nhăn mặt nói nhưng tay vẫn cầm lấy nó.
- Hừ, vừa phải nha. Ám chỉ ai đó. Không uống thì thôi. – cô giật hộp sữa lại rồi nói.
- Đùa thôi mà. – Triệt cười nói.
- Ừm.
……………………………………
- Cảm ơn. – Xuân nói.
- Về cái gì? – Triệt hỏi.
- Vì đã làm bạn với tớ và đã tha lỗi cho tớ.
- Ừm, tớ cũng cảm ơn cậu?
- Về cái gì?
- Tất cả.
- Thật không?
- Ừm.
- vậy về Nhà Chính đi. – cô gạ gẫm
- Không. – anh thẳng thừng nói.
- Haizzz…. Tớ biết. – cô thú nhận.
- Vậy sao? – cậu hỏi hơi có vẻ ngạc nhiên.
- Ừm nhưng tớ sẽ không từ bỏ ý định đâu. Tớ không thể. Cậu biết lí do mà. – cô thở dài nói, có vẻ hơi buồn.
- Tớ xin lỗi vì không giúp được. – cậu nói trong lòng hơi tiếc nuối.
- Không sao. Thôi đừng nói về việc đó nữa. Thôi giúp tớ phân loại tập giấy này đi.
Không biết từ đâu cô lôi ra một sấp giấy dày. Quả là người bận rộng, lúc nào cũng mang theo công việc.
- Trời, tha cho tớ đi. – Triệt làm nũng.
- Hehe…mơ đi nha. Làm đi. – cô ra lệnh.
- Cậu ác quá à. – anh nói nhưng vẫn giúp cô.
- Hjhj…à mà cậu giỏi thật đó, trong top 10 luôn. À, kể cho tớ về lễ hội của trường đi. Tớ đang chuẩn bị cho nó mà.
Thế là Xuân và Triệt làm lành nhau. Mặc dù vấn đề về Nhà Chính của Triệt vẫn chưa được giải quyết nhưng hai người đã hiểu nhau hơn và thân hơn một chút.
Chương 22
- Dạo này em có gì vui lắm sao? – Vũ hỏi khi thấy thái độ “hăng say” làm việc của cô.
- Dạ? Không, bình thường thôi ạ. – cô thờ ơ đáp.
- Thật không đó? Thôi, em mang cái này tới phòng của Băng đi.
- Dạ? …vâng. – cô ủ rũ đáp vì cô vẫn ngại khi phải đối diện với anh.
Cạch…
Xuân mở cửa phòng của Băng ra, cô bước vào. Căn phòng không có ai. Có lẽ anh đi vắng rồi. Đặt mấy thứ mà Vũ nhờ đưa cho Băng lên bàn rồi cô tính chuồn êm ra ngoài.
- Dạo này, cô có vẻ thân với Triệt nhỉ? – Băng từ đằng sau bước vào trong bộ com-lê màu đen sang trọng. Nó làm nổi bật vóc dáng cao ráo như người mẫu và khuôn mặt chín chắn lãng tử của anh.
- Dạ? À, vâng. – cô trả lời khi mắt vẫn nhìn anh.
- Ừm, chắc cô cũng biết cậu ấy là ai? – anh chỉnh lại tay áo và nói với cô.
- Dạ, vâng. Em không ngờ cậu ấy tốt như vậy. – cô cười nói.
- Được rồi. Đừng nói nữa. – Băng nói có vẻ khó chịu.
- Dạ. – cô im lặng cúi mặt xuống, có lẽ do hơi bị “quê” vì vụ lúc nãy.
- Hôm nay, cô đi với tôi tới nơi này. – anh nói như ra lệnh và không quan tâm tới vẻ mặt ngạc nhiên của cô.
- Dạ? Đi đâu ạ? – cô hỏi, từ nãy giờ, cô cũng thắc mắc không biết là anh chuẩn bị đi đâu đó.
- Cô không cần biết. – anh nói. Tay kéo cô đi một mạch ra khỏi phòng và hướng về chiếc ôtô màu đen đang đợi ở dưới sân. Trước khi cô kịp hiểu chuyện gì thì chiếc xe đã đi rồi.
….
Sau một hồi đi, chiếc xe dừng ở trước một shop quần áo cực lớn. Xe vừa dừng, Băng mở cửa ra và kéo cô xuống rồi đi thẳng một mạch vào shop.
- Hãy làm cho cô này trông khá nhất có thể? – Băng lạnh lùng nói, đẩy cô bé về phía người tiếp tân.
- Dạ, vâng thưa cậu chủ. – người đó lễ phép đáp.
- Hả? cái gì thế ạ? – cô vừa hỏi vừa giật tay mình ra khỏi người tiếp tân đó.
- Cô không cần biết. Chỉ cần im lặng và làm theo là được. – anh nói.
- Nhưng…
Trước khi cô kịp nói hết câu đã bị lôi tuột vào trong.
1 tiếng sau…
Sau một hồi “phản đối”, cô bé cũng đã bị khuất phục vì thái độ cương quyết “đe dọa” của người quản lí ở đây. Họ trang điểm và giúp cô thay bộ đồ ở nhà đơn giản bằng một bộ váy khác.