- Aaaaaaaaaa………….. – Xuân hét thất thanh khiến cho người đối diện cô cũng phải giật mình, vội dùng tay mình bịt miệng cô lại và bắt đầu minh oan.
- Này, cậu làm gì mà hét lên thế? Tớ đây mà, Triệt đây.
lời nói bị chặn lại bởi bàn tay Triệt. Cậu cũng nhận ra rằng Xuân cũng đang muốn nói gì đó nên cậu cũng buông tay ra.- Ư…ư…
- Cậu định dọa chết tớ à? Sao lại ngồi nhìn tớ ngủ? Sao không gọi tớ dậy chứ? – Xuân hơi bực mình nói lại.
- Xin lỗi mà. Tự dưng muốn ngắm cậu ngủ quá nên tớ không gọi dậy mà nhìn cậu ngủ ngon quá nên cũng không nỡ. – cậu cười cười hối lỗi, làm mặt cực kì baby. Hỏi thế thì làm sao mà trách được chứ.
- Cậu đùa hoài. Lần sau đừng có làm thế nữa nghe chưa? – cô đe dọa như một người chị dọa đứa em ngỗ nghịch của mình.
- Biết rồi mà. – Cậu lại cười nụ cười toe toét hơn “mặt trời” đó.
Cậu bật đèn lên, lúc này Xuân mới nhận ra căn phòng lúc nãy của mình có phần hơi khác chút, nó được dọn dẹp gọn hơn. Giờ cô mới để ý kĩ lại kiến trúc của căn phòng. Ở giữa là một chiếc bàn thấp với bốn tấm nệm xung quanh. Góc tường là một cái tủ nhỏ. Kê ngay giữa căn phòng là một cặp kiếm Nhật của các võ sĩ thời xưa. Trông nó rất hay và thú vị.
Triệt cũng thế, bộ đồ cậu mặc lúc đền đây được thay bằng áo phông trắng và quần jean xanh trong rất khỏe khoắn và năng động.
- Sao nhìn tớ chằm chằm vậy? – Triệt nhìn Xuân khi nhận ra cô đang nhìn mình.
- Hả? Không có gì chỉ là thấy lạ? Mà cũng không có gì? – cô trả lời một cách thật ngớ ngẩn.
- Nào? Có gì thì hỏi đi? – Cậu nhận ra có gì đó hơi khác biệt trong cô.
- Cậu có biết…à không có gì quan trọng cả. – cô định nói cái gì đó rồi thôi.
- Nào, nói đi. Lúc nãy gặp ai sao? Có ai làm khó cậu à?
- Không có mà.
- Thôi đi, nhìn cậu là biết là có rồi.
- Không, không có gì hết. Chỉ là lúc nãy tớ gặp chị thư kí tên Lan, chị ấy xinh lắm nhưng sao tớ thấy…có vẻ như chị ấy không thích tớ lắm. Mà thôi chắc chỉ là do tớ nghĩ lung tung không có gì đâu. – cô nói hơi ngập ngừng vì có chút phân vân. Khuôn mặt hơi xìu xuống trông cứ như một đứa trẻ đang thắc mắc một cái gì đó nhìn trông thật đáng yêu kinh khủng.
Khẽ phì cười trước thái độ và khuôn mặt trẻ con của Xuân, Triệt tự nhiên muốn ôm cô kinh khủng. Cậu ôm chầm lấy cô vào người, vỗ nhẹ đầu cô như đang an ủi một đứa trẻ sắp khóc.
- Ôi, đáng yêu quá à. – Triệt vừa cười vừa ôm chặt Xuân khiến cô giật mình, khẽ đỏ mặt vì ngại, cô cố đẩy cậu ra.
- Cậu điên à, buông tớ ra. Đau quá. Cái gì mà đáng yêu chứ. – cô hơi khó chịu khi bị cười như vậy.
- Đúng rồi nhìn cậu như trẻ con ấy.
- Này, không giỡn nữa, buông tớ ra, đau quá, nếu không thì đừng trách đó.
- Biết rồi. – cậu buông cô ra và lùi lại, đưa hai tay lên như là đang đầu hàng vậy. – cậu biết tại sao chị ấy khó chịu với cậu không? Tớ nghĩ là do chị ấy ghen tị với cậu đó.
- Cái gì? Ghen tị? Đùa à, tớ làm sao giỏi bằng chị ấy, mà tớ cũng chẳng có gì để ghen tị cả. – Xuân ngạc nhiên trước câu trả lời vô tư của Triệt.
- Cậu biết là cậu không phải là người đầu tiên làm nhiệm vụ “dụ dỗ” tớ và hai anh khác của tớ về nhà Chính đúng không?
- Ừm, mà nói dụ dỗ nghe ghê quá.
- Chị Lan lúc trước cũng là một trong những người đó đó. Chị ấy thậm chí còn không thể nào làm lay chuyển được tớ, người dễ tính nhất.
- Ax, cậu mà dễ tính nhất, khó kinh ấy chứ, cậu cũng có chịu về đâu. – cô chán nản nói, ngồi xuống chiếc nệm gần đó.
- Ừ, nhưng ít nhất cậu cũng tác động tới tớ.
- Thật à, tớ thấy cậu vẫn bướng vậy thôi. – nằm gục đầu xuống bàn nói.
- Tại cậu không nhận ra thôi.
- Thật à.
- Đương nhiên.
- Vậy cậu về đi.
- Tớ không muốn. Tớ sẽ suy nghĩ lại. – Triệt cũng nằm xuống bàn nhìn Xuân.
- Thấy chưa, vẫn vậy à. – Xuân tức tối đẩy nhẹ cậu cái.
- Hì…nhưng tớ nghĩ nguyên nhân sâu xa chị ấy ghét cậu còn nhiều lí do khác nữa. Tớ nghe nói chị ấy còn suýt bị hại nữa. Sau đợt đó chị ấy phải điều trị tâm lí trong một thời gian khá dài.
- Hả? Sao mà…bị hại? Ý cậu là sao? ai hại cơ chứ? Chẳng lẽ là cậu và hai người kia. – giọng nói của cô lạc đi vì sợ.
- Tất nhiên là không phải tớ nhưng mà thật ra cũng không có gì đâu, tớ nghĩ là do chị ấy nhát quá thôi.
- Cậu đùa à? Điều trị tâm lí đó. – mặt cô tái đi choáng.
Dường như nhận ra được cô đang lo gì cậu liền trấn an, khẽ ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.
- Cậu đừng lo, tớ sẽ bảo vệ cậu, tớ nghĩ hai anh ấy cũng không làm gì quá đang đâu chỉ là dọa một chút, do chị ấy nhát quá thôi, còn cậu, cậu mạnh mẽ thế mà với lại cậu sẽ được tớ bảo vệ mà.
- Cảm ơn nhưng tớ không như cậu nghĩ đâu. – khẽ gật đầu cảm ơn, cô đẩy cậu ra. Quả thật cậu làm cô cảm động.
- Ừm, tớ biết. Cậu còn được anh Băng, anh Vũ, anh Phong giúp nữa mà.
- Sao cậu biết được, với lại đây là việc của tớ, tớ không muốn làm phiền mọi người đâu.
- Cậu…..
- Ta không làm phiền hai đứa chứ. – một giọng nói nhẹ nhàng xen vào trước khi Triệt kịp nói gì đó.
- Dạ, không đâu. Cháu chào cô. – Xuân lễ phép cúi chào mẹ Triệt. Cô hơi ngại vì đứng quá gần Triệt – con trai của bà ấy.
- Con chào mẹ. – cậu toe toét với mẹ cậu. Có vẻ như chuyện cậu đã được giải quyết ổn thỏa rồi. Nhìn cậu vui, cô cũng cảm thấy được an ủi vì việc này cô cũng một phần được bố Triệt giúp mà.
- Hai đứa đói chưa. Bữa tối đã chuẩn bị rồi.
- Dạ? Cháu xin lỗi, làm phiền cô quá. – Xuân lúng túng.
- Không sao. Cháu là bạn Triệt nên là khách rồi, đừng quá lo lắng thế.
- Đúng đó, cậu lo nhiều làm gì. – Triệt xen vào.
- Nhưng……
- Thôi nào, đi ăn, tớ đói rồi. Cả mẹ cũng cùng ăn với tụi con nhé.
Nói xong cậu đẩy Xuân đi ra thẳng cánh cửa trước khi kịp nói thêm câu gì.
Còn bà Kimiko, bà chưa đi vội mà chỉ nhìn theo bóng của đứa con trai của mình đẩy bạn mình về phía nhà ăn. Bà khẽ cười, nụ cười tuyệt đẹp : nhẹ nhàng, thanh thoát. Nó làm cho khung cảnh như lắng đọng lại để nhường bước trước vẻ đẹp của bà, một nét uy nghiêm, lạnh lùng nhưng cũng rất ấm áp.
Bà cười vì có lẽ bà chợt nhận ra sự trưởng thành của đứa con của mình chăng. Bà đã vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa cậu và Xuân. Quả thật chỉ sau một năm mà cậu cũng đã trưởng thành nên rất nhiều. Sẵn sàng bảo vệ một cô gái ư? Có vẻ như cô gái này cũng phải có gì đó “đặc biệt” lắm.
Khẽ đóng cánh cửa lại rồi bước theo con đường lúc nãy Triệt và Xuân đi, nụ cười vẫn phảng phất trên khuôn mặt tuyệt đẹp của bà.
…………………………………………..
- Alo. Kimiko phải không? – giọng của ông Hùng vang lên ở đầu dây bên kia một cách đầy lo lắng.
- Là em đây. Rất vui được gặp anh. – giọng nói thanh thoát nhẹ nhàng của bà vang lên.
- Em đã gặp Triệt rồi phải không?
- Vâng, nó đã trưởng thành lên rất nhiều. – giọng bà xúc động.
- Đúng vậy, có lẽ nó thay đổi vì một ai đó.
- Là vì cô bé đi cùng Triệt đúng không?
- Ừm……………….
- Sao cậu không ăn mà cứ nhìn nó hoài vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị à? Có cần đổi thức ăn không? – Triệt thấy lạ khi Xuân cứ nhìn chằm chằm vào bữa cơm vậy.
- Hả? Không có, không có gì cả. Chỉ là thấy hơi tiếc? – Xuân thú thật.
- Tiếc? Tiếc cái gì chứ? – cậu hỏi.
- LẦn đầu nhìn thấy thức ăn được bày theo kiểu Nhật, nhìn thấy hay hay nên không nỡ ăn.
- Haha….tớ bó tay cậu luôn đó, thôi ăn đi không là tớ ăn hết đó. – Triệt thấy buồn cười vì cái lí do ngớ ngẩn hết mức của cô.
- Biết rồi mà….
- Hai đứa ăn cơm ngon chứ? – mẹ Triệt khẽ kéo chiếc cửa ra và bước vào phòng ăn.
- Dạ, vâng. – Triệt nói to như một đứa trẻ vâng lời rồi cười toe toét với mẹ
- Dạ, ngon ạ. – Xuân chỉ nhỏ nhẹ đáp lại.
- Ừm, tốt, ta cứ sợ không hợp khẩu vị của các con. – bà ân cần nói.
- Dạ không, ngon lắm ạ. – Xuân biện minh ngay.
Nãy giờ cứ nhìn Xuân nói chuyện với mẹ mình mà không hiểu sao trong lòng Triệt lại có một cảm xúc rất lạ: vui vui xen lẫn hồi hộp. Cậu cũng thầm cảm ơn cô, có lẽ nhờ cô mà cậu mới có thể có đủ dũng cảm nói chuyện với bố mình, nhờ cô mà cậu mới có cơ hội lại được nhìn người mẹ mà mình hằng kính yêu như lúc này. Cậu phải cảm ơn cô nhiều lắm.
- Hai con có muốn đi đâu đó chơi không? – lời nói nhỏ nhẹ của mẹ làm Triệt tỉnh khỏi dòng suy nghĩ mông lung của mình.
- Đi chơi? Đi đâu vậy ạ? – Triệt thắc mắc.
- Chẳng phải dù gì các con cũng mới tới. Các con không muốn thử đi tham quan Nhật một chút sao? – bà đề nghị.
- Ừ đúng rồi, con cũng muốn đi tham quan một chút. Ta đi chứ Xuân. – Triệt tỏ ra hào hứng trước lời đề nghị của mẹ.
Xuân bối rối.- Ơ, nhưng mà, cháu còn phải về để chuẩn bị cho lễ hội của trường. Cháu…
- Chúng ta được nghỉ hai ngày cơ mà, cậu đừng lo. – Triệt nói ngay.
- Nhưng mà, tớ……
- Không nhưng nhị gì cả, cậu cứ đi chơi với tớ một ngày đi có sao đâu. Nói đi là đi, nghe chưa. – Triệt đe dọa. Cậu giả làm bộ mặt giận dữ để dọa cô khiến cô thoáng e sợ không biết nói sao.
- Đừng làm bạn sợ chứ. – mẹ Triệt trách cậu. – Cháu đừng lo lắng quá, chỉ là giải trí thôi mà.
- Nhưng mà cháu… - cô đinh nói gì đó nhưng khi nhìn vào đôi mắt của mẹ Triệt, cô cảm thấy lúng túng và không thể từ chối được nên chỉ đành gật đầu ngoan ngoãn.
- Hehe…ngoan lắm. – Triệt cười toe toét rồi đưa tay vòng quá bàn véo nhẹ má cô một cái khiến cô khẽ kêu lên một cái vì đau và bất ngờ. Cô đẩy vội tay cậu ra, vừa xấu hỗ vừa ngại khi cậu cư xử “hơi” thân thiết như vậy nhất là khi ở trước mặt mẹ cậu như vậy.
- Ừ, tốt lắm. – mẹ Triệt thoáng mỉm cười, khẽ gật đầu nhìn đứa con trai của mình.
…………………………..
- Mệt không? – Triệt hỏi và đưa cho Xuân một lon nước ngọt ngay khi họ đang ở trước cổng của chùa Todai ở Nara.
- À, không, không mệt đầu. – Xuân trả lời nhưng mắt vẫn không rời khỏi ngồi chùa to lớn đó. Quả thật nó rất đẹp.
- Đẹp chứ?
- Ừ, đẹp lắm. – mắt vẫn không rời khỏi ngôi chùa đó.
- Nào đi vào thôi. – Triệt mỉm cười rồi lôi tuột cô vào bên trong.
Ngôi chùa này làm bằng gỗ, rất rộng lớn với nhiều nét trạm trỗ sắc sảo và tinh tế. Bức tượng Phật to lớn được đặt giữa, xung quanh được trang trí với vài cây hoa sen.
Cái không khí se lạnh của những ngày cuối năm khiến con người ta chợt cảm thấy có chút gì đó cô đơn. Đi thơ thẩn dọc con đường của ngôi chùa, Xuân chợt cảm thấy bâng khuâng, nhớ nhung.
Cô nhớ bố mẹ cô, nhớ những người bạn ở ngôi trường cũ đặc biệt là Minh Hoàng, cả Phong, Vũ và Băng. Thoáng đỏ mặt khi hình ảnh của Băng chợt hiện ra trong tâm trí cô. Nhịp tim dường như bị trật mất đi một nhịp. Khẽ mỉm cười vì thái độ ngớ ngẩn của mình, cô vội xua đi hình ảnh của Băng và nhập vào dòng người đang tấp nập kia.
- Xuân, cậu có muốn cầu nguyện gì không? Ở đây nghe nói nếu bạn cầu gì thì điều đó sẽ thành hiện thực đó. – Triệt nói, kéo tay Xuân về phía bức tượng Phật to kì vĩ kia.
Ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn bức tượng Phật kia, lòng Xuân có chút gì đó hơi lưỡng lự. Nét mặt của bức tượng Phật thật hiền từ.