Ring ring
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Đôi khi ta cần khóc để rửa sạch đôi mắt cần một cái ôm để ấm áp trái tim cần thời gian để hàn gắn những vết thương chưa lành

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Tôi cũng rất nhớ anh ấy full

Tôi cũng rất nhớ anh ấy full Trang 2

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~47):

Đầu 2/47 3 >> Cuối







Tân Ý Điền chụp vài tấm liên tiếp, ra hiệu cho họ đổi vài tư thế tạo dáng.





Lúc này cánh cửa kiếng trong đại sảnh bị người ta đẩy vào, một cô nàng xuân sắc ăn mặc hợp mốt tiến vào trong, mang theo một làn gió mát. Cô nàng có mái tóc dài đen bóng như gấm thẳng mượt xõa đến thắt lưng, đeo một cặp kính mát bản to, hơn một nửa khuôn mặt bị che khuất. Sau khi vào trong thì đứng ở cửa không động đậy, hai tay khoanh ngực, một vẻ mặt không kiên nhẫn. Tiếp theo là một người đàn ông trung niên thở hồng hộc theo sát tiến vào trong, dáng vẻ tiêu biểu của một thương nhân thành công: phát tướng, đầu hói, bụng bia, một cặp mắt nhỏ tùy nơi tùy lúc mà lập lòe tia sáng mưu tính khôn khéo. Ông ta đen sì mặt, kéo cửa đóng cái rầm rõ to, hoàn toàn không chú ý đến đây là nơi công cộng, hướng đi của hai người là văn phòng "Nơi khai tên ly hôn".





Cô nàng xuân sắc đó vừa đi vừa thô bạo gỡ cặp kính mát xuống, một khuôn mặt thanh tú trắng như trứng gà bóc không hề che đậy tức khắc lộ rõ trước mắt mọi người. Người người trong đại sảnh đều bị thu hút một cách mãnh liệt, tất cả không kìm chế được nhìn theo hướng cô nàng. Cô dường như không
để ý, mắt nhìn thẳng bước nhanh về phía trước. Hà Chân thấy cô ta, kinh ngạc thốt ra: "Vương Nghi Thất!" Sợ cô ta nghe được, vội vàng cuối đầu che miệng lại.





"Ai?" Đối mặt với nhân vật kiều diễm như thế, Tân Ý Điền cũng không khỏi nổi lên sự tò mò.





Hà Chân hạ giọng nói: "Sinh viên Thượng Đại, nhưng mà thôi học rồi, nghe nói câu được 'một con rùa vàng', thế nào cũng là nhân vật làm mưa làm gió. Cô ta tới đây làm gì? Ly hôn?" Nói xong lại nghểnh cái cổ ngóng theo.





Lát sau, từ trong cánh cửa khép hờ của phòng làm thủ tục ly hôn truyền đến tiếng thét chói tai đầy căm phẫn của Vương Nghi Thất, đồng thời kèm theo âm thanh đồ vật đập bể rơi xuống đất, ngay sau đó là tiếng trách móc tức giận của người đàn ông cùng với tiếng khuyên can của nhân viên công tác. Đột nhiên một âm thanh bạt tai lanh lảnh vang lên, "Bốp" một tiếng, giống như tiếng sấm sét -- không biết là ai đánh ai.





Một nam nhân viên công tác ở bên ngoài nghe tiếng ngay tức khắc đẩy cửa xông vào bên trong, quát một tiếng, "Ở đây đánh người, còn coi pháp luật ra gì không?" Lập tức cửa phòng bị đóng lại, không nghe được tình hình bên trong nữa.





Hà Chân thấy thế lắc đầu liên miên, thở dài nói: "Haiz, cho nên mới nói nam nữ trong thiên hạ, phân lâu tất hợp, hợp lâu tất phân." Lục Thiếu Phong cười trách: "Miệng quạ đen! Nay ngày đại hỷ, nói xằng nói bậy gì thế."





Tân Ý Điền thấy cô len lén phía sau lưng anh chồng mới nhậm chức làm mặt xấu, nhoẻn miệng cười, tinh nghịch mà nói: "Tôi trước tiên ở đây chúc hai vị đầu bạc răng long, sớm sinh quý tử. Kết hôn cũng kết rồi, giấy cũng lãnh rồi, người chứng hôn tôi đây cũng phải nên uống rượu mừng rồi chứ?"





Dọc đường Hà Chân vẫn còn bàn luận về Vương Nghi Thất, "Khà khà khà, cái đứa con gái này thật không đơn giản, xinh đẹp như hoa, bụng dạ nham hiểm, không biết có bao nhiêu đàn ông quỳ gối dưới làn váy thạch lựu[1"> của cô ả, bị cô nàng đùa giỡn xoay vòng vòng. Đúng rồi, trước đây cô ta còn là bạn gái Tạ Đắc đó."





"Ồ? Thật không?" Tân Ý Điền lập tức ngoảnh đầu nhìn cô, "Vậy tại sao lại chia tay hả?" Cô nghĩ đến Tạ Đắc mới thấy khi nãy, dáng vẻ đẹp đẽ, mặt mũi tuấn tú, bất kể là vẻ ngoài hay tuổi tác mà nói, hai người đúng là một đôi đẹp mắt.





"Cô ta đến hiệp hội bảo vệ phụ nữ và trẻ em tố cáo Tạ Đắc, nói cậu ta đánh cô ta. Việc này náo loạn Thượng Đại không ai là không biết, không ai không hiểu, nguyên nhân là do thân phận hiển hách của Tạ Đắc, thậm chí còn lên báo chí."





Tân Ý Điền giật mình không ít, "Không phải chứ?"





Hà Chân với bộ mặt không đồng ý, "Haiz, kẻ có tiền cũng không phải tốt lành gì, Tạ Đắc càng không phải dân lương thiện gì đó! Hai người phát sinh tranh chấp, lại thêm uống rượu say, chuyện đánh nhau như vậy cũng không phải không có khả năng. Người ta ngay cả bản báo cáo thương tích cũng có, chuyện này còn có thể giả sao?







Tân Ý Điền trầm ngâm, hỏi: "Sau đó thì sao?"





"Sau đó cái gì?"





"Thì chuyện đánh người xử lý thế nào?"





"Còn có thể xử lý thế nào. Nhà họ Tạ có tiền có thế, tất nhiên là chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không chứ sao, cuối cùng cũng không phải đánh gãy răng chảy máu, tự chuốc xui xẻo." Nói đến chuyện này, Hà Chân vẫn còn bất bình giùm Vương Nghi Thất, "Bất kể ra sao, đàn ông đánh phụ nữ, quả thực quá không phẩm chất rồi. Sử dụng quyền lực, lại càng khiến người khác coi thường!"





Tân Ý Điền không ngờ sau khi trưởng thành tính cách Tạ Đắc vậy mà tồi tệ như thế, nhưng mà hôm nay nói chuyện với cậu ta, không giống như người cố tình làm bậy, từ cách nói ngắn gọn rõ ràng của cậu ta có thể thấy được tính tình chín chắn chững chạc, kín đáo mà không để lộ. Tuy rằng cậu ta lúc còn nhỏ thích đùa dai, nhưng đa số không ảnh hưởng đến ai, chỉ có một lần....





Tân Ý Điền cố gắng lắc đầu xua đuổi những hình ảnh hiện lên trong tâm trí. Tuy lần đó chịu ảnh hưởng xấu, nhưng cũng không có tạo thành tổn thương đáng kể, sự việc trôi qua nhiều năm, cô đã loại bỏ từ lâu.





[1"> Quỳ gối dưới làn váy thạch lựu: bắt nguồn từ tích của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi.





Dương Quý Phi rất thích cây lựu, cho nên Đường Minh Hoàng cho trồng rất nhiều cây lựu. Sau khi Dương Quý Phi uống rượu say, hai má ửng đỏ, Đường Minh Hoàng rất thích dáng vẻ say rượu quyến rũ của Quý Phi. Nhân việc Đường Minh Hoàng quá sủng ái Dương quý Phi, không để ý tới triều chính, các đại thần không dám chỉ trích hoàng thượng, lại giận chó đánh mèo với Dương Quý Phi, không hành lễ với nàng.





Dương Quý Phi đành chịu, vẫn thích ngắm hoa lựu, ăn trái lựu, đặc biệt thích mặc váy thêu màu lựu. Một hôm, Đường Minh Hoàng mời quần thần đến dự yến hội, thỉnh Dương Quý Phi hiến vũ giúp vui. Dương Quý Phi bưng một chén rượu đến bên môi Minh Hoàng, nói nhỏ bên tai: "Phần lớn những thần tử này lườm nguýt nô tì, không giữ lễ, không cung kính, thiếp không muốn hiến vũ cho bọn họ." Đường Minh Hoàng nghe thế, thấy ái phi chịu uất ức, lập tức hạ lệnh: Yêu cầu tất cả quan văn võ tướng, phàm gặp quý phi đều phải hành lễ, nếu như không quỳ, phạm vào tội khi quân. Chúng thần bất đắc dĩ, hễ nhìn thấy váy thạch lựu của quý phi đi tới, đều dồn dập quỳ xuống hành lễ. Do đó, điển cố "quỳ gối dưới làn váy thạch lựu" lưu truyền đến bây giờ, trờ thành tục ngữ tôn thờ phụ nữ.





...s...





Buổi tối, vợ chồng Hà Chân đãi cơm ở Phù Dung Các, xem như là tiệc cưới, những người tới đều là bạn bè tri kỷ. Cha mẹ hai bên không có mặt, thầy hướng dẫn của Hà Chân ngồi ghế chủ tọa, bị hai người họ kính rượu. Mặc dù hôn lễ không có long trọng lãng mạn, nhưng khung cảnh cũng ấm áp cảm động lòng người.







Ăn xong xuôi, vì ngày mai không ít người còn phải lên lớp nên kế hoạch đi bar, KTV bị hủy bỏ, mọi người náo loạn một trận rồi tản hết ra. Một mình cô tha hồ thả bộ trên đường. Đứng trước tủ kính tiệm chuyên doanh trang phục nữ, cô nhớ lại trước đây vùng này toàn là những ngôi nhà mái bằng cũ nát, cửa tiệm sát đường bày bán nào là bún gạo, món chiên, món nướng, bây giờ đều đã đổi thành tòa nhà cao tầng lập lòe ánh đèn xanh đỏ.





Thượng Lâm thay đổi khiến cô sắp không nhận ra được nữa, cô nhìn bóng dáng vừa quen thuộc vừa xa lạ phía trong cửa sổ sát đất: là chính cô sao? lại thành ra bộ dáng gì rồi?





Đang ngây ngẩn, một cô nhân viên bán hàng trẻ trung lại gần hỏi cô có cần giúp gì không, trên mặt mang theo một nụ cười chuyên nghiệp. Cô lắc lắc đầu, bước nhanh đi khỏi.





Mới vừa về khách sạn, điện thoại của Ngụy Tiên gọi tới, nói ngày mai anh phải đi công tác nơi khác, không thể đến sân bay đón cô. Cô đem chuyện đăng ký kết hôn của Hà Chân và Lục Thiếu Phong, rồi mời khách dự tiệc kể cho anh nghe, giọng nói khó tránh khỏi cảm giác lấy làm tiếc giùm Hà Chân, dù sao cũng là chuyện đại sự cả đời, có phần đơn giản quá. Một người con gái cả đời chỉ có một lần như vậy, cho dù khoe khoang trắng trợn ra sao cũng đâu quá đáng.





"Một người mới tốt nghiệp, một người còn đang học, chỉ có thể khỏa hôn[2">. Cứ từ từ, sau này sẽ tốt dần thôi." Ngụy Tiên khuyên giải cô, biết rằng tình cảm thắm thiết của cô với Hà Chân nên mới như thế.





"Cũng chính là nói, điều quan trọng nhất là hai người tâm đầu ý hợp, không phải cứ là kim cương to thì có thể bảo đảm không ly hôn."





Hai người trò chuyện nửa ngày mới cúp máy. Cô cầm quần áo muốn tắm rửa, điện thoại lại vang lên, màn hình hiển thị một số điện thoại lạ. Cô luôn nhận được các cuộc điện thoại quấy rối, chần chừ không biết nên bắt máy hay không, mãi đến khi tiếng chuông vang lên mười lần đối phương vẫn chưa có ý muốn dập máy, cô mới ấn phím nghe xanh lục.





"Chuyến bay ngày mai của chị mấy giờ?" Đối phương hỏi mở đầu.





"Mười hai giờ năm mươi." Cô theo bản năng trả lời, "A--,thật ngại quá, ai vậy?"





Qua một lúc lâu trong ống nghe mới truyền đến một âm thanh trầm thấp --"Tạ Đắc."





"Xin lỗi." Cô vội vàng nói xin lỗi, "Tôi không có số điện thoại của cậu. Số này là của cậu hả? Lát nữa tôi lưu lại."





Tạ Đắc trên thương trường do quyết đoán tàn nhẫn mà nổi danh, nhưng chẳng hề am hiểu những cuộc nói chuyện cá nhân, thà rằng im lặng là vàng, cũng tuyệt đối không nói lời vô ích dài dòng lê thê. Sự im lặng giữa hai người khiến cả hai cảm thấy không thoải mái, Tân Ý Điền đằng hắng cổ họng, "Cậu có việc gì sao? Nếu không tôi cúp máy." Cô nhớ đến vụ Hà Chân nói cậu ta đánh người, mặc kệ là thật hay giả, chỉ nói đến tính cách lặng lẽ như vậy, thật sự khiến người ta có chút ăn không tiêu. Cô thích người có tính cách ôn hòa, thân thiết cởi mở làm bạn bè, dễ dàng chung sống với nhau hơn, đối với thể xác và tinh thần của mình cũng khỏe khoắn hơn.





"Sân bay rất xa, có cần tôi đón chị đi không?" Cậu giống như nói câu đó từ trong kẽ răng.





Mất công mà nói như vậy, lúc nghe chỉ là lời nói khách sáo, cô vội nói không cần, "Xe taxi rất tiện lợi mà, tôi cũng không có hành lý gì." Cậu nghĩ một lúc, dùng giọng điệu ra lệnh mà nói: "Thế thì được rồi, tôi gọi tài xế đến đón chị. Sáng mai có một hợp đồng phải ký, tôi không chắc sẽ đến kịp."


Đầu 2/47 3 >> Cuối

Nhập trang (1~47):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON