Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Tâm hồn càng tĩnh lặng bạn sẽ nghe thấy nhiều điều từ xung quanh và chính trong bản thân của bạn

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Bạn học chào em full

Bạn học chào em full Trang 3

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~19):

Đầu << 2 3/19 4 >> Cuối



Mộ Tử Khâm hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải tớ nhận ra thì cô ta định sẽ vĩnh viễn giấu diếm hành vi phạm tội, nghĩ đến đấy tớ lại muốn nấu cô ta lên để ăn."

"Vậy cậu định sẽ hành hạ cậu ấy bao lâu?" Ngô Luật Quần hỏi.

Không đợi Mộ Tử Khâm trả lời, giọng của Lâm Nhan Ngạn đã vang lên bên tai bọn họ: "Các cậu hơi quá đáng rồi, sao lại thông đồng bắt nạt Vi Hề, để một nữ sinh ôm chồng vở nặng như vậy hả?"

Nói xong, Lâm Nhan Ngạn nhanh chóng đi lên giúp đỡ Vi Hề.

Mà Ngô Luật Quần cũng theo sát phía sau, có điều lại nói: "Nhan Ngạn, để tớ giúp cậu."

Nhìn Dụ Vi Hề ngoài cửa lớp, đôi mắt sáng như sao của Mộ Tử Khâm âm thầm thoáng loé lên. Anh thì thào trả lời câu hỏi vừa rồi của Ngô Luật Quần: "Đương nhiên là, càng lâu càng tốt."

Sau hai tháng ác mộng, Dụ Vi Hề mong trăng mong sao, rốt cục cũng mong được đến ngày cổ tay Mộ Tử Khâm khỏi hẳn.

Sau này không bao giờ phải nghe cậu ta sai khiến nữa! Dụ Vi Hề hưng phấn tới cực điểm, còn ở nhà tự nướng bánh ga-tô chia cho tất cả các bạn trong lớp cùng thưởng thức.

Đang chìm đắm trong niềm vui sướng lấy lại được tự do, giọng nói lạnh như băng của Mộ Tử Khâm cất lên: "Cậu đang chúc mừng cái gì à?"

Dụ Vi Hề cười cười nịnh nọt: "Ừ, bọn tớ đang chúc mừng cổ tay cậu khỏi hẳn."

Lâm Nhan Ngạn bổ sung: "Đồng thời cũng chúc mừng cậu ấy sau này không phải chịu sự hành hạ, nghe lời cậu sai khiến nữa."

Mộ Tử Khâm nheo mắt, độ cong trên khóe miệng ẩn chứa nguy hiểm: "Tôi có đồng ý như thế à?"

Tim Dụ Vi Hề treo ngược: "Nhưng tay cậu khỏi rồi, đâu cần tớ làm giúp cậu mọi việc nữa."

"Cậu thực sự không cần làm việc giúp tôi, nhưng," Ánh mắt Mộ Tử Khâm sáng lên một cách tà mị kiểu ác ma: "Từ hôm nay trở đi, cậu phải giúp việc cho đội bóng rổ."

"Là sao?" Lâm Nhan Ngạn không hiểu.

Ngô Luật Quần giải thích giúp cô: "Tử Khâm quyết định để Vi Hề làm trợ lí đội bóng rổ của bọn tớ."

"Nhưng tớ thực sự không có hứng thú với hoạt động ngoài giờ!" Dụ Vi Hề từ chối khéo.

"Biết gì không?" Mộ Tử Khâm nhìn nàng, chậm rãi nói: "Vì lực va chạm mạnh của cậu mà làm hại tôi không thể tham gia thi đấu, trực tiếp dẫn tới thất bại lần trước trước Kiến Trung. Kết quả, bây giờ cứ nhìn thấy bọn họ là thành viên đội bóng rổ bọn tôi lại phải đi đường vòng... Cậu thử nói xem, có đúng là nên dùng hành động thực tế thể hiện chút áy náy với toàn bộ đội bóng rổ không?"

Mộ Tử Khâm nói, lại thành công khơi lên cảm giác tội lỗi mạnh mẽ của Dụ Vi Hề. Cô suy nghĩ một chút, nghĩ rằng làm trợ lí đội bóng rổ chí ít cũng dễ hơn làm chân chạy cho Mộ Tử Khâm nên đồng ý.

Lâm Nhan Ngạn kéo Ngô Luật Quần sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Mộ Tử Khâm rốt cục lại có âm mưu gì thế?"

Ngô Luật Quần nhỏ giọng nói: "Lần này thua trận đấu, tâm trạng mọi người không tốt, thế nên có người chĩa luôn mũi tên vào Vi Hề nói cậu ấy là kẻ đã hại Tử Khâm không thể tham gia trận đấu. Tớ đoán, Tử Khâm đang muốn cho Vi Hề tự chui đầu vào lưới, để lửa giận của cả đội bóng rổ đốt cháy cậu ấy luôn."

Lâm Nhan Ngạn thở dài: "Chọc phải hắn, Vi Hề thật đúng là không may."

Lúc này, người đang chuẩn bị đảm nhiệm vai trò trợ lý Dụ Vi Hề cảm thấy mũi ngứa ngứa, bỗng hắt xì một cái. Cô xoa xoa mũi, lẩm bẩm nói: "Kỳ quái, ai đang nói mình ấy nhỉ?"

Phán đoán của Ngô Luật Quần hoàn toàn chính xác. Mộ Tử Khâm đúng là muốn để cả đội bóng rổ phối hợp với mình cùng chỉnh Dụ Vi Hề.

Nhưng cái cậu ta không ngờ tới chính là, Dụ Vi Hề này, không ngờ chưa đến hai ba ngày đã đối phó được hết với cả đám đội viên phẫn nộ kia.

Biết đầu sỏ gây chuyện sắp tới, các đội viên đều đã chuẩn bị mấy câu lạnh nhạt cộng thêm mấy trò đùa dai. Nhưng lần đầu gặp Dụ Vi Hề, thấy cô sợ hãi cười lấy lòng bọn họ, các đội viên không thể tức giận nổi. Sau đó, cô lại đưa bánh ga-tô đã làm sẵn ở nhà ra chuộc tội. Mấy tên này thấy có ăn là tất cả đều cười tươi như hoa, đi tới thân thiện vây xung quanh cô.

Tiếp đó, mỗi ngày Dụ Vi Hề đều những món điểm tâm khác nhau tới mời khách, cái đám đứng núi này trông núi nọ kia cứ thế mà bị mua chuộc. Cả ngày vây quanh bên người cô, khen cô tay nghề tốt, khen cô dễ thương, khen cô là trợ lí tốt nhất của đội bóng rổ từ trước tới nay. Cứ tiếp tục được khen như vậy, Dụ Vi Hề sẽ bị thổi thành con heo nhỏ bay trên trời mất.

Mộ Tử Khâm có chút khó chịu với tình huống mà mình không khống chế được này nên thường thường tự ra tay chỉnh Dụ Vi Hề.

Ví dụ như buổi trưa hôm nay, mặt trời gay gắt như muốn hoà tan tất cả mọi vật, không khí cũng bức bối như dính giấy lên mũi người ta. Những người đi trên đường, da toàn thân đều như sắp bị đốt cháy hết.

Ngay trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, Mộ Tử Khâm và Ngô Luật Quần đang chơi bóng rổ trong sân bóng có điều hoà nhiệt độ. Mà Dụ Vi Hề lại bị ép chạy đi mua đồ uống cho bọn họ dưới ánh mắt trắng gay gắt.

"Lâu như vậy rồi còn chưa về, liệu có phải bị cảm nắng rồi không?" Ngô Luật Quần nhíu mày: "Tử Khâm, lần này cậu quá đáng rồi đấy."

"Thế à? Con heo nhỏ đó người khoẻ như trâu ấy, không sao đâu." Mộ Tử Khâm nhắm vào khung giỏ, ngón tay khẽ cử động, một đường bóng tuyệt đẹp hoàn thành.

"Ta nghĩ Vi Hề không tệ, dễ thương, tính cách cũng tốt, vị bánh ga-tô cậu ấy làm càng là đệ nhất." Ngô Luật Quần khuyên nhủ: "Cậu đừng làm khó cậu ấy nữa."

"Thế nào, cậu định bỏ qua Lâm Nhan Ngạn mà quay sang theo đuổi Dụ Vi Hề à?" Mộ Tử Khâm nhàn nhạt liếc xéo bạn tốt.

Ngô Luật Quần mỉm cười: "Yên tâm, tớ sẽ không từ bỏ Nhan Ngạn đâu."

"Đúng là không hiểu sao cậu lại thích cái người cuồng kết hôn kia nữa?" Mộ Tử Khâm nảy người lên, lại là một pha bóng đẹp mắt rơi vào giỏ.

"Tớ tự biết là được." Ngô Luật Quần cười cười, nói: "Tớ nói này Tử Khâm, cậu cũng nên có bạn gái đi, hoa hậu giảng đường của chúng ta Nghiêm Tiểu Tiểu chẳng phải vẫn rất ưu ái cậu ư, cả ngày đều tặng quà, cứ thử gặp gỡ xem xem."

"Không có hứng thú." Mộ Tử Khâm nhàn nhạt đáp.

"Hoá ra cậu không thích kiểu xinh đẹp, vậy thử kiểu dễ thương hiền lành đi, ví dụ như Dụ Vi Hề chẳng hạn." Ngô Luật Quần chớp mắt với Tử Khâm.

"Bánh bao thịt kia á?" Mộ Tử Khâm bật cười: "Tớ còn chưa đói đến mức đấy đâu."

Vừa dứt lời, Ngô Luật Quần vội vàng nháy mắt mấy cái với anh. Mộ Tử Khâm quay lại nhìn, phát hiện Dụ Vi Hề đã trở lại sân bóng rổ không biết từ bao giờ.

"À, đã mua đồ về rồi đây." Dụ Vi Hề cúi đầu đưa túi đồ uống cho Mộ Tử Khâm, giọng nói buồn bã.

Lúc nãy cô vừa phải lang thang dưới ánh nắng chói chang, đã bị phơi nắng đến choáng váng, lồng ngực cảm thấy khó chịu, cực kì khó chịu. Kết quả trở lại sân bóng rổ còn nghe thấy Mộ Tử Khâm ghét bỏ cô là bánh bao thịt, không chịu qua lại với cô.

Đương nhiên Dụ Vi Hề cũng không phải thất vọng, chỉ là nghe xong những lời này tất nhiên sẽ không thoải mái. Nói ra thì cũng đang phục vụ bọn họ mà, không thể nói mấy lời dễ nghe được sao?

Mộ Tử Khâm lấy một lon đồ uống từ trong túi ra, mở, uống một ngụm, gật đầu, hời hợt nói: "Cũng được đấy, lần sau tiếp tục đi."

Còn có lần sau? Dụ Vi Hề ngẩng đầu nhìn trời xanh, khóc không ra nước mắt.

"Vi Hề, mặt cậu sao đỏ bừng lên thế?" Ngô Luật Quần lo lắng hỏi thăm: "Không phải là bị cảm nắng rồi chứ?"

"Đúng đấy, " Mộ Tử Khâm vừa uống đồ uống vừa nói: "Biết gì không? Bây giờ mặt cậu không giống bánh bao, mà giống đào mừng thọ."

Dụ Vi Hề mệt mỏi liếc mắt dò xét cậu ta, nhắc lại: "Mặt tớ không phải bánh bao."

Mộ Tử Khâm bỗng nhiên vươn tay ra, nắm chặt mặt cô, nói: "Sao cậu cứ phải chối, mặt đúng là giống bánh bao như đúc mà."

Ngón tay Mộ Tử Khâm vừa tiếp xúc với đồ uống nên dính chút nước lạnh, chạm vào mặt Dụ Vi Hề trái lại lại làm tăng nhiệt độ trong cơ thể cô, đó là một loại cảm giác khác thường.

Dụ Vi Hề vô ý thức lui về phía sau một bước, hơi quay đầu đi, nói: "Không có gì nữa thì tớ đi trước đây."

Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài cửa.

Không biết vì sao, Dụ Vi Hề cảm giác bước chân của mình bỗng nhiên nhẹ bẫng cứ như giẫm lên mây, mà cả người dường như cũng không còn chút sức lực. Một hồi trời đất quay cuồng níu cô lại, sau đó trước mắt cô tối sầm, hoàn toàn mất đi ý thức...

[chương 3">♥♥

♥Edit: Viochan♥

Đang lúc Dụ Vi Hề sắp tỉnh lại thì nghe thấy tiếng quở trách không ngừng của Lâm Nhan Ngạn: "Hai người các cậu thật quá đáng, sao có thể làm cái chuyện táng tận lương tâm như thế hả? Lại để cậu ấy phải chạy dưới ánh nắng mặt trời gay gắt như vậy, có biết tia tử ngoại có hại cho da thế nào không? Phải đắp biết bao nhiêu mặt nạ mới trắng lại được đấy! Các cậu quá tàn nhẫn!"

Dụ Vi Hề đầu óc còn đang trong trạng thái choáng váng nhưng cô dựa vào chút ý thức còn lại mà nhận ra mình đang nằm trên giường trong bệnh viện.

"Vi Hề chẳng phải là chỉ bẻ gẫy tay cậu có tí thôi sao, cậu ấy đã làm rất nhiều chuyện bồi thường rồi sao cậu cứ không chịu tha cho cậu ấy chứ? Xem đi, Vi Hề trắng trẻo mịn màng nhà tớ đã sắp bị nướng cháy đen thành hòn than rồi này, sao các cậu nhẫn tâm thế!" Lâm Nhan Ngạn tiếp tục ra mặt giúp Dụ Vi Hề.

Dụ Vi Hề tuy rằng đã tỉnh lại nhưng nghĩ là nếu để Lâm Nhan Ngạn thay mình dạy dỗ Mộ Tử Khâm cũng không tệ liền chặt nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ hôn mê.

Ai biết giọng nói lạnh lùng của Mộ Tử Khâm đúng lúc này khẽ cất lên: "Cậu ấy tỉnh rồi."

Dụ Vi Hề hết cách, đành phải mở mắt ra.

"Vi Hề, cậu không sao chứ?" Lâm Nhan Ngạn hỏi.

"Không sao." Dụ Vi Hề day day đầu: "Chỉ là đầu còn hơi choáng thôi."

"Cậu là vì phải đi mua đồ uống cho hai cái tên ỷ mạnh hiếp yếu này nên mới bị cảm nắng mà té xỉu." Lâm Nhan Ngạn nhắc nhở nói.

"Nhan Ngạn, chúng ta đi tìm bác sĩ hỏi những điều cần chú ý đi." Ngô Luật Quần chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, lôi Lâm Nhan Ngạn đi ra.

Tức khắc, trong ph
òng chỉ còn lại có hai người Dụ Vi Hề và Mộ Tử Khâm.

Nhìn Mộ Tử Khâm sắc mặt không tốt khoanh hai tay tựa người vào tường, cả người Dụ Vi Hề run rẩy, vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Nhưng Mộ Tử Khâm thong thả đi đến bên người cô, nhẹ giọng nói: "Khó chịu trong người sao vẫn còn cố chấp muốn đi mua đồ uống?"

Dụ Vi Hề mở mắt ra, đôi mắt trong như nước chớp cả nửa ngày, nhỏ giọng nói: "Tớ làm chuyện có lỗi với cậu, đương nhiên là phải chuộc tội rồi."

Mộ Tử Khâm nhìn khuôn mặt tròn trắng nõn đang hồng lên của Dụ Vi Hề, cực kì muốn vươn tay ra véo, mà trên thực tế anh làm như vậy thật.

"Đau quá." Dụ Vi Hề đau đến nhe răng nhếch miệng, vội lùi ra sau.

Mộ Tử Khâm ngồi trên cái ghế bên giường bệnh, dựa người ra sau, đôi chân dài vắt lên nhau. Anh nói: "Dụ Vi Hề, tôi tha thứ cho cậu."

Ngày hôm nay lúc Dụ Vi Hề ngất xỉu ngay trước mặt, anh quả thật sợ hết cả hồn và cũng là lần đầu tiên nhận ra, mình thực sự hơi quá đáng. Cho dù Dụ Vi Hề đã từng làm sai nhưng nể tình cô nghe lời làm nhiều việc như vậy anh sẽ không tính toán gì nữa.


Đầu << 2 3/19 4 >> Cuối

Nhập trang (1~19):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON
Old school Easter eggs.