XtGem Forum catalog
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Thành công lớn nhất là đứng dậy sau mỗi lần vấp ngã.

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hoa bên bờ full

Hoa bên bờ full Trang 23

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~33):

Đầu << 22 23/33 24 >> Cuối





Hà Bình vứt đầu thuốc, khua tay tỏ ý muốn ra về. Nam Sinh vẫn co kéo. m thanh chuyền đi trong hành lang tĩnh mịch. Dì Lan nằm trong phòng nghe rõ mồn một. Dì nhỏm dậy, vui sướng gọi, Hà Bình, Hà Bình, con đó ư?

Hà Bình bịt chặt miệng Nam Sinh, không để nó kêu la, cũng không để nó cựa quậy. Nam Sinh còn nhớ cái tư thế cứng đơ của hai người trong cái hành lang trống trơn hôm đó, chỉ có tiếng kêu run rẩy của dì Lan vọng tới. Tiếng của dì từ lúc vui sướng ban đầu dần dần trở nên thất vọng. Cuối cùng là những tiếng kêu lúng búng ngập trong nước mắt, mãi đến khi lặng dần.

Trong mắt Hà Bình như có một màn nước đen, nhìn không ra đau khổ, cũng không thấy hy vọng. Màn đêm từ cửa sổ ùa vào, biến hành lang trở thành một con đường hầm mịt mùng sự sống và cái chết. Người yêu và người không yêu cách nhau ở hai bên. Hà Bình nhìn chằm chằm vào mảng tường trắng. Anh không tài nào thoát ra khỏi cái bóng băng giá đã tích lũy trong lòng. Cuối cùng đẩy Nam Sinh ra, anh chạy xuống cầu thang.



Ngày hôm sau, truyền tới tin dì Lan tự tử trong bệnh viện. Dì cố gắng lê được tấm thân lại gần cửa sổ, nhảy từ tầng thứ 15 xuống. Chết ngay khi vừa chạm đất. Những đau khổ vì bệnh tật dày vò và nỗi cô độc trước khi chết vốn mênh mang như biển cả, không biết trốn vào đâu. Hà Bình lại không chịu gặp mặt. Cuối cùng giống như một cơn sóng ụp lấy cô, vùi xuống.

Nam Sinh gặp phải cái chết lần thứ ba trong đời. Đó là một người đàn bà xa lạ đã từng nuôi dưỡng nó suốt mười hai năm qua.



Xác của dì Lan gẫy nát tới mức không tài nào chắp nối lại được. Cái đêm liên kết với tử thần đó, đèn đóm trong khu sáng tới mức chói mát. Hàng xóm bu tới, đứng ngoài cửa chỉ trỏ bình luận. Nam Sinh thắt dây thừng và đeo hoa tang trắng, ngồi bên cạnh quan tài trong căn phòng trống. Dì Lan nằm bên trong, gương mặt rất yên bình. Mọi đau khổ và phẫn nộ tan biến như bầy chim. Khuôn mặt của dì giờ chỉ như một mảnh đất mịt mùng tuyết trắng.

Nam Sinh quỳ mọp người, vuốt tay lên tấm kính trên nắp quan tài. Ngón tay nó như chạm phải một lớp băng lạnh buốt. Đột nhiên, nó chợt nhớ lại lần đầu tiên gặp dì Lan. Lúc đó dì mặc một bộ đồ tây kẻ sọc màu đỏ tươi, giơ tay ra vuốt ve tóc nó. Dì nói, Bố con chết rồi, Nam Sinh à. Lúc đó dì là một phụ nữ rất xinh đẹp mới ba mươi ba tuổi.



Sáng sớm sau khi túc trực bên quan tài, Nam Sinh đơn độc leo lên gác xép ngủ. Vì quá kiệt sức, nó không kịp bật đèn và kéo chăn đã lăn ra ngủ. Màn đêm như ẩn chứa tiếng khóc thất vọng của người phụ nữ, giống tiếng gió rên rỉ vậy. Nhưng Nam Sinh nghĩ, mình không đau lòng, cũng không khiếp sợ nữa. Chết là một chuyện quá bình thường, chẳng việc gì phải sợ hãi cả.

Chẳng qua chỉ là biến mất mà thôi.



Hà Bình vẫn không thấy xuất hiện. Mãi tới khi lễ hoả thiêu kết thúc, anh vẫn mất tích. Cuối cùng Nam Sinh được thông báo, do say rượu lên cơn, anh đánh gẫy chân người khác, hiện đang bị giam trong đồn công an.



Nam Sinh gom góp tiền bạc mang tới bệnh viện, đưa cho gia đình người bị hại. Rồi tới đồn công an đưa Hà Bình về nhà. Nam Sinh mặc đồng phục học sinh, ngồi trên xe buýt. Hôm đó gió rất lớn, có vẻ sắp có mưa. Nó rất mệt, tựa mặt vào cửa kính suýt nữa ngủ thiếp. Nghe thấy hai phụ nữ phía sau trò chuyện. Tối nay pháo lại râm ran suốt đêm cho mà xem. Chợt nhớ ra hôm nay lại là giao thừa. Trên phố, gió gào rít, màn đêm buông trĩu. Thời tiết dự báo một trận tuyết lớn sắp đổ xuống.



Nam Sinh làm thủ tục, đợi ở cửa lớn. Nó rất lạnh, đành phải đi đi lại lại không ngừng, co ro khép chặt cái áo khoác. Cửa sắt mở toang, Hà Bình từ bên trong đi ra. Anh không cạo rậu, mặt mũi và tóc tai bẩn thỉu. Trên mặt có vết thương, đám máu đã khô cứng. Quần áo trên người cũng rất ít, tinh thần mụ mẫm. Nam Sinh im lặng, đi phía trước. Chúng lên một chiếc xe ở trạm xe.



Chiếc xe lắc lư, xuyên qua thành phố tĩnh mịch. Màn đêm và những ánh đèn vùn vụt bay qua. Chúng ngồi ở hàng ghế trống cuối cùng. Hà Bình co ro trong góc, toàn thân run rẩy. Nam Sinh nhìn anh, rồi chậm chạp chìa tay ra. Bàn tay nó ấm nóng, khẽ nắm những ngón tay lạnh buốt của Hà Bình. Đã hoả táng từ thứ sáu rồi. Chuyện hậu sự đều hoàn tất. Hôm khác anh tới thắp hương đi, Hà Bình.



Mặt Hà Bình tựa vào cửa sổ kính, im lặng. Đợi mãi, Nam Sinh liền thò tay xoay mặt anh lại. Đôi mắt Hà Bình khô khốc nhưng xa vắng.



Nam Sinh nói. Đã qua rồi, Hà Bình. Tất cả đều đã qua rồi. Nó đỡ thân hình anh xoay lại, nghiêng xuống, đặt đầu anh lên đầu gối nó. Hà Bình nằm úp trên đùi nó, người bắt đầu run rất mạnh. Nam Sinh phát hiện anh đang khóc.

Chúng ta về đến nhà rồi, Hà Bình. Không phải sợ.



Nam Sinh thương xót vuốt khẽ vai anh. Áp mặt lên mái tóc của anh. Chiếc xe đưa chúng xuyên vào cái ngõ trống vắng và giá buốt của thành phố. Hoa tuyết bắt đầu buông rơi trong màn đêm.



Tối đó, Hà Bình ngủ trên gác xép của Nam Sinh. Chúng chen chúc trên chiếc giường chật hẹp, ôm chặt nhau vì rét buốt. Dày vò nhau như bầy dã thú. Lao vào nhau để quên đi chính mình.



Nam Sinh cảm thấy cơ thể trần trụi của mình lạnh giá. Những ngón tay và bờ môi ấm nóng của Hà Bình ra sức sưởi ấm trên da thịt nó. Thân hình anh mạnh mẽ chiếm hữu nó. Nam Sinh nhớ lại cảnh bà ngoại ngồi thêu hoa. Bà dùng hai cái vòng trúc làm khung thêu. Cái mặt vải được căng trên khung nom yếu ớt và căng thẳng, tựa như chỉ khẽ cựa một cái sẽ bị rách toạc. Mũi kim trong tay bà lồng chỉ tơ đỏ, thêu một bông mẫu đơn nở rộ trên tấm đoạn trắng. Dây chỉ được xuyên qua xuyên lại, tấm vải khẽ phát ra những tiếng bục yếu ớt... Đó cũng chính là cảnh đẹp tàn khốc nhất mà con bé được chứng kiến. Tình dục cũng vậy, là thứ khiến nó khiếp sợ.



Trong đêm tối, nó cũng vậy. Cố sức phô bày thân thể. Không để hở bất kỳ kẽ nứt nào để không khí lạnh ngắt xuyên vào. Nó ngửa đầu nhìn lên trần nhà tối thẫm. Tuyệt vọng giống như nước hồ, ra sức nhận chìm nó, không để nó kịp thở. Đó là niềm an ủi sâu sắc. Những dòng lệ của nó lăn từ khoé mắt chảy thẳng xuống miệng. Đó là ý nghĩa thực sự trong cảm giác của Nam Sinh về sự kết hợp với một người đàn ông. Đó là người đàn ông mà nó yêu. Nó bắt đầu xác định, nó đang yêu anh ta. Yêu cái người đàn ông từng mua cho nó một bát mì thịt bò, vào cái mùa đông tuyết rơi khi nó lên bảy tuổi vừa mất cha.



Có một số chuyện vẫn nhớ rất rõ. Dưới ánh đèn vàng vọt trong tiệm mì chật hẹp và khuôn mặt Hà Bình thuở bé. Những khoảnh khắc đó như không khí lặng lẽ lọt qua kẽ hở của bàn tay, thoáng một cái mất hút. Cũng giống như bố biến mất nơi góc phố. Thời gian dằng dặc trôi. Thứ tình cảm xuyên qua bao gian khổ và đau đớn, đó là thứ tín ngưỡng mà nó hằng tin tưởng.

Không khí trong bóng đêm ngập mùi hương và mùi tanh dịu ngọt. Ngôn từ là thứ yếu ớt nhất, không tài nào vượt qua được sự sống và cái chết, nỗi đau và tuyệt vọng. Nó chỉ có thể vuốt ve và xác định đường nét tuấn tú của người đàn ông kia hết lượt này đến lượt khác. Nhớ lại làn da và mùi của anh. Cuộc sống của nó đã ghi dấu ấn của anh. Lưu chảy trong huyết quản. Thấm đẫm trong da thịt. Mơn man khắp nơi.



Tới rạng sáng, cuối cùng chúng cũng dừng hẳn. Toàn thân Hà Bình mồ hôi dính nhớp nháp. Anh thì thào khẩn cầu, Nam Sinh, ôm chặt lấy anh đi.

Nam Sinh thú thực, Hà Bình này, em đã làm với một chàng trai khác rồi.

Hà Bình rất bình tĩnh. Hỏi, Tại sao?



Vì em nghĩ anh muốn em như vậy. Đôi mắt đen láy của Nam Sinh xoáy thẳng vào anh. Anh không muốn yêu em. Suốt một thời gian dài như vậy, anh không hề nhớ tới viết cho em một chữ hoặc gọi một cú điện thoại.

Thì lúc vừa tới Quảng Châu có bao nhiêu chuyện. Cuộc sống rất khó khăn. Hà Bình ngừng một lát, anh không muốn kể nhiều. Rồi nói tiếp, Anh chỉ lo mình không thể đủ sức yêu em.



Nam Sinh hỏi, Không đủ sức?



Không thể để em phải khổ sở. Không thể để em vất vả vì anh, chìm nghỉm ở đây... Anh nhìn nó, ánh mắt đau khổ. Anh nói, Xin lỗi em, Nam Sinh. Xin đừng gặng hỏi nữa.



Nam Sinh ôm chặt lấy Hà Bình. Hà Bình, liệu chúng ta có con không? Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi tới khi chết chứ?



Đồ ngốc. Hà Bình vùi đầu nó vào ngực mình, mắt ánh lệ.



Hãy kể về cuộc sống của anh ở Quảng Châu đi. Nam Sinh giả bộ vui vẻ.



Đổi rất nhiều công việc... Bây giờ đang làm trong một tiệm ăn. Từ nhà bếp lên quản lý. Anh cười khẩy ảm đạm. Anh đã từng ngỡ rằng mình sẽ tới học Toán tại Đại học Bắc Kinh. Đó là lý tưởng của anh trước năm 16 tuổi. Còn em, Nam Sinh?



Em muốn viết văn.



Viết văn?



Vâng. Viết ra
rất nhiều sách. Để mọi người biết được nỗi đau khổ của em, của chúng ta và của tất cả mọi người.



Hà Bình ngủ say. Nam Sinh trở dậy, trèo lên cầu thang. Mái tóc dài bóng mượt ẩm ướt mồ hôi, phủ lên mặt nó như mớ rong biển. Thân hình trần trụi của nó nghiêng ngả trong giá lạnh. Tì mặt vào tấm kính mờ mịt hơi sương. Trên tấm kính dính đầy những bông hoa tuyết trắng khô xốp. Nam Sinh lấy tay lau sạch hơi sương, nhìn thấy rõ trên trời xanh thẳm buông ra từng đám tuyết lớn.



Trận tuyết đầu tiên của mùa đông phương Nam.



Đường phố mịt mùng trong gió tuyết không một bóng người. Hoa tuyết nhanh chóng tấp đầy trên bậc thềm ở vườn hoa, trên con đường đá trong ngõ nhỏ, trên đèn lồng trước cửa tiệm mỳ, trên mái nhà, trên cành cây, trên mặt hồ đóng băng... Tuyết lớn bao trùm lên thành phố im ắng, vẫn chưa tỉnh giấc nồng. Trên trời không một bóng chim. Gương mặt Nam Sinh kề sát tấm kính, nhìn ra ngoài. Tuyết vẫn rơi không một tiếng động.



Hà Bình ở lại thành phố N đúng một tháng. Khi mùa xuân tới, anh chuẩn bị bỏ đi. Anh muốn quay về Quảng Châu. Chỉ xin nghỉ phép một tháng. Vả lại công việc ở nhà hàng rất bận rộn. Anh cần phải kiếm tiền. Kiếm tiền là việc rất thực tế. Nam Sinh cũng sắp chuyển tới Hàng Châu học đại học. Tiền học phí và tiền sinh hoạt cũng không nhỏ. Sau khi dì Lan mất, Hà Bình trở thành trụ cột duy nhất của gia đình. Hà Bình định bán phắt căn hộ ở thành phố N.

Phải bán sao, Hà Bình? Nam Sinh không nỡ. Cô đã ở đây nhiều năm như vậy. Căn hộ cũ quả thấm đượm nhiều ký ức.



Tất nhiên rồi - Hà Bình đáp - Sau này em không cần phải quay về đây. Em sẽ đến những thành phố lớn tốt hơn. Rất nhiều người có thói quen thích hưởng thụ. Lười biếng, dung tục, đã qua là qua cả một đời. Nhưng em thì không thể, Nam Sinh ạ.



Thế còn anh? Anh sẽ mãi ở Quảng Châu chứ?



Anh ở Quảng Châu rất tốt. Ở đó có cuộc sống mới của anh, có sự nghiệp... Hà Bình nói, Ở đây quá nhiều dấu ấn trĩu nặng. Anh không muốn dừng lại ở nơi cũ.



Nam Sinh gật đầu. Nó hiểu anh. Nó không có khả năng giữ anh lại. Người đàn ông này như một con thú hoang bị thương. Anh cần phải trốn vào một chỗ để chữa trị vết thương. Nó nhớ lại người đàn ông bất lực cuộn tròn trong lòng nó khóc lóc tối hôm đó. Đêm như vậy chỉ có một mà thôi. Sau khi tỉnh lại, anh vẫn là Hà Bình lạnh lùng như trước.


Đầu << 22 23/33 24 >> Cuối

Nhập trang (1~33):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON