Những thứ này ở tiệm ăn nhà anh đều có cả. Hà Bình nói.
Chủ tiệm là phụ nữ phải không?
Đúng vậy. Người đàn ông của Lật ở Hồng Kông. Là một thương gia đã có gia đình. Bao bọc và rất rộng rãi với cô ấy. Cô ấy còn mở cả tiệm thời trang.
Anh luôn làm việc cho cô ấy?
Không, hồi mới đầu, anh làm việc ở sàn nhảy. Sau đó xảy ra chuyện, tự anh chán ghét cuộc sống đó. Cô ấy đã thu nhận anh. Hồi đó, anh không một đồng xu dính túi, lại luôn có người truy sát, tình cảnh rất khó khăn. Cô ấy đã cứu
anh.
Nam Sinh im lặng. Hà Bình tiếp tục nói. Dần dần anh đâm yêu thích thành phố này. Sáng sớm vừa dậy, mọi người đọc báo, uống trà, chọn ít điểm tâm, ngồi xuống cũng mất hai ba tiếng. Dường như không có cảm giác căng thẳng hay mệt mỏi. Bầu trời phương Nam nóng nực ẩm ướt, đường phố trộn lẫn khói xám và tiếng ồn ào. Hỗn loạn nhưng vẫn có trình tự ẩn chứa, sinh động như một mảnh ruộng màu mỡ, có thể vùi đầu vào, không cần hít thở, có thể quên hết mọi sự việc trước đây.
Nam Sinh hỏi, Anh đã quên rồi sao?
Không. Có một số thứ không thể quên nổi... Anh gục đầu, nói. Có một thời kỳ anh luôn nằm mơ, mơ thấy mẹ gọi anh. Lúc đó hẳn anh rất nhỏ, bị lạc mẹ trên phố. Mẹ chạy như điên loạn trên đường phố gọi tên anh. Tiếng mẹ khản đặc khiến anh sợ hãi, giống hệt như cái đêm ở bệnh viện.
Nam Sinh nắm lấy tay anh. Hà Bình vẫn ủ ê. Anh nói, Cuộc sống giờ đây rất tốt, rất bình lặng.
Em tới, anh không vui? Nam Sinh nhìn thẳng anh.
Anh muốn em sống tốt hơn, Nam Sinh à. Em không nên tới thăm anh nữa. Anh mệt rồi. Cuộc sống của anh không cần có cái bóng. Em không nên bước vào nữa.
Vì thế anh không viết thư, không gọi điện thoại, cũng không tới thăm em sao? Nam Sinh cười khẽ. Nhưng anh lại làm tình với em.
Anh không muốn em buồn, Nam Sinh à. Từ nhỏ, em đã là một cô gái rất tình cảm. Anh hiểu em.
Nhưng anh lại không tình nguyện trao tình cảm cho em. Nam Sinh khẽ cười. Cô nghiêng mặt đi để anh không nhìn thấy nước mắt của cô đang rơi xuống. Những giọt lệ lạnh buốt cứ trượt xuống gò má cô liên tiếp.
Lúc ăn cơm, điện thoại của Hà Bình lại réo. Lật kêu anh quay về, có việc phải nhờ anh giải quyết. Anh nói, Nam Sinh, em về khách sạn đi. Anh xử lý xong sẽ tới ngay. Họ cùng ra khỏi tiệm ăn. Bên ngoài có họp chợ vỉa hè. Nam Sinh lại gần xem. Hà Bình đi sau, thấy cô như một đứa trẻ ngây thơ, thò đầu vào nghiêng ngó. Nam Sinh nhấc một chiếc áo dài tay xẻ tà màu hoa hồng đỏ, ướm lên người.
Hà Bình ngậm điếu thuốc, ngắm nghía cô. Anh nói, em mặc màu hoa hồng đỏ rất đẹp. Rồi móc tiền ra trả. Nam Sinh cười. Cái tính ương bướng, hoang dã, bất chấp của Hà Bình. Anh vẫn là một gã đàn ông khác người. Người đàn ông mà cô yêu.
Hà Bình vội vã bỏ đi. Nam Sinh một mình trên đường. Gió đêm mát mẻ, khói bụi màu xám thành phố cũng dần lắng xuống. Rất nhiều người đi dạo trong các vườn hoa giữa phố, từng đôi từng đôi một. Nam Sinh nghĩ, mỗi ngày trên thế giới này đều có người đang yêu nhau hoặc chia tay, sinh ra hoặc chết đi. Rất nhiều nỗi đau không đáng để gặm nhấm. Cô chỉ cần nhớ những giây phút hạnh phúc.
Cô đã gặp được Hà Bình. Đã ở bên nhau suốt một buổi chiều. Không nói năng. Vần vò nhau trong đau đớn. Nam Sinh nghĩ, tiếp tục ở lại đây sẽ được cái gì? Cô không đủ sức mạnh để lôi anh quay về. Cô luôn phải dựa vào anh nuôi nấng. Chẳng phải cô gánh cái nghiệp mà anh đã chối từ, không tài nào thoát được. Cô cần phải quay về.
Một giờ sáng có một chuyến tàu về Hàng Châu. Nam Sinh mua vé, đợi trong phòng chờ. Gian nhà chờ trống trơn, có người trải báo trên thềm xi măng ngủ. Nam Sinh rúm ró trên ghế, một tay túm chặt túi hành lý. Trên biển thông báo đã nhấp nháy tín hiệu xuất phát.
Cô cứ ngỡ sẽ coi mọi chuyện nhẹ như lông hồng. Dù có quay về thành phố không có Hà Bình, cô vẫn có thể tiếp tục sống kiên cường bằng hy vọng nội tâm. Hà Bình xong việc, chắc sẽ tới khách sạn tìm cô. Anh đang tìm kiếm cô. Còn cô chỉ một tiếng nữa thôi sẽ rời khỏi thành phố này. Trong không gian tĩnh mịch, cô khẽ bấm chặt móng tay của mình. Những ngón tay lạnh lẽo và trắng bệch. Cô tự nhủ, Hà Bình, em không chịu buông đâu.
Trên loa vẳng xuống thông báo soát vé. Phải đi thôi. Nam Sinh len vào đám khách, im lặng dịch chuyển theo đoàn người đang xếp hàng. Lúc sắp đi qua cửa soát vé, cô nghe thấy tiếng Hà Bình kêu. Anh chạy từ cửa gian nhà chờ tới, ánh mắt sốt ruột tìm kiếm, thần sắc mệt mỏi, mình đẫm mồ hôi.
Nam Sinh len tới bên chấn song, khua tay về phía Hà Bình, gọi, Hà Bình, em ở đây.
Hà Bình đi tới, chụp lấy tay cô, quát, Sao em lại có thể bỏ đi ngay như vậy?
Không sao, em có thể ngủ trên tàu. Nam Sinh nhìn thấy anh. Cô muốn trao hết cho người đàn ông này những ấm áp và dịu ngọt. Nhưng cô phải đi rồi. Cô ôm lấy mặt anh, ra sức hôn anh. Cô nói, Hà Bình, anh phải đợi em. Nhất định anh phải cho em thời gian. Hà Bình nhìn cô trong tâm trạng phức tạp, ánh mát không giấu nổi đau khổ. Anh nói, Nam Sinh, rút cục em muốn anh phải ra sao đây?
Nam Sinh đáp, Em chỉ không muốn anh rời bỏ em.
Hà Bình nói, Chúng ta không thể sống bên nhau. Nam Sinh. Em cần hiểu rõ.
Nam Sinh rút tay lại, vẫy vẫy anh, rồi xách túi hành lý bước vào trong.
Nam Sinh quay về trường, trốn tiết ngủ suốt mấy ngày. Cô rất mệt. Ký ức nửa ngày ngắn ngủi gặp gỡ Hà Bình đủ để cô nhai đi nhai lại trong tĩnh mịch, có thể chống chọi là nỗi trống trải và cái dài dằng dặc của thời gian. Trong căn phòng khách sạn ở Quảng Châu, mồ hôi của Hà Bình rơi trên người cô, khô hết lớp này tới lớp khác. Dính nhớp như thể có thể lấp đầy từng kẽ nứt khô hạn trên da thịt. Cô không hay biết bên trong cơ thể mình có thể che giấu thứ dục vọng mãnh liệt tới vậy. Nhưng Hà Bình và cô vẫn không tài nào gặp nhau được. Họ ngày càng xa nhau.
Cô bắt đầu sáng tác lại. Xúc cảm và nỗi đau trong tim như máu ùa lên. Nam Sinh cảm thấy mình có thể nghẹt thở bất kỳ lúc nào. Tạp chí liên tục gửi tới thư của độc giả. Tình cảm ẩn sâu của tính người luôn là lỗ hổng lớn. Tiểu thuyết của Nam Sinh có rất nhiều độc giả.
Mùa thu tới, lại nhận được thư của La Thần. Anh gửi cho cô giấy mời. Tạp chí tổ chức cuộc gặp gỡ các cây bút hàng năm, tới Tương Tây. Anh mời cô tham gia. Mời cô tới Nam Kinh gặp họ. Nam Sinh nhét lá thư dưới gối suốt mấy ngày. Phong thư sạch sẽ màu trắng, trên là vết tích thanh tú của một
chàng trai. Cuộc sống tỉnh táo chính là nằm ở đây, là cây cầu có thể cứu cô thoát khỏi bóng tối tình dục và nỗi tuyệt vọng. Nam Sinh nghĩ cô cần phải đi xem cuộc sống và những con người khác.
Lần đầu tiên tới Nam Kinh.
Lúc nửa đêm xuống xe, tới ga đón chính là La Thần. Ở cửa ra, anh giơ một tấm biển gỗ to đứng trong màn đêm. Trên biển viết tên cô: Lâm Nam Sinh. Sự xuất hiện của Nam Sinh khiến anh bất ngờ. Anh nói, Tôi cứ luôn nghĩ rằng cô là một người đàn ông trạc bốn mươi tuổi. Sao lại thế này? Anh đập tay lên đầu, mặt lộ rõ những ngờ vực không tài nào giải đáp.
Nam Sinh khẽ cười. Hôm đó, cô mặc chiếc quần bò cũ, áo phông đen, đi giầy thể thao cũ. Vai khoác chiếc túi leo núi. Nam Sinh gầy ốm, nét mặt lãnh đạm, mắt ngó nghiêng khắp nơi. Toàn thân toả ra mùi chua cay mê ly như một loài thực vật hoang dã.
Cô là thành viên trẻ nhất trong nhóm viết. Phần lớn những người khác đều là những nhà văn kỳ cựu của Hội nhà văn. Những tên tuổi đó thường xuyên xuất hiện trên đủ các loại tạp chí văn học lớn. Cả nhóm rùng rùng đi Tương Tây. Nam Sinh cũng không thấy có gì bất ổn dù bên cạnh cô là một đám các người danh tiếng trong giới văn đàn. Cô luôn một mình đeo ba lô đi trước. Gương mặt luôn lộ vẻ bất cần. La Thần chăm sóc cô, luôn cố tình đi lên cùng cô, trò chuyện. Nam Sinh rất ít nói, có thói quen vừa nghe vừa lơ đãng sang cái khác. Chỉ không ngừng hút thuốc.
Trên đường có đi qua Trương Gia Giới, rồi tới huyện Phượng Hoàng, La Thần và Nam Sinh dần dần có thói quen kết bạn song hành. Hai người trẻ tuổi cứ đi đầu, rồi phải quay lại tìm đoàn. Anh nói, Cô rất có kinh nghiệm đi du lịch dã ngoại.
Thuở nhỏ, tôi lớn lên ở nông thôn. Lúc đó chúng tôi trèo lên đỉnh núi phía sau thôn. Tôi thường một mình trèo lên đỉnh cao nhất của Đại Khê Lãnh, nằm trên tảng nham thạch phơi nắng. Nghe gió thổi xào xạc rừng cây cùng tiếng chim ríu rít. Thấy sơn cốc âm u như địa ngục vậy. Cái thôn đó có tên gọi Phụng Kiều.
Sao lại nói giống địa ngục?
Vì vẻ đẹp đó như không thể lặp lại.
Anh nhìn cô. Cô đứng bên cạnh con đường đá xanh của thành phố cổ. Vừa hút thuốc vừa thản nhiên ngắm nhìn cây cầu tre bắc qua sông. Cô khác hẳn với các cô gái mà anh đã từng quen. Anh đã gặp quá nhiều phụ nữ viết văn hoặc không viết văn. Linh hồn của họ hoặc trống rỗng hoặc chướng ngại trùng trùng. Nhưng Nam Sinh lại là một mảnh đất hoang trống trải không người, đầy ắp tiếng sáo phiêu diêu. Khi nhận được cuốn tiểu thuyết đầu tiên của cô, anh đã có ấn tượng rất sâu sắc. Những từ ngữ đó như thể không còn tồn tại trên thế gian này, đột nhiên lại từ một lỗ hổng kỳ bí và tối tăm bật tuôn ra ào ạt.
Cô đi vào một tiệm tạp hoá ven đường, ngắm những đôi giầy thêu hoa thủ công. Nhấc một đôi giầy thêu tơ đỏ hình đoá mẫu đơn xoà cánh, cô cúi xuống thử. Ngắm chân mình, khẽ cười, rồi tụt giầy ra trả lại.
Anh hỏi, Sao không mua? Không thích ư?
Cô đáp, Rất thích, nhưng hình như không hợp với tôi. Tôi quen đi giầy thể thao bân bẩn.
Cô vẫn luôn lý trí như thế sao?
Cô lắc đầu. Lại cười. Người đàn ông chân thành, chất phác bên cạnh mặc một bộ đồ vải màu trắng. Anh từng khiến Nam Sinh phải sững lại trong giây lát, ngỡ mình gặp phải Trăn Sinh thuở thiếu niên. Giờ đây, ắt hẳn chàng trai phương Bắc đó đã trở thành đàn ông thực sự, đang mải mê yêu đương hoặc làm những việc khác. Nhưng cô vẫn nhớ dư vị mùa hè mà cậu ta để lại. Dư vị sạch sẽ. Cô đã từng đem tình cảm của người đàn ông đó thành thứ công cụ để hoàn tất sự trưởng thành của mình.
Cô hỏi anh. Có hút thuốc lá không? Anh đáp, Tôi không hút. Cô bước vào một tiệm tạp hoá, mua một gói thuốc địa phương. Tự châm lấy rồi đưa thuốc cho anh. Hút thử đi!
Không, không. La Thần khước từ. Hút thuốc có hại cho sức khoẻ.
Anh vẫn luôn lý trí như thế sao? Cô thông minh ném trả lại anh câu hỏi cũ. Tôi luôn tin rằng đối với số mệnh, không có gì là tuyệt đối cấm kị cả. Thượng đế yêu những người bướng bỉnh.
Đó chỉ vì cô sợ hãi mất mát thôi. Nam Sinh. Cô dũng cảm hơn mọi người khác.
Thế sao? Nam Sinh cười u ám. Cô không nói nữa.
Bảy ngày hội bút kết thúc trong chớp mắt. Họ lại quay về Nam Kinh, rồi mỗi người lo một ngả. Nam Sinh đáp chuyến tàu đêm về Hàng Châu. La Thần nói, Lần sau cô tới, tôi đưa cô đi chơi. Trên dãy Trung Sơn có loại ngô đồng cao lớn sừng sững, có lẽ cô sẽ thích những ngày mưa ở đó.