Snack's 1967
Mới nhất | Chưa full
Xem sao hạn 2014. New!
Sự chân thành là điều tốt đẹp nhất bạn có thể đem trao tặng một người. Sự thật, lòng tin cậy, tình bạn và tình yêu đều tùy thuộc vào điều đó cả Elvis Presley

Tìm kiếm trong trang:
>> Mẹo tìm kiếm
Bạn đang ở:
Trang Chủ->Truyện Dài-> Truyện tình yêu-> Hoa bên bờ full

Hoa bên bờ full Trang 25

Đang đọc khoảng
15000 ký tự / trang

Nhập trang (1~33):

Đầu << 24 25/33 26 >> Cuối





Nam Sinh rất muốn đem tạp chí gửi cho Hà Bình xem. Chắc chắn anh sẽ rất vui mừng. Anh không ngừng gửi tiền tới. Số tiền đó đủ cho cô đi học, ăn cơm, mua sách, du lịch... Nhưng trên hoá đơn gửi tiền cũng không hề đề tên tuổi. Cũng không thèm viết thư. Cũng không gọi điện thoại. Sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với cô như vậy. Để cô như phải đối diện với tấm gương lạnh ngắt, nhìn thấy tình cảm của mình lặn vào trong, quặt thắt như tàn phế dị dạng.



Hứa Trăn Sinh liên tục gửi thư tới. Viết rất nhiều. Nam Sinh không trả lời lấy một lá. Đống thư chất đầy thành giường, cứ tích lại, giống như đám lá rụng được quét dọn vun bên lề đường nơi đầu phố mùa thu. Trăn Sinh viết, Nam Sinh ơi, em định xoá hẳn anh ra khỏi cuộc sống của em ư?



Đêm hè đó đã rạn vỡ trong ký ức, nở tung toé từng đường vân. Chỉ là những lát cắt. Nam Sinh nhớ tới đoá tường vi mà Trăn Sinh đã hái tặng cô. Đoá hoa thơm dịu. Trăn Sinh đã từng đem lại cho cô cuộc sống trong sạch, tinh khiết và tình cảm ấm áp, nhưng đã bị cô vứt bỏ ngay khi họ ôm nhau trên gác xép.

Không thể quay lại được nữa. Nam Sinh nghĩ. Cô và cậu ta không thể quay lại được nữa. Trăn Sinh không đủ mạnh mẽ để cứu vớt cô rời xa cuộc sống này. Để vứt bỏ được những mặc cảm tội lỗi trĩu nặng. Cô đem tất cả thư từ của Trăn Sinh vứt vào một cái chậu rửa mặt cũ, châm diêm. Những trang giấy kêu lên những tiếng vỡ yếu ớt trong đám lửa, nhanh chóng biến thành đám tro đen, chỉ đụng khẽ một cái cũng đủ vụn ra.

Nam Sinh đem tất cả đống tro hất vào trong gió.



Đã làm hai năm rồi. Nam Sinh chỉ có một suy nghĩ là đi làm kiếm đủ tiền đi du lịch, tới Quảng Châu thăm Hà Bình. Trước đây, Nam Sinh đã biết Quảng Châu là một thành phố lớn rất mở cửa. Một thành phố hỗn loạn tràn đầy sức sống. Thành phố đó có một sức mạnh không thể nào thay đổi được. Nam Sinh nghĩ, Hà Bình ở đó, nếu không thể thay đổi được thành phố, chắc chắn đã bị thành phố làm cho thay đổi.



Nghỉ hè năm thứ hai, Nam Sinh mang theo một nghìn đồng gom góp được, ngồi xe lửa đường dài. Xe lửa đưa Nam Sinh vào chuyến du hành ngày đêm trên cánh đồng bát ngát xa lạ. Nam Sinh nằm trên giường cứng, suốt đêm không chợp mắt. Toa xe vừa nóng nực, oi bức và ô hợp. Bánh xe đập xuống đường ray phát ra những tiếng rầm rầm. Trong bóng đêm, Nam Sinh nhìn những ánh đèn nhoè nhoẹt trên cánh đồng bên ngoài, lòng bình thản.



Trong lòng như một đêm mùa đông, mưa tuyết mịt mùng bay ngoài gác xép. Hà Bình hạ giọng thì thào, Ôm chặt lấy anh đi, Nam Sinh. Tuyết lớn hôm đó vẫn bay mãi, không ngừng trong linh hồn không mệt mỏi.





Xe lửa tới Quảng Châu vào buổi trưa. Quảng Châu rất nóng bức. Nam Sinh ngồi trên xe buýt, nhìn thấy cả toà lầu bên cạnh như chui ra khỏi ống thông khói. Thành phố rất bẩn. Cô xách túi đồ đi trên đường. Không khí oi nực trộn lẫn khói cay sặc, bụi bẩn, chất thải ô tô, còi xe máy và đám người đông như nước. Nam Sinh không hiểu Hà Bình thích dừng lại ở thành phố này như thế nào.



Cô thấy khắp người toả ra mùi mồ hôi chua chua và mùi lạ. Rất muốn được tắm ngay lập tức. Toàn thân mệt tới mức chỉ muốn khuỵu ngã ra đường. Miễn cưỡng khống chế bản thân. Khoác túi, đi vào đường Bắc Kinh theo chỉ dẫn trên bản đồ để tìm Hà Bình. Đó là địa chỉ Hà Bình ghi trên hoá đơn gửi tiền.



Trên đường có các ông già tay xách lồng chim, mặc quần áo thời xưa nhàn tản đi bộ trên con đường nhỏ hẹp lầy lội. Toà nhà cổ kính, cũ tới mức khom người như sắp gẫy gục. Chỉ có những cây ngô đồng xanh biếc cứ ra sức vươn những chiếc lá xanh ra hít thở không khí. Các tiệm nhỏ hai bên đường ngày càng nhiều. Đám người nhàn rỗi thong dong đi lại dưới nắng.



Bên đường có một tiệm ăn. Trên tấm biển to ghi rõ. Tiệm Cơm A Lật. Tiệm hai tầng có kiến trúc phục cổ. Chính là nơi này. Nam Sinh đi vào. Cô mặc một chiếc váy màu hồng phấn, tay xách túi, đứng trong tiệm ngó nghiêng. Đúng lúc đó là giờ ăn, kinh doanh đang rất tốt, kín hết chỗ. Các nhân viên phục vụ mặc trang phục kiểu Tàu.



Xin hỏi cô tìm ai? Một phụ nữ hỏi cô bằng thứ tiếng phổ thông pha âm Quảng ấm áp. Cô ta có làn da ngăm ngăm bóng loáng, mặc một chiếc áo dài Thượng Hải bằng tơ tằm, thân hình đầy đặn, vóc người tầm thước. Có lẽ trên ba mươi tuổi. Gương mặt xinh đẹp nhưng hơi buồn, giống như một thực vật đương thời kỳ sung sức.



Hà Bình. Lâm Hà Bình - Nam Sinh đáp. Cô thấy mắt của người phụ nữ kia rất đen, ánh mắt có sức mạnh khống chế toàn cục. Chỉ tại đôi mắt đó, đột nhiên đâm thẳng vào Nam Sinh. Cô thụt lui lại một bước.



Cô ta nhìn cô mỉm cười, hỏi. Cô là Nam Sinh phải không? Hà Bình nói có một cô em gái đang học đại học, rất thông minh. Rồi quay người đi vào gọi Hà Bình. Nam Sinh mệt mỏi đứng trong một xó tối nơi góc tường. Người cô mềm nhũn tới mức có thể lập tức ngã nhào xuống, nện liên vào bắp tay. Đột nhiên cô nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ veston đen, thắt cà vạt. Người đàn ông cao lớn tóc húi cua, gương mặt đẹp trai rất lạnh lùng. Đó là Hà Bình.



Hà Bình đưa Nam Sinh tới một khách sạn bên sông Châu Giang. Khách sạn rất cao cấp. Nam Sinh đứng trong đại sảnh mát rượi bởi điều hoà mở hết cỡ, hỏi Hà Bình, Tại sao không đưa em tới nơi anh ở?



Hà Bình đáp, Nơi đó có người cùng ở, không tiện. Nam Sinh đề nghị. Vậy đi tìm một nhà nghỉ nhỏ thôi. Hà Bình không chịu, Không sao, bây giờ anh có tiền.



Mắt anh không nhìn cô, sắc mặt vẫn lạnh lùng, hầu như không trò chuyện. Trên người Hà Bình đã mất hẳn những lửa nhiệt tình thời trẻ. Giờ đây nom anh rất giống đàn ông thành phố với sắc mặt lạnh lùng, như một con thú mệt mỏi dấu kín vết thương bấy lâu. Họ đi tới thang máy trong khách sạn. Khi thang máy đi lên, sự im lặng trong không gian chật hẹp khiến giữa hai người nảy sinh một khoảng cách xa lắc không ngờ.



Nam Sinh nghĩ, Mình ngồi xe lửa đường dài suốt ngày đêm, vượt hàng ngàn cây số, chỉ hy vọng được nhìn thấy anh. Thế mà đây chính là kết quả mà cô muốn sao? Nam Sinh kìm nén thất vọng, cắn chặt môi, không nói.



Hà Bình đặt một phòng khách tiêu chuẩn. Cách bày biện rất hợp lý. Mở toang cửa sổ, bên ngoài chính là con sông Châu Giang rộng lớn. Một con sông ở thành phố lạ. Anh ngồi xuống thảm trải nền, bật ti vi, chọn kênh âm nhạc. Anh nói, Em đi tắm trước đi, rồi anh đưa đi ăn cơm.



Tiếng ti vi mở rất to. Cả phòng đột nhiên tràn ngập tiếng rộn rã của ca khúc điện tử, như thể ra sức che lấp những lỗ hổng không sức sống. Nam Sinh vẫn im lặng. Cô đi vào buồng tắm, cởi quần áo, đứng dưới vòi hoa sen. Nước lạnh tuôn chảy từ tóc và da cô. Cô ngâm người trong nước, nghĩ ngợi hồi lâu rồi cứ ướt như thế mặc lại chiếc váy bẩn, đi ra. Túm lấy túi xách, mở cửa. Hà Bình chặn lại, hỏi, Làm cái gì thế?



Em đi đây. Về Hàng Châu. Nam Sinh thô bạo đẩy anh ra, khua khoắng cái túi trong tay, muốn lao xuống cầu thang. Hà Bình giằng lấy cô, cả hai co kéo mãi, giằng xé quần áo của nhau. Hà Bình đẩy cô quay lại phòng, đóng cửa lại. Nam Sinh vẫn giằng dai. Nỗi đau của cô đã đốt cháy chính cô. Khi phát hiện thấy mình không t
hể ra khỏi phòng được nữa, cô cắn mạnh vào tay mình. Ra sức cắn. Toàn thân run rẩy. Máu rỉ ra từ khoé miệng. Hà Bình lao tới tát cô một cái. Anh nhìn thấy những ngón tay mình in dấu trên gương mặt trắng bệch của cô. Vết thương đỏ tấy. Đột nhiên anh ôm chầm lấy cô, cuồng bạo hôn. Anh hỏi, Tại sao hả Nam Sinh? Anh lột bỏ quần áo bẩn ẩm ướt trên người cô.



Chiếc giường đơn nhỏ kê sát cửa sổ. Gối và ga giường trắng tinh toả mùi thơm dịu của xà phòng. Ngoài cửa sổ là thứ ngôn ngữ xa lạ, là mùa hè náo nhiệt, là dòng sông đục ngầu và một thành phố xa xôi. Nhưng đối với Nam Sinh, thời khắc đó đã không còn quan trọng nữa. Thời khắc đó, thân hình nóng bỏng cường tráng của Hà Bình lại đang mải miết trong người cô. Họ hoà làm một. Mùi vị của làn da anh. Hơi thở của anh. Nụ hôn và những cái vuốt ve của anh. Cô túm chặt mái tóc ngắn ngủi của anh. Cô ôm chặt lấy thời thơ ấu, thuở thiếu niên, dư vị dấu kín trong linh hồn và ký ức. Đó là tài sản duy nhất của cô, nắm chặt trong tay không chịu buông. Vì một khi buông ra sẽ trở nên trống rỗng, cả thế giới sẽ trắng bạch một màu. Cô sẽ ở đâu cũng như nhau.



Cô không phải là một người đàn bà thèm khát tình dục. Nhưng tại sao, tại sao luôn muốn chìm đắm trong bể tình với người đàn ông này? Hạnh phúc của cô như những lớp sóng cứ úp chụp lấy cô hết đợt này tới đợt khác. Chiếc giường đơn trong khách sạn giờ đây như hòn đảo sâu tĩnh mịch dưới đáy linh hồn cô, khiến cô hoàn toàn dừng lại. Có lúc cô rất do dự. Lúc cùng Hà Bình sắp đạt tới cao trào, cô định kêu anh hãy rời khỏi cơ thể cô. Nhưng một thứ xúc cảm mãnh liệt đã khống chế cô. Cô muốn chiếm hữu người đàn ông này. Muốn chiếm hết toàn bộ thể xác anh. Cô không muốn Hà Bình rời khỏi người cô. Hà Bình khẽ hỏi, Có nguy hiểm không? Nhưng đỉnh điểm đạt được bởi tình dục khiến anh không tài nào khống chế nổi. Lúc sắp đi tới khoái cảm mạnh mẽ nhất, anh vừa rên rỉ, vừa vặn xoắn thân hình, kề sát mặt lên cổ cô.



Suốt buổi chiều, họ không ngừng làm tình trong căn phòng tối nóng nực. Làm xong mơ màng ôm lấy nhau nằm dúi dụi ở đó. Tỉnh dậy lại tiếp tục bắt đầu, giống hệt như trước đây. Từng lớp mồ hôi trên người vừa kịp khô lại tuôn ra. Nam Sinh nắm Hà Bình đang say sưa ngủ bên cạnh. Khuôn mặt tuấn tú của anh. Nam Sinh tự nhủ, đây là người đàn ông cô yêu. Họ cần phải sống với nhau mãi mãi, tới lúc nhắm mắt. Cô tụt xuống giường, kéo một góc rèm cửa sổ, thấy bên ngoài đã tối om.



Châm một điếu thuốc, cô ngồi trên bậc cửa sổ, vừa hút thuốc vừa ngắm nhìn thành phố phù hoa rực rỡ ánh đèn. Nam Sinh đột nhiên không rõ mục đích tới Quảng Châu của mình. Mọi thứ lẽ ra không nên thế này. Cô ở Hàng Châu sống một cuộc sống cô độc, không bạn bè, không tình yêu. Cô cần phải nói chuyện với Hà Bình. Cô hy vọng anh vuốt ve mái tóc cô, nghe cô nói. Nhưng Hà Bình đã biến thành một người đàn ông không thích trò chuyện.



Tới giữa chừng, điện thoại của Hà Bình réo vang. Nam Sinh đi tới tắt đi. Mười phút sau, nó lại kêu. Nam Sinh lại tắt đi. Cô ngửi thấy mùi mồ hôi đượm thuốc lá và hương thơm rất phức tạp toả ra từ quần áo của anh. Cô đưa lên ngửi, ra sức hít hà. Đó là một mùi rất lạ.



Tám giờ tối, Hà Bình tỉnh dậy. Anh tắm, mặc quần áo rồi nói. Chúng ta đi ăn cơm. Họ tới một tiệm ăn có lịch sử một trăm năm ở con phố đối diện, bên trong là bàn gỗ đỏ rất sạch sẽ. Nam Sinh gọi sữa hai lớp, cháo hạnh nhân, đồ ngọt. Từng bát nhỏ, đĩa nhỏ lần lượt bày kín mặt bàn.Hà Bình nói, em vẫn như xưa, Nam Sinh à, rất thích bầy một đống thứ trước mặt. Nam Sinh khẽ cười. Cô là người thiếu cảm giác an toàn, luôn muốn nắm thật nhiều thứ trong tay dù không phải cô thực sự cần, mà chỉ là cảm giác ấm áp.



Cô nói, đồ ăn của Quảng Châu ngon thật, thanh khiết vừa miệng, đồ ăn sạch sẽ, không nồng như trong tưởng tượng, rất chú ý tới vấn đề dinh dưỡng, nhiều loại canh nóng...


Đầu << 24 25/33 26 >> Cuối

Nhập trang (1~33):
Chia sẻ lên facebook
Bình luận qua facebook
KPAH 154 - Game gMO Ấn Tượng Nhất Việt Nam
Cốt truyện Việt, và đắm mình trong tích xưa, cùng tham gia các trận đấu lịch sử....
Ngũ Đế 154 - Xứng Danh Anh Hùng
Hãy hóa thân cao thủ võ lâm đồng đạo môn phái nhất thống thiên hạ, game đỉnh nhất 2013....
Mobi Army HD 238 - Anh Tài Tựa Gunbound
Game bắn súng đối kháng theo lượt, quen thuộc, thuộc dòng kinh điển, ấn tượng với Gamer....
Vua Bài HD 260 - Nhập Vai Thần Bài
 20 mini game Bài, thỏa sức vận may rủi, khuyến mại chơi Miễn phí! ...
Avatar 250 HD - MXH Teen Đặc Biệt Ấn Tượng
MXH nhộn nhịp, vui vẻ, kết bạn, nông trại, câu cá, chơi mini game, thể hiện cá tính của bạn....
***Dành cho các wapmaster
U-ON