Nam Sinh im lặng mỉm cười. Cô miết tay lên chiếc nhẫn lạnh giá, nhìn La Thần đang rất thoả mãn. Cô nghĩ thầm, Thôi cứ thế này đi. Cứ như vậy đi. Chỉ có thể như thế mà thôi. Cô giấu hết những thứ không thích ôm trọn trong lòng.
Cuối cùng Nam Kinh cũng có tuyết rơi. Tối đó, Nam Sinh và La Thần ân ái. Nam Sinh cảm thấy trong bóng tối La Thần bao trùm lên cô. Tay anh mềm mại nhưng ấm áp. Cơ thể anh và Hà Bình không giống nhau.
Hà Bình nóng bỏng, thô bạo và cường tráng. Hơi thở và da thịt Hà Bình luôn để lại cho cô vết thương sau vô số lần nhớ lại. Nhưng cơ thể của La Thần lại yếu ớt và ấm áp dính chặt lấy cô. Không có sức mạnh. Không có xúc cảm. Cô không quen cái kiểu vuốt ve của anh, không quen với thân hình cao gầy của anh và làn da trơn mịn. Thậm chí không quen cả cái mùi trong miệng anh. Khi hai người không còn bất kỳ điều gì che đậy, có thể tiếp xúc nhau thân mật đến vậy, cô mới phát hiện ra rằng, cô vẫn không quen người đàn ông này.
Song, Nam Sinh vẫn ra sức cố cho La Thần cảm thấy được an ủi. Cô vuốt ve cơ thể anh, hôn anh, khiến anh cảm nhận được niềm hoan lạc khi da thịt được cận kề. Trong khi lòng cô không chút cảm xúc. Thậm chí có lúc, khi mở mắt, nhìn thấy anh đang hổn hển và gương mặt méo mó bởi dục vọng chi phối, lòng cô còn thoáng dội lên nỗi chán ghét và ghê tởm. Cô còn nhớ gương mặt của Hà Bình trên người cô trong bóng tối. Nét tuấn tú và hoang dại của anh. Đôi mắt rực cháy như có thần... Nam Sinh nhìn thân hình trắng trẻo của mình, nó đã trải qua đau khổ và kiếp nạn. Cô không tin nổi nó đã bị Hà Bình đóng một dấu vết lên đó. Một lần nữa cô lại thấy nhục nhã. Đành nhắm mắt lại, không nhìn gương mặt đang cúi xuống người mình nữa. Gương mặt của một người đàn ông khác. Nước mắt của cô rỉ ra từ khoé mắt.
La Thần cũng không làm được lâu. Anh yếu xìu rất nhanh và rút lui, toàn thân đẫm mồ hôi nhớp nháp. Nom anh rất buồn, khẽ gặng hỏi Nam Sinh, Có phải em giận không, Nam Sinh? Nam Sinh đáp khẽ, Không sao, sau này sẽ tốt hơn. Cô không hề thất vọng. Tối hôm đó, cô chỉ cảm thấy một nỗi tuyệt vọng không gì có thể thay thế nổi.
Cuối cùng cũng đi gặp bố mẹ La Thần. Anh còn có một ông anh và một em gái đang học đại học. Cả nhà rất náo nhiệt. Bố mẹ La Thần đều là giáo viên đại học, tính tình hoà nhã, có khí chất cao quý của nghề nghiệp. Hôm đó là giao thừa. Lại tới giao thừa. Là ngày cả nhà đoàn viên, nhưng Nam Sinh chưa từng chính thức được tận hưởng một ngày lễ như vậy. Có rất nhiều giao thừa đều đem lại cho cô nỗi đau khổ trĩu nặng. Trừ tối hôm nay.
Mùa đông Nam kinh tuyết rơi nhiều. Tuyết trắng bao trùm lên cả thành phố trống trải. Cả nhà đông người như vậy vây quanh bàn thức ăn nóng hổi, trò chuyện, cười nói, ăn lẩu. Đó là một đêm Nam Sinh thấy vui vẻ. Họ không hề có chút ác cảm với cô. Không hề vặn vẹo tại sao cô đang học đại học lại bỏ ngang, tại sao lại từ Hàng Châu tới Nam Kinh, tại sao lại sống cùng với La Thần... Họ rất cẩn thận tránh né mọi đề tài nhạy cảm, chỉ không ngừng gắp thức ăn và mỉm cười với cô. Nam Sinh thấy tay chân mình thật thừa thãi trước sự nhiệt tình đó. Cô không quen người khác đối với cô quá tốt. Sợ nó vỡ nát nên lòng lại càng hoảng hốt Cô ra sức giấu kín nỗi khiếp sợ của mình. Đúng thế. Những người đối xử tốt với cô không quá nhiều. Những thứ ấm áp trong quá khứ của cô quá ít ỏi.
Họ bàn về chuyện hôn nhân. Chờ thêm một hai năm nữa. Khi mùa xuân tới. La Thần cười, nhìn Nam Sinh, nắm chặt lấy bàn tay cô dưới bàn ăn trong tay anh. Tay anh to và ấm nóng. Bọn con có thể xin nghỉ phép đi du lịch, sang châu u trượt tuyết. Đột nhiên Nam Sinh cảm thấy những ánh nhìn thân thiết dồn tới cô. Cô cười, gật đầu xác nhận. Trên gương mặt La Thần nở nụ cười hoan hỉ.
Ăn cơm xong đã rất khuya. Ngoài đường tuyết lớn vẫn mịt mùng. Nam Sinh và La Thần đi bộ về nhà. Đường phố vắng tanh. Mấy cành khẳng khiu của cây ngô đồng hắt bóng xuống nền tuyết. Thỉnh thoảng có tiếng pháo đì đẹt vang. Một lần nữa, Nam Sinh lại ý thức được mình đang ở Nam Kinh. Một thành phố xa lạ không có người thân. Một thành phố sẽ đem lại cho cô người chồng tương lai, hôn nhân và gia đình.
Cô đã uống rất nhiều rượu vang, mặt nóng rẫy. La Thần đi bước bên cạnh cô, huyên thuyên không ngớt. Tối nay, anh rất vui. Nam Sinh dừng lại, móc từ trong túi ra một bao thuốc nhăn nhúm, tự châm cho mình. Cô đã nhịn suốt nãy giờ. Lúc về tới khu nhà, cô nói với La Thần. Anh lên trước đi, em ra siêu thị mua ít đồ.
Nam Sinh đi tới cột điện thoại góc phố. Bên trong k
hông người, chỉ có tiếng tuyết rơi đập vào tấm kính. Nam Sinh hút hết điếu thuốc, vứt xuống đất dập lửa. Ngần ngừ. Gió lớn gào rít cuốn theo đám tuyết tung trên phố. Trong toà cư xá sừng sững, cửa sổ hắt ra ánh đèn ấm cúng màu vàng cam. Hết năm rồi. Mọi người đương sum vầy. Khi còn ở nhà bà ngoại ở Phụng Kiều, bố sẽ từ thành phố về, mang cho cô quần áo và giầy dép mới. Giấu trong ngăn tủ định tới mùng một Tết mới mặc, nhưng cô nhịn không nổi, luôn chạy tới mở ngăn tủ hết lần này tới lần khác, sờ vào quần áo và giầy dép, chỉ tiếc thời gian không thể chạy như bay... Lúc đó cô vẫn rất vui sướng. Kể cả thời kỳ ở thành phố N. Hà Bình đưa cô đi đốt pháo, đưa cô đi xem pháo hoa.
Những chuyện cũ mà cô từng có như nước bên bờ rút sạch, không để lại chút dấu tích. Chỉ có cô độc như một chứng bệnh, dần dần khiến cô trở nên tàn phế. Lúc này, cô khát khao được nghe thấy giọng nói của Hà Bình xiết bao. Cô muốn biết anh đang ở đâu, sống ra sao, có hạnh phúc không. Cô nghe thấy chuông điện thoại reo ba tiếng. Tới lần thứ tư vừa dứt, cô gác máy xuống. Cô đã mất cả dũng cảm đối mặt với nỗi đau của chính mình.
Nam Sinh bắt đầu làm việc ở tạp chí.
Trước đây cô đã làm rất nhiều việc để kiếm tiền. Làm công theo giờ trong quán bar, tiệm bán đồ ăn nhanh, bán hàng, làm quảng cáo, biên tập từ ngữ cho đài phát thanh... Cô làm việc vì cuộc sống. Còn công việc này, cô lại đang vì nó mà sống. Sớm đi tối về mỗi ngày, lập chương mục, tổ chức bản thảo, chọn đề tài. Thường đi công tác. Đồng thời cũng tự sáng tác. Cô viết tiểu thuyết. Để mình bận bịu tới mức không mở được mắt. Như vậy có thể tránh được phải nhìn thấy tình cảm giữa cô với La Thần. Có thể tránh khỏi phải gần gũi anh ấy.
Cô sợ phải làm tình với anh. Cảm giác xa lạ khiến cô thấy như tự bán mình. Nhưng cũng hiểu rõ người đàn ông này rất trân trọng và yêu thương cô. Khi vùi đầu vào ngực người đàn ông đó, không nhẫn tâm, cũng không cam tâm. Chỉ thấy ủ ê. Không phải La Thần không rõ Nam Sinh lãnh đạm với anh.
Nhưng anh chỉ coi nó như thói quen của cô. Lần đầu tiên gặp Nam Sinh, cô cũng vậy. Đứng trong góc hút thuốc, không thèm để ý tới bất kỳ ai. Trên người cô có tài hoa toả sáng, chỉ vì bị chôn vùi trong nỗi đau của cuộc sống quá lâu nên cô không hiểu rõ chính mình. Cô cũng không hiểu rõ những xúc cảm trong tim và sức mạnh của mình. Không tin nổi chúng có thể đem lại cho cô một cuộc đời khác hẳn bình thường.
Khi đi họp tại Hội nhà văn, rất nhiều nữ nhà văn trẻ ăn vận lả lướt, rất hợp thời trang. Ra sức tiếp cận lãnh đạo của giới truyền thông báo chí và nhà xuất bản. Những việc đó, Nam Sinh không thể làm nổi, cũng không có hứng thú. Cô không có khát vọng và nhu cầu, do vậy cũng không có động cơ. Một cô gái trẻ mặc quần bò cũ, áo vải trắng, tóc thẳng buông vai, hơi rối, nét mặt thản nhiên pha chút tang thương, phong cách khác thường.
Cuộc đời như chiếu cố cho những kẻ ương bướng nhưng không mục đích theo đuổi. Tiểu thuyết của Nam Sinh được phản ứng rất mãnh liệt, như pháo hoa nổ tung trên trời đêm, chói loà mắt những người đứng xem. Sách của cô bắt đầu bán rất chạy. Đồng thời tần suất của các cuộc phỏng vấn và đặt bản thảo cũng không ngớt. Nam Sinh bước vào thế giới xuất bản với tư thế ngược dòng. Việc đầu tiên sau khi cô nhận được tiền bản quyền cuốn sách chính là thuê nhà cho mình ra ở riêng.
Cô nói với La Thần rằng nhà đang ở xa toà soạn quá. Vả lại hai người đều cần sáng tác, chen chúc trong một không gian quá nhỏ, cũng có ảnh hưởng. La Thần im lặng hồi lâu. Anh nói, Nam Sinh này, anh không muốn thấy em làm như vậy là muốn rời xa anh.
Nếu muốn xa anh, em sẽ rời khỏi Nam Kinh. Nam Sinh nhìn vào mắt anh. Cô nói, Từ nhỏ em đã không có một mái nhà thuộc về mình, luôn phải sống nhờ trong những môi trường khác nhau. Em chỉ muốn có một mái nhà thuộc về mình.
Lẽ nào cô cho rằng bây giờ là sống nhờ sao? Chúng ta sẽ có một gia đình chung.
Không. Em hy vọng anh sẽ hiểu. Em là một người ích kỷ, chỉ chú ý tới cảm giác của mình.
Nhà trọ nằm trong khu sành điệu của thành phố. Đó là một căn nhà cổ khá lâu đời, dây leo quấn đầy ban công sắt uốn. Phòng rất rộng. Ngoài cửa sổ là cây hoa quế cao to. Nam Sinh bắt ông chủ nhà dọn hết đồ đạc cũ. Tự mua lấy giường mới, tủ quần áo, giá sách, bàn. Mua rèm cửa sổ và khăn trải bàn bằng vải sa tanh trắng nền hoa vụn li ti, những đồ sứ tinh tế và những cây đèn kiểu cổ. Mua một bình hoa to, mỗi tuần mua về một bó to bách hợp và mào gà cắm trong nước sạch. Rồi cô đem ảnh bố mẹ lồng vào khung kính, treo lên tường. Kinh Thánh của bà ngoại đặt ở đầu giường.
Tối đó, Nam Sinh ngủ trong căn phòng thuộc về mình. Cô và La Thần hẹn gặp gỡ nhau hai ngày nghỉ cuối tuần. Lúc hàng ngày cả hai đều bận rộn công việc. Công việc. Chẳng qua cũng chỉ là một cái cớ mà thôi. Nếu thực sự yêu một người đàn ông, phụ nữ bao giờ cũng tình nguyện nấu cơm, dọn dẹp, sinh con, ở bên cạnh chăm sóc. Nhưng La Thần không đủ sức khiến Nam Sinh làm vậy.
Cứ như thế, bốn mùa chớp mắt trôi, thời gian như dòng nước. Nam Sinh đã dừng lại ở Nam Kinh được một năm rưỡi. Rồi cô quen Kiều.
Kiều là độc giả của cô. Chưa bao giờ Nam Sinh nghĩ rằng mình sẽ kết bạn với độc giả. Cô hít thở một mình trong bóng tối, luôn có tâm lý tự bảo vệ rất bản năng đối với người lạ. Nam Sinh không dễ kết bạn. Hàng ngày nhận được rất nhiều thư độc giả, có nam có nữ, kể cho cô về quá khứ của họ, chia sẻ tâm trạng. Cũng có người muốn mời cô đi ăn cơm, đi uống trà. Nam Sinh thường không trả lời thư độc giả. Thư độc giả đến tới tấp, có một số thư chỉ xuất hiện tên một lần rồi mất hút. Rồi lại thấy người mới, thư mới ồ ạt tới. Chỉ có Kiều là khác.
Kiều vẫn luôn tiếp tục viết vô số thư gửi cô. Có lúc chỉ là một đầu đề ngắn ngủn. Chẳng hạn như khi đọc được trên mạng có người chửi tiểu thuyết của Lâm Nam Sinh là thuốc độc, nói xấu cô, Kiều sẽ lập tức viết thư cho cô. Nói rằng, Nam Sinh, hôm nay có thể bớt thời gian cọ rửa sạch bồn toa lét không. Rồi tắm rửa sạch sẽ đi ngủ. Cô cũng kể chuyện của mình cho Nam Sinh. Cô nói đang sống cùng một chàng trai phương Bắc đến từ Tống Hoa Giang. Họ cùng tổ chức ban nhạc, đã đi rất nhiều thành phố. Vì thế cô tin rằng khi hai người ở bên nhau có thể có sức mạnh ổn định cùng làm một số việc. Còn tình cảm lại quá yếu ớt, không đủ để duy trì.