- Bạch Nhạn - Khang Kiếm bỗng ngắt lời cô, người hơi chúi về phía trước, kéo tay Bạch Nhạn đặt lên trán mình - Đầu anh nóng khó chịu lắm.
- Khó chịu thì đi khám, đây là phòng mổ. - Liễu Tinh bực bội, cái vị sếp Khang này trông thì rõ sáng láng, sao chẳng có chút thường thức nào hết vậy.
Khang Kiếm không chớp mắt:
- Bạch Nhạn, cậu Ngô còn có việc phải làm, em lấy số giúp anh.
Thư ký Ngô đứng ngoài cửa đờ người, sếp Khang bố trí cho anh việc gì khác sao? Cái lợi của người làm quan không chỉ là có thể giương oai diễu võ, ăn uống miễn phí, mà còn làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió.
Sếp Khang đến bệnh viện, anh là bệnh nhân, cũng là lãnh đạo, tin tức này nhanh chóng kinh động đến viện trưởng, ông ta một mạch chạy tới. Đâu cần đến Bạch Nhạn đứng ra lấy số, trưởng khoa Nội đích thân đến phòng khám kiểm tra cho anh,
Amidan hơi viêm, thân nhiệt 38 độ 7, trong máu có virus, trưởng khoa Nội kê một toa thuốc, đề nghị truyền nước ba ngày liên tục, uống thêm thuốc cảm dạng bột. Y tá trong khoa cuống quýt cầm đơn thuốc chạy tới phòng thuốc lấy thuốc, nộp phí hay đóng tiền gì đó đều miễn hết.
Khang Kiếm chẳng đủ sức để nói, chỉ có thể gật đầu tỏ ý cảm ơn, bàn tay nóng hổi cứ nắm chặt Bạch Nhạn của anh, sợ cô vì công việc mà không nhận người thân.
- Anh Khang, thế này đi, trong bệnh viện người qua kẻ lại rất phức tạp, chưa chắc anh đã ngủ quen giường bệnh, vậy để y tá Bạch đưa anh về nhà, dù sao cô ấy cũng là người trong nghề, ở nhà truyền nước, anh có thể nghỉ ngơi cho tốt.
Viện trưởng lại quay sang nói với Bạch Nhạn:
- Cô Bạch, ba ngày này cô ở nhà chăm sóc trợ lý Khang.
- Viện trưởng, đây là nghỉ phép hay là đi công tác ạ? - Bạch Nhạn cung kính hỏi cho rõ.
Nếu không nể mặt Khang Kiếm, viện trưởng đã cho cô một bài học rồi, con bé này sao lại chẳng động não gì cả, đây... đây rõ ràng là cơ hội nịnh nọt dâng tới cửa mà. Ông ta cười ha hả, ra vẻ chí công vô tư:
- Đây là công việc, đương nhiên là đi công tác rồi.
- Được, là công việc thì tôi đi. - Bạch Nhạn mỉm cười.
- Không phải là công việc thì cô không về nhà sao? - Viện trưởng trêu chọc.
- Đương nhiên là không thể, tôi hiện giờ đang làm việc, nếu tùy tiện bỏ đi, làm sao xứng với những đồng lương mà viện trưởng đã ban cho?
Chương 5: Mẹ chồng từ phương Bắc tới
Lại là một ngày đẹp trời nắng vàng rực rỡ, nhưng tâm trạng của Bạch Nhạn lại bình thường. Hôm nay là thứ Hai, một tuần bận rộn lại sắp bắt đầu, hôm nay lại đúng dịp Tết Đoan Ngọ truyền thống của dân tộc Trung Hoa, hôm nay cũng là ngày mẹ chồng đại nhân giá lâm. Theo Luật Lao động, đáng lẽ hôm nay được nghỉ, nhưng điều khoản này không thích hợp với y tá, đến phiên bạn trực thì dù có là đêm gi¬ao thừa cũng phải đi làm.
Đây là ngày lễ truyền thống đầu tiên từ sau khi Bạch Nhạn và Khang Kiếm kết hôn. Lúc cô ở đảo Gi¬ang Tâm, nghe Gi¬ang Kiếm nói mẹ chồng sẽ đế trong lòng cô đã âm thầm chuẩn bị. Tự mình gói bánh chưng rồi nấu một mâm cơm ngon, mở một chai rượu, tốt nhất là gọi cả ông Khang Vân Lâm cùng tới, cả nhà vui vầy sum họp.
Lúc đó không phải là bây giờ.
Khi đó, cô vẫn còn có chút nể sếp Khang, giờ đây, ý nghĩ này đã theo gió bay xa.
Đối với người khác, có một "gia đình" hoàn chỉnh là điều đương nhiên, cực kì bình thường, với cô, dường như đó vĩnh viễn là một món đồ xa xỉ mà dù cô có dốc cạn cả túi cũng chẳng thể nào mua được.
Nhưng những gì cần làm cô vẫn sẽ làm, chỉ là tâm trạng không còn như trước nữa.
Cũng như hồi nhỏ chơi "trò vợ chồng", trò chơi kết thúc, không có bố, không có mẹ, không có búp bê, chỉ còn một mình cô thui thủi ngồi trên thềm nhà, bốn bề cô quạnh.
Cho dù vô cùng mệt mỏi, Bạch Nhạn vẫn dậy đúng năm giờ sáng.
Phòng ngủ cho khách hôm qua đã dọn dẹp xong xuôi, nghĩ tới mẹ chồng tuổi đã cao, cô trải thêm trên chiếu một lớp đệm mềm, lại trải một chiếc ga giường màu xanh lam, trông rất nhã nhặn. Ruột gối nhồi hạt muồng giúp sáng mắt lại sảng khoái tinh thần. Chiếc chăn mỏng trên giường cùng màu với ga giường, quần áo treo trong tủ, dưới chân giường đặt một đôi dép cói đế mềm, trong phòng vệ sinh cạnh đó đặt một bộ đồ vệ sinh cá nhân mới tinh.
Bạch Nhạn kiểm tra thêm một lượt rồi bắt xe đi chợ, tiện thể mua sữa đậu nành và quẩy về làm bữa sáng.
Về đến nhà, cô rửa sạch thịt rồi xắt miếng, cho vào một cái bát to, thêm hành, gừng tươi, chút rượu, cuối cùng rưới xì dầu vào, trộn thịt và tôm nguyên con xuống dưới đáy. Gạo nếp và gạo tẻ đong đủ lượng, ngâm trong chậu, hạt dẻ bóc sẵn để trong rổ nhỏ, các loại rau khác tạm thời để vào trong tủ lạnh
Lúc cô bắt đầu lấy nước nóng luộc lá lau thì Khang Kiếm đi xuống, cả căn phòng đều thoảng mùi hương tươi mát của lá lau.
- Làm món gì ngon thế?
Sau khi bị sốt cao, khẩu vị Khang Kiếm nhạy cảm hơn trước nhiều, anh khịt mũi, mắt sáng rỡ, quên sạch nỗi phiền muộn tối hôm qua.
Lãnh đạo tố chất vốn cao, bụng dạ từ trước đến nay luôn rộng lượng.
Bạch Nhạn lau mồ hôi trên trán, ngồi xuống cạnh bàn ăn thở hắt một hơi:
- Em mệt quá rồi, sếp ơi rót cho em cốc nước, em chuẩn bị để tối gói bánh chưng.
- Bánh chưng? - Khang Kiếm nhíu mày, sầm mặt lại - Bánh chưng cũng chỉ là lấy lá gói cơm, đừng làm nữa, rắc rối lắm.
Anh đi vào trong rót nước, lấy bát đũa, rót sữa đậu nành, gắp quẩy.
- Lấy lá gói cơm? - Bạch Nhạn trợn mắt - Anh quê vừa thôi, bánh chưng của người miền Nam bọn em là gói cả càn khôn đấy. Hôm nay em định gói bánh chưng nhân thịt và nhân hạt dẻ, cực kì cực kì ngon.
- Bánh chưng lại còn có nhân? - Khang Kiếm rất ngạc nhiên, thím giúp việc người Đông Bắc nhà anh chẳng phải lần nào cũng gói mấy cái cục gạo vuông chằn chặn đặt lên bàn, nhìn thôi đã thấy no, khiến anh chẳng có khái niệm gì đặc biệt với ngày Tết Đoan Ngọ này cả.
Bạch Nhạn chịu hết nổi lắc đầu, con ông cháu cha gì chứ, còn không bằng người ở quê. Càng ngày càng không có tiếng nói chung với mẫu người này, thời gi¬an có hạn, không rảnh giảng giải
cho anh.
- Mẹ sếp hôm nay lúc nào thì tới?
- Bay chuyến chiều, chắc buổi tối là tới Tân Gi¬ang, anh đã bố trí xe đi đón rồi.
- Anh không đi sao?
- Chiều anh phải họp bàn về chuyện trụ sở của mấy ban ngành, không biết khi nào mới xong.
- Vậy tối anh có về ăn cơm không?
Sếp không có mặt, cô và mẹ chồng đại nhân lần đầu gặp nhau, trong lòng hơi hồi hộp.
- Anh sẽ cố gắng - giọng điệu quan chức điển hình, thà không trả lời còn hơn.
Bạch Nhạn chẳng nói chẳng rằng, vùi đầu ăn quẩy.
Cũng may, hôm nay phòng mổ không quá bận, Bạch Nhạn rảnh rỗi chạy tới khoa phụ sản an ủi Liễu Tinh đang bị tổn thương tâm hồn, đúng lúc leo cầu thang bộ thì gặp Lãnh Phong.
Cô đi xuống, anh ta đi lên, bốn mắt nhìn nhau.
- Chào!
Nhìn thấy Lãnh Phong, Bạch Nhạn hơi mất tự nhiên. Tối qua trước khi đi ngủ, cô lén mở phong bì ra đếm, số tiền trong đó vượt quá sự tưởng tượng của cô. Cô hoảng hồn nhét phong bì vào túi xách, lòng thầm nghĩ có khi nào Mã Gia đưa nhầm phong bì không, có khi đây là phong bì đưa ch
Lãnh Phong gật đầu, vẻ mặt thản nhiên quan sát cô:
- Tối qua ngủ không ngon?
Sắc mặt vàng vọt, dưới mắt còn có quầng thâm mờ, tối qua về cũng đâu có muộn!
Bạch Nhạn sờ lên mặt, mỉm cười:
- Ngủ rất ngon, có điều hơi ít.
Lãnh Phong bỗng đưa tay giúp cô vén mấy cọng tóc tuột khỏi mũ y tá ra sau gáy, đầu ngón tay mát lạnh chạm vào vành tai cô, cô bỗng chốc cứng ngắc như đá, hơi thở như ngừng lại.
- Không ai có thể khiến cho tất cả mọi người đều yêu mến, em hà khắc với bản thân mình quá. - Anh thu tay lại, đi ngang qua người cô.
Bạch Nhạn đứng sững như trời trồng, rất lâu sau mới run rẩy đưa tay lên sờ vai. Vừa rồi có thật là hàn lưu Siberia đã làm một động tác đầy cảm xúc như vậy không?
Đầu óc phút chốc bị tê liệt.
Cô hoang mang đi đến khoa Phụ sản, Liễu Tinh đang nghe tim thai cho một thai phụ trong phòng khám, tiếng tim đập của bào thai truyền ra từ chiếc máy, vừa to vừa mạnh mẽ một cách thần kỳ. Bạch Nhạn nhìm chằm chằm cái bụng tròn như quả bóng của thai phụ, thật không dám tin.
- Ừ, mọi thứ đều rất tốt, tầm này tuần sau chị lại đến nhé! - Liễu Tinh giúp thai phụ kéo chiếc váy rộng thùng thình xuống, đỡ chị ấy xuống.
Người phụ nữ cảm ơn, chồng chị ta đang đợi ở bên ngoài bước , hai người ra về, vẻ mặt tràn trề hạnh phúc.
- Tâm trạng đỡ hơn chút nào chưa? - Bạch Nhạn hỏi.
Liễu Tinh nhún vai:
- Vợ chồng sao giận nhau được qua đêm, thầy Lý nhà mình cũng chẳng làm thế nào được, đáng ghét là mấy tên quan chức vô liêm sỉ kia. À, không bao gồm sếp Khang nhà cậu nhé, anh ấy bình dị dễ gần, có cảm giác rất thân thiết, hôm trước còn lấy hoa quả, rót trà mời mình với ông chồng nhà mình, lúc mình về còn tiễn ra tận chân cầu thang.
Liễu Tinh bỗng hạ giọng ra vẻ thần bí:
- Nhạn, hôm đó lão sếp nhà cậu cứ quanh co dò hỏi mình xem hồi trước cậu có bạn bè gì, có đặc biệt thân với ai không, bình thường cậu chơi với những ai, trong bệnh viện có những bác sĩ nam nào vừa trẻ lại vừa giỏi gi¬ang. Mình nghe một hồi, sao cứ cảm thấy lão ấy đã đánh hơi thấy mùi gì khác thường, cứ như là cậu có gi¬an tình ở bên ngoài ấy! Nếu không phải lão ấy hỏi lịch sự, tế nhị như thế thì mình đã bảo thẳng với lão ấy, đừng nói là gi¬an tình, đến cả yêu cũng chỉ yêu có một lần, nghĩ tới đã thấy thiệt thòi. Nói thật nhé, mình không tin lão sếp nhà cậu trước đây lại là một tờ giấy trắng đâu.
Bạch Nhạn nhếch mép:
- Giống tờ giấy trắng thì đã chẳng làm quan được.
- Vậy lão ấy thú nhận gì với cậu chưa?
- Nếu cậu là mình, cậu có muốn nghe anh ấy thú nhận không?
Liễu Tinh nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Thôi vậy! Biết nhiều lại nghĩ ngợi, suy diễn nhiều, trong lúc xyz lại tự chuyện hồi xưa anh ta cũng như thế này với người phụ nữ khác, mình sẽ... không chịu nổi. Trong tình yêu, một chút che giấu có thiện ý cũng có thể chấp nhận được.
Mắt Bạch Nhạn phủ một lớp sương mù xa xăm.
Liễu Tinh cười khúc khích:
- Ứ ừ, mình l%2
Chương 7: Đợi trăng rắc ánh sáng
Giản Đơn đặt chuyến bay lúc ba giờ chiều. Ăn cơm xong, trả phòng, Khang Kiếm bảo Giản Đơn tới mấy tòa soạn đón các phóng viên. Xe do ông bác công tác tại Bộ Lao động bố trí, kiểu xe du lịch nhập khẩu rất rộng rãi, thoải mái. Khang Kiếm ngồi trong đại sảnh của khách sạn, chờ xe đón mọi người rồi mới quay lại đón mình.
Tâm trạng của Khang Kiếm lúc này có thể dùng bốn chữ " nhớ nhà da diết" để hình dung, chỉ ước sao mọc ngay đôi cánh để bay về Tân Gi¬ang.
Anh nhớ ngôi nhà của anh và Bạch Nhạn, nhớ tiếng cười giòn tan, cái miệng xinh xinh hay dẩu lên và lúm đồng tiền dễ thương của cô, đặc biệt là nhớ món "tuyệt chiêu bí truyền" do chính tay cô nấu nữa.
Thực ra, tất cả những gì có lien quan đến Bạch Nhạn, anh đều nhớ.