Ông ta rú mấy tờ giấy từ chiếc túi xách mang theo bên mình ra:
- Chúng tôi đã điều tra, đây là khẩu cung của Hoa Hưng, còn đây... - Ông ta đứng thẳng dậy, nhếch mép mỉa mai - Là chữ ký xác nhận của chủ hộ - Y Đồng Đồng.
Khang Kiếm sững sờ.
- Y Đồng Đồng, giáo viên mỹ thuật trường trung học Tân Gi¬ang, bạn gái cũ của anh. Vì muốn đá cô ta để kết hôn với người phụ nữ khác, anh đã dùng chiếc xe và căn hộ làm quà chia tay để đạt được mục đích. Đây là chứng minh nhân dân của chủ xe, đây là bản sao giấy chứng nhận quyền sở hữu của căn hộ, tất cả đều đứng tên Y Đồng Đồng.
Khang Kiếm nhìn ba chữ "Y Đồng Đồng" trên giấy chứng nhận quyền sở hữu nhà, bóng đen u ám như một quả núi đè lên người anh. Hoa Hưng không biết anh muốn chia tay với Y Đồng Đồng, chắc chắn ông ta tưởng nhầm rằng anh muốn vỗ về Y Đồng Đồng nên mới tự ý chủ động giúp anh tăng giá trị món quà lên.
- Sao? Chúng tôi không bóp méo hình tượng sáng chói của anh chứ? - Ông Lưu lấy giấy tờ về, nhắm mắt lại rồi nói tiếp - Đây chỉ là một phần thôi, tháng Chín năm nay, Hoa Hưng còn biếu anh hai triệu tệ tiền mặt nữa.
- Hai triệu tệ? - Khang Kiếm sửng sốt.
- Anh Khang, đừng có tỏ vẻ vô tội. Thực ra anh rất thông minh, khi nhận hối lộ, anh không hề ra mặt, lúc thì là người tình, lúc thì là vợ cũ. Chúng tôi đặt nghi vấn nghiêm trọng về việc anh đang tẩu tán tài sản trá hình.
- Ông nói hai triệu tệ này đưa cho vợ cũ của tôi? - Khang Kiếm rối mù.
Ông Lưu gật đầu.
- Ngày 24 tháng 9, Bạch Nhạn - vợ cũ của anh đã nhận hai triệu nhân dân tệ tại văn phòng của Hoa Hưng, ông ta còn sai thư ký đưa cô ta đến ngân
* * *
Bạch Nhạn biết được tin Khang Kiếm bị đưa đi là sau ca mổ buổi trưa.
Một thanh niên đi xe máy đâm vào một chiếc ôtô Ford, lúc đưa tới bệnh viện, cả người cậu thanh niên như tắm trong máu. Ca mổ này kéo dài bốn tiếng đồng hồ, lúc đi ra đã là hai giờ, bụng Bạch Nhạn lép kẹp, nôn nao, dạ dày đau quặn.
Rửa tay xong, cô cởi mũ y tá rồi định đi uống một tách trà nóng cho ấm bụng. Vừa ra khỏi phòng mổ đã nhìn thấy Giản Đơn và Liễu Tinh đứng bên ngoài. Vẻ nghiêm trọng trên khuôn mặt họ khiến tim cô chùng xuống.
Giản Đơn đã đến được một lúc, nghe nói Bạch Nhạn đang tham gia ca mổ, anh bèn quay đi tìm Liễu Tinh. Khi gặp nhau, họ đều hơi mất tự nhiên. Giản Đơn nhanh chóng đè nén sự thất vọng trong lòng xuống rồi kéo Liễu Tinh sang một bên.
Nghe anh kể xong, Liễu Tinh hoảng lên, sếp Khang thật sự nhận hối lộ ư? Anh ấy có phải vào tù không? Nếu vào tù thì phải bao lâu sau mới được ra?
Giản Đơn lập tức trừng mắt nhìn cô, không được nói lung tung, mọi việc còn chưa điều tra sáng tỏ, bây giờ điều quan trọng là an ủi Bạch Nhạn, rồi còn phải tìm người nghĩ cách.
Liễu Tinh cuống quít gật đầu, trong lòng xót xa thay Bạch Nhạn, hai người họ mới quay đầu lại với nhau chưa được bao lâu thì đã phải chịu cú sốc này.
- Xảy ra chuyện gì thế? - Bạch Nhạn mỉm cười hỏi Giản Đơn rồi dẫn họ tới phòng hồ sơ, ở đó không có ai, nói chuyện tiện hơn.
- Em nói đi - Nhìn gương mặt mệt mỏi của Bạch Nhạn, trong lòng không nỡ, Giản Đơn bèn đẩy Liễu Tinh một cái.
Liễu Tinh lắc đầu:
- Anh biết nhiều, anh nói đi.
Cô đi tới, ôm chặt lấy Bạch Nhạn:
- Nhạn, cậu phải kiên cường nhé.
Bạch Nhạn cười:
- Làm gì thế này! Giản Đơn, có phải chức thị trưởng của sếp Khang bị người khác cướp mất rồi không?
Giản Đơn cúi gằm đầu:
- Không phải là bị cướp, mà sếp Khang xảy ra chuyện rồi.
Anh đem mọi chuyện lúc sáng kể lại tỉ mỉ.
Bạch Nhạn bê tách trà lên, nhấp từng ngụm nhỏ, rất lặng lẽ.
- Cụ thể là những chuyện gì, không ai rõ sao? - Bạch Nhạn hỏi.
- Trước khi chưa có lệnh bắt chính thức thì không ai biết được - Giản Đơn trả lời.
- Có thể tìm người nghe ngóng không?
- Tối nay bí thư Khang và Giám đốc Lý tới Tân Gi¬ang, tới lúc đó chúng ta sẽ xem tình hình của họ thế nào.
- Nếu thật sự nhận hối lộ thì phạt tù bao nhiêu năm?
- Nhận hối lộ năm nghìn tệ đã được coi là phạm tội. Tiền nhận hối lộ phải hoàn trả lại, nếu con số đó là 500.000 tệ thì ít nhất phải mười năm. Bạch Nhạn, em đừng ngẩn, sếp Khang không có chuyện gì đâu. Lần này là do có người ganh tị với việc anh ấy trúng cử nên vu oan cho anh ấy thôi - Giản Đơn ra sức an ủi Bạch Nhạn.
- Liễu Tinh, đi mua bánh mì hộ mình, mình đói đến phát điên lên rồi - Bạch Nhạn quay sang nói với Liễu Tinh.
Liễu Tinh gật đầu rồi đi ra ngoài.
- Anh Giản, có phải bây giờ chức thị trưởng xây dựng sẽ rơi vào tay Lục Địch Phi không? - Bạch Nhạn cố ý bảo Liễu Tinh đi là vì có một số chuyện, cô sợ Liễu Tinh biết được sẽ càng thêm lo lắng.
- Có lẽ vậy. Công việc của sếp Khang, bí thư Lục đã tiếp quản rồi - Giản Đơn thở dài than vãn - Giậu đổ bìm leo, bây giờ trong Ủy ban ai nấy đều dè bỉu sếp Khang, còn Lục Địch Phi đi tới đâu cũng có người theo đuôi nịnh bợ, buổi tối có người mở tiệc chúc mừng anh ta ở khách sạn, anh... còn phải tham gia nữa.
- Đi đi, vì miếng cơm manh áo, chịu ấm ức một chút có đáng là gì. À, bố mẹ của sếp Khang đến rồi sẽ ở đâu?
- Ngoài khách sạn ra thì còn ở đâu được! Ủy ban thành phố không thể ra mặt đón tiếp họ được.
- Anh Giản, anh giúp em liên hệ với khách sạn rồi gọi điện cho bố mẹ anh ấy, bảo họ sau khi tới Tân Gi¬ang thì đến thẳng khách sạn, buổi tối em sẽ đến đó với họ. Chỗ em nhỏ quá, phòng ốc lại lạnh, họ lớn tuổi rồi ở không tiện.
Nói xong, Bạch Nhạn rút trong ví ra một tấm thẻ:
- Anh sắp xếp cho họ căn phòng tốt một chút, họ sống dư dả quen rồi, lúc này đừng để họ thấy bị tiếp đãi quá chêch lệch, nếu không sẽ càng buồn thêm.
Giản Đơn nhận tấm thẻ rồi nhìn Bạch Nhạn lòng chấn động:
- Bạch Nhạn, sếp Khang rất yêu chị.
Không nghĩ được phải nói gì, nửa ngày trời Giản Đơn mới rặn ra được một câu.
Anh xấu hổ gãi đầu:
- Tôi đi theo anh ấy mấy năm rồi, thấy anh ấy mất kiểm soát đều là vì chị. Khi đi công tác, lúc nói chuyện, anh ấy thích nhất là kể chuyện Bạch Nhạn nhà tôi thế này thế nọ, lúc nói, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ.
Bạch Nhạn đỏ mặt bĩu môi:
- Anh ấy yêu em là đúng rồi, bởi vì em tốt mà!
- Tự cao tự đại.
Họ cùng bật cười, bầu không khí căng thẳng phút chốc dễ thở hơn.
Đúng lúc này, Liễu Tinh bước vào, Bạch Nhạn nhận bánh mì rồi nhờ Liễu Tinh tiễn Giản Đơn về, cô nói muốn được yên tĩnh một mình.
Liễu Tinh lúc này, bảo sao nghe vậy.
Hai người họ đi rồi, Bạch Nhạn còn chưa ăn xong bánh mì đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân thình thịch và tiếng Lãnh Phong đang hỏi: "Y tá Bạch đâu?"
- Em ở đây! - Bạch Nhạn mở cửa, lên tiếng.
Bước vào nhìn thấy Bạch Nhạn, vẻ mặt căng thẳng của Lãnh Phong liền giãn ra:
- Em... vẫn ổn chứ?
Bạch Nhạn mỉm cười tươi tắn:
- Chỉ có đói quá nên đau dạ dày, còn lại đều ổn cả.
- Bạch Nhạn, em... biết Khang Kiếm xảy ra chuyện chưa?
Thị trưởng mới ra lò, mông còn chưa kịp chạm vào ghế đã bị song quy, tin tức này lan nhanh như vũ bão, trong nháy mắt đã truyền khắp đông tay nam bắc thành phố Tân Gi¬ang. Lúc ngồi khám bệnh, Lãnh Phong nghe thấy hai bệnh nhân bên ngoài hăng say bàn luận. Vừa nghe thấy tên Khang Kiếm, tai anh liền dỏng lên, điều đầu tiên anh nghĩ đến là Bạch Nhạn có chịu nổi hay không?
- Vâng - Bạch Nhạn khẽ gật đầu.
Lãnh Phong đăm chiêu nhìn cô, kinh ngạc trước sự lãnh đạm của cô:
- Bây giờ em định thế nào?
- Chuẩn bị đi đưa cơm tù cho anh ấy chứ sao nữa, nếu anh ấy thực sự phạm pháp - Bạch Nhạn nhíu mày với vẻ tinh nghịch.
- Bạch Nhạn - Lãnh Phong đặt tay lên vai cô - Anh ta vì một người phụ nữ khác mà nhận hối lộ, em không đáng phải làm như vậy.
- Đúng thế, anh ấy là tên khốn kiếp, trừng phạt anh ấy là đúng.
- Bạch Nhạn, anh đang nói chuyện nghiêm túc với em - Lãnh Phong khóc dở mếu dở trước thái độ nửa đùa nửa thật của cô.
- Lãnh Phong, em biết anh định nói gì với em, em cũng chưa từng nói anh ấy là người đàn ông hoàn hảo. một số phương diện, anh ấy thực sự khiến người ta chán ghét và kinh tởm, nhưng đó đều là chuyện quá khứ. Cái em cần là hiện tại và tương lai của anh ấy.
- Anh ta còn có tương lai không? Nếu thật sự phạm tội thì những năm tháng tươi đẹp nhất của anh ta sẽ phải trải qua sau song sắt. Tới khi được thả ra thì anh ta đã bốn mấy năm mươi tuổi rồi, chỉ là một lão già mà thôi - Lãnh Phong ác cảm nghĩ, Bạch Nhạn có phải là hơi ngốc nghếch không?
- Cũng có khả năng không thật sự phạm tội - Bạch Nhạn nói một cách lạc quan.
Lãnh Phong liếc cô:
- Em...
Anh xoa đầu cô, cô còn quá trẻ, quá ngây thơ. Ủy ban Kỷ luật và Viện Kiểm sát tỉnh đã hành động lớn như vậy, còn có thể là giả được sao.
Sự si tình của cô với Khang Kiếm, cũng giống như của anh dành cho cô. Biết rõ cô yêu một người đàn ông khác nhưng vẫn không kiềm chế được vẫn đem cô đặt vào trong tim, thấy cô có chỗ nào không ổn, lòng vẫn cứ đau. Cô cũng biết Khang Kiếm vì ai mà phạm tội, nhưng vẫn quyết không thay lòng.
Bọn họ là hai kẻ ngốc.
Lòng Lãnh Phong chua xót. Anh nhìn chiếc bánh mì khô khốc mà cô đang cố nuốt vào, dịu giọng nói:
- Đừng ăn nữa, anh đưa em tới tiệm Yoshi¬noya[3"> mới mở ở đối diện cổng bệnh viện ăn món gì cho nóng.
[3">Yoshi¬noya: Chuỗi nhà hàng thức ăn nhanh nổi tiếng của Nhật Bản.
Bạch Nhạn xua tay:
- Thôi, buổi chiều còn có ca mổ, em phải đi làm.
- Bây giờ em vẫn có thể bình tĩnh mà đi làm sao?
- Có gì mà không thể? - Bạch Nhạn phủi vụn bánh mì trên tay rồi uống một ngụm nước thật to - Binh đến thì tướng đỡ, nước dâng thì đất chặn. Từ nhỏ tới giờ em đã quá quen với từ "bất ngờ" rồi. Càng là lúc xảy ra chuyện bất ngờ, càng là lúc phải bình tĩnh, sau đó mọi chuyện sẽ qua.
- Hy vọng em thật sự lạc quan như vậy - Lãnh Phong than khẽ.
- Bi quan thì có thể thay đổi mọi thứ không? - Bạch Nhạn hỏi lại, ánh mắt trong veo, sắc bén.
Buổi chiều tan làm, Bạch Nhạn nhận được điện thoại của Giản Đơn. Ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà ở tại khách sạn tổ chức hôn lễ của cô và Khang Kiếm trước đây.
- Mình đi cùng cậu tới đó
- Liễu Tinh chủ động đề nghị, cô đã từng gặp bà mẹ chồng cũ bị bại liệt của Bạch Nhạn, bà ta không phải là lợi hại bình thường không đâu.
- Để làm gì, cậu cho rằng bọn họ sẽ làm gì mình? - Bạch Nhạn vừa mặc áo khoát vừa lườm cô nàng một cái.
- Người ta quan tâm cậu mà. Nhạn, nếu cậu thấy buồn thì cứ khóc đi, không ai chê cười cậu đâu. Cậu đừng quan tâm đến ánh mắt của mọi người trong bệnh viện.
- Mình chẳng có gì là buồn cả, hiện tại Khang Kiếm đã chính thức bị bắt đâu, chỉ đang điều tra theo thủ tục thôi. - Bạch Nhạn nhún vai tỏ vẻ không có gì - Nhà họ là gia đình quan chức nên rất trọng thể diện, chuyện này dù đã loan đi khắp nơi thì họ cũng vẫn tự cho là chỉ rơi vào đầu nhà họ thôi, vì thế cậu đừng gây thêm rắc rối cho mình