Liễu Tinh không nói gì, nhưng trong lòng lại khẳng định Bạch Nhạn yêu sếp Khang thật lòng, việc gì cũng suy tính chu toàn cho anh. Khi anh gặp nạn, cô nặng nề đối mặt với mọi việc, nếu không phải là yêu, ai có thể làm được như thế?
Trên đường, gió Bắc thốc vào mặt khiến Bạch Nhạn rùng mình. Cô ngẩng đầu nhìn màn đêm, vài bông tuyết trắng đang bay lả tả. Tuyết lại rơi rồi.
Đêm nay, sếp Khang ở nơi đó, chắc là lạnh lắm!
Mắt bỗng cay cay, cô phải ra sức chớp mắt mới có thể nén lại được, rồi lại bước tiếp về phía trước trong gió tuyết.
Chiếc xe buýt dừng lại bên cạnh khách sạn, cô đội tuyết bước tới. Sau lớp cửa kính, trong khách sạn nguy nga tráng lệ, đàn ông cà vạt thẳng tắp, phụ nữ xiêm y là lượt, bên trong và bên ngoài đúng là hai mùa tách biệt.
Người gác cửa mở cửa cho Bạch Nhạn, cô vào thang máy, đi thẳng lên tầng mười.
Ra khỏi thang máy, vừa mới rẽ thì đã nghe thấy tiếng khóc vọng ra từ một căn phòng. Cô đứng trên tấm thảm mềm mại, dựa lưng vào tường hít mạnh mấy hơi, cảm thấy đã tự nhiên hơn một chút mới đưa tay gõ cửa.
- Là con à... - Vừa nhìn thấy Bạch Nhạn, ông Khang Vân Lâm đã vội đưa mắt tránh đi theo bản năng rồi rụt người lùi về phía sau. Ông nhớ tới cái đêm ở huyện Vân, đó là bí mật ông chưa từng tiết lộ cho ai, bí mật khiến ông không tài nào thở được. Mỗi lần nhớ tới là một lần tim ông thắt lại, như thể bệnh tim tái phát, mặt tái xanh, hơi thở nặng nề, toàn thân co rúm.
Mặc dù Bạch Nhạn không giống bà Bạch Mộ Mai lắm, nhưng cũng có vài nét tương tự. Nhìn thấy cô, dường như buổi tối ác mộng đó lại hiện về trước mắt ông.
Ấp ủ mơ ước đi theo tiếng gọi của tình yêu, ông tới huyện Vân. Buổi tối b Bạch Mộ Mai có buổi diễn nên ông không kinh động tới bà, muốn khiến bà bất ngờ. Lần trước hẹn hò ở Tân Gi-ang, sau cơn hoan ái, ông nói muốn tới huyện Vân gặp bà, bà Bạch Mộ Mai nói với ông rằng cửa nhà bà luôn luôn rộng mở, chìa khóa dự phòng dành cho ông đặt dưới một chậu cây leo.
Quả thật ông đã tìm thấy chìa khóa dưới chậu cây leo, mở cửa bước vào, quan sát xung quanh, sau đó ngồi trên ban công, mở một chai rượu vang uống với trời đêm.
Ông không bật đèn.
Nửa đêm, đang gà gật trên so¬fa thì ông bỗng nghe thấy chuông cửa nên ngẩng đầu lên. Chưa kịp đứng dậy, ông đã nhìn thấy một đôi trai gái quấn lấy nhau loạng choạng bước vào, họ hôn nhau nồng nhiệt, tay vội vã cởi áo nhau, người phụ nữ yêu kiều run rẩy, người đàn ông hơi thở dồn dập. Ông Khang Vân Lâm chết lặng, họ không thèm vào phòng mà diễn một màn ái tình sống động, ngay trong phòng khách, ngay trước mặt ông.
Sau cơn mây mưa, mái tóc dài của bà Bạch Mộ Mai xõa tung trên bờ vai trắng muốt, ánh mắt đờ dại như một con rắn cuộn tròn biếng nhác. Vẻ mặt này, ông đã nhìn thấy không chỉ một lần. Một cảm giác tanh nồng dâng lên trong bụng, ông ra sức cắn chặt môi.
Sau khi người đàn ông ra về, ông từ từ tiến về phía bà Bạch Mộ Mai.
Bà Bạch Mộ Mai sững sờ, nhưng không hề hoảng hốt, cười hỏi ông đến từ bao giờ.
Ông nhắm mắt lại, ông nói ông sẽ quên hết mọi chuyện đã chứng kiến tối hôm nay, bởi vì bà chỉ có một thân một mình nên khó tránh được nhu cầu về sinh lý. Nhưng sau khi họ kết hôn, bà phải giữ nghiêm đạo làm vợ. Lúc này, ngọn lửa tình trong trái tim ông Khang Vân Lâm vẫn chưa hề nguôi.
- Sau khi kết hôn? - Bà Bạch Mộ Mai kinh ngạc.
- Đúng, bây giờ anh đã về hưu, không còn gì phải lo lắng nữa. Anh muốn kết hôn
Thắt chặt chiếc đai váy ngủ, bà Bạch Mộ Mai cười như hoa rung đầu ngọn gió. Bà sờ lên khuôn mặt lấm tấm đồi mồi của ông Khang Vân Lâm.
- Vân Lâm, sao anh càng già càng ấu trĩ thế?
Ông ngỡ ngàng nhìn bà.
- Tôi đây không phải là Đức mẹ, cũng chẳng phải là viện phúc lợi xã hội mà thích thu nạp những ông già cô đơn lưu lạc. Anh có vợ có con, dựa vào cái gì mà tôi phải nuôi anh?
- Em không yêu anh sao?
- Tình yêu là kiến trúc thượng tầng, chắc chắn phải cần cơ sở hạ tầng vững chắc. Bây giờ, anh lấy cái gì để yêu tôi đây? Nếu anh có cơ thể tráng kiện, tôi có thể tập trung vào khoái lạc cơ thể; nếu anh có quyền, tôi có thể hưởng thụ hư vinh của một phu nhân quan lớn. Bây giờ anh chẳng là cái gì cả, tại sao tôi phải yêu anh? - Bà Bạch Mộ Mai xoay người lại, mặt lạnh đi.
Ông Khang Vân Lâm giận run người:
- Hai mươi tư năm trước, em không nói như thế.
- Nếu anh vẫn là Khang Vân Lâm của hai mươi tư năm về trước, tôi sẽ yêu anh. Giờ anh có phải không? - Bà Bạch Mộ Mai quay lại nhìn ông bằng vẻ mặt chán ghét - Tôi quen một ông chủ khách sạn, để tôi gọi điện bảo anh ấy đặt phòng giúp anh, anh về sớm đi!
Bà bước ngang qua người ông, vứt chai rượu vang và ly rượu của ông vào thùng rác, chau mày mở cửa sổ rồi lẩm bẩm:
- Hôi quá đi mất.
Một điều gì thiêng liêng trong trái tim ông Khang Vân Lâm vỡ vụn, vị tanh nồng kia cuối cùng không thể kìm nén được, bèn vọt ra ngoài
Hơn một tháng nay, ông như đứa trẻ không có năng lực hành vi, sống trong trạng thái mơ màng, hoảng hốt, trước sau không muốn đối diện với tất cả mọi việc. Ông biết, một khi đối diện, ông sẽ thấy mình đáng thương và đáng ghét biết bao. Người phụ nữ mà ông tưởng rằng yêu thương mình sâu đậm, kỳ thực lại là một người đàn bà bạc tình vô liêm sỉ, còn người phụ nữ mỗi sáng vẫn ngồi trên xe lăn tới bên giường ông hỏi "tối qua ngủ có ngon không?" mới là người quan tâm tới ông thực sự.
Ông còn mặt mũi nào nhìn vào mắt bà Lý Tâm Hà đây?
Cuộc đời này, coi như sống đã uổng công.
Ông hổ thẹn trốn trong chăn rơi nước mắt, không ăn không uống, chỉ muốn chết đi cho xong. Cho tới khi nhận được điện thoại báo tin Khang Kiếm xảy ra chuyện, ông mới tỉnh táo lại được. Hai vợ chồng nắm chặt tay nhau, cùng ngồi xuống bàn bạc tìm cách giải quyết. Bây giờ không được phép nghĩ ngợi lung tung nữa, con trai mới là quan trọng nhất. Trước tiên ông gọi điện cho các bác ở Bắc Kinh, sau đó phát huy những mối quan hệ trước đây, hỏi han, nhờ vả khắp nơi.
Đến lúc này, coi như ông Khang Vân Lâm đã thấu hiểu được thế nào là qua cầu rút ván. Mấy mối quan hệ cũ đó, hoặc là không nghe điện thoại, hoặc là ấp úng nói không có cách gì, không giúp được. Một người bạn khá thân với ông nói, bí thư Khang ơi, đây là vụ án mà sếp trên tỉnh trực tiếp theo dõi, yêu cầu rất nghiêm ngặt, chúng tôi cũng lực bất tòng tâm.
Hai ông bà thấy lòng lạnh lẽo, đoán ngay ra được gốc rễ của sự việc có liên quan đến việc tuyển chọn chức thị trưởng xây dựng, liền vội vàng tới Tân Gi¬ang, chỉ có thể đợi xem các ông bác ở Bắc Kinh có nhờ được người cao nhất của Viện Kiểm sát giúp cho hay không.
Vào khách sạn, không còn cảnh tiền hô hậu ủng như trước kia, con trai lại không rõ tình hình thế nào, hai ông bà ngồi ủ rủ nhìn nhau, không khỏi cảm thấy buồn tủi, đưa tay lau nước mắt.
- Ai thế? - Thấy ông Khang Vân Lâm đứng ngẩn ra ở cửa, bà Lý Tâm Hà cuống lên, lo chuyện gì không hay xảy ra.
- Bác Lý, là con - Bạch Nhạn lên tiếng.
Ông Khang Vân Lâm cố nén nỗi hổ thẹn trong lòng, dịch người sang một bên để Bạch Nhạn đi vào.
- Cô đến đây làm gì? - Nhìn thấy Bạch Nhạn, bà Lý Tâm Hà lập tức trừng mắt cảnh giác, sẵn sàng đón đầu.
Bạch Nhạn mỉm cười đặt chỗ hoa quả mua trên đường lên bàn:
- Con tới thăm hai bác! Mọi người vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ, chúng ta cùng xuống dưới ăn.
Bà Lý Tâm Hà nhìn ông Khang Vân Lâm, ông Khang Vân Lâm cũng ngỡ ngàng như bà.
- Cô tới chế giễu chúng tôi phải không? - Chỉ có thể nghĩ được tới thế, bà Lý Tâm Hà bèn ngạo mạn hất cằm lên - Có điều cô phải thất vọng rồi. Khang Kiếm nhà chúng tôi chỉ bị điều tra theo thủ tục mà thôi, không thể có chuyện gì xảy ra được. Chỉ mấy ngày nữa nó sẽ quay lại làm việc.
Bạch Nhạn nhìn bà Lý Tâm Hà với vẻ thông cảm:
- Con không nghĩ rằng Khang Kiếm sẽ xảy ra chuyện gì. Anh ấy không ở Tân Gi¬ang nên không thể tiếp đãi hai bác, vì thế con thay mặt anh ấy.
Bà Lý Tâm Hà và ông Khang Vân Lâm đều sững người.
- Bên ngoài tuyết đang rơi nên rất lạnh, hai bác đừng ra ngoài nữa, cố gắng ở lại trong khách sạn. Chúng ta ăn trong phòng hay xuống dưới ăn ạ? - Bạch Nhạn nhìn khắp căn phòng, rất rộng rãi, thuận tiện cho xe lăn di chuyển.
- Cô đang giở trò gì? - Bà Lý Tâm Hà phòng thủ theo bản năng. Ông Khang Vân Lâm đã dần hồi phục lại lý trí, ông xiết tay vợ an ủi bảo bà đừng lên tiếng.
Ông còn nhớ trước khi đi huyện Vân, ông đã tới gặp Bạch Nhạn. Bạch Nhạn khuyên ông đừng đi, cũng ngầm ám chỉ việc bà Bạch Mộ Mai là người như thế nào, chỉ có điều khi đó ông vẫn đang mờ mắt trước tình yêu nên không để vào tai.
Cô gái này, tấm lòng lương thiện, không giống Bạch Mộ Mai.
- Buổi chiều hai bác đã ăn đồ lót dạ nên không thấy đói. Con ngồi đi - Ông Khang Vân Lâm kéo ghế cho Bạch Nhạn.
Bạch Nhạn mỉm cười, nhanh nhẹn lấy ra hai quả táo mang vào phòng vệ sinh rửa, sau đó lấy dao gọt vỏ. Gọt xong, cô đưa cho bà Lý Tâm Hà trước.
Ngơ ngác trước hành động của cô, bà Lý Tâm Hà sững sờ nhìn Bạch Nhạn.
- Con nó đưa cho, bà mau cầm lấy đi! - Ông Khang Vân Lâm khẽ đẩy bà.
Bà nhận lấy, cầm miếng táo trong tay như phải bỏng.
- Bác Khang, chuyện của Khang Kiếm, bác đã nghĩ được cách gì chưa ạ? - Gọt táo cho ông Khang Vân Lâm xong, Bạch Nhạn mới ngẩng đầu lên, nghiêm túc đi thẳng vào vấn đề.
Ông Khang Vân Lâm lắc đầu:
- Bác chỉ mới nghe ngóng bên Sở Công an tỉnh, Hoa Hưng khai rằng hắn ta đã tặng nhà, xe và tiền cho Khang Kiếm, không biết thật giả thế nào, bây giờ Viên Kiểm sát đang tìm chứng cứ và xác minh. Nói thật, bác không tin Khang Kiếm sẽ làm chuyện ngu ngốc, nhà bác không
thiếu tiền, nhà và xe nó đều có.
Bạch Nhạn trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Bác trước là bí thư Sở Tư pháp, quản lý bên Ủy ban Kỷ luật và Viện Kiểm sát có thể hỏi thăm được tình hình hiện giờ của Khang Kiếm không ạ?
Ông Khang Vân Lâm cười khổ:
- Bác bây giờ là phượng hoàng thất thời, còn không bằng một con gà, huống hồ chuyện này do đích thân chủ tịch tỉnh Lục can thiệp, ai mà chẳng lo cho cái mũ ô sa trên đầu mình.
- Chủ tịch Lục ạ?
- Chính là bố của Lục Địch Phi.
Bạch Nhạn gật đầu:
- Cái gọi là lấy chứng cớ nghĩa là thế nào ạ?
- Tức là xác minh với tất cả những người có liên quan, cũng có thể sẽ hỏi tới con đó. Kiếm Kiếm có dặn con điều gì không?
- Anh ấy bảo con nhớ rằng con là vợ cũ của anh ấy, tất cả tài sản đều là của con nên có, không liên quan gì đến anh ấy.
Ông Khang Vân Lâm và bà Lý Tâm Hà đưa mắt nhìn nhau, Kiếm Kiếm đang bảo vệ con bé?
- Hai đứa bây giờ... là quan hệ gì? - Không nhịn được nữa, bà Lý Tâm Hà nêu ra nghi vấn trong lòng.
Bạch Nhạn mỉm cười nhẹ nhàng:
- Nếu con nói bọn con đang yêu nhau, bác Lý, bác có giận không?
- Nếu hai đứa yêu nhau thì đã không ly hôn - Bà Lý Tâm Hà hổ thẹn nhíu mày, không hiểu đầu đuôi thế nào.
Bạch Nhạn chỉ cười không đáp rồi quay sang ông Khang Vân Lâm thêm một lát. Biết được họ đang đợi điện thoại của mấy ông bác ở Bắc Kinh, cô bèn cáo từ, nói ngày mai sẽ tới thăm họ.