- Tạm biệt. – anh nói nhỏ rồi vội vã quay lưng bước đi, không dám ngoảnh lại để giấu đi nét bối rối trên khuôn mặt.
Anh thật ngớ ngẩn. Từ khi nào anh bắt đầu hành động kì lạ như thế? Anh không rõ tại sao cứ đứng trước người con gái ấy, anh lại trở nên luống cuống lạ lùng. Nét điềm tĩnh, lạnh lùng ngay xưa mất hẳn thay vào đó là ánh mắt âm trầm đầy quan tâm.
Trái tim cũng trở nên kì lạ. Đập loạn cả lên khi nhìn thấy cô. Vì sao chứ? Anh không rõ hay là không dám thừa nhận nó. Có lẽ vì nó quá đột ngột.
Bóng dáng cao lớn kia vừa khuất, Xuân ngồi khụy chân xuống. Toàn thân bủn rủn không thôi. Nhẹ chạm lên nơi mà anh vừa chạm nhẹ, trái tim chợt nhảy múa loạn xạ cả lên. Khóe môi chợt nở nụ cười ngây ngốc. Trong lòng dâng lên chút cảm giác ấm áp, yên bình biết bao.
Khoảnh khắc ngắn ngủi anh chạm vào cô, cũng đủ khiến cô thấy lâng lâng. Thật tốt biết mấy khi thời gian ấy có thể ngưng đọng lại một chút lâu để cô kịp ghi lại nó. Nếu nó là một món đồ thì chắc chắn cô sẽ trân trọng, giữ gìn nó.
Ước gì…ước gì…tất cả chỉ là mong ước. Cô biết khoảng cách giữa cả hai mà. Xa lắm. Cô không dám liều mình với tới, chỉ biết đứng lặng nhìn ngắm anh từ xa. Từ từ để hình ảnh ấy in đậm trong tim đến không con lối thoát.
Hôm nay đã là ba mươi tết, mọingười cũng đã nghỉ phép hết. Bác Kim đáng ra sẽ cùng ở lại đón tết cùngcô nhưng rốt cuộc cũng không thể từ chối được lời mời của bạn mình màđến đó.
Trong nhà cũng chỉ còn vài người nhưng không ai lại không mấy mặn mà lắm với đêm giao thừa. Đơn giản chỉ vì họ đã quen với việc “bỏ quên” nó.Chủ yếu ở đây toàn là mấy bác tấm bốn mấy gần năm mươi, họ đã trải quathời gian khá dài để đón tết một mình và giờ họ không muốn, cho dù cô có ra sức thuyết phục thế nào. Cuối cùng đành phải đón tết một mình.
Lui thủi xuống căn bếp rộng lớn. Hôm nay, nơi này thật yên tĩnh, vắnglặng. Ngó quanh tìm kiếm cái gì đó, cuối cùng cũng tìm vài thứ để chuẩnbị cho buổi giao thừa tối nay.
……
Chiếc xe Limouse đen chạy nhanh, thẳng vào tòa biệt thự to nhất củavùng. Nơi đây chính là nhà của vị chủ tịch nổi t
Chương 93
Băng chậm rãi đi dọc hành làng điđến phòng của ông nội. Không biết có chuyện gì quan trọng khi ông lạicho gọi anh sớm như thế?
Đẩy nhẹ cánh cửa bước vào, Băng thoáng giật mình, không chỉ mình anh màcả Phong, Triệt, Vũ và cả Duy nữa. Bốn người họ cũng đều bị gọi đến sao? Bỗng dưng anh có chút dự cảm gì đó không yên.
- Tới rồi sao? Không mau vào, còn đứng đó làm gì? – ông cười nhẹ, tay đặt tách trà xuống, nhìn anh chăm chú.
- Vâng. – anh gật đầu.
- Ông có chuyện gì mà gọi tụi cháu đến, không phải là tụi cháu đã tới thăm ông buổi sáng rồi sao? – Triệt thắc mắc.
- Cái thằng này, không có việc thì ông không được gặp cháu mình sao? –ông gõ nhẹ vào trán của Triệt một cái rồi quay qua nhìn lướt năm đứacháu ưu tú của mình.
Lâu ngày không gặp, đúng là đứa nào cũng đã trưởng thành hẳn ra. Khôngcòn lẽo đẽo theo ông như ngày xưa. Bây giờ, mỗi đứa đã có thể đứng vữngtrên chính đôi bàn chân của mình, đã bắt đầu học hỏi để trở thành mộtngười kế nghiệp ưu tú của ông. Dù còn trẻ tuổi nhưng không ai có thể phủ định được năng lực và khả năng cũng như tinh thần ham học hỏi củachúng. Quả thật ông rất tự hào về chúng, cả đứa cháu thứ sáu đang cònnhởn nhơ kia.
Cũng nhờ quá trình rèn luyện nghiêm khắc ngay từ bé cả. Có khi nào, điều đó là hơi quá đáng như lời cô bé kia nói không nhỉ?
- Vâng, tụi cháu có làm gì sai sao? – Vũ nhìn ông, lễ phép hỏi.
- Có cần nghiêm trọng thế không? Ta chỉ muốn hỏi thăm tình hình của mấyđứa thôi mà. Sao, dạo này, học tập vất vả quá sao? – ông nheo mắt hỏi.
- Dạ? cũng không tới mức đó đâu ạ nhưng mà…sao ông lại hỏi như thế? – Phong mỉm cười đáp.
- Chỉ là có người nói ta độc ác, quả thật có chút đau lòng. – ông vừa cười, vừa nhâm nhi ly trà thảo mộc trong tay.
- Ai dám nói ông như thế? – Duy ngạc nhiên hỏi. Không chỉ anh mà cả bốnngười còn lại cũng thế, chưa ai dám đắc tội với ông cả. Đường đường làchủ tịch của cả một tập đoàn lớn thuộc hàng bậc nhất mà có người dám đắc tội thì quả là người này là “điếc không sợ súng rồi”.
- Sao? Chỉ là một cô bé thôi mà. – ông liếc năm người cháu của mình.
Cả năm không hẹn cùng nhau giật mình. Chẳng lẽ ông phát hiện ra việc bọn anh lén lút đưa cô đến rồi sao?
- Ồ, chắc là cô bé ấy chỉ đùa thôi mà, ông đừng để bụng. – Phong bênh vực.
- Vậy sao? – ông cười cười.
- Thật mà, bọn cháu tuyệt đối không bao giờ nghĩ ông độc ác. – Triệt chen vào.
- Đúng vậy, ông luôn là người ông tốt nhất của tụi cháu mà. – Vũ cũng nói đỡ.
- Ông cũng không chấp nhặt gì đúng không? Chỉ là một cô bé thôi mà, làmsao có thể thấu hiểu được ý nghĩa sâu xa của việc làm của ông chứ? – Duy gượng cười.
- Ha…ha…không ngờ có ngày lại thấy mấy đứa đồng lòng như thế? Sao? Biếtđó là ai sao? – ông bật cười sảng khoái, nhìn mấy đứa cháu của mình mỗingười nói đỡ một câu, đúng là rất quan tâm, lo lắng cho cô bé đó rồi.
- À, cái này… - Triệt ngập ngừng.
- Ông gặp rồi sao? – Băng nãy giờ im lặng, giờ mới lên tiếng.
Ông không trả lời mà chỉ nhìn năm người mỉm cười đầy ẩn ý.
- Vậy ông không giận chứ? – Băng tiếp tục hỏi.
- Giận? Giận gì? Ta đương nhiên là không keo kiệt tới mức chấp nhặt mộtlời nhận xét nhỏ bé đó rồi. Phải không? – ông thản nhiên nói.
- Vâng, tất nhiên rồi. – Triệt đáp lời, mọi người cũng cùng gật đầu theo.
- Ta chỉ là muốn xem người có thể khiến cháu ta “trốn nhà” ngay ngày đầu năm là người như thế nào thôi. – ông vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý lúc nãy.
Năm người không hẹn mà nhìn ông dè chừng. Đúng là không việc gì qua mắtđược ông. Dù đã chọn thời điểm mà ít người quan tâm, lên kế hoạch tỉ mĩnhư thế nào và cũng đã trở về đúng giờ nhất mà vẫn không thể giấu đượcông.
- Ông đã biết rồi sao? Vậy tụi cháu cũng không muốn giấu nữa. TỤi chúa sẽ chấp nhận mọi hình phạt nếu ông muốn. – Băng nhận lỗi.
- Ha…ha… Không cần tỏ vẻ hình sự như thế, ta cũng không có ý định phạtmấy đứa, không cần phải quan trọng hóa vấn đề đó lên. – ông bật cười.
Cả năm người im lặng, chờ đợi, chăm chú nhìn theo từng cử chỉ của ngườiông của mình. Mặc dù ông nói là không sao nhưng quả thật vẫn khó yênlòng.
- Được rồi, các cháu có thể đi, ta mệt rồi. – ông xua tay, khóe môi vẫn giữ nụ cười đầy ẩn ý.
Năm người khẽ thở phào rồi cũng lần lượt cúi chào ông rồi quay người bỏđi. Mọi người đi hết nhưng chỉ còn Băng còn ở lại đó, lưỡng lự như muốnnói gì đó. Anh nhìn ông có chút bối rối.
- Được rồi, việc lần trước cháu nhờ, ta đồng ý. – ông nhún vai trả lời.
- Thật vậy sao ạ? Cháu cảm ơn. – anh cúi chào, lễ phép.
- Còn có thể không sao? Không nhờ vì sợ người đó quá bận rồi nhưng không ngờ rằng người đó đã tự chủ động làm việc đó rồi. Quả thật rất hiểu ýnhau đấy.
Lời nói châm trọc ấy khiến anh thoáng xấu hổ, lúng túng. Cảm giác bị người khác nói trúng tim đen thật không thoải mái là bao.
- Thật hiếm khi thấy ông chủ động đi tìm ai đó. Không biết tại sao em ấy lại có thể khiến ông phải làm điều đó chứ? – Băng có chút thắc mắc.
Người đàn ông ngồi đối diện anh chợt bất cười, tay vỗ nhẹ lên chiếc tayghế, không chú ý tới sự ngỡ ngàng của đứa chái đang ngồi đối diện mình.
- Ta mới phải là người hỏi chứ? Người khiến hai đứa cháu của ta mê mệt.Người khiến cho đứa cháu ngông cuồng, bướng bỉnh kia phải hứa trở vềsớm. Người khiến cả đứa lạnh lùng nhất cũng phải lo lắng. Rốt cuộc làngười như thế nào chứ?
- Ông biết hết việc đó sao?
- Còn không sao? Việc đó có khó để nhận ra sao?
Băng im lặng. Đúng là không thể che giấu. Gừng càng già càng cay. Quả thật không sai chút nào.
- Có lẽ thế. Cháu xin phép, dù gì cũng cảm ơn ông. – anh cúi đầu chào rồi quay người bước ra khỏi phòng.
Tâm trạng trở nên rối bời khó hiểu. Điều ông nói là đúng. Tình cảm củaPhong và Triệt dành cho em ấy đã quá rõ ràng, ngay cả Duy cũng thấy khócó thể phủ nhận được sự thay đổi trong mình. Chỉ còn anh. Rốt cuộc thìtrái tim anh có phải cũng đang bắt đầu hướng về hình ảnh của người congái ấy? Cảm giác lạ lẫm, đột ngột khiến anh choáng ngợp trong nó. Dù cóthể anh đã biết câu trả lời là gì nhưng anh vẫn không thể thừa nhận nó.
Chính anh vô thức mở lòng với nụ cười ấy. Sự quật cường khiến anh ngưỡng mộ. Từ bé sống trong môi trường luôn được đáp ứng đầy đủ những gì mìnhmuốn nhưng thứ anh thực sự cần là “gia đình” thì anh lại không có. Bốthì mải mê lo việc của mình, mẹ cũng bận rộn với những bữa tiệc sa hoa.Chỉ còn anh và đứa em trai, cả hai lớn lên trong sự quản giáo nghiêmngặt của ông và dần cũng quen rồi. Anh làm mọi điều chỉ vì đó là việcphải làm. Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tự nguyện làm nó vì ông hay vìai cả. Nhưng người con gái ấy lại làm được.
Anh khâm phục. Phải, đã bao lần anh ngạc nhiên trước thái độ quật cườngcủa cô. Chỉ cần cô mở lời, chắc chắn chỉ cần Phong và Triệt cũng đủ đểkhiến mọi việc yên ổn nhưng cô vẫn im lặng. Ban đầu, anh có chút khóchịu. Có thể cô cũng như những người trước. Chăm chăm chú ý tới kết quảmà không biết làm sao để đạt kết quả ấy. Anh cũng từng chứng kiến cảnhngười con trai ấy “phản kháng” lại như thế nào. Đúng là không khỏi khiến người khác rùng mình. Nhưng rồi anh chợt nhận ra, cô khác biệt.
Không đơn giản là do vẻ ngoài xinh đẹp như người khác. Cũng không phảilà do cô xuất chúng như người khác mà là do cách cô đối xử với mọi người cũng như với anh. Ấn tượng ban đầu có thể là một đứa con gái ngangbướng, kiên cường và mạnh mẽ nhưng chỉ là vẻ ngoài. Mạnh mẽ, kiên cườnglà vì những người mà cô đặt họ trong tim.
Người con gái trong sáng, đơn giản và mộc mạc này rất đặc biệt. Mộtngười con gái đầy khuyết điểm. Đó có lẽ mới là điều anh thích thú. Không như những người con gái xinh đẹp đã cố tỏ ra hoàn hảo trước mặt anh. Dù rực rỡ bao nhiêu cũng chỉ là một bông hồng giả. Còn cô gái ấy khác.Không phải cô không che giấu mà là cách cô chấp nhận nó và cố gắng sửachữa ra sao. Ai mà không có khuyết điểm cơ chứ. Anh cũng thế. Những điều mà anh chỉ dám bộc lộ khi ở trước mặt người con gái ấy.
Tiếng cười nói ồn ào, khiến Băng giật mình khỏi dòng suy nghĩ. Ngướcnhìn khung cảnh trước mặt. Nụ cười hồn nhiên như bóp thắt lòng anh. Anhcòn có thể kìm nén thứ tình cảm này đến bao giờ. Vì sao anh không để nóbộc lộ sao? Phải, là vì nó quá nguy hiểm. Anh biết có người đang ngấmngầm theo dõi cô, anh biết những gì cô phải chịu đựng không đơn thuần là vì cô không thuộc tầng lớp như mọi người. Luôn có ai đó theo dõi, làmkhó cô. Anh liệu có thể làm được gì chứ?
- Anh Băng cũng tới rồi sao? – Xuân lên tiếng khi nhận ra sự có mặt của anh.
- Ừ. – Băng trả lời có chút gượng gạo.
- Tới rồi sao? Triệt định về nhà luôn, cậu đi cùng mọi người chứ? – Phong lại gần, vỗ nhẹ lên vai anh.